Chương 18 Em sẽ đi làm gia sư giúp anh.

Thời gian quay trở lại nửa giờ trước.

Ngôn Tụng vội vàng ăn cơm xong trở về phòng ngủ, mở di động, khó chịu gửi một tin WeChat cho Thẩm Kiệt.

【Mày tìm được cái lý do quỷ gì vậy, cái gì mà họ hàng của Từ Văn, cái gì mà chủ động yêu cầu, tao nói ra thôi đã cảm thấy xàm xí rồi. 】

Thẩm Kiệt vừa đưa bạn gái về nhà, nhìn cô ấy lên lầu, mở cửa kính xe, châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả ra.

Sau đó cậu ta thấy tin nhắn của Ngôn Tụng.

Nghĩ đến dáng vẻ mỗi ngày như cá chết đuối của Từ Văn.

Đúng là... trông chẳng ăn nhập gì với cái kiểu tính cách đó.

【Vậy mày bảo là họ hàng của tao đi! 】 Thẩm Kiệt hận sắt không thành thép: 【 Mày không biết linh hoạt chút sao. 】

Ngôn Tụng: 【... Sao mày không nói sớm! 】

Thân là hải vương, hễ đụng tới chuyện tình cảm mập mờ là đầu óc Thẩm Kiệt như rớt dây điện, không muốn so đo nữa.

Thẩm Kiệt: 【 vậy Trần Khả Nhất phản ứng thế nào? 】

Ngôn Tụng: 【 chó cũng không tin. 】

Thẩm Kiệt: 【 mắng Trần Khả Nhất là chó? 】

Ngôn Tụng: 【 mắng mày. 】

"..."

Thẩm Kiệt thật sự nghĩ không ra, cậu ta trả lời: 【 Nếu mày cảm thấy Trần Khả Nhất thiếu tiền, với thực lực của mày không phải chỉ cần một giây là có thể dùng tiền đập vào mặt anh ta sao. 】

【 vậy mà cứ phải làm cho mập mờ như vậy, nào là tự mình chuyển nhà, nào là mỗi ngày nhờ Từ Văn mang đồ cho, rồi còn giao trước tiền thuê nhà. 】

Ngôn Tụng: 【 nếu anh ấy chịu để tao dùng tiền đập vào người, mày nghĩ tao còn ở đây cà khịa với mày sao. 】

Thẩm Kiệt tưởng tượng.

Ờ... cũng đúng.

【 nhưng như vậy cũng không phải chuyện xấu mà, nếu anh ấy nhìn thấy sơ hở, không phải sẽ vừa lúc biết mày đã làm bao nhiêu chuyện không tiếng không động sau lưng anh ấy sao? 】

Tái ông mất ngựa, biết đâu là phúc.

Thẩm Kiệt đột nhiên cảm thấy cái loại mập mờ có khe hở này thật sự quá tuyệt.

Nhưng Ngôn Tụng vẫn cố chấp như vịt chết cứng mỏ: 【... Ai muố anh ấy biết. 】

Thẩm Kiệt đỡ trán, cười khổ.

【 Tao muốn! Là do tao muốn ! Được chưa! 】

Ngôn Tụng: 【...Mày cũng không được muốn nữa. 】

"..."

Không biết đã bao lâu, Thẩm Kiệt đã lái xe về đến nhà, định gọi video cho bạn gái thì di động lại vang lên.

Ngôn Tụng: 【 còn chuyện này nữa. 】

【 chính là... Trần Khả Nhất hỏi tao tối nay có muốn ngủ chung nữa không. 】

!?

Nhìn thấy tin này, một ngụm nước vừa uống vào họng Thẩm Kiệt liền sặc ra.

【 tao lại bỏ lỡ cái gì rồi? 】

【 không phải, hai người ngủ chung từ bao giờ vậy? 】

Ngôn Tụng: 【 chẳng phải Ngôn Ca biết Trần Khả Nhất ban đêm ngủ dưới đất sao, nó nói tao bắt nạt anh ấy. 】

Ngôn Tụng: 【 nhưng chỉ có một cái chăn. 】

Thẩm Kiệt: 【 vậy hôm nay chắc chắn cũng muốn ngủ chung, anh ấy mà phải đi sang phòng khác thì lại bảo mày vẫn bị bóng đè. 】

Ngôn Tụng: 【... Đã nói rồi. 】

Thẩm Kiệt hơi bất ngờ.

【 được nha anh em, tiến bộ rồi đó. 】

【 nhưng giờ có một vấn đề vô cùng nan giải! 】

【 chung cư. 】

【 hình như chỉ có một cái chăn! 】

Đến đoạn này rồi.

Phần sau chính là khoảnh khắc nguy hiểm, khi Thẩm Kiệt -người có kinh nghiệm yêu đương vô số, biệt danh tài xế già - lên tiếng chỉ đạo.

Nhìn thấy mấy dòng như "Tay câu lan chỉ", "Choàng tay lên cổ", "Anh ơi em lạnh", "Hôn sâu đầy tình cảm", tai Ngôn Tụng lập tức đỏ bừng, cậu ném luôn điện thoại sang một bên.

Rõ ràng là chỉ có một cái chăn trên giường.

Nhưng khoảng cách giữa Trần Khả Nhất và Ngôn Tụng lại như cách cả một dải ngân hà.

Trần Khả Nhất đặt hai tay trên chăn, không dám nhúc nhích.

Chẳng lẽ Ngôn Tụng cũng... anh?

Ngay cả nghĩ trong đầu thôi, anh cũng không dám nói từ đó ra.

Càng nghĩ càng thấy quá đáng.

Nhưng thật sự không nghĩ ra vì sao lại thành ra như vậy.

Trần Khả Nhất bắt đầu nhớ lại tình trạng sinh hoạt gần đây của hai người.

Từ sau khi anh nói với cậu là anh thèm muốn cậi, dường như Ngôn Tụng có chút thay đổi.

Nếu là bình thường thì...

Có nam sinh từng thổ lộ với Ngôn Tụng, phản ứng đầu tiên của cậu luôn là bảo đối phương cút.

Nhưng luôn có một hai người bám dai như đỉa, cuối cùng chọc đến mức Ngôn Tụng phải vung nắm đấm một hai cái mới giúp cắt đứt đám đào hoa đó.

Hôm đó khi Trần Khả Nhất nói ra suy nghĩ của mình...

Ngay lúc đó, anh không dám đối mặt Ngôn Tụng.

Anh sợ phải nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của Ngôn Tụng khi nhìn mình, càng sợ Ngôn Tụng sẽ nói gì đó khiến anh không còn cơ hội được ở cạnh cậu nữa.

Vậy nên anh chọn trốn tránh.

Cho nên anh hoàn toàn không biết trạng thái lúc đó của Ngôn Tụng.

Nhưng sau đó thì sao? Ngôn Tụng không bảo anh cút, cũng không bảo anh dọn đi, thậm chí còn đồng ý yêu cầu muốn ngủ chung giường của anh.

Cái này...

Thật sự là quá không bình thường.

Nếu nói Ngôn Tụng gần gũi như vậy chỉ vì thói quen được anh chăm sóc?

Nhưng con trai tài xế- Từ Văn, hay bạn tốt Thẩm Kiệt, đều là những người lớn lên từ nhỏ cùng Ngôn Tụng.

Từ Văn chăm sóc Ngôn Tụng cũng không kém anh bao nhiêu.

Còn Thẩm Kiệt thì lại cung cấp cho Ngôn Tụng cảm xúc vô tận.

Cho nên lý lẽ này hoàn toàn nghịch lý.

Bởi vì Ngôn Tụng không hề thiếu người chăm sóc.

Nghĩ đến đây.

Đối với cái suy nghĩ táo bạo của chính mình, hình như Trần Khả Nhất đã có bảy tám phần chắc chắn.

——-

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên còn chưa ló rạng, Trần Khả Nhất đã tỉnh.

Vì anh không nhịn được hắt hơi một cái.

Hắt hơi xong lại tiện thể chảy nước mũi.

Trán cũng hơi nặng nặng, choáng choáng, Trần Khả Nhất biết có lẽ mình đã bị cảm.

Anh vừa định đưa tay lấy khăn giấy, ai ngờ Ngôn Tụng nằm bên cạnh lại phản ứng trước anh một bước, chỉ thấy cậu ngồi dậy từ trên giường, nhanh hơn anh một bước rút ra một tờ.

Sau đó bắt đầu...

Lau... nước mũi?

Ngay lúc đó, Trần Khả Nhất chợt nhớ tới cảnh hai người cùng nhau đi ra hôm qua, hai mặt nhìn nhau bên dưới cầu thang.

Không lẽ lại trùng hợp đến vậy?

Hôm nay cả hai đều bị cảm.

Trần Khả Nhất lập tức nhớ lại nhiệm vụ mà Tiểu Thất an bài mấy ngày gần đây.

Ngoại trừ lần cảnh cáo kia.

Những lần khác anh đều hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.

Nên chuyện anh cảm mạo hôm nay hẳn không liên quan đến hệ thống.

Anh lại nhớ đến cảnh tối qua hai người ngủ chung, giống như tình huống trước đây khi chỉ có một cái chăn.

Trần Khả Nhất không dám nhúc nhích, chỉ "giữ vững lãnh thổ" của mình.

Lúc ngủ, hai người cách nhau khá xa.

Cho dù chăn có to đến đâu, chỉ cần một người trở mình, chăn gần như sẽ mất về một bên.

Nửa đêm nhiều lần tỉnh dậy, Trần Khả Nhất đều thấy người mình lạnh ngắt.

Vậy còn Ngôn Tụng?

Có phải cũng giống mình không?

Đang nghĩ thì cả hai lại đồng thời hắt hơi một cái.

Trần Khả Nhất hơi ngập ngừng, sau đó khóe môi nở nụ cười khổ: "Chúng ta... hình như đều cảm rồi."

Ngôn Tụng: "Ừm."

Trần Khả Nhất không còn thời gian để ý tới thân thể mình, cầm súng đo nhiệt độ đo cho Ngôn Tụng một chút.

May quá, nhiệt độ bình thường.

Sau đó nhân lúc đang đun nước, anh nhắn cho Chu nữ sĩ rằng sáng nay không thể đi dạy.

Một phần là sợ lây bệnh cho Nhạc Nhạc.

Một phần vì cảm thấy cơ thể mình sắp không chịu nổi nữa.

Anh pha một ly thuốc cảm cho Ngôn Tụng, đặt bên cạnh cậu.

"Mau uống đi."

Ngôn Tụng không uống trước mà hỏi: "Anh không đo nhiệt độ cơ thể?"

Lúc này mặt Trần Khả Nhất hồng hơn bình thường.

"Hả?" Từ sáng sớm đến giờ, tâm trí anh đều đặt trên người Ngôn Tụng.

Quả thật đã quên mất mình.

"Để anh đi lấy súng đo nhiệt độ." Trần Khả Nhất nói.

Ngôn Tụng một hơi uống sạch ly thuốc, ngăn động tác của anh lại: "Ngồi xuống trước đi, không vội."

Ngôn Tụng lấy súng đo nhiệt độ từ phòng ngủ, nhắm ngay trán Trần Khả Nhất đo một cái.

Màn hình lập tức hiện lên một mảng đỏ.

Trên đó hiển thị rõ ràng 38,5 độ.

Ngôn Tụng cũng hoảng hốt: "Anh sốt rồi!"

Vì cảm giác choáng váng, Trần Khả Nhất tự đoán mình hơi sốt.

Nhưng không ngờ lại cao như vậy.

"Đi bệnh viện đi." Giọng Ngôn Tụng nghe không giống bình thường, mang theo chút quyết đoán.

"Không cần." Trần Khả Nhất nuốt một ngụm nước bọt, vì cổ họng sưng mà đau nhói.

"Anh uống chút thuốc hạ sốt là được."

Sợ Ngôn Tụng còn muốn ép, anh vội nói tiếp: "Mùi sát trùng trong bệnh viện khó chịu lắm."

"Hơn nữa... anh muốn ở nhà yên tĩnh nghỉ ngơi một chút."

Ngôn Tụng nghĩ nếu mình mà sốt thì chắc cũng do dự không muốn đến bệnh viện.

Do dự một lát, cậu quyết định không ép anh nữa.

Cậu mở tủ thuốc ra.

Bên trong đủ loại thuốc, nhưng hình như cậu chưa bao giờ thật sự chú ý.

Cậu bắt đầu tìm thuốc hạ sốt.

Trần Khả Nhất nhắc nhẹ: "Viên tròn màu trắng kia."

Ngôn Tụng lấy thuốc đúng như anh nói đưa cho anh, rồi lại rót nước ấm đặt trước mặt.

Nhìn bóng dáng Ngôn Tụng sốt ruột mà bận rộn, Trần Khả Nhất cảm thấy trận bệnh này... thật sự đáng.

Dù thân thể đang bị bệnh hành hạ.

Nhưng trong lòng lại ngọt như mật.

Những suy đoán táo bạo trong lòng anh lại tăng thêm một phần chắc chắn.

Giữa trưa, Ngôn Tụng bảo Từ Văn đổi nguyên liệu nấu cơm thành gạo kê để nấu cháo.

Tuy Trần Khả Nhất không muốn ăn, nhưng nhìn Từ Văn cực khổ mang đến, anh vẫn cố ăn hết một bát.

Ngủ cả buổi sáng, cơ bản anh đã hạ sốt, chỉ là đầu vẫn choáng choáng, sức lực không còn bao nhiêu, nên anh quyết định nằm tiếp.

Không bao lâu sau, Chu nữ sĩ gửi tin nhắn.

Chu nữ sĩ: 【 Nhất Nhất, đỡ hơn chút nào chưa? 】

Trần Khả Nhất tưởng chị lo lắng cho mình nên trả lời ngay: 【 khá hơn nhiều ạ. 】

Nhưng nghĩ lại, buổi sáng anh chỉ báo không đi được buổi sáng, chứ chưa nói buổi chiều.

Chưa kịp nhắn thêm thì WeChat của Chu nữ sĩ đã gửi tiếp: 【 vậy buổi chiều có thể qua chưa? 】

【 em mà vắng mặt thì Nhạc Nhạc lại lười ngay. 】

Thật ra Trần Khả Nhất không có bệnh nặng gì.

Chỉ là cảm nhẹ, giờ cũng hạ sốt rồi.

Anh nhìn đồng hồ, còn gần hai tiếng nữa mới đến giờ dạy.

Anh hẳn có thể nghỉ thêm một chút.

Vừa muốn nằm thêm một lúc, nhưng nghĩ chiều phải đi dạy, anh quyết định dậy vận động một chút để khỏi yếu thêm.

Ra khỏi phòng ngủ, anh thấy Ngôn Tụng đang trong phòng khách.

Lúc này anh mới phát hiện, không biết từ lúc nào cậu đã mang laptop từ phòng ngủ ra phòng khách.

Ngôn Tụng thấy anh bước ra cũng hơi ngạc nhiên.

Vì lúc ăn trưa anh còn bảo muốn nghỉ thêm trên giường.

Nên để tránh ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, Ngôn Tụng mới mang laptop ra đây.

Trần Khả Nhất uống nước ấm xong, giống như thường ngày trò chuyện, anh nói: "Buổi chiều chắc anh phải ra ngoài dạy gia sư."

Nghe vậy...

Động tác trên tay Ngôn Tụng dừng lại.

"Anh nói gì?" Ngôn Tụng thật sự bất ngờ, có phần không tin vào tai mình.

Trần Khả Nhất lặp lại: "Một lát nữa... chắc anh phải đi dạy gia sư."

Không nghe lầm.

Lông mày Ngôn Tụng nhíu lại, giọng nói mang theo mất kiên nhẫn: "Anh chắc là không nói đùa?"

Sợ Ngôn Tụng lại nghĩ anh thiếu tiền, Trần Khả Nhất vội giải thích: "Học sinh anh dạy gia sư gần đây điểm kém, phụ huynh sốt ruột."

Buổi sáng anh bệnh nặng, nằm suốt trên giường, nên việc hôm qua chưa kịp nói.

Nhưng giờ đã biết, anh không muốn giả vờ không rõ, lại càng không muốn thản nhiên dựa vào những việc Ngôn Tụng làm.

"Gần đây anh không thiếu tiền, chỉ là từ nhỏ sinh hoạt quen rồi, nên với chuyện kiếm tiền anh thấy... khá thú vị."

"Chuyện hôm qua em bảo Từ Văn mang đồ tới, anh biết em sợ anh không có tiền."

"Nhưng... không sao đâu, những việc nhỏ trong sinh hoạt này anh tự lo được."

"Nếu mỗi ngày đều để Từ Văn đưa đồ đến, anh có thể sẽ cảm thấy mình vô dụng, hơi thất bại ấy."

Tuy Ngôn Tụng mắt nhìn màn hình, nhưng nghe đến những câu này, suy nghĩ trong đầu liền rối lên.

Có chút cảm giác bị người nhìn thấu.

Tuy là hướng tốt, nhưng cảm giác đó vẫn khiến cậu khó chịu.

"Anh... nghĩ nhiều rồi." Ngôn Tụng vẫn mạnh miệng.

Trần Khả Nhất lại hơi nghiêng người tới gần, tiếp tục: "Còn chuyện tiền thuê nhà... hôm qua chủ nhà liên hệ với anh, sau Tết chuẩn bị bán căn phòng này."

"Tiền hoàn lại anh đã chuyển vào tài khoản em rồi, chắc em chưa xem."

Anh không nói nhiều.

Anh biết Ngôn Tụng là kiểu người cao ngạo.

Nếu cậu chọn lặng lẽ làm những chuyện đó, đương nhiên là có lý do không muốn anh biết.

Nghe đến đây, Ngôn Tụng hơi động lòng: "Không phải chỉ một mình anh sống."

"Anh biết." Có lẽ do bệnh làm yếu đi phần nào, giọng Trần Khả Nhất lúc này ôn nhu đến lạ: "Cho nên... anh muốn nói là cảm ơn em."

Đã là buổi chiều, nhưng tai Ngôn Tụng lại giống như bị ánh nắng ban mai chiếu vào.

Qua thật lâu.

Ngôn Tụng đứng lên, đi về phía phòng ngủ. Khi lướt ngang qua Trần Khả Nhất, cậu như do dự rất lâu, cuối cùng cũng nói ra mấy câu.

"Bệnh rồi thì đừng cố."

"Gia sư..."

"Để em đi thay anh."

Tác giả có lời:

Trần Khả Nhất: "Tôi nghĩ chắc tai mình không bình thường, sao lại nghe được mấy lời kiểu này chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro