Chương 82

Chương 82

Đêm nay Thẩm Yến không còn chút năng lượng nào, vì vậy sau khi hai người hôn nhau một lúc, khơi lên ngọn lửa nhưng không thể tiếp tục, đành phải tách ra. Hiếm khi Tiêu Triệt không phải lo lắng về thể trạng yếu ớt của Thẩm Yến, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.

Sau khi tỉnh dậy, thật hiếm thấy Thẩm Yến không bị cơ thể suy nhược làm cho bất động mà nằm liệt trên giường. Bên cạnh hắn đã không còn ai, chăn đệm cũng lạnh, rõ ràng người kia đã dậy từ lâu.

Tiêu Triệt ngồi dậy, Lưu công công nghe thấy động tĩnh liền tiến vào.

“Y đâu rồi?” Tiêu Triệt hỏi.

“Ai cơ?” Lưu công công ra vẻ không hiểu.

Tiêu Triệt liếc mắt nhìn, Lưu công công lập tức bật cười: “Công tử dậy từ sáng sớm, nói là muốn đi dạo loanh quanh, đến giờ vẫn chưa về. Có cần lão nô đi tìm không?”

“Không cần.” Chắc y đi tìm “người trong lòng” rồi.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề và rửa mặt xong, Tiêu Triệt liền nghe thấy giọng nói náo loạn của Thẩm Yến vang lên từ sân viện: “Nào nào nào, vào đi, xếp thành hàng một!”

Lưu công công đẩy Tiêu Triệt ra khỏi phòng ngủ, hắn liền thấy trong sân đã có hơn hai mươi người đang đứng.

Những người này đều là gia nhân trong phủ, ngoại trừ người giữ cổng, cơ bản đều có mặt đông đủ.

Đám gia nhân bị Thẩm Yến kéo đến chính viện, ai nấy đều bối rối. Có người còn cầm theo chổi, thấy Tiêu Triệt xuất hiện họ càng thêm lo lắng, không biết vị công tử này lại định làm gì đây?

Thẩm Yến cười híp mắt nhìn bọn họ, đêm qua y đã suy nghĩ kỹ càng, thực ra chứng nhận này cũng không quá khó.

Những người được chứng nhận trước đó, như Nguyên Thọ, Xuân Sơn, Mộc Hạ, kể cả Lưu công công và Lục Vân, đều là những người từng xuất hiện bên cạnh y. Thật ra cũng khá đơn giản, chẳng hiểu sao lại được chứng nhận một cách kỳ lạ như vậy.

Vậy nên có táo hay không thì cứ đánh một gậy thử xem. Nếu chứng nhận được thì quá tốt, còn nếu không... cũng chẳng mất mát gì cả.

Vừa thấy Tiêu Triệt xuất hiện, Thẩm Yến bèn bắt đầu đi vòng quanh những người kia, vừa đi vừa liếc nhìn Tiêu Triệt. Trước đó mỗi lần có người được chứng nhận đều không có dấu hiệu báo trước, chẳng hạn như lúc đang nói chuyện với Lưu công công thì đột nhiên chứng nhận thành công.

Tiêu Triệt nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của y, bất lực nhéo mi tâm.

Nhiệm vụ của Thẩm Yến là tra tấn hắn đúng không?

Những người được chứng nhận trước đó đều là khi hắn có thể nghe thấy giọng nói của thứ kia. Hắn cũng đoán được lý do: Trước đây quan hệ giữa hắn và Thẩm Yến không tốt, mỗi lần thấy ai trò chuyện với Thẩm Yến, hắn lại cảm thấy ghen ghét. Nhưng bây giờ...

Tiêu Triệt thở dài, không phải là giả vờ ghen tuông, mà là phải kích thích cảm xúc để thứ kia cảm nhận được sự ghen tuông thật sự. Đây là một việc cần tập trung cao độ và tiêu tốn nhiều tâm trí.

Hơn nữa, Thẩm Yến tìm một đám gia nhân trong phủ, hắn thật sự rất khó để có cảm xúc.

Thẩm Yến đi mấy vòng, nhưng hệ thống nhiệm vụ vẫn không có phản ứng gì.

Hệ thống: “Ngươi thật sự coi thường hệ thống nhiệm vụ quá đấy. Ngươi nghĩ chỉ cần đi lòng vòng hai lượt là có thể hoàn thành sao?”

Thẩm Yến bĩu môi: “Ta vốn dĩ rất may mắn, biết đâu lại được thì sao?”

Hệ thống cạn lời: “Hay là thử chạm vào tay, nắm tay, không thì ôm hay hôn cũng được…”

Thẩm Yến trợn mắt: “Ngươi điên à? Bảo ta làm mấy chuyện đó ngay trước mặt Vân Dực, là chê bọn ta chết chậm đúng không?”

Hệ thống: “Đơn giản trực tiếp, ta thấy rất khả thi.”

Thẩm Yến hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy hệ thống nói cũng có lý. Sờ bàn tay nhỏ bé của người ta xong y có thể giả ngất xỉu sau đó mất trí nhớ…

Thẩm Yến nheo mắt, thời kỳ đặc biệt cần có cách đặc biệt…

Ánh mắt y không khỏi liếc sang người đứng bên cạnh, giơ tay ra có vẻ chuẩn bị thử nghiệm.

“Thẩm Yến.”

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, khiến Thẩm Yến vốn đã hơi chột dạ lập tức sợ tới run rẩy. Y bất giác nhìn sang thì thấy Tiêu Triệt mang theo chút lửa giận chẳng rõ nguyên do.

“Lại đây.” Mặt Tiêu Triệt âm trầm đưa tay về phía y.

Thẩm Yến có chút không vui, trước mặt nhiều người như vậy mà hắn lại không nể mặt y chút nào.

"Thẩm Yến." Tiêu Triệt lại gọi một tiếng, trong giọng nói đã mang theo cảnh cáo.

Thẩm Yến nhìn thoáng qua những gia nhân đã mồ hôi nhễ nhại, lại nhìn sang Tiêu Triệt, cuối cùng chậm rãi bước đến bên cạnh hắn.

Được rồi, y có hơi không dám chọc giận Tiêu Triệt, nhỡ đâu thật sự chọc giận hắn, không cho y lên giường nữa thì sao?

"Ngươi gọi ta làm gì?" Thẩm Yến trừng Tiêu Triệt, "Sao thế, sáng sớm đã không có sắc mặt tốt rồi."

Trái tim treo lơ lửng của Lưu công công rốt cục đã chết, được được, lại cãi nhau.

Tiêu Triệt không biết nói gì chỉ vươn tay nắm lấy tay Thẩm Yến, lấy khăn tay ra lau từng ngón tay một.

Lửa giận Thẩm Yến cọ một cái là nổi lên: "Ngươi lại chê ta bẩn?"

Lưu công công: "???”

Tiêu Triệt ngước mắt nhìn y, còn chưa kịp nói thì người gác cổng vào báo rằng hai vị thiếu gia Thẩm phủ, thế tử Hiền vương và Thất hoàng tử cùng đến thăm.

"Sao bọn họ lại cùng nhau đến?" Thẩm Yến nghi hoặc.

Người gác cổng nói: "Hai vị thiếu gia Thẩm phủ đi cùng, thế tử và Thất hoàng tử đi cùng, mấy người họ tình cờ gặp nhau ngoài cửa."

"Cho bọn họ vào đi." Thẩm Yến phất tay.

Người gác cổng lên tiếng trả lời rồi rời đi.

Thẩm Yến vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi, vung tay Tiêu Triệt ra.

Y nhìn một vòng những người trong viện, cảm thấy vô cùng lãng phí, y đã mất cả buổi sáng mới tập trung được bọn họ lại.

Đám gia nhân dưới ánh mắt của y run lẩy bẩy.

Bọn họ vẫn còn nhớ chuyện vị gia này trèo tường vương phủ, đối mặt với lửa giận ngút trời của vương gia mà vẫn nhởn nhơ dạo quanh, vương gia tức giận đến mức dầu trong chảo sôi ùng ục, nhưng cuối cùng không chỉ không bị chiên giòn mà còn ngủ cùng vương gia trên một chiếc giường.

Vị gia này, không thể dính vào….

Ánh mắt Tiêu Triệt lướt qua đám gia nhân, trong đó có những từ ngữ cần được xác nhận, có một số hắn không hiểu, có một số chỉ hiểu lơ mơ, nhưng "bạn từ ấu thơ," "bà xã/ông xã" thì hắn vẫn tạm nghe hiểu.

Tiêu Triệt không muốn đoán bậy, nhưng những thứ này có vẻ không phải lời tốt đẹp gì, hắn từng đọc trong thoại bản về dâm ma...

Tiêu Triệt nghĩ đến đây liền vội vàng lắc đầu, dời ánh mắt về phía Lương Tứ.

Lương Tứ đã thành thân, vậy hắn hẳn được coi là "ông xã" đi?

Tiêu Triệt khép mắt, bắt đầu tập trung tinh thần, Lương Tứ và Thẩm Yến?

Tiêu Triệt khẽ thở dài.

Thẩm Yến thấy hắn lại nhắm mắt không muốn nhìn y, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Lưu công công, hắn trước thì vô duyên vô cớ nổi giận với ta, sau lại chê tay ta bẩn, bây giờ còn lười nhìn ta, ngươi đều thấy cả rồi chứ?"

Lưu công công mệt mỏi, ông đều thấy cả rồi, đúng thật là như vậy, không phải ông nói chứ, đôi khi vuơng gia làm việc cũng thật khó hiểu.

"Vậy ngươi giải thích đi."

Lưu công công: "..." Ông thật sự không biết giải thích thế nào…

Một lúc lâu sau Lưu công công nghẹn ra một câu: "... Công tử, vương gia không có ý đó."

"Thế hắn có ý gì?" Thẩm Yến hỏi lại.

Hệ thống: "Ngươi thật sự không cảm thấy Vân Dực của ngươi có vấn đề sao?" Nó đã quan sát rất lâu rồi, mấy nhiệm vụ của hơn mười cô nương trước đó đều hoàn thành một cách kỳ lạ.

Mặc dù nó và Thẩm Yến luôn nói hệ thống nhiệm vụ có bug, nhưng nếu có nhiều bug như vậy thì sớm đã sập rồi, không thể vận hành trơn tru như hiện tại. Hơn nữa, có bug hay không chỉ là suy đoán của nó và Thẩm Yến, chưa có bằng chứng nào chứng minh hệ thống thực sự có bug cả.

Thẩm Yến lập tức phản bác: "Vân Dực của ngươi mới có vấn đề, Vân Dực của ta là thông minh nhất, đẹp nhất, sáng suốt nhất, tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất!"

Hệ thống: "..."

Thẩm Yến lại nói: "Hơn nữa ngươi không có Vân Dực, ngươi chỉ có thể gọi cái của ngươi là 'hệ thống khác' mà thôi."

Hệ thống: "..."

Đinh—

【Ông xã Lương Tứ xác nhận thành công, xin hãy nỗ lực đánh bại hắn, chiếm đoạt người trong lòng về tay mình.】

Mắt Thẩm Yến sáng lên: "Ngươi nghe thấy chưa, Vân Dực của ta quả nhiên là tốt nhất!"

Hệ thống: "..." Một xác nhận khó hiểu.

Tiêu Triệt thở phào, mở mắt ra, vừa phân tán tinh thần thì lại nghe thấy một tiếng đinh nữa.

Đinh—

【Chúc mừng,ông xã Lương Tứ đã bị loại bỏ khỏi danh sách uy hiếp, ngươi đã tiến thêm một bước để chiếm đoạt người trong lòng. Xin hãy tiếp tục cố gắng!】

Thẩm Yến vui vẻ, y đã bảo rồi, dù sao cũng phải đánh một gậy trước đã, lần này không chỉ đánh trúng "ông xã," còn hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức.

Hệ thống: "..." Một nhiệm vụ thành công kỳ lạ.

Thẩm Yến không hiểu, đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với hệ thống, luôn cho rằng chỗ nào cũng có bug, nhưng nó đã hoàn thành hơn một nghìn nhiệm vụ, hệ thống chưa bao giờ vận hành như trò trẻ con như bây giờ.

Phải có vấn đề ở đâu đó.

Đinh—

【Phần thưởng người trong lòng chủ động hôn ta, xin mời nhân vật chính xác nhận mở thưởng hay không.】

Tiêu Triệt tốn quá nhiều tinh thần vào lần xác nhận này, trong lúc đầu óc mơ hồ, hắn không nghe rõ cái dâm ma kia nói gì, đến khi hoàn hồn lại thì đã nghe thấy tiếng đinh nữa.

【Phần thưởng đã kích hoạt, hãy tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này! Mắt lấp lánh tim rung rinh】

Tiêu Triệt lập tức rùng mình, theo phản xạ liền nói với đám gia nhân: "Tất cả lui xuống."

Đám gia nhân nghe thấy vậy lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy, viện này quá đáng sợ, không thể ở thêm giây nào nữa!

Lưu công công thở dài, quay đầu lại, suýt chút nữa lòi mắt ra khỏi hốc—

Chỉ thấy công tử nhà bọn họ đã ngồi lên đùi vương gia, hai tay ôm lấy mặt hắn mà hôn xuống.

Lưu công công kinh ngạc đến mức quên cả tránh đi, nhìn hai người ôm hôn nhau say đắm, nhất thời ông tự hỏi mình có phải vừa ngủ quên mà bỏ lỡ điều gì không?

Lẽ nào kết cục của cãi nhau chính là hôn nhau sao?

"Tam ca, huynh đang làm gì vậy?"

"Đại ca, huynh điên rồi sao?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lưu công công quay đầu lại thấy Thẩm Tiểu Bảo và những người khác đứng ở cửa.

Bốn người trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất là Thất hoàng tử và Thẩm Tiểu Bảo, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Sau một hồi ngây người, Tiêu Doãn và Thẩm Tiểu Bảo cùng nhau xông tới, một người kéo Tiêu Triệt, một người kéo Thẩm Yến, mạnh mẽ kéo hai người đang hôn nhau ra.

Sức lực Thẩm Tiểu Bảo quá lớn, Thẩm Yến trực tiếp từ trên đùi Tiêu Triệt ngã xuống "Bịch" một tiếng ngồi dưới đất, Tiêu Triệt vô thức đưa tay kéo y.

Thẩm Tiểu Bảo tát một cái vào tay Tiêu Triệt, trợn mắt trừng hắn: "Tên khốn nạn, đừng đụng vào đại ca ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro