Chương 8

Tác giả: Cố Cô Cô.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 8: Giở Trò Lưu Manh

Cách đó hàng ngàn mét—

Gaulan, Kenseville.

Gaulan là một quốc gia nhỏ ven biển với dân số đa chủng tộc.

Hàng trăm năm trước, nơi đây đã từng là nơi tập trung của người da trắng. Nhưng cùng với sự khám phá đại dương của con người và sau khi danh xưng "Người Hải tộc" xuất hiện và ngày càng lớn mạnh, càng lúc càng có nhiều chủng tộc khác vì cái gọi là khám phá vùng đất mới đã di cư đến đây, họ kết hôn và sinh sản với người dân địa phương, dần dần tạo nên quốc gia đa chủng tộc này.

Và Kenseville là một thành phố nhỏ, ít tên tuổi nằm ở rìa Gaulan. Điều duy nhất nó có thể tự hào có lẽ chính là vị trí ven biển gần với Đại dương Arles.

Lúc này ở ngoại ô Kenseville vù vù gió biển, một toà lâu đài bảo thạch cổ kính có tuổi thọ cả trăm năm đang đứng sừng sững trong màn sương mù.

Cỏ dại hoang vu càng làm tăng thêm vẻ tiêu điều cho công trình kiến trúc đổ nát này. Nhưng nếu có ai đó ngước lên nhìn thì sẽ phát hiện ánh đèn có tông màu ấm đang chớp nháy trong ô cửa sổ của lâu đài bảo thạch.

Bên trong lâu đài bằng đá có đèn đuốc sáng trưng, so với sự đổ nát bên ngoài, bên trong lâu đài được trang hoàng nội thất rất lộng lẫy, có thể gọi là nguy nga tráng lệ.

Những người đàn ông và phụ nữ mặc vest đen, ai nấy cũng đề tuấn tú và xinh đẹp, họ đồng loạt mang giày da bóng loáng, bước đi im lặng trên tấm thảm đỏ tươi. Mọi thứ ở đây đều xa hoa đến mức không giống trần gian, mang một cảm giác kỳ quái như ai đó cố tình tạo ra như vậy.

Bất chợt, một tiếng bước chân vội vã cuối cùng cũng đã phá vỡ sự tĩnh lặng trong toà lâu đài.

Một thanh niên mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm vội vã ôm máy tính chạy vào đại sảnh, hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên lò sưởi và nói: "Ngài Coxey! Chúng tôi vừa bắt được tín hiệu mới phát ra từ một điểm thí nghiệm bị bỏ hoang từ vài năm trước!"

"Tín hiệu gì?" Giọng nói của người đàn ông rất tao nhã và trầm ấm như tiếng đàn Cello trong màn đêm. Giọng điệu nói chuyện có âm điệu tự nhiên khiến hắn ta giống như một quý tộc có nội hàm sâu sắc.

Thanh niên áo blouse nói: "Chỉ là một tín hiệu tự động liên hệ với máy tính trung tâm, nhưng sau đó lại tự động tắt nguồn. Tuy nhiên, vị trí sơ bộ có lẽ là ở gần Gaulan, không nằm ngoài phạm vi Đại dương Arles thưa ngài."

"Mất bao lâu mới định vị được?"

"Nhanh nhất cũng phải nửa tháng... Thời gian bắt được tín hiệu quá ngắn, chúng tôi cần thêm thời gian."

"Vậy thì mau đi làm đi."

"Vâng!"

Bóng dáng người thanh niên nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang. Người đàn ông yên lặng ngồi bên lò sưởi cười nhẹ một tiếng, đôi mắt xanh lục bảo phản chiếu ánh lửa nhảy múa trên cây nến. Hắn ta tự lẩm bẩm: "Phòng thí nghiệm bị bỏ hoang sao... Hy vọng sẽ không làm ta thất vọng..."

Vừa nói, hắn ta nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cái.

Mặt nhẫn màu xám bạc không khảm kim cương hay châu báu lộng lẫy mà là một biểu tượng cánh buồm làm bằng xương trắng.

"Bạch Phàm" (Cánh Buồm Trắng).

...

Thung lũng băng Burland—

Người Merman đang khao khát sự vuốt ve gần như không thể chờ được hành động của Cố Hi. Ngay sau khi chui vào lều, khối chất nhầy đã lập tức phồng lên và đè toàn bộ màu đen bẩn thỉu lên cậu thanh niên nhân loại.

Hành vi của hắn luôn bị kiểm soát bởi bản năng và thú tính.

Cố Hi bị đè nằm ngửa trên túi ngủ bất lực thở dài. Cậu vỗ vỗ vào vòng eo săn chắc đầy sức mạnh dưới lớp chất lỏng như một lời trấn an, sau đó mới có thời gian giải cứu chú chim nhỏ suýt bị ép thành bánh thịt ra khỏi mũ áo của mình.

Hai phút sau, chim sẻ Deca cánh trắng buồn ngủ đậu trên chiếc ba lô. Cố Hi ngồi khoanh chân trên túi ngủ, áo khoác lông vũ mở rộng sang hai bên, trên đùi cậu là một khối bùn đen thật lớn.

Có lẽ để tiện cho việc xoa bóp, lần này vật thể đen không chủ động dịch chuyển, chỉ để lộ phần lưng và vòng eo trắng bệch không có một chút máu.

Rất trắng.

Đặc biệt khi chiếc đèn pin treo ngược trên đỉnh lều lắc lư, màu trắng đó khiến thị giác của Cố Hi có ảo giác như lạc vào băng tuyết.

Cậu mím môi, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt xuống, lòng bàn tay không có vết chai chạm vào làn da lạnh buốt.

Bàn tay chậm rãi xoa bóp theo quỹ đạo vòng tròn, sau đó xen lẫn những cái vỗ nhẹ.

Thế là khối chất lỏng màu đen đang trải rộng lập tức kêu lên 'gừ gừ gừ', không ngừng phát ra tiếng thở dài thoải mái. Thậm chí có lúc Cố Hi còn thấy được cái đuôi gần như bị giấu dưới lớp đen bẩn thỉu chưa từng lộ ra ngoài của hắn.

Phản diện trong quyển sách này là người Merman, là nhân ngư.

Nửa trên của cái đuôi ẩn dưới lớp bùn đen bẩn thỉu giống như đuôi cá mập trắng lớn, phần vây đuôi đã thoát khỏi đường nét đơn giản, được thay thế bằng sự ảo mộng như sương đen. Dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để Cố Hi tưởng tượng cái đuôi này sẽ xinh đẹp đến nhường nào khi đung đưa dưới đáy biển.

Nhưng bây giờ nó chỉ có thể bị bao bọc bởi khối chất lỏng màu đen kỳ quái này, tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Trong suốt quá trình an ủi bạn lữ, eo sau của phản diện gần như bị xoa bóp và vỗ nhẹ đến mức đỏ ửng lên. Màu đỏ dần dần lan rộng đồng thời cũng làm đỏ cả bàn tay của Cố Hi.

Ngay khi vừa kết thúc, một nhánh chất lỏng đã tách ra từ cơ thể chính lưu luyến quấn quanh khuỷu tay của cậu thanh niên nhân loại, dưới tình huống đối phương không dám cử động, nó từng chút từng chút kéo dài rồi bò đến cẳng tay, cổ tay, thậm chí là lòng bàn tay của Cố Hi.

"Này, nhột..." Cố Hi chỉ có thể nhìn thấy một nhánh dịch đen đang chảy chậm, "Rất nhột đó..."

Nhánh đen mảnh mai dường như biết được sự yếu ớt của nhân loại, nó cẩn thận quấn quanh bàn tay trắng nõn như ngà voi đó, giống như một chú mèo tò mò, nhánh đen lại tách ra thành những sợi tơ đen nhỏ như lông trâu, đo đạc chiều dài và chiều rộng của ngón tay, sau đó quấn quanh gốc ngón tay của Cố Hi như một chiếc nhẫn.

Cảm giác đầu tiên là lạnh, cảm giác thứ hai là tê dại.

Đây là lần đầu tiên Cố Hi phát hiện tay mình cũng là một điểm nhạy cảm, thậm chí nhạy cảm đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Gốc ngón tay bị quấn quanh, đầu ngón tay bị móc lấy, lòng bàn tay bị ôm.

Bàn tay cậu biến thành món đồ chơi của kẻ phản diện, gần như không có một tấc da nào bị bỏ sót, cho đến khi Cố Hi không nhịn được từ từ co chân lại, rúc vào áo khoác lông vũ để che giấu chính mình, chất lỏng màu đen mới luyến tiếc buông tay cậu ra.

Từ xương cổ tay trở xuống, cả bàn tay dường như rơi vào trạng thái tê dại, hơi run rẩy.

Cố Hi lặng lẽ thở ra một hơi. Cậu run run bàn tay, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào túi ngủ nằm thẳng thớm, cũng không buồn chào hỏi phản diện "bạn lữ" nữa, chỉ run rẩy lông mi, giọng nói khàn khàn: "Đi ngủ thôi."

Người Merman bị bỏ rơi ở một bên sau khi được thỏa mãn liền trở nên cực kỳ dễ nói chuyện. Hắn phát ra vài tiếng gừ gừ từ cổ họng rồi để mặc chất nhầy màu đen bao bọc mình kín mít, cuộn tròn lại như một cục Slime, lặng lẽ nằm sát bên cạnh túi ngủ của Cố Hi.

Cố Hi vẫn giữ thói quen trước khi xuyên sách, "Ngủ ngon."

Giống như nói cho chính mình nghe, cũng giống như nói cho những sinh vật sống khác trong lều nghe.

Màn đêm sâu thẳm, thung lũng băng chìm vào tĩnh lặng.

Đêm đầu tiên xuyên sách, sau khi chịu đựng qua một hồi khốn đốn đó, Cố Hi lại khó lòng đi vào giấc ngủ.

Cậu mở to đôi mắt đen nhánh, ngơ ngẩn nhìn lên lớp màn trong suốt được cố tình chừa lại trên đỉnh lều.

Bầu trời đêm ở thung lũng băng toàn là một màu đen, sâu thẳm đến mức có thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển động của những đám mây mỏng. Các vì sao trở thành những viên đèn lấp lánh nhất ở đây, còn mặt trăng thì ở rất xa, chỉ còn lại hai góc cong cong.

Cố Hi nghiêng đầu—

Chiếc ổ được tạo ra từ mũ áo khoác lông vũ đã có chủ nhân mới. Chim sẻ Deca cánh trắng sống trong vùng núi tuyết rõ ràng rất thích ngôi nhà mới của mình. Lúc này, cái đầu nhỏ bé gối lên lớp lông tơ màu trắng xám ở vành mũ, trông nó như đang đội một bộ tóc giả xù xù.

Ở khoảng trống bên kia, khối chất lỏng màu đen dường như mất đi sự hỗ trợ của xương cốt, ban ngày có thể phồng lên và kéo dài ra vô hạn nhưng lúc này đã co rúm lại thành một cục nhỏ xíu, nhìn qua thật sự giống một chú mèo đen đang cuộn tròn tứ chi.

Cố Hi không chắc phản diện có đang ngủ hay không. Toàn bộ căn lều yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, ngược lại mang đến cho cậu một môi trường đủ tĩnh lặng để suy nghĩ.

Chăn của túi ngủ được kéo lên tới dưới cằm của Cố Hi. Cậu nhẹ nhàng cọ chóp mũi xuống phía dưới, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại bất kỳ kí ức nào liên quan đến 《Di Tích Biển Sâu》.

Rất lâu trước đây... khoảng một vài năm trước, Cố Hi đột nhiên sinh ra hứng thú với việc viết lách và sáng tạo, cậu đã mạnh dạn thử sức, dành gần ba tháng để xây dựng cốt truyện chính của 《Di Tích Biển Sâu》.

Cậu giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới, hăm hở dồn hết mọi hứng thú và tâm huyết của mình vào việc đó. Thậm chí trong suốt khoảng thời gian ấy Cố gia còn nhận xét rằng tiểu thiếu gia được nuông chiều của nhà họ đã thay đổi thành một người khác, kiên định lạ thường.

Đó là một thái độ quyết không bỏ cuộc nếu như chưa sáng tác thành công.

Nhưng rõ ràng lý do xuyên sách là một minh chứng cho việc kết quả sáng tác của Cố Hi lúc đó không tốt.

Cậu đã dành quá nhiều sự ưu ái cho kẻ phản diện có số phận bi thảm, đến mức ánh hào quang của nhân vật này vượt qua cả nhân vật chính, khiến cốt truyện ban đầu dần dần mất kiểm soát như ngựa hoang, thậm chí tất cả sự chuẩn bị và những nút thắt đều đã trở thành bàn đạp cho phản diện.

Nó giống như một cuốn tiểu sử được mô tả dành riêng cho phản diện.

Đối diện với sự phát triển này, tiểu thiếu gia lần đầu tiên dồn hết tâm huyết vào việc sáng tác đã quyết định từ bỏ.

Thế là rất nhanh, Cố gia đã phát hiện Cố Hi lại trở về với dáng vẻ vô tư lự giống như xưa, nhưng cậu vẫn giữ lại sở thích viết lách, thậm chí phát triển thành nghề nghiệp chính của mình.

Theo lý mà nói, thế giới quan do chính tay mình sáng tạo từ vài năm trước không nên dễ dàng bị lãng quên như vậy. Nhưng từ khi xuyên sách đến nay, ngoài những mảnh ký ức vụn vặt như mở hộp kho báu trước đó, Cố Hi thực sự không thể nhớ thêm bất kỳ nội dung nào.

Cộng thêm việc hệ thống đã làm mờ ký ức trong quá khứ, cậu nghĩ rằng việc bản thân mình quên đi cốt truyện phần lớn cũng có liên quan đến hệ thống!

Hệ thống: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.

Sau khi đổ lỗi mất trí nhớ cho hệ thống, Cố Hi gối đầu lên cánh tay thở dài.

Cậu lại nhìn lên bầu trời bên ngoài qua lớp vải trong suốt, cho đến khi hai mắt bắt đầu mỏi nhừ mới ép bản thân chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Cuộc sống sinh tồn dã ngoại vào ngày mai, có lẽ vẫn sẽ là một trận chiến rất khó khăn...

Nửa đêm, khối chất lỏng đang yên lặng bất chợt lưu chuyển, để lộ một con mắt ẩn giấu bên trong.

Hắn chậm rãi đảo mắt, ánh mắt rơi xuống nhân loại đang nằm trong túi ngủ.

Dưới ánh sáng lờ mờ, nửa dưới của túi ngủ phồng lên và phồng xuống, dường như có thứ gì đó sắp phá đất chui ra.

Nhưng sự thay đổi kỳ quái này không kéo dài lâu, chỉ khoảng mười giây, mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Con mắt xanh thẳm đó cũng chậm rãi nhắm lại, một lần nữa bị khối chất lỏng màu đen nuốt chửng.

Cố Hi đang ngủ say hoàn toàn không hề hay biết, cậu vẫn đang mơ về cuộc sống sinh tồn đầy gian khổ trong tương lai.

...

Ngày hôm sau, đúng như những gì Cố Hi đã mơ, sống trên vùng đất băng giá này không phải là chuyện dễ dàng!

Buổi sáng sớm, cậu thanh niên nhân loại tóc tai bù xù dùng nước tuyết súc miệng rửa mặt trong bộ áo khoác lông vũ bẩn thỉu. Sau khi tự thuyết phục bản thân mình vô số lần, cậu mới tránh khỏi chim sẻ Deca cánh trắng và khối bùn đen, trốn ra sau một vách đá nào đó để giải quyết vấn đề đi vệ sinh.

Về việc này, cậu còn đặc biệt dựng lên một tảng đá dài ở gần đó, biểu thị đây là khu vực "dành riêng cho nhà vệ sinh".

Bước ra khỏi "nhà vệ sinh", Cố Hi xoa xoa mái tóc rối tung, dùng tạm ngón tay làm lược, tạo cho mình một kiểu tóc không quá "bùng nổ", sau đó mới lững thững đi đến trước lều, cố gắng ăn một chút thịt khô đông lạnh còn sót lại từ đêm qua.

Khô khốc và cộm răng.

Cố Hi chống cằm, bất đắc dĩ thở dài. Cậu nhìn qua hai sinh vật sống khác ở bên cạnh—

Chim sẻ Deca cánh trắng sau khi ăn một ít sợi thịt thì đậu trên lều hì hục rỉa lông, còn khối chất lỏng màu đen trông uể oải như chưa ngủ đủ giấc, tan chảy thành một vũng bùn trên nền tuyết, dáng vẻ như sắp ngỏm củ tỏi đến nơi rồi.

Cố Hi — người duy nhất kiên trì thức dậy lúc 8 giờ sáng giơ tay xoa xoa mặt, quyết định tự tìm công việc để làm.

Cậu thanh niên nhân loại nhón chân rút một tấm da bò Tây Tạng đã phơi gần một ngày xuống, đập đập cho đến khi chất liệu mềm ra đủ để khoác lên người. Cậu nhanh chóng cởi áo khoác lông vũ ra, chỉ mặc đồ ngủ rồi quấn da bò Tây Tạng, ngồi xổm trên nền tuyết.

Lớp tuyết dày từ 3-5 cm trở thành một bồn giặt tự nhiên. Cố Hi trải chiếc áo khoác lông vũ bị nhuộm đỏ một nửa xuống nền tuyết, sau đó rắc một chút tuyết trắng lên vết máu.

Tuyết lạnh được chà xát trên bề mặt vải trơn láng để giặt thủ công. Dưới tác dụng của lực ma sát rất nhanh đã sinh ra nhiệt, tuyết tan dính vào bụi bẩn trên quần áo, sau đó lại nhanh chóng hạ nhiệt, đông đặc lại và cuốn theo bụi bẩn.

Vết máu đỏ sẫm tạm thời được tẩy nhạt đi một chút. Tuy tổng thể trông vẫn loang lổ chỗ này chỗ kia nhưng ít nhất Cố Hi có thể tự an ủi mình rằng áo khoác đã được giặt sạch sẽ.

Cho đến khi cậu treo chiếc áo khoác lông vũ lên đỉnh lều để phơi nắng, khối chất lỏng màu đen vẫn luôn mơ màng cuối cùng cũng chịu duỗi mình, lảo đảo "bay" đến trước mặt Cố Hi.

Không cần nói, Cố Hi dùng ngón chân cũng đoán được đối phương muốn gì.

Cố Hi: "Đi, vào lều thôi."

Hoạt động sinh tồn vào buổi sáng sớm tạm thời kết thúc. Cố Hi tiện tay túm luôn chú chim nhỏ trên đỉnh lều xuống, đưa nó vào lều để giữ ấm.

Bên trong lều, Cố Hi cởi bỏ tấm da bò Tây Tạng dày cộp, chỉ mặc bộ đồ ngủ lụa sọc xám bạc đi qua đi lại.

Bỏ qua môi trường xung quanh, chất liệu mỏng nhẹ ôm sát cơ thể và thiết kế đường may tinh tế của bộ đồ càng làm tôn lên vẻ ngoài như một công tử quý tộc vừa ngủ dậy, chuẩn bị thưởng thức trà đen của Cố Hi.

Giây tiếp theo, quý công tử ngồi khoanh chân trên túi ngủ, vỗ vỗ đùi mình, hướng về khối bùn đen nói: "Lại đây, nằm sấp xuống."

Sau đêm qua, Cố Hi cảm thấy tay nghề của mình đã cực kỳ thành thạo, nhưng lần này cậu tuyệt đối không thể để khối chất nhầy đụng chạm vào tay cậu nữa!

Người Merman đang bị kỳ phát tình quấy nhiễu rất nghe lời, hắn vội vã nhào tới. Thậm chí hắn còn cực kỳ ngoan ngoãn và phục tùng, dưới sự sắp xếp của Cố Hi đã thành công nằm sấp xuống, mấy nhánh nhỏ kéo dài từ cơ thể chính hơi cong lên, chờ đợi được "vuốt ve" từ "bạn lữ".

Cố Hi cũng không dông dài. Cậu nhớ rõ trách nhiệm và mục tiêu nhiệm vụ của mình. Thấy phản diện đã nằm yên, cậu quen thuộc đưa bàn tay vừa giặt áo khoác mà trở nên đỏ ửng vào trong khối chất lỏng.

Nhiệt độ của chất lỏng màu đen chảy chậm gần bằng không nhưng nó có thể thay đổi theo ý muốn của chủ nhân.

Khi bàn tay của con mồi nhân loại đưa vào, không lâu sau nhiệt độ của chất lỏng đã tăng lên, hơi ấm vừa phải làm ấm bàn tay đang di chuyển trên eo sau của phản diện. Đồng thời, các ngón tay không có vết chai bắt đầu xoa nắn, vỗ nhẹ lên lớp da thịt ấm áp và mát lạnh đó.

Trong lúc nhất thời, túp lều giữ ấm trở nên yên tĩnh—

Chim sẻ Deca cánh trắng an tâm chải chuốt lông vũ, thỉnh thoảng nó lại ngẩng đầu lên quan sát động tĩnh của cậu thanh niên nhân loại như một kỵ sĩ tí hon đầy cảnh giác; Cố Hi đang cúi đầu chuyên tâm vào sự nghiệp mát xa của mình, cố gắng nắm bắt sở thích được vuốt ve của đối phương thông qua những thay đổi nhỏ của khối chất lỏng.

Kẻ phản diện đang tận hưởng dịch vụ Spa của tiểu thiếu gia thì nằm bẹp một đống, hình dáng con người ban đầu càng lúc càng lụn bại, nhìn qua không khác gì một con Slime khổng lồ bị đè dẹp, cổ họng ẩn dưới khối chất lỏng còn phát ra những tiếng 'gừ gừ' đầy thoải mái.

Cố Hi không có bất kỳ công cụ bấm giờ nào, quyết định tự đếm số giây trong đầu.

Cho đến khi cậu đếm đến giây thứ 600, cậu dứt khoát dừng lại động tác, rút tay ra khỏi khối chất lỏng, vừa cúi đầu thì đối diện với cái đầu đen ngòm đang ngẩng lên của phản diện.

Cố Hi: "Đủ 10 phút rồi, tôi cũng có nhân quyền mà, anh không thể bắt tôi làm một lần làm đến hỏng luôn đấy chứ?"

Vừa dứt lời, Cố Hi cảm thấy ý tứ của mình có hơi kỳ quái, liền bổ sung thêm một câu: "Không đúng... Tóm lại là tôi cần nghỉ ngơi, phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, anh hiểu không?"

Khối bùn đen bẩn thỉu đương nhiên không hiểu. Hắn chỉ biết sự an ủi mà hắn khao khát đã dừng lại đột ngột, cả người hắn ngứa ngáy như có hàng trăm con kiến bò qua, vô cùng khó chịu.

Thế là khối chất nhầy muốn nhiều hơn đột nhiên kéo dài thân thể, trực tiếp đè con mồi nhân loại xuống túi ngủ. Chất lỏng sôi trào ngay lập tức luồn vào bên trong vạt áo của Cố Hi rồi cọ xát lên trên.

Cố Hi: "Này! Khoan đã—Đừng—"

Đừng có giở trò lưu manh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro