Chương 27: Vòng đu quay
28/1/2025
Thang máy ở pháo đài dưới đất từ từ di chuyển lên.
Vệ Thời đi phía trước, còn Vu Cẩn thì theo sau như bị trói chặt.
Lúc này đại lão đã tháo chiếc mặt nạ bạc đặc trưng, rất ít người chú ý đến họ ở đây.
Khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Vu Cẩn bỗng nhiên đứng sững lại, như thể động vật nhỏ bị siết chặt lông gáy, con ngươi hoảng loạn mở to.
Vệ Thời dừng bước lại, quay đầu thờ ơ liếc nhìn một cái.
Vu Cẩn đành phải miễn cưỡng đi theo.
Máy dò kim loại từ từ rà quét cơ thể Vu Cẩn, đèn báo động đứng im lặng. Một khi phát hiện vũ khí gây sát thương, toàn bộ căn cứ sẽ ngay lập tức được kích hoạt cùng hệ thống phòng thủ mạnh mẽ nhất của Azure Deep Space để chiến đấu với kẻ xâm nhập.
Máy dò đến gần túi bên phải, biểu cảm của Vu Cẩn càng trở nên căng thẳng.
Cậu liếc mắt nhìn Vệ Thời — người đàn ông đang đứng trong bóng tối cách đó không xa, ánh mắt giao nhau với con ngươi màu hổ phách ướt át.
Lông mày rậm hơi nhướn lên, ánh mắt lóe lên vì bị thỏ tinh run rẩy lấy lòng.
Vu Cẩn cầu cứu thất bại, chỉ đành tuyệt vọng nhắm mắt lại, không ngờ máy dò lại "bíp" một tiếng.
— An toàn cho qua.
Hai phút sau, Vệ Thời dẫn theo Vu Cẩn đang còn ngơ ngác bước vào trong mái vòm.
Vu Cẩn lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Vệ Thời, tay phải cẩn thận thò vào túi.
"Đại ca! Súng này..." Ánh mắt Vu Cẩn nhìn sùng kính một cách khó hiểu.
"Không dò được." Vệ Thời liếc nhìn cậu một cái, lá gan của thỏ tinh so với ai cũng nhỏ.
Vu Cẩn cuối cùng cũng yên tâm, động tác tiếp theo — lại là nhét khẩu súng vào sâu trong túi, giấu kỹ.
Giống như con thỏ giấu cà rốt vậy.
Thấy đại lão đứng bên cạnh hờ hững nhìn, Vu Cẩn ngay lập tức ngoan ngoãn giải thích: "Em sợ không cẩn thận sẽ lộ ra ngoài — "
Một chiếc lá củ cải cũng không dám ló ra ngoài.
Vệ Thời bỗng hỏi: "Sợ đến vậy à?"
Vu Cẩn gật đầu liên tục, cậu chỉ có mười chín năm kinh nghiệm làm công dân tốt, thời gian tuân thủ pháp luật không nhiều.
"Đến đây." Vệ Thời lên tiếng.
Vu Cẩn tự động đứng thẳng, ngẩng đầu chuẩn bị nghe lời dạy bảo của lão đại —
Bất thình lình trong tầm mắt xuất hiện một tia sáng bạc.
Vệ Thời thẳng tay ra, gần như chỉ cách cổ áo của cậu một chút.
Vu Cẩn ngạc nhiên mở to mắt, các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông vì cúi đầu mà trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt trở nên sắc lạnh và uy nghiêm, tầm mắt nhìn thẳng xuống phía dưới.
... Lão đại thật đẹp trai!
Vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ!
Lỗ tai Vu Cẩn hơi ửng đỏ, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng dạy dỗ của đại lão!
"Được rồi." Vệ Thời ra hiệu cho cậu cúi đầu.
Trên cổ áo Vu Cẩn, rõ ràng có một chiếc huy hiệu mặt nạ bạc nhỏ xinh, dưới ánh sáng của mái vòm, nó phản chiếu ra ánh sáng dịu dàng.
Vu Cẩn lập tức nhận ra đó là biểu tượng của Thành phố Lơ Lửng, ánh mắt cậu sáng bừng: "Cái này là..."
Người đàn ông cất ánh mắt lại, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: "Đeo vào, mang theo cả pháo hỏa tiễn cũng chẳng ai dám chạm vào cậu."
Vu Cẩn lập tức hiểu ra.
Azure Deep Space không có pháp luật — hoặc nói đúng hơn, các thế lực đã quyết định vùng xám "pháp luật". Trong đó Thành phố Lơ Lửng hiển nhiên là nổi bật, mà đại lão chính là vua của Thành phố Lơ Lửng...
"Cảm ơn đại ca!" Vu Cẩn cười híp mắt, ánh mắt sáng rực dưới mái vòm, tay phải cẩn thận sờ sờ lên chiếc huy hiệu bạc.
—— Đây là chứng nhận cầm súng mà đại ca đưa cho!
Vệ Thời nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên gò má của thiếu niên, tay phải hơi vuốt ve, ánh mắt hài lòng.
Cho con thỏ củ cải, cuối cùng còn đóng dấu.
Chậc, cũng xem như làm một việc tốt mỗi ngày.
Vu Cẩn cuối cùng cũng dám lấy khẩu súng cỡ nhỏ từ sâu trong túi ra.
Cậu liếc nhìn Vệ Thời một cái, tay phải bắt chước dáng vẻ đại ca vuốt ve khẩu súng.
Zoey từng nói, là xạ thủ thì phải nuôi dưỡng tình cảm với súng của mình...
Vệ Thời thấy cậu mải mê vuốt súng thì chậm rãi mở miệng: "Những gì vừa dạy có học được không?"
Vu Cẩn gật đầu một cái: "Chỉ là còn phải luyện thêm..."
Vệ Thời ừ một tiếng, ra hiệu cho cậu đi theo.
"Đại ca, chúng ta đi đâu vậy?" Vu Cẩn phấn khích chớp mắt.
Vệ Thời lười biếng đáp: "Đi, đưa cậu đi lấy lại thể diện."
Hai người đi qua hành lang dưới mái vòm, cảnh vật trước mắt giống như trong ký ức —
Trong đại sảnh rộng lớn, ánh sáng mờ ảo, đèn đuốc rực rỡ. Vô số tia sáng chói chang tập trung xuống dưới đài, màn hình thực tế ảo trung thực chiếu cảnh chiến đấu kịch liệt.
Hai người len lỏi qua hành lang phía sau sân khấu, cho đến khi Vệ Thời mở ra một cánh cửa.
Hơi ẩm của không khí mang theo mùi pháo hoa ban đêm, hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh từ bầu trời đêm, xa xa là những ánh đèn neon lấp lánh, hòa quyện thành một dải màu sắc rực rỡ.
Khác với cổng chính khi nãy, nơi này ánh sáng hơi mờ, một chiếc xe bay sang trọng đẹp mắt bay lên, đậu vững vàng trước mặt hai người.
Vệ Thời ra hiệu cho cậu nhanh chóng lên xe.
Vu Cẩn ngoan ngoãn tuân lệnh, ánh mắt sáng rực quét qua chiếc xe.
Dù hiểu biết thông thường bị thiếu trầm trọng, cậu vẫn có thể hoàn toàn chắc chắn rằng giá trị của chiếc xe này không hề nhỏ.
Tuy nhiên cậu còn chưa kịp sờ soạng thêm, Vệ Thời đã phóng như tên bắn dừng lại trước một khu vực.
Vu Cẩn nhìn mãi mới ngộ ra, đây chính là nơi mình đã bắn trượt vài giờ trước.
Nói đến đây, hai người đồng đội còn lại —
Vu Cẩn nhìn vào thiết bị đầu cuối, màn hình vốn không có thông báo gì thì sau khi rời khỏi căn cứ ngầm đã nhận được rất nhiều tin nhắn, rõ ràng là do thiết bị chặn sóng nào đó tác động.
Lúc hai giờ trước Caesar đã hỏi Vu Cẩn đang ở đâu, sau đó nhanh chóng gửi một tin nhắn khác, thông báo họ đang ở cùng với tóc đỏ, còn giở giọng điệu mập mờ, chúc Vu Cẩn "chơi vui vẻ."
Vu Cẩn: "..."
Trước sân bắn súng hơi, Vệ Thời đứng trong bóng tối, ra lệnh cho Vu Cẩn nhanh chóng nổ súng.
Những thú nhồi bông có thể đổi lấy 600 điểm tích lũy chất đống trong tủ kính.
Vu Cẩn liếc nhìn, chỉ thấy đại lão mạnh mẽ đang đứng chen chúc giữa đám động vật nhỏ —
Tựa như dáng vẻ của anh bị ánh sáng làm cho dịu dàng đi một chút, mặc dù mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại có thêm chút hơi thở nhân gian.
Điểm tích lũy được tính theo vòng bắn, bắn trượt sẽ bị trừ điểm. Việc đạt được 600 điểm trong trường hợp súng hơi đã bị can thiệp thực sự không dễ dàng, vả lại mỗi lần bắn đắt tới vượt mức.
Vệ Thời chỉ cho Vu Cẩn 100 viên đạn.
Dưới tình huống không bắn trượt, trung bình cậu cần được sáu điểm để đạt đủ điều kiện đổi thưởng.
Bắn ở trạng thái tĩnh luôn không phải là điểm mạnh của Vu Cẩn, ngay cả trong buổi huấn luyện chính thức của chương trình Crowson, thành tích tốt nhất của cậu cũng chỉ có vòng năm, huống chi là súng hơi đã bị động tay động chân.
Động tác mới đầu của Vu Cẩn rất chậm, phải mất khoảng hai ba phút mới tìm ra được cách bắn một viên, trong đầu không ngừng quay lại cảnh Vệ Thời tháo súng.
Hộp tiếp đạn, lò xo đẩy về, chốt giữ, quỹ đạo đường đạn — mỗi bộ phận trong ý thức được tách ra và ghép lại, Vu Cẩn không ngừng điều chỉnh tư thế bắn, khẩu súng lạ lẫm như một chiếc hộp đen không thể chạm vào, nhưng vẫn trung thành phản hồi lại mỗi hành động sau khi điều chỉnh.
Thiếu niên hơi nheo mắt, con ngươi màu hổ phách suốt từ đầu đến cuối đều nhìn vào tâm điểm, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Vệ Thời đang nhìn mình từ trong bóng tối.
Sau lần bắn thứ sáu, Vu Cẩn hơi khựng lại.
Mặc dù không thể hoàn toàn xác định chính xác các bộ phận của khẩu súng, nhưng sau vài lần thử nghiệm đã đủ để cậu phác thảo ra quỹ đạo đường đạn cơ bản.
Vu Cẩn hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa bóp cò —
Năm điểm.
Ba điểm.
Vu Cẩn đang chuẩn bị bắn tiếp thì đột nhiên cánh tay phải của cậu bị đè xuống.
"Thả lỏng đi." Giọng Vệ Thời trầm thấp mạnh mẽ như ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt bên tai.
Vu Cẩn theo bản năng cứng người lại, nhưng sau khi tiếp xúc với hơi thở quen thuộc, cơ thể dần tự nhiên trở lại.
"Cổ tay hạ thấp, vai phải hạ xuống." Bàn tay mang vết chai của Vệ Thời nhẹ nhàng hơi ép vai Vu Cẩn xuống: "Nhớ lấy đường đạn của mình, một xạ thủ đạt tiêu chuẩn là khi bản thân chính là một phần của đường đạn."
Vu Cẩn hơi khựng lại, tựa như có cảm giác gì đó.
Vệ Thời chỉnh lại tư thế bắn của cậu, Vu Cẩn không bắn ngay mà quay lại vị trí cũ —
Sau đó từ từ mò mẫm, vai, cánh tay, khuỷu tay dần dần về đúng vị trí theo chỉ dẫn của người đàn ông.
Cảm giác như phía sau tấm lưng trống không của cậu, Vệ Thời vẫn đứng đó, đang nâng khuỷu tay phải của cậu.
—— Ngay sau đó, tiếng súng chợt vang lên.
Sáu điểm.
Thiếu niên ngạc nhiên vui mừng mở to mắt.
Sau đó, đa phần các phát đạn của Vu Cẩn đều dao động giữa năm điểm và sáu điểm, thậm chí có phát đạt đến chín điểm, nhưng những lần bắn trượt đầu tiên đã kéo điểm số xuống khá nhiều.
Thời gian dần trôi qua, chỉ còn hai viên đạn cuối cùng, Vu Cẩn vẫn thiếu 17 điểm nữa để đạt mức đổi thưởng 600 điểm.
Trong hai lần bắn cuối cùng, phải bắn ra ít nhất một phát chín điểm.
Vu Cẩn hít một hơi thật sâu, quyết đoán bóp cò —
Đường đạn rơi vững vàng vào mục tiêu, trên bảng điểm từ từ sáng lên một "+7."
590 điểm.
Cách đó không xa, thú nhồi bông lấp lánh chất đống trong tủ kính trong suốt.
Nếu nói là không thất vọng... Thì chắc chắn là nói dối.
Vu Cẩn biết, mình không thể bắn chính xác vào tâm của mục tiêu. Nhưng rõ ràng chỉ cách yêu cầu của đại lão một chút xíu.
Vài giây sau, cậu gạt suy nghĩ linh tinh đi, điều chỉnh lại trạng thái lần nữa, ngón tay chuẩn bị bóp cò —
Cậu đột nhiên nghiêng người, ngẩng đầu lên.
Vệ Thời ra hiệu cho cậu nhường một chút không gian, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu tạo thành cái bóng cao lớn của người đàn ông, tay phải len qua khe cò súng, mạnh mẽ phủ lên ngón trỏ của Vu Cẩn.
Vu Cẩn chớp mắt, trong lúc hoang mang như nhớ lại lần đầu gặp đại lão —
Cò súng đột ngột bị bóp.
Vệ Thời nhướn mày.
Lúc này Vu Cẩn mới giật mình nhận ra, mình lại... Lại nhìn vào mặt đại lão mà bắn phát súng cuối cùng!!!
Khuôn mặt tròn nhỏ lập tức ửng đỏ, Vu Cẩn quay lại, trên bảng điểm bất ngờ hiện lên "10 điểm" đỏ rực.
100 viên đạn, không nhiều không ít, vừa đủ 600 điểm.
Vu Cẩn vừa vui mừng vừa ngơ ngác: "Đại ca..."
Vệ Thời hừ một tiếng, mở miệng: "Tôi đã nói sẽ giúp cậu lấy lại thể diện."
Thỏ tinh như đi vào cõi tiên, thoắt cái ánh mắt đã sáng bừng.
Năm phút sau, Vu Cẩn ôm một con thỏ bông trắng cực lớn đi trên đường.
Khu vui chơi Azure Deep Space luôn tuân theo châm ngôn "móc sạch túi du khách cho đến viên kim cương cuối cùng", dù là đêm khuya cũng vẫn hoạt động như bình thường.
Những bản nhạc nhẹ nhàng cùng với bóng bay và pháo hoa nhảy múa, tàu lượn siêu tốc sang trọng dài thượt lao vút lên trời rồi đột ngột hạ xuống, vòng đu quay và tháp rơi tự do sáng rực rỡ.
Ngoại trừ khu trò chơi bắn súng không ai ghé thăm, khắp công viên đều là các quý tộc trẻ cùng với xe sang và tuấn mã tới Azure Deep Space để tìm kiếm niềm vui.
Khi đổi phần thưởng, Vu Cẩn thật sự thu hút rất nhiều ánh mắt từ nhân viên.
Khẩu súng đã bị can thiệp, 100 viên đạn, 600 điểm — trong giới những người yêu thích bắn súng nghiệp dư thì vô cùng nổi tiếng.
Cho đến khi Vu Cẩn rời đi, nhiều nhân viên vẫn còn bàn tán xôn xao.
"Thật sự không phải xạ thủ chuyên nghiệp à?"
"... xạ thủ chuyên nghiệp nào mà trung bình chỉ có thể bắn vòng sáu?"
"Nghiệp dư à? Thiên phú cũng khá đấy!"
"Thiên phú bắn súng có tốt hơn nữa thì sao chứ? Cậu có thấy khuôn mặt của cậu ấy chưa? Má ơi, đẹp điên luôn! Cậu ấy chỉ cần dựa vào mặt là có thể kiếm sống, ai nỡ để cậu ấy đi thi đấu chứ?"
"Cũng đúng, ở Azure Deep Space nhiều năm vậy rồi mà chưa thấy ai như thế, nhìn tuổi tác còn trẻ, rất đáng yêu, lớn lên chắc chắn là một yêu nghiệt..."
Lúc Vu Cẩn sắp đi, một nhân viên còn cười tươi đưa cho cậu hai tấm vé trải nghiệm: "Sau này nhớ đến chơi nhé!"
Trên con đường rợp bóng cây của khu vui chơi, Vu Cẩn cố gắng thò đầu ra từ khe hở giữa con thỏ bông mềm mại, mượn ánh sáng để đọc hướng dẫn trên vé trải nghiệm.
Một người một vé.
Có thể sử dụng ngay trong ngày.
Có thể đổi lấy vé tàu lượn siêu tốc hoặc vòng đu quay.
Tại cửa vào sân bắn súng hơi, Vệ Thời dựa vào chiếc xe bay đậu dưới đất.
Vu Cẩn suy nghĩ một chút, mặc dù hơi động lòng, nhưng đại lão nhìn thế nào cũng không giống người sẽ đi đến những nơi này.
Thỏ bông trắng mềm mại được nhét vào trong xe, chiếm gần hết chỗ ngồi phía sau.
Vệ Thời trực tiếp lấy một tấm vé trải nghiệm từ tay Vu Cẩn: "Chọn cái nào?"
Vu Cẩn há hốc miệng: "..."
Vệ Thời liếc nhìn Vu Cẩn ngây ngốc.
Vu Cẩn mới giật mình, không chút do dự: "Tàu lượn siêu tốc!"
Vệ Thời gật đầu, sau đó ung dung mở miệng: "Đây từng là bản đồ của trận chung kết thi đấu ngầm."
Vu Cẩn: "...À..."
"Tàu lượn siêu tốc loại 2 người, vòng đu quay loại 26 người, đa số những người bị loại đều không hiểu quy luật vận hành." Vệ Thời nhớ lại.
Vu Cẩn ngẩn ra, một cảm giác nguy hiểm lập tức trỗi dậy:
"Vậy... Đại ca, hay là chúng ta... Đi vòng đu quay nhé..."
Mười phút sau, buồng đu quay từ từ lên đến đỉnh thành phố.
Chủ thành của Azure Deep Space hóa thành một tấm vải sáng chói dưới chân.
Trong buồng, màn ảnh giả tưởng bất ngờ sáng lên, âm thanh phát ra kèm theo tiếng nhạc: "Theo tập tục cổ xưa, khi chiếc vòng đu quay lên đến đỉnh là thời khắc người ta hôn người yêu của mình..."
Vu Cẩn cúi người ra ngoài cửa sổ trong suốt, lo lắng nhìn xuống dưới:
"Đại ca, liệu chương trình Crowson sẽ có kiểu bản đồ này không? Nếu phải nhảy khỏi khoang tự cứu, chúng ta nên đi đâu..."
"Đại ca, cửa khoang của chúng ta có thể bị súng bắn tỉa xuyên thủng không? Hay là chống đạn..."
"Đại ca đại ca!..."
Buồng lái quay một vòng trên không trung, đến khi cả hai ra ngoài, Vu Cẩn không hiểu sao lại thoáng phát hiện, tâm trạng đại lão có vẻ không tồi.
Trên đường trở về, Vu Cẩn lưu luyến nhìn về phía tàu lượn siêu tốc đằng xa: "Lần sau nếu còn vé trải nghiệm..."
Vệ Thời liếc nhìn thỏ tinh nghèo khổ: "Chờ."
Ba phút sau, một hộp quà tinh xảo được nhân viên cung kính đưa đến.
Vu Cẩn có cảm giác gì đó, tay nhanh chóng mở ra —
Nằm bên trong rõ ràng là hai tấm vé trải nghiệm tàu lượn siêu tốc.
Vu Cẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên dưới lớp lông mềm mượt.
@
Azure Deep Space, chủ thành khu phố số 16.
Caesar, Zoey và tóc đỏ mới giây trước còn sưng sỉa mặt mày, giờ lại đang vai kề vai, trên bàn là hạt dưa và rượu mạnh bày bừa.
"Tiểu, Tiểu Vu..." Caesar lắp bắp, mơ màng nhớ ra gì đó: "Sao cậu ấy còn chưa về... Hự..."
Tóc đỏ vung tay, mùi rượu xộc lên: "Xem trận đấu trên đó kìa... Mấy anh em mình uống trước đi..."
Zoey nhíu mày, mở thiết bị đầu cuối kiểm tra.
Khi rời công ty, thư ký Khúc không yên tâm nhất là Vu Cẩn, vì thế đã trang bị cho anh ấy hệ thống giám sát trẻ em để tránh bị lạc.
Trên thiết bị đầu cuối, lá cờ nhỏ màu vàng biểu tượng cho Vu Cẩn rõ ràng không còn ở khu phố này — mà ở cách đó mười mấy cây số.
"Tiểu Vu..." Zoey giật mình một cái, rượu tỉnh gần hết: "Đệt, Tiểu Vu bị người khác bắt cóc rồi!!! Đồ ngu đừng uống nữa — Caesar con mẹ nó tôi nhắc cậu! Cầm vũ khí, đi cướp người với tôi!!!"
Lời lảm nhảm đêm giao thừa của editor: Tui xong chap này vào lúc 3:20 29/1/2025, chúc mọi người năm mới thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý, vui vẻ hạnh phúc nhé. Một trong những mục tiêu năm nay của tui sẽ là done được bộ này! (Hope so! Cứ đặt vậy cho có động lực và bớt lười lại )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro