Chương 19: Tôi không rảnh
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Hai mươi nhân viên phục vụ đứng thành ba hàng, quản lý đứng đằng trước nói chuyện, bọn họ nhận được lệnh gì đó rồi tản ra.
Hồng Tề Bách cũng có mặt, trong tay gã kẹp điếu thuốc, chống nạnh đứng đấy. Trên sân khấu đang hát một khúc hí không rõ tên, gã không thích nghe và cũng nghe không hiểu, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn lên sân khấu một lát.
Ánh mắt của Thương Vân Tú dừng lại trên người Phó Vinh Khanh, Phó Nhị gia nghe hí như si như say, không rảnh để bận tâm đến những thứ khác. Nếu muốn uống nước sẽ có người đưa, muốn ăn hoa quả có người bóc sẵn, bánh ngọt cũng được đưa đến tận miệng.
Thương Vân Tú cụp mắt, thở dài một hơi.
Những người kiên nhẫn như ngài Liêu và cảnh sát Tiêu vốn không nhiều, đừng nói gì là dựa sát vào nhau, lẳng lặng ngồi thuyền nghe tiếng mưa rơi.
Y không hiểu rốt cuộc mình mang tâm trạng gì mới có thể cảm thấy Phó Vinh Khanh đối xử đặc biệt với mình...
Phúc Tường đi theo bên cạnh Thương Vân Tú, cậu ta nhớ đến chuyện gì đó rồi nói: "Ông chủ Thương, người vào nghe hí đều là dân chúng tầm thường ở Bình Dương, muốn nghe đều có thể vào, Phó Nhị gia mời họ nghe miễn phí."
"Ừ."
Giờ phút này nghe được tên của Phó Vinh Khanh, Thương Vân Tú đã cảm thấy trong lòng buồn phiền, không có tâm trạng nói tiếp, y mệt mỏi bước lên cầu thang.
Hồng Tề Bách bỗng nhiên gào lên gọi người lại.
"Thương Vân Tú, mày qua đây một chút, tao có lời muốn nói với mày."
Thương Vân Tú quay lại nhưng không đi qua đó, dừng ở giữa cầu thang: "Có gì nói thẳng đi."
Hồng Tề Bách có vài phần đắc ý, chủ động đi tới, phả ra một ngụm khói, nói: "Phó Nhị gia đã đặt chỗ ở chỗ tao một tuần, lợi nhuận của tuần này bằng nửa năm làm ăn của mày rồi."
"Ừm." Thương Vân Tú gật đầu, ra hiệu gã tiếp tục.
Hồng Tề Bách nói: "Việc làm ăn ấy mà, có khách là có thể làm, mày đừng có xem vận may là bản lĩnh. Buổi tối hôm nay mày không được đi, phải ở lại đây nghe hát với Phó Nhị gia."
Lời này thật sự không xuôi tai.
Thương Vân Tú nhíu mày, không để ý đến gã, quay người tiếp tục đi lên lầu. Hồng Tề Bách không có việc gì làm nên đuổi theo, duỗi tay ra muốn kéo người.
Phúc Tường bước mấy bước lên cầu thang, cản trước người Thương Vân Tú: "Cậu chủ Hồng, ngài muốn làm gì?"
"Sao nào? Tao còn ăn y được sao? Tránh ra!" Hồng Tề Bách dùng sức kéo Phúc Tường ra, khí thế hung hăng đẩy cậu ta xuống cầu thang.
Trong khách sạn đầy khách, giọng hát hí khúc tinh tế du dương. Người chạy đến xem đều là những người mê hí, không có ai chú ý đến sự ồn ào ở cầu thang nhỏ.
Nét mặt Thương Vân Tú thay đổi, muốn xuống dưới đỡ người nhưng Hồng Tề Bách nắm lấy phần áo trên bả vai của y, nhấc hẳn người lên, bất mãn nói: "Ông đây đang nói chuyện với mày, tao đã chướng mắt bộ dạng của mày từ lâu lắm rồi, đợi tiền của vụ làm ăn này về, để tao xem cha tao còn coi trọng mày hay để ý đến tao!"
"Cậu chủ Hồng, anh đâu cần phải tranh tình thương của cha từ chỗ tôi chứ?" Thương Vân Tú mặt lạnh đẩy tay của gã ra, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Với lại tôi có nghĩa vụ gì mà phải phục vụ Phó Nhị gia? Chuyện làm ăn của anh, sao không tự mà phục vụ đi?"
"Bảo mày đi thì cứ đi, trong khách sạn này tao mới là lớn nhất."
Thương Vân Tú ồ lên một tiếng, chuẩn bị lên tiếng.
Thấy chuyện không ổn, vệ sĩ vọt tới ngăn giữa hai người họ. Bọn họ đã chứng kiến miệng lưỡi của ông chủ Thương, bên ngoài ôn hòa nhưng đâm người đến chảy máu. Hồng Tề Bách là người khó chơi, một lời không hợp rất dễ nổi giận.
Phúc Tường bị thương ở trán và khuỷu tay, cậu ta hơi lảo đảo leo lên cầu thang, dù bước đi khó khăn cũng muốn chắn trước mặt Thương Vân Tú. Mọi người đều bảo vệ y khiến Hồng Tề Bách đột nhiên cảm thấy mình như người ngoài, Thương Vân Tú mới là ông chủ chân chính của khách sạn này, thế là càng thêm tức giận.
Gã không thèm nói lý mà hất vệ sĩ ra, định đấm thẳng vào mặt Thương Vân Tú. Thương Vân Tú không muốn tránh, bình thản ung dung nhìn gã: "Cha anh nói tôi có thể quản anh!" Giọng của y cao hơn một chút, nói với vệ sĩ: "Mấy người đá gã ra ngoài, nếu như cố ý gây chuyện thì không cho phép bước vào Tường Nhạc Hối nữa."
"Thương Vân Tú, mày..."
Thương Vân Tú bình thản nói: "Hai chân của Phúc Tường có nguy cơ bị gãy xương, đầu bị thương, có thể phải nằm viện. Đây đều là do anh tạo ra, toàn là phiền phức và tổn thất không đáng có. Anh không xem tính mạng của người trong khách sạn ra gì, ai sẽ thật sự bằng lòng đi theo anh?"
"Có bệnh thì trị, thuê bọn họ tới cũng không phải không trả lương!" Hồng Tề Bách tìm lý cho mình theo thói quen.
"Đi hỏi cha anh xem có phải là vậy thật không, tôi không có nghĩa vụ phải dạy dỗ con cái ông ta làm người như thế nào." Thương Vân Tú giương mắt, lộ ra vẻ mỉa mai: "Về chuyện Phó Nhị gia bao hết Tường Nhạc Hối và mời gánh hát đến biểu diễn, anh đi hỏi cha anh xem ông ta có khích lệ anh không?"
"Có ý gì?"
"Không có gì." Thương Vân Tú đỡ Phúc Tường lên lầu.
Vệ sĩ chặn ở giữa, Hồng Tề Bách không theo kịp, chỉ đứng ở đầu cầu thang chửi.
Động tĩnh bên này không lọt tới tai Phó Nhị gia chút nào, bên môi hắn treo nụ cười nhạt. Xem ra màn biểu diễn bên này thú vị hơn nhiều.
Cậu trai bên cạnh hắn tên là Nam Ngọc, nhìn thấy Nhị gia cười như thế là biết tâm trạng hiện tại của hắn rất tốt, cậu ta cố ý kéo cái ghế về phía hắn, bóc một quả nho, hơi nghiêng người qua dò hỏi: "Nhị gia, ăn một quả nho nhé?"
Phó Vinh Khanh nhìn thoáng qua, trong mắt thoáng vẻ không hài lòng nhưng lại há miệng ăn nho.
Nam Ngọc ngoan ngoãn hỏi: "Nhị gia, ngài đang cười sao?"
Phó Vinh Khanh không lên tiếng, Nam Ngọc còn nói: "Lúc trước ông chủ Thương đưa chúng em đến Tam Cảnh viên, y dặn chúng em phải hầu hạ ngài thật tốt."
"Y còn nói gì nữa?" Phó Vinh Khanh cảm thấy hứng thú, hỏi thêm một câu.
"Yêu cầu chọn người của ông chủ Thương cao lắm, không chỉ đẹp mà còn biết chơi. Dù y không nói chúng em cũng hiểu cả." Nam Ngọc nói: "Khoảng thời gian này, Nhị gia chưa từng..."
Phó Vinh Khanh không muốn nghe lắm, ngắt lời cậu ta rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Một cậu trai khác không cam lòng yếu thế, cũng kéo ghế lại gần: "Nhị gia, ngày mai ngài có dẫn chúng em đến nữa không? Từ nhỏ em đã thích hí khúc, chủ gánh hát bảo em có hình thể nhưng không có năng khiếu, lúc này mới không học nữa."
Nghe vậy, Nhị gia nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu nói: "Thân hình quả thật không tệ."
"Em cũng sẽ hầu hạ ngài, Nhị gia có thể thử một lần."
"Được, rảnh sẽ đến tìm em."
Lời trêu chọc này khiến mặt cậu trai kia nóng bừng, thuận thế muốn dựa vào hắn. Nào ngờ Phó Nhị gia bỗng nhiên đứng dậy làm cậu ta dựa vào khoảng không, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Hôm nay mở màn chỉ hát hai tiết mục, đến cuối diễn viên trên sân khấu chào cảm ơn, tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm vang, ai cũng khen hay. Chờ khi diễn viên lẫn khách đến tản đi, mặt Phó Nhị gia đột nhiên lạnh lùng.
Những món đồ trang trí phương Tây không hợp nhau trong khách sạn đã được dọn xuống, Phó Vinh Khanh ngồi dưới sân khấu, cà lơ phất phơ gác chân lên một cái ghế khác. Hắn ngồi xiêu vẹo, nhấc tay chỉ vào tấm phông nền lớn trên sân khấu: "Ánh đèn màu trắng ở phía sau quá chói mắt, bỏ đi."
Quản lý vội vàng đứng ra nói: "Nhị gia, đó là được khảm vào, không gỡ ra được." Anh ta nhìn chỗ kia mất giây: "Nếu không thì thế này, tôi sai người tìm đồ tới che cho Phó Nhị gia, đảm bảo sẽ không chói mắt."
"Chỗ dễ thấy như thế, dù anh cản kiểu gì nó đều chói mắt."
Hồng Tề Bách đi tới, đưa một điếu thuốc cho hắn: "Chuyện gì vậy?"
Quản lý thuật lại yêu cầu của Phó Vinh Khanh một lần, Hồng Tề Bách nhíu mày: "Bảo phá thì phá đi, cái gì mà khảm hay không khảm, cầm cái thang leo lên rồi gỡ ra."
Quản lý không kịp phản ứng nên đứng yên không nhúc nhích.
"Ngẩn người cái gì, mau lên!" Hồng Tề Bách gào lên một tiếng, đưa mắt nhìn người đi xa, gã quay lại với vẻ tươi cười: "Cậu Phó xem có chỗ nào không hài lòng nữa không?"
Phó Vinh Khanh đảo mắt một vào, đảo mắt rồi nói: "Không phải ông chủ Thương đang quản lý khách sạn này sao? Tại sao hôm nay lại là cậu?"
"Khách sạn là của nhà họ Hồng, đương nhiên do tôi quản." Hồng Tề Bách chưa từng tiếp xúc với Phó Vinh Khanh, chỉ biết hắn là một tay chơi nam nữ không kỵ, gã nói: "Nghe nói nhà họ Phó đang chuẩn bị mở ngân hàng, Phó Nhị gia tranh thủ lúc rảnh rỗi, thật biết hưởng thụ."
"Những chuyện kia không thuộc quyền quản lý của tôi." Phó Vinh Khanh biết rõ còn cố hỏi: "Ông chủ Thương đâu? Hôm nay y không có ở khách sạn sao?"
Hắn kiên quyết muốn tìm Thương Vân Tú nhưng Hồng Tề Bách không muốn nói. Vụ làm ăn lớn này là do gã may mắn gặp được, nếu như lúc này gọi Thương Vân Tú tới chẳng phải tương đương với việc chắp tay dâng công lao cho người khác sao?
"Y không có ở khách sạn." Hồng Tề Bách nói: "Mặc dù y không có ở đây nhưng cậu Phó muốn gì cứ nói với tôi là được."
Phó Vinh Khanh hiểu rõ gật đầu: "Không có chuyện khác, chỉ là tôi quen thấy y làm chủ, nhìn thấy cậu tôi không quen thôi." Lúc hắn nói lời này, người vừa được bảo không có trong khách sạn đi xuống lầu, còn xách một cái cặp da.
Phó Vinh Khanh thả chân xuống, nhíu mày hỏi: "Không phải bảo không có ở đây sao?"
Hồng Tề Bách quay đầu nhìn cầu thang, thầm mắng một tiếng rồi giải thích: "Lúc nãy y ra ngoài, trở về khi nào tôi thật sự không chú ý tới."
Phó Vinh Khanh không để ý đến gã, hắn gọi Thương Vân Tú rồi nhanh chân chạy theo ra ngoài: "Tú Tú ăn cơm tối chưa? Cùng ăn nhé?"
"Cảm ơn ý tốt của Nhị gia, tôi không rảnh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro