Chương 20: Hôm nay em có nhớ tôi không?

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Ô tô dừng ở trước cửa, chỉ vừa dừng không lâu nên chưa tắt máy. Thương Vân Tú từ trong khách sạn đi ra, đi thẳng về phía này. Nhìn bước chân vội vã không chút xao lãng nào của y, y lại liếc thấy một bóng người thoáng qua.

Y đoán có lẽ người kia sẽ gióng trống khua chiêng cùng đi ra, sẽ trực tiếp với tay ôm y, sau đó mặc kệ có người hay không mà ấm ức nói mấy lời tự cho là đúng.

Chính bởi vì đoán được sẽ thế nào, Thương Vân Tú mới không bận tâm. Sau khi thuận lợi ngồi vào ghế sau xe, những gì y đoán đều không xảy ra, thế là y thăm dò nhìn Phó Vinh Khanh đang đứng cách đó mấy mét. Y dời mắt, lập tức khôi phục lại vẻ ôn hòa như thường ngày, bảo tài xế lái xe.

Nhưng ánh mắt kia vẫn đuổi theo không buông tha, tràn đầy áp bách, nóng bỏng đến mức Thương Vân Tú không thể nào ngó lơ. Y không thích cảm giác thấp thỏm không thể khống chế này, vừa tán thưởng Phó Vinh Khanh có thủ đoạn hay, vừa âm thầm siết chặt nắm tay.

Thương nhân trọng lợi ích nhưng không ai làm được đến mức như Phó Vinh Khanh. Hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để đạt được điều mình muốn.

Mặc kệ là ôm, hôn hay bộc lọ sự quan tâm trong lúc lơ đãng, tất cả đều do Phó Vinh Khanh chủ động. Là hắn làm chủ, mỗi một bước đều đã được sắp đặt sẵn.

Tại sự ràng buộc, giả vờ thâm tình, trong mắt chỉ có một người...

Thương Vân Tú nghĩ hẳn là Phó Vinh Khanh đã điều tra y khá sâu, đã hiểu y đến mức độ này. Khi xé nát những thứ giả dối bên ngoài đi, thứ còn lại có lẽ chỉ là ý đồ xấu xa, tham lam vô độ. Hóa ra "tham lam vô độ" cũng có thể là ý trên mặt chữ.

Nghĩ tới đây, Thương Vân Tú hơi muốn cười. Dường như y đã nghĩ thông được một việc. Có thể y đã trở thành con mồi của Phó Vinh Khanh, một con vật được thuần hóa bị hắn khống chế.

Động vật thuần hóa.

Nghĩ đến bốn chữ này, Thương Vân Tú không nhịn được cười.

Y có loại cảm giác nhẹ nhõm khi nghĩ thông được một việc mãi không hiểu rõ. Cảm giác nhẹ nhõm cũng không duy trì được bao lâu, trông y ôn hòa khác hẳn bình thường, nét mặt không có cảm xúc gì. Thương Vân Tú lạnh lùng nhìn bản thân qua kính chiếu hậu, giống như nhìn một người khác.

Người này buồn cười ở chỗ, trong lúc vô thức y đã tin vào cách tiếp cận vốn từ đầu đã hoang đường. Khi nói đến tình cảm, Thương Vân Tú chỉ là kẻ mạnh miệng, lòng mềm. Một chút xíu ấm áp cũng có thể làm lòng y rung động, đây là sự thật, nên y cũng không oan.

Y vươn tay vỗ mạnh lên ngực, không chút lưu tình chà đạp trái tim mình, đây là trừng phạt, là cảnh cáo từ thân thể đối với y. Thương Vân Tú thản nhiên như không, giống như nghe thấy ai đó nói "Lần sau không được làm như vậy nữa".

Bánh xe lăn vài vòng, một bàn tay bỗng dưng đập vào cửa sổ xe, mặt đồng hồ va vào cửa kính xe phát ra tiếng vang chói tai, như chiêng trống bỗng đập dồn dập khiến y hoàn hồn.

Thương Vân Tú nghiêng đầu nhìn, chủ động kéo kính cửa xe xuống, hỏi như không có việc gì: "Nhị gia, ngài có việc gì à?"

Lúc này người y không muốn gặp nhất, không muốn nói chuyện nhất là Phó Vinh Khanh. Nhưng như vậy thì sao, y vẫn có thể thản nhiên nói mấy lời khách sáo này, dù bản thân chán ghét đối phương bao nhiêu.

Đối diện với đôi mắt ngập ý cười của Nhị gia Thương Vân Tú không né tránh, y hào phóng nghênh đón, lịch sự tiếp chuyện.

Nếu như nhất định phải là trò chơi thuần phục, không chơi đến cuối cùng thì làm sao biết ai thuần phục được ai?

Thương Vân Tú nói: "Lúc đầu nên ngồi cùng Nhị gia một chút nhưng hôm nay tôi thật sự không có thời gian." Y vừa nói chuyện vừa nhìn thoáng qua khách sạn, những người đứng ở cửa phần lớn đều giỏi nịnh nọt. Y vốn muốn nói để bọn họ phục vụ Phó Vinh Khanh nhưng còn chưa kịp nhắc đến Phó Vinh Khanh đã đẩy y ra, mở cửa xe rồi chen vào ngồi cùng y.

Một tay Nhị gia đóng cửa xe, tay còn lại ấn lên chân Thương Vân Tú, đề phòng y đi xuống từ cánh cửa khác. Làm xong những thứ này, Nhị gia thong dong bảo tài xế lái xe. Tài xế muốn nói lại thôi, anh ta cầm tiền lương từ ông chủ Thương, cũng chỉ nghe lời của ông chủ Thương.

Biết rõ lúc này mình nên lên tiếng, Thương Vân Tú lại im lặng, y quay đầu nhìn Hồng Tề Bách đang dáo dác ngó ngoài cửa khách sạn, cố ý chờ gã thấy mình rồi mới kéo cửa sổ xe lên.

Hồng Tề Bách đứng ngồi không yên.

Mỡ đến miệng còn bay đi, sao có thể không tức đến giậm chân!

"Nhị gia về Tam Cảnh viên sao? Có lẽ chúng ta không tiện đường lắm, thế này đi, tôi phái một chiếc xe khác đưa anh về, được không?" Thương Vân Tú dò hỏi.

"Không cần, em đi đâu tôi đi đó." Phó Vinh Khanh dựa người ra sau, thản nhiên dựa vào thành ghế, rất giống một tên lưu manh khó đối phó. Nếu không phải không gian trong xe có hạn, có thể hắn sẽ bắt chéo chân ngâm nga khúc hí mới học được khi nãy.

Thương Vân Tú nhìn hắn, mãi mà không lên tiếng, bởi vì hai người đi cùng Phó Vinh Khanh khi nãy cũng chạy ra. Bọn họ chạy chậm theo, chưa được mấy bước mà mặt thanh niên kia đã đỏ bừng lên.

Nam Ngọc cẩn thận kéo cửa sổ xe, cho dù không thấy rõ tình hình bên trong, cậu ta vẫn muốn nhích lại gần nhìn vào. Cậu ta đập vào cửa sổ xe, chờ khi cửa sổ xe hạ xuống mới đặt tay lên đó, hơi ấm ức nói: "Gia, ngài phải về ạ?"

Lúc này Phó Vinh Khanh mới nhớ lúc ra ngoài mình đã dẫn bọn họ đi cùng, thế là hắn móc tiền trong túi ra đưa cho bọn họ tự về. Thế mà sờ khắp cả người cũng không tìm được ví tiền.

Hắn cũng không khách sáo, giơ tay sờ soạng người bên cạnh, dựa vào ký ức mà tìm được túi tiền màu lam nhạt ở túi bên phải của người nọ. Trước đó Phó Vinh Khanh đã chú ý tới Thương Vân Tú xem cái túi rách này như bảo bối, luôn mang theo bên người.

Nhị gia đổ mấy đồng tiền đại dương ra, đưa ra từ cửa kính xe, dịu giọng nói: "Hai người ngồi xe kéo về đi, trên đường muốn ăn muốn chơi gì thì tự mua, tối nay tôi sẽ về."

"Nhưng mà... Gia..."

"Người tới là khách, các người nhiều người, các người ngồi xe đi." Thương Vân Tú mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với người ở cổng Tường Nhạc Hối, hai vệ sĩ không đoán được y đang gọi ai nên cùng đi tới.

"Ông chủ Thương."

"Hai người phụ trách an toàn cho Nhị gia và hai cậu chủ nhỏ này." Thương Vân Tú đi ra sau cốp xe lấy đồ của mình, sau đó dặn dò tài xế: "Trời đã tối, lái xe chậm một chút."

Tài xế gật đầu đáp vâng, mà hai người được gọi là cậu chủ nhỏ kia cũng thấy lòng mình ấm áp. Vào lúc đa số mọi người đều xem thường, ông chủ Thương lại đối xử ngang bằng với họ.

Bọn họ cũng chỉ chạm mặt với ông chủ Thương hai lần nhưng lần nào cũng thoải mái dễ chịu. Vậy nên đương nhiên họ cảm thấy việc bị chọn đưa tới chỗ Phó Nhị gia là ông chủ Thương đang suy nghĩ cho họ.

Phó Vinh Khanh không nhịn được cười, hắn cởi dây an toàn rồi xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn Thương Vân Tú. Khuôn mặt không có chút khuyết điểm nào, giờ phút này không nhìn ra được vui buồn hờn giận, y giống như một ma nơ canh tinh xảo đang thiếu nét vẽ hoàn thiện, quên đắp nặn cảm xúc!

Nhị gia bắt y đưa tiền nuôi người tình nhỏ, Thương Vân Tú không nói gì, chỉ cầm lấy túi tiền và đặt về vị trí cũ, tiếp đó y vươn tay chặn một chiếc xe kéo. Ngay khi y bước lên xe, Phó Nhị gia cũng theo sau, nói chuyện với người kéo xe: "Đi thôi, tôi đưa tiền gấp đôi."

Thương Vân Tú há miệng định bảo dừng, Phó Vinh Khanh bịt miệng y lại, khoảng cách giữa hai người cũng vì vậy mà gần hơn rất nhiều. Tiếng gió vun vút, Thương Vân Tú ngửi được mùi nước hoa trên người hắn, mùi hương không thuộc về hắn nhưng lại dính chặt trên người hắn, lúc đậm lúc nhạt, gió thổi cũng không tan.

"Em muốn đi đâu thế?" Phó Vinh Khanh hỏi: "Tôi chờ em cả ngày, đợi mãi đợi mãi cũng không thấy em về."

Thương Vân Tú bị bịt miệng, không thốt ra được chữ nào. Nhưng nhìn vào mắt y, hẳn là y rất muốn đạp Phó Vinh Khanh xuống khỏi xe kéo.

Nhị gia nói tiếp: "Hôm nay em có nhớ tôi không?"

"..."

"Không nói lời nào tôi sẽ nghĩ em nhớ đấy." Phó Vinh Khanh có lòng muốn bắt nạt y nên không buông tay ra, nhìn dáng vẻ tức đỏ mặt của y, trông thế nào cũng thấy rất đẹp.

Đôi mắt này đoán chừng là bị gió làm choáng, trong đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, vô cùng đáng thương, nhìn y thế này làm Nhị gia không nhìn được mà cảm thấy tội lỗi tràn ngập.

Càng tội lỗi lại càng sung sướng. Bình thường Thương Vân Tú nên có dáng vẻ bị bắt nạt thế này, gương mặt này mà không có chút cảm xúc nào thì không thể gọi là xinh đẹp hoàn mỹ.

Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói với y: "Tú Tú, ngày nào em cũng mặc đồ kia cho tôi xem được không?"

Vẫn là câu kia, không nói lời nào xem như ngầm thừa nhận.

Thương Vân Tú không phản kháng, ngoan ngoãn hơn bất cứ lúc nào. Phó Vinh Khanh cho là y không thoải mái ở đâu đó nên thu tay lại hỏi han. Thương Vân Tú vì động tác này của hắn mà hít vào mấy ngụm gió, y che miệng cúi đầu ho khan, cảm thấy khá hơn mới bằng lòng nói chuyện.

"Trong mắt Nhị gia, có lẽ tôi còn không được tính là người." Thương Vân Tú cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy, không vui nhưng vẫn ngồi im, tiếp tục nói: "Nhưng đây là sự thật. Thân phận, quyền lực và địa vị, mỗi thứ đều đang nhắc nhở tôi rằng thật ra tôi chẳng bằng một con kiến."

"Ồ, em nghĩ vậy sao?" Phó Vinh Khanh gật đầu, những lời dối trá này không có tác dụng với hắn. Hắn không muốn nghe chút nào, nhưng đối phương là Tú Tú, hắn muốn nói thêm vài câu "an ủi": "Mỗi năm đều có gà rừng làm phượng hoàng. Chỉ cần dính với tôi, cành cao mặc em bay, sâu kiến gì đó đều có thể lật trời."

Thương Vân Tú vốn định mỉa mai hắn nhưng bị hắn chặn họng, thế là y rút tay mình về, chế giễu nói: "Chỉ sợ Tam Cảnh viên không đủ chỗ đâu nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro