Chương 23: Nhớ ra chưa?

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 23: Nhớ ra chưa?

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, người hầu bưng trà nóng lên chào hỏi.

Tiêu Đình Xuyên dặn dò vài câu gì đó, cô hầu xoay người chạy chậm ra ngoài.

Phó Vinh Khanh nhìn họ một chút, sau đó ngồi xuống như không có việc gì: “Trước kia sao tôi không nghe nói anh họ với ngài Liêu thân thiết như vậy?”

"Có thân hay không cả hai biết là được, cái khác thuận theo tự nhiên, người nên biết kiểu gì cũng sẽ biết.” Tiêu Đình Xuyên rót cho hắn ly nước, đẩy tới trước mặt hắn: "Cậu hùng hổ tới đây, Đường Dật còn không đi theo cậu.”

"Còn có chuyện khác cho cậu ta làm.” Phó Vinh Khanh hơi thất thần.

Hắn nhìn một vòng, biệt thự này trang trí thiên về phong cách Trung Quốc, mang đậm khí chất của thư hương thế gia, phòng khách có một cửa sổ sát đất, bên ngoài là rừng trúc, có núi có nước, yên tĩnh thanh bình.

Nhị gia nhìn nơi này lại không khỏi nhớ đến Thương Vân Tú, hoàn cảnh này rất thích hợp với tính cách đơn giản của y. Nếu không phải chen chúc trong căn gác xép đơn của Tường Nhạc Hối, hẳn là Tú Tú sẽ sống ở một nơi thế này. Nói không chừng y còn trồng hoa trồng cây, dường như mấy người có tính thong dong như y rất thích làm những việc cần kiên nhẫn như vậy.

Tiêu Đình Xuyên nhận ra hắn đang nhìn quanh tìm người, hắn ta nói: "Ngài Liêu ra ngoài rồi, phải lát nữa mới về.” Hắn ta cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Hôm nay chắc không thể giữ cậu lại ăn cơm tối, anh ấy trở về chúng tôi phải ra ngoài.”

"Đi đâu vậy?” Phó Vinh Khanh cũng không tò mò, chỉ là thuận miệng hỏi theo lời hắn ta.

“Ngài Liêu phải đi tàu đến Thương Dương để diễn thuyết, tôi cũng có việc đi công tác đến đó.” Tiêu Đình Xuyên ước lượng thời gian: "Đi chuyến tàu đêm nên khá vội.”

Phó Vinh Khanh vốn không định ăn gì ở đây, trong lòng chỉ muốn chờ Liêu Tẫn Khải trở về. Chờ đến mức lòng hắn hoang mang rối loạn, nhịn không được mà nghĩ Thương Vân Tú đi lúc nào? Nếu như y rời thành Bình Dương từ hai ngày trước, trong hai ngày y có thể đi rất xa, cũng có thể trốn rất kỹ.

Nhị gia không thích chờ đợi và đoán mò, hắn yên lặng quyết định, nếu như không hỏi ra kết quả từ chỗ Liêu Tẫn Khải, hắn sẽ trực tiếp bám lấy Hồng Cẩm Văn để hỏi cho ra!

Anh họ bề ngoài đang đọc sách nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến hắn, hắn ta nhận ra một vài điều bất thường.

Tiêu Đình Xuyên gấp sách lại, hỏi: "Cậu gặp chuyện gì rồi?”

"Không có gì…” Đầu ngón tay Phó Vinh Khanh vân vê điếu thuốc lá, lúc này điếu thuốc đã bị bóp biến dạng, giấy bọc bên ngoài hơi nhàu nhĩ. Hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc không giống như người không có chuyện gì.

Tiêu Đình Xuyên thong thả gật đầu, tiếp tục xem sách, hời hợt nói: "Tìm Thương Vân Tú à?”

Nghe được cái tên này, điếu thuốc trong tay Phó Vinh Khanh cũng rơi mất. Hắn vừa cúi người nhặt vừa hỏi: "Anh biết à?”

"Cậu nói cho tôi biết có phải cậu tìm y không đã."

"Phải.”

Tiêu Đình Xuyên hỏi: "Mấy ngày nay chuyện náo nhiệt nhất Bình Dương, cậu có biết là chuyện gì không?”

Sao Phó Vinh Khanh biết được, hắn chỉ một lòng nhắm vào chuyện của Thương Vân Tú, nào có quan tâm thứ khác.

Tiêu Đình Xuyên nói: "Bọn họ đều đang nói cậu bị cô Lâm từ hôn, mà kẻ chen chân vào mối hôn sự này là ông chủ Thương. Mặc dù tôi không biết chuyện này có mấy phần là thật nhưng hẳn là ông chủ Thương sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

"Không liên quan gì đến y.” Phó Vinh Khanh lộ vẻ hối hận: "Là tôi đánh giá cao địa vị của y trong lòng Hồng Cẩm Văn.”

Hắn nghĩ dù chuyện này bị truyền ra ngoài, bất kể Thương Vân Tú đang tính toán gì cho Hồng Cẩm Văn cũng không thể bớt thời gian để đối phó với hắn. Cứ như thế, hắn cũng có nhiều thời gian để dò xét hơn…

Nhắc tới chuyện này là Nhị gia thấy sốt ruột, thậm chí nghĩ không ra trước đó cũng không phải chưa từng bắt nạt Thương Vân Tú, lần này còn không quá đáng bằng mấy lần trước, sao người lại đi mất rồi…

Còn có một chỗ hắn nghĩ không thông, người đi rồi hắn để ý nhiều vậy làm gì? Muốn đào người bên cạnh Hồng Cẩm Văn không phải rất dễ dàng sao? Vì sao hết lần này đến lần khác Thương Vân Tú lại đặc biệt hơn một chút?

“Vinh Khanh, sao cậu lại bắt nạt người ta?” Có vẻ như Tiêu Đình Xuyên biết chút gì đó, khuyên bảo chỉ chạm đến là dừng. Hắn ta lật sách trên bàn như không có việc gì, miệng thì thảo luận: "Không tìm thấy y ở đây, cậu có thể đến ngõ Tứ Long tìm thử xem, y ở…” Hắn ta không nhớ lại nổi, chỉ nói đại khái: "Có một sạp hàng bán bánh rán hành, hẳn là ông chủ đó biết, cậu có thể hỏi một chút.”

Phó Vinh Khanh quên không cảm ơn, đứng dậy đi ngay, đi ra ngoài rồi hắn lại chạy ngược về: "Ân tình này tôi để trong lòng.”

Tiêu Đình Xuyên đưa mắt nhìn hắn vội vã rời đi, lắc đầu chỉ muốn cười, tiếp tục lật sách trên bàn. Ngài Liêu đợi trong phòng đã lâu mở cửa đi ra, sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Anh ấy lấy quyển sách trong tay Tiêu Đình Xuyên đi: "Đã nói không nói với hắn rồi mà.”

"Biết sai có thể sửa, không gì tốt hơn.” Tiêu Đình Xuyên nhường vị trí bên cạnh ra cho anh ấy ngồi xuống: “Ngài Liêu à, cơ hội nhận sai cũng không thể cho sao? Vậy sau này anh muốn nhận lỗi, có phải em không nên cho cơ hội không?”

Ngõ Tứ Long nằm ở phía Nam thành Bình Dương, trước đây là ngôi làng ở rìa thành. Sau khi Bình Dương mở rộng và phát triển về phía Nam, vị trí của ngõ Tứ Long không còn xa xôi nữa, chênh lệch giàu nghèo càng lúc càng lớn, tốt xấu lẫn lộn nên nó dần thành nơi hỗn loạn nhất thành Bình Dương.

Trong căn hộ nhỏ hai tầng, Thương Vân Tú đầu quấn băng gạc ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da màu nâu, sắc mặt trắng bệch, không che giấu được vẻ tiều tụy.

Bên cạnh y ngoại trừ Phúc Tường, trước mặt cách đó một mét còn có một người đàn ông trung niên đang quỳ, toàn thân đầy vết thương, có mới có cũ.

Trên bàn trà đặt một cây súng lục, người đàn ông đang quỳ nhìn thoáng qua rồi bị dọa đến mức run lẩy bẩy, giọng nói cũng không khống chế được mà đứt quãng. Nền xi măng trước mặt có vài vệt nước, có lẽ là nước mắt và mồ hôi do bị dọa.

"Nói tiếp đi.” Trong giọng nói lạnh nhạt xen lẫn chút không kiên nhẫn, Thương Vân Tú đưa tay xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức: "Rốt cuộc người châm lửa là ai?”

"Tôi không biết, lúc ấy không thấy rõ, chuyện nhiều năm như vậy rồi, tôi đã quên từ lâu…” Người đàn ông gục trên mặt đất không ngừng dập đầu: "Cậu chủ Thương, tha cho tôi đi, đám cháy đó thật sự không liên quan gì đến tôi, không phải tôi…”

Thương Vân Tú bỗng nhiên bật cười thành tiếng, đứng thẳng dậy từ ghế sofa, y nhặt thanh dao găm sắc bén bên cạnh súng lục lên: "Vậy nên ông cảm thấy tôi đổ oan cho ông?” Y vòng qua bàn trà, bước tới trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông ngồi dậy, luống cuống chắp hai tay trước ngực, không ngừng xoa tay xin tha mạng, trong mắt phản chiếu ánh bạc từ cây dao găm trong tay Thương Vân Tú.

Lưng ông ta sởn gai ốc, thanh minh cho bản thân: “Vụ hỏa hoạn năm đó là do một tay Hồng Cẩm Văn bày ra, từ khi theo vợ chồng họ Thương vào quán rượu, ông ta đã hạ quyết tâm muốn chiếm tiền tài và vinh quang kia về cho mình. Ông ta đã làm được, bây giờ còn phát đạt, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ trông chừng…”

Nghe đến đó, Thương Vân Tú bỗng nhiên cụp mắt, lẳng lặng nhìn người đàn ông chăm chú. Y xoa con dao găm, ôn hòa vỗ vỗ mặt ông ta: "Trông chừng?”

Những nơi dao găm xẹt qua trên mặt người đàn ông đều đỏ ửng lên, từng giọt máu rỉ ra ngoài, y hỏi tiếp: "Nói tôi nghe một chút, ông trông chừng như thế nào.”

"Tôi…” Cần cổ người đàn ông cứng ngắc, không dám cử động một chút nào, dao găm đang dừng ở cổ ông ta. Lúc nuốt nước bọt ông ta có thể cảm nhận được mũi dao đang đâm vào da thịt, giống như tự sát mãn tính.

Người đàn ông nghĩ đến mấy chữ "Trông chừng như thế nào?”, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng lúc ấy, con ngươi trợn to.

Ông ta tránh né dao găm của Thương Vân Tú, kéo lê đầu gối cố gắng lùi về phía sau, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt: “Cậu chủ Thương, tôi quên rồi, tôi thật sự không nhớ được.”

"Không nhớ được?” Thương Vân Tú phản ứng không lớn, y đưa tay vẫy vẫy ra sau.

Phúc Tường nhặt thứ trên bàn trà đưa sang, Thương Vân Tú cầm trong tay, thong thả ước lượng sức nặng, nghiêm túc nghiên cứu cây súng giống trẻ con nghịch đồ chơi. Mấy giây sau một tiếng cạch vang lên, đạn đã lên nòng.

Thương Vân Tú giơ súng lên chống vào mi tâm người đàn ông, kéo dọc xuống theo sống mũi rồi bắn một phát vào đùi ông ta.

Tiếng phịch trầm đục vang lên, lỗ rách trên vải bị máu tươi nhuộm đỏ. Thương Vân Tú hỏi thăm với vẻ vô hại: "Bây giờ thế nào, nhớ ra chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro