Chương 26: Vừa rồi tôi đánh có đau không?

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 26: Vừa rồi tôi đánh có đau không? 

Hai vệ sĩ đứng ngoài phòng bệnh, lưng thẳng, hai tay chắp sau lưng, nét mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.

Ở bên kia hành lang cùng một tầng, cây cổ thụ che trời hắt bóng vào sân thượng, Phó Vinh Khanh dựa vào lan can hành lang, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy hơn nửa, tàn thuốc kéo thành đoạn dài, tia lửa ngày càng yếu.

Nửa người Đường Dật chìm trong ánh nắng, nửa người ẩn dưới bóng cây, anh ta híp mắt kể lại chuyện sáng nay. 

"Lúc cảnh sát tôi có thấy được, khoảng bốn năm cái vỏ đạn, xét lượng máu có lẽ đối phương đã chết. Mà vết máu từ cổng đến đầu hẻm có dấu hiệu được dọn dẹp, ngoại trừ Phúc Tường còn có người giải quyết hậu quả thay ông chủ Thương.”

Phó Vinh Khanh nhíu mày quan sát cảnh sát mãi không chịu rời đi dưới lầu, khói thuốc lá trên tay nhàn nhạt bay lên, khi sắp bị cháy tới tay hắn mới vẩy tàn thuốc.

Rốt cuộc người của đồn cảnh sát nghĩ thế nào mà lại tìm đến bệnh viện này của hắn?

Lúc Nhị gia đến ngõ Tứ Long có thấy Phúc Tường lên xe, lúc này mới không cần hỏi đường đã đi thẳng tới chỗ Thương Vân Tú. Cũng tại vì mảng máu trên người Phúc Tường quá lớn làm hắn hoảng loạn, sợ Thương Vân Tú xảy ra chuyện.

Nhớ lại khung cảnh khi đẩy cửa đi vào, cả trái tim Phó Vinh Khanh như siết chặt lại với nhau, hắn thật sự không thể liên hệ cảnh tượng đẫm máu như vậy với Tú Tú luôn nho nhã lễ độ.

Không phải sợ, mà là… Không thể tưởng tượng nổi.

Phó Vinh Khanh đã biết, hắn nói: "Không cần đoán, chắc chắn người đã chết. Không phải cậu đi nghe ngóng sao? Có kết quả gì không?”

Đường Dật moi móc trong túi quần hồi lâu, cuối cùng lấy ra tấm ảnh chụp trắng đen, anh ta đưa tới và nói: "Chính là người này, dân mê cờ bạc, đã lăn lộn trong ngõ Tứ Long lâu rồi. Gã không làm việc, không có thu nhập cũng không có chỗ ở cố định, sống nhờ vào việc lừa đảo.” Anh ta nghĩ một chút nhưng không nhớ nổi tên người đó: "Dương… Dương gì nhỉ? Dù sao cũng họ Dương.”

Ảnh chụp đã rất cũ, người đàn ông đội mũ đầu bếp phương Tây có dòng chữ "Quán rượu Nguyệt Mãn”, ngày tháng dưới góc bên phải đã bị mòn nghiêm trọng, nhưng loại giấy ảnh này đã bị loại bỏ từ sáu bảy năm trước. Phó Vinh Khanh nghĩ một hồi rồi trả bức ảnh lại cho Đường Dật, nói: "Cái tên quán rượu Nguyệt Mãn này nghe có hơi quen tai.”

"Là tiền thân của Tường Nhạc Hối, trước kia không mấy ai biết nhưng sửa lại tên thì kinh doanh ngày càng tốt.” Đường Dật cũng không biết nhiều về quán rượu này, anh ta bỏ bức ảnh vào túi rồi nói: “Trước kia người này là đầu bếp ở quán rượu Nguyệt Mãn, nghe nói làm được gần nửa năm. Sau này rời Bình Dương đến nơi khác, một năm sau mới trở về, đến ngõ Tứ Long ngồi ăn chờ chết.”

"Đây là do ai nói với cậu?”

Biết rõ chi tiết còn có thêm ảnh chụp, ai lại giống Bồ Tát sống thế?

"Có một ông già bán bánh rán hành, tôi mua hết bánh của ông ta, ông ta dẫn tôi đến nhà của tên mê cờ bạc này cho tôi xem ảnh, còn nói những điều này với tôi.” Đường Dật cười gượng hai tiếng, nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi không. Chính anh ta cũng cảm thấy kỳ quặc, có được thông tin quá thuận lợi…

Ông già lừa anh ta? Không thể đâu, ông già nói rất chân thành tha thiết mà.

"Lại là bánh rán hành.” Phó Vinh Khanh cười không rõ ý: "Tiêu Đình Xuyên cũng bảo tôi đến tìm bánh rán hành, thì ra chỉ có tôi không biết.” Hắn ngừng cười, nghiêm nghị nói: "Mời ông già bán bánh rán hành đến, tôi sẽ tự hỏi!”

"Vâng.” Đường Dật vốn luôn hấp tấp, quay đầu đi ngay, anh ta đi được nửa cầu thang thì quay người trở về: "Gia, người kia sống hay chết, cụ thể ở đâu có lẽ cần ngài tự hỏi ông chủ Thương, ông già bán bánh rán hành không nói, tôi cũng không tìm được Phúc Tường.”

Phó Vinh Khanh rầu rĩ ừm một tiếng, điếu thuốc hơi đắng, vẫn là nhãn hiệu đó nhưng sao hút lại không ra vị trước kia, hắn dứt khoát dập tắt rồi ném vào thùng rác. Nữ y tá nhẹ chân nhẹ tay đi đến, dừng lại ở chỗ giao giữa hành lang và sân thượng. Phó Vinh Khanh ném điếu thuốc đúng lúc nhìn thấy cô ấy, thế là ra hiệu cho cô ấy đi tới.

Y tá: "Nhị gia, ông chủ Thương tỉnh rồi, y không cho thay thuốc, nhất định phải ra ngoài.”

"Ừm, cô làm việc đi, tôi qua đó xem một chút.” Phó Vinh Khanh quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh của Thương Vân Tú, giống như muốn nhanh chóng qua đó, hắn nói với Đường Dật: “Chuyện ông già bánh rán hành cứ để đó đã.” Phó Vinh Khanh nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính thời gian: "Qua nửa tiếng nữa cậu đến bến tàu chặn Tiêu Đình Xuyên lại, hỏi hắn ta đã có kết quả điều tra vụ án mất trộm của đồn cảnh sát chưa.”

"Được.” Đường Dật chạy đông chạy tây cả ngày, anh ta duỗi lưng có lòng tốt nhắc nhở: "Gia, chuyện cô Lâm trên báo bị lão gia và phu nhân biết rồi, họ đang trông ngài về nói rõ, ngài nhanh lên.”

"Biết rồi.” Phó Vinh Khanh thuận miệng đáp một tiếng, vừa đi vừa phủi bụi trên người.

Hai vệ sĩ thấy hắn tới thì không hẹn mà cùng cúi đầu chờ lệnh, tay Nhị gia chạm vào chốt cửa, cố ý nhẹ giọng hơn: "Xuống lầu canh chừng đi, hôm nay không cho phép bất kỳ ai lên tầng này, cảnh sát cũng không được.”

"Vâng.”

Gió mát thổi vào hành lang vốn đã râm mát, Phó Vinh Khanh hít vào một hơi, sau khi đi vào thì thuận tay đóng cửa lại. Thương Vân Tú đứng bên cửa sổ lầu hai, bộ đồng phục bệnh nhân kẻ sọc trên người bị gió thổi phồng lên, nghe thấy tiếng cũng không nhúc nhích.

Y chỉ nằm có một đêm thôi mà đã gầy lắm rồi. Nhị gia bước nhanh tới, không đóng cửa sổ mà vòng tay ôm eo kéo người về: "Gió lớn như vậy, em không lạnh à?”

Phó Vinh Khanh ngồi xuống giường bệnh, Thương Vân Tú thì ngồi trong lòng hắn, nét mặt mệt mỏi cúi đầu.

"Y tá nói Tú Tú không chịu thay thuốc?” Phó Vinh Khanh biết rõ còn cố hỏi, hắn vươn tay ra lấy khay dụng cụ trên đầu giường ra đặt lên giường, nói: “Để tôi thay thuốc cho em, hai ngày nay không khí ngột ngạt, không thay vết thương sẽ dễ nhiễm trùng.”

Thế là Thương Vân Tú giật băng gạc trên đầu ném xuống đất, sau gáy truyền đến cảm giác nhói đau, mũi y cũng chua xót theo.

Thấy thế, Phó Vinh Khanh đang cầm miếng gạc trên tay khựng lại, sau đó thả y ra, vừa bất lực vừa nghiêm túc nói: "Em muốn thế nào? Có chỗ nào không thoải mái em nói đi.”

"Bảo vệ sĩ ở cổng đi đi, tôi muốn ra ngoài.” Thương Vân Tú quay mặt sang nhìn hắn chằm chằm, nét mặt quyết tuyệt trước nay chưa từng có: "Anh dựa vào đâu mà giam giữ tôi?”

Trong mắt y mang theo hận thù và xa cách, Phó Nhị gia nhìn thấy mà chua xót. Nếu không phải là ma ốm, hắn sẽ lập tức kéo lấy người mà dạy dỗ.

Bầu không khí không giằng co bao lâu, Phó Nhị gia tốt tính tiếp tục động tác của mình: "Ngoan một chút, làm ầm ĩ nữa tôi sẽ trói tay chân em lại, đến lúc đó em có khóc chết tôi cũng không mềm lòng.”

"Tôi nói tôi muốn ra ngoài!” Thật ra Thương Vân Tú cũng không muốn cứng đối cứng với hắn, Phó Vinh Khanh là kẻ nói được làm được… Nhưng hôm nay y nhất định phải ra ngoài, y có lý do nhất định phải ra ngoài…

"Đi đâu? Em mang dáng vẻ muốn chết thế này mà đi đâu?” Không hiểu sao Phó Vinh Khanh lại rất tức giận, hắn bóp cằm ép y quay lại.

Chỗ va chạm ở sau gáy, có một mảng tóc nhỏ và da đầu bị tróc ra, sau vài ngày vốn đã kết vảy nhưng bị động tác khi nãy của Thương Vân Tú làm rách ra. Giờ phút này chỗ đó đang chảy máu, thấm ướt cả mảng tóc.

Cả quá trình thay thuốc Phó Vinh Khanh đều xụ mặt, hắn quấn băng gạc bốn năm vòng, sau khi thắt nút thì cầm tay Thương Vân Tú lên cắn một cái. Thương Vân Tú tránh không kịp, y bị cắn đau, cuộn năm ngón tay lại buồn bực không nói lời nào.

"Chỗ nào không nghe lời tôi sẽ cắn chỗ đó, đánh không được tôi còn không cắn được sao?”

Thương Vân Tú nói thẳng: "Phó Vinh Khanh, tôi biết ý tốt của anh nhưng tôi hy vọng anh rõ rằng anh là anh, tôi là tôi. Tôi không thích người khác nhúng tay vào chuyện của tôi, càng không thích người khác tự chủ trương thế này. Tôi nói tôi muốn ra ngoài, anh có thể nghe lọt không hả?”

Phó Vinh Khanh kéo y lại: "Tôi tự chủ trương?” Hắn kéo người nằm xuống đùi mình, tụt quần lót của y xuống tét vào mông: “Mẹ nó, hôm nay ông đây muốn xen vào chuyện của người khác đây, thế nào?”

"Phó Vinh Khanh!” Thương Vân Tú giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại bị đánh thêm vài phát nữa, đau đến run rẩy.

"Mẹ nó dưới lầu toàn là cảnh sát, em muốn đi đâu? Em có tin em vừa bước ra khỏi cánh cửa này thì sẽ có một đống cảnh sát túm lấy em không buông không?”

"Đau…” Thương Vân Tú rụt chân, trở tay ngăn hắn lại.

Phó Vinh Khanh gỡ tay y ra, thấy nơi bị đánh đỏ lên nên hắn mới không đánh thêm phát nữa. Nhị gia kéo quần y lên, gần như ném y lên giường: "Không được đi đâu hết, đầu còn chưa lành thì thành thật nằm đó cho tôi!”

Hắn sợ mình làm ra chuyện càng quá đáng hơn, đứng thẳng dậy chuẩn bị đi ra ngoài cho tỉnh táo.

Thương Vân Tú không cho phép, y lải đảo mấy bước ngăn trước mặt hắn, nếu như Phó Vinh Khanh đi, hôm nay y đừng mong được ra ngoài.

"Anh…” Thương Vân Tú đỏ vành mắt, giọng nói xen lẫn chút khàn khàn: "Phó Vinh Khanh, anh nhất định phải khiến tôi nhảy xuống lầu mới chịu bỏ qua sao?”

"Chậc…” Phó Vinh Khanh nhanh chân chạy tới khóa cứng cửa sổ, sau đó quay về đe dọa: "Dám nhảy tôi sẽ đánh tiếp.”

"Phó Vinh Khanh…” Thương Vân Tú hết cách, thế là thăm dò muốn đưa tay ôm lấy eo hắn, trán nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn, chịu thua nói: "Anh đừng đi, ở cùng tôi có được không?”

Phó Vinh Khanh là người ăn mềm không ăn cứng, thái độ y mới thay đổi có một giây mà lòng đã sắp bị vẻ đáng thương của y làm mềm nhũn, thế là hắn bế ngang y lên đặt xuống một phòng bệnh không có cửa sổ khác.

Thương Vân Tú vòng tay qua cổ hắn kéo người xuống, ôm chặt không buông. Phó Vinh Khanh tự nhiên thuận theo y, hắn nhìn gương mặt đầy ấm ức này hồi lâu rồi hỏi: "Vừa rồi tôi đánh có đau không?”

Thương Vân Tú: "Đau.”

Phó Vinh Khanh nhíu mày, bàn tay dán lên mông y nhẹ nhàng xoa, dịu giọng dỗ dành: "Động tay động chân là tôi sai, tôi xin lỗi nhé. Nhưng em thử nghĩ lại xem, vừa rồi có phải em thiếu đòn lắm không?”

"Ừm.” Thương Vân Tú gật đầu, nghiêm túc nghe.

"Lần sao có chuyện gì có thể nói đàng hoàng không?”

Thương Vân Tú vẫn tiếp tục gật đầu: "Có thể.”

"Được, giỏi lắm.” Trong nháy mắt Phó Vinh Khanh nghi ngờ rốt cuộc là ai đang dỗ ai, dù sao tâm trạng của hắn cũng tốt hơn rồi. Phó Vinh Khanh ôm Thương Vân Tú nằm đến giờ cơm, ăn xong rồi tự tay đút thuốc, chăm sóc người ta không rời một tấc.

"Nghĩ gì thế?” Phó Vinh Khanh dùng cằm đè lên vai y, ngửi được mùi thuốc lúc đậm lúc nhạt. Tú Tú cũng không thích mùi thuốc Đông Tây kết hợp này, lúc uống thuốc luôn cau mày nhưng thắng ở chỗ ngoan ngoãn nghe lời, không thích cũng bằng lòng nuốt vào bụng.

"Đau đầu.” Thương Vân Tú nghiêng mặt qua, cụp mắt là đối diện với đôi mắt sáng ngời của Nhị gia. Y cố gắng ngồi thẳng dậy, tránh Phó Vinh Khanh rồi nằm xuống giường, đưa lưng về phía hắn, xốc chiếc chăn màu trắng thuần có mùi thuốc và cồn lên.

Nhị gia cũng nằm xuống theo y, không cướp chăn của y mà chỉ nằm yên lặng như thế tầm mười phút. Tiếp đó hắn nhích lại ôm cả chăn và Thương Vân Tú vào lòng: "Tôi thật sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi em, có thể hỏi không?”

Thương Vân Tú không nhúc nhích, nếu không phải y còn đang thở, Nhị gia sẽ nghĩ mình đang ôm một đống chăn mềm mại và lạnh buốt.

Hắn biết Tú Tú đang nghe bên mới nâng cánh tay đang ôm eo y lên gối lên đầu, phối hợp nói: "Sao em lại không ở Tường Nhạc Hối, chẳng lẽ Hồng Cẩm Văn thật sự định giao Tường Nhạc Hối cho Hồng Tề Bách quản lý?”

Lại hỏi cái này…

"Ông ta đuổi tôi ra ngoài.” Thương Vân Tú nói rất hời hợt, trong lời nói không có chút tức giận nào.

Y vừa nhấc cằm lên một chút là chăn đã trượt xuống khỏi mặt, dường như y không quá thích ứng với ánh sáng từ rèm cửa nửa mở, rủ mi mắt xuống tránh một chút nhưng vẫn vô ích.

Y vẫn không thể tránh nổi chùm sáng không muốn đối mặt lẫn người không muốn gặp này.

"Đuổi ra?” Phó Vinh Khanh nào có tin, gặng hỏi: "Bởi vì chuyện trên báo mà Hồng Cẩm Văn sa thải em?”

Thương Vân Tú không quan tâm đến chuyện mình có bị sa thải hay không, y vòng tay trước ngực, ngửi mùi thuốc đăng đắng trên chăn, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Nhị gia, cho dù không phải lần này cũng là lần sau. Ông chủ Hồng đã muốn đuổi tôi ra ngoài từ lâu rồi, ông ta có con ruột, không cần tôi.”

“Vậy hôm nay em khóc… Là vì chuyện này sao?” Phó Vinh Khanh biết là không phải nhưng vẫn cố ý nhắc đến.

"Không phải.” Thương Vân Tú nói qua loa: "Nhị gia hoa mắt, tôi chưa từng khóc.”

"Nhị gia nghiêm túc hỏi em, có phải em bị ăn hiếp không?” Phó Vinh Khanh tiến tới nhìn y, sau đó dứt khoát chui vào chăn, dán chặt lấy y hỏi: "Sao lại vỡ đầu, tôi thay thuốc cho em mà cũng run tay. Mẹ nó, ai bắt nạt em thế này?”

"Bị ngã.” Thương Vân Tú gần như đã quên mất mình bị vỡ đầu, bác sĩ băng bó lần đầu cho y đã nói bị đập nặng hơn sẽ bị liệt. May mà y mạng lớn, may mắn.

Phó Vinh Khanh hỏi: "Lúc nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro