Chương 49: Có mắt nhìn

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 49: Có mắt nhìn

Thương Vân Tú tự mình đưa Hồng Cẩm Văn về nhà, trên đường về y bắt đầu lên cơn sốt, y trượt xuống và ngã ra ngủ thiếp đi ở ghế sau.

Phúc Tường lái xe đi thật xa mới quay đầu lại gọi y vài tiếng, nghe thấy tiếng đáp lại mới yên tâm lái tiếp.

Cậu ta nói: "Ngài đừng về khách sạn nữa, đúng lúc cậu Phó đang ở bệnh viện, ngài đi khám bác sĩ đi."

Thương Vân Tú không lên tiếng, y mệt đến mức không mở mắt nổi.

Bên này, Tống Linh Duật có Triệu Nguyên Tự chăm nom, Nhị gia không có việc gì để làm bèn ước lượng thời gian rồi đi xuống lầu. Trong lúc hắn đang hút thuốc ở cửa, một chiếc xe màu đen rẽ vào cổng bệnh viện.

"Tú Tú đâu?" Phó Vinh Khanh không nhìn thấy người, hắn dập điếu thuốc và xua tan mùi hương trên người, hỏi Phúc Tường: "Y không đến cùng cậu à?"

"Đến rồi, đến rồi." Phúc Tường dừng hẳn xe và tắt máy, mở cửa bước xuống: "Nằm ở ghế sau, không khỏe lắm."

Phó Vinh Khanh xoay người, nhìn người ngồi ở ghế sau qua tấm kính cửa sổ, thấy rõ rồi mới mở cửa xe ngồi vào.

Hắn đặt đầu của Thương Vân Tú lên chân mình, sờ trán, quả thực nóng như cái túi sưởi tay: "Sao mới đây đã sốt đến mức này, y đi làm gì rồi?"

Phúc Tường nói: "Ở trong khách sạn một hồi, sau đó đưa Hồng Cẩm Văn về Hồng trạch, lúc quay về là bắt đầu mơ mơ màng màng..." Có vẻ cậu ta không cảm thấy kinh ngạc, mấy lần muốn nói lại thôi. Cậu ta muốn nói Thương Vân Tú ngủ một giấc là khỏe lại ngay, nhưng nghe có vẻ vô lương tâm nên không dám nói.

"Vinh Khanh." Thương Vân Tú vẫn còn chút ý thức, bàn tay nắm chặt ống tay áo của Phó Vinh Khanh, không muốn nằm, muốn được hắn ôm.

Phó Vinh Khanh ôm eo người ta kéo người vào lòng mình, hôn lên trán y một cái: "Sớm biết như thế, khi nãy tôi đã không cho em về đó."

"Em muốn về mà cũng trở về rất đúng lúc." Thương Vân Tú vừa nóng vừa lạnh, hai cánh tay cuộn trong lòng Nhị gia, y lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngài Tống thế nào rồi?"

"Bị vỡ đầu, may bảy mũi."

Thương Vân Tú khẽ dạ, đầu vừa nặng vừa choáng váng, không cố được nữa đành nhắm mắt. Phó Vinh Khanh tìm cái chăn mỏng bọc người lại rồi ôm ra ngoài, không để y hứng chút gió nào. Lòng hắn đau nhói lên, cảm thấy rất áy náy với Thương Vân Tú. Lúc trước y đã bị ho rồi mà hắn còn dẫn y đến Tứ Lâm Công quán làm bậy.

Phúc Tường đuổi theo lên cầu thang, vừa đi vừa nói: "Cậu Phó, đây là bệnh cũ, mỗi năm khi giao mùa ông chủ Thương chắc chắn sẽ bệnh một trận, lặp đi lặp lại, chờ đến khi nhiệt độ ổn định mới khỏi hẳn được."

Phó Vinh Khanh nói: "Lặp đi lặp lại? Sao từ trước tới nay tôi chưa từng nghe cơn sốt nào khó nhằn đến thế?"

"..." Phúc Tường lí nhí đáp: "Trước kia ông chủ Thương không uống thuốc, toàn cố chịu đựng cho qua."

Phó Vinh Khanh nghe mà trong lòng không thoải mái: "Không hề làm gì cả, cứ bệnh cho đến khi hết thì thôi?"

"Ông chủ Thương nói uống thuốc sẽ dễ mệt lả, trí nhớ cũng không tốt, y không uống." Phúc Tường cũng không đồng ý cách làm của Thương Vân Tú, nhưng có làm thế nào cũng không khuyên nổi. Thương Vân Tú mà bướng bỉnh thì có mười con trâu cũng khó địch lại.

"Tôi biết rồi."

Phó Vinh Khanh đưa người vào phòng bệnh lúc trước, hắn mở hé cửa sổ để thông gió, thay cho y bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình. Y sốt quá cao, hạ sốt vật lý không thấy hiệu quả, hắn dứt khoát tiêm một mũi hạ sốt vào mông y.

Mũi tiêm này làm Tú Tú đau đến mức cuộn tròn, trong mơ còn nức nở.

"Đau cũng phải tiêm, không lại sốt thành vợ ngốc mất." Phó Vinh Khanh kéo quần của y lên, trong lòng có cảm giác tội lỗi, vỗ lưng y dỗ dành.

Khi tỉnh lại đã ở biệt thự Dương Lâm, Thương Vân Tú khẽ nhúc nhích, một bên mông đau nhói không dùng sức được. Nhị gia còn đang ôm y ngủ, ngoài trời đã sáng lên, trời mưa mãi không dứt, chỉ nhìn sắc trời thì không đoán được là mấy giờ.

Y hơi ngước cằm lên, nhìn thấy một quầng thâm nhạt dưới mắt Nhị gia, tiếng hít thở khẽ khàng, chỉ nghe là biết cả đêm không được ngủ ngon.

"Tỉnh rồi à?"

Y vừa động đậy, Phó Vinh Khanh đã mở mắt, hắn siết chặt cánh tay, dùng môi áp lên trán y đo nhiệt độ, thấy không sốt mới yên tâm.

Nhị gia hôn một cái, nhấc chân gác lên người Tú Tú: "Hôm nay không cho em đi, yên tâm ở đây hai ngày đi."

"Đau, Nhị gia..." Thương Vân Tú muốn đẩy cái chân trên eo ra hoặc là nhích lên một chút cũng được, như vậy sẽ ấn vào chỗ đau, khó chịu.

"Đau?" Để tôi xem một chút..." Đương nhiên Phó Vinh Khanh biết là chuyện gì xảy ra, hắn biết rõ còn cố hỏi thì cũng thôi, còn thả chân xuống bóp một cái vào phần thịt bị tiêm kia.

"Ui, đau..." Cả người Thương Vân Tú co rụt lại, đầu rụt hẳn vào chăn, cong người muốn tránh cái tay kia.

Phó Vinh Khanh không chọc y nữa, nắm phần gáy kéo người ra ngoài: "Nửa đêm hôm qua em vừa khóc vừa gào nói không muốn ở bệnh viện, nói không ít lời mê sảng, trên đường trở về cũng quậy không thôi. Tôi thật sự hận không thể đánh cả hai bên, xem em có ngoan ngoãn hơn không."

"Em?"

"Em đấy."

"Em còn làm vậy à?" Thương Vân Tú không có chút ấn tượng nào, nhìn biểu cảm của Phó Vinh Khanh có vẻ không phải giả, y đuối ý nên không cãi lại.

Y ngửa cằm lên đòi hôn, cả người ấm áp, trực tiếp ghé vào ngực Phó Vinh Khanh nghỉ ngơi: "Em thật đáng ghét."

"Biết thế là tốt."

Thương Vân Tú cố ý trêu chọc người, chủ động nhận sai, cởi hơn nửa quần áo trên người, y muốn. Phó Vinh Khanh không cho, chỉ ôm hôn chứ không làm gì khác, trên người Thương Vân Tú có thêm mấy cái dấu răng, y nhịn đến mức mặt đỏ rần.

"Hồng Cẩm Văn bảo em đến Tam Cảnh viên lấy hợp đồng, cái hợp đồng cho thuê kia ấy." Thương Vân Tú bị Phó Vinh Khanh trêu đến mức khó nhịn, tự mình ngồi xuống, quá nóng vội, đau đến rụt cả người.

"Xem ra một mũi tiêm kia không đau." Phó Vinh Khanh siết eo y, nhấc lên một chút, chuyển y đến đúng vị trí, cố ý cảnh cáo nói: "Em còn bị bệnh gì nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu."

"Cái này thì có thể bị bệnh gì được chứ..." Thương Vân Tú vòng tay qua cổ hắn, nhìn biểu cảm có vẻ đã thích ứng được rồi nhưng y vẫn ngồi im không nhúc nhích: "Quay về chuyện vừa rồi, nếu như em muốn anh dẫn em về Tam Cảnh viên một chuyến, anh thấy có được không?"

"Vợ tôi về nhà mình, có cái gì mà không được." Phó Vinh Khanh bóp mông y nhưng tránh chỗ bị tiêm đi, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm trên eo Tú Tú: "Hợp đồng kia em muốn lấy thì lấy đi, tránh để ông ta cứ bám lấy em không tha."

Thương Vân Tú chậc một tiếng, từ từ đưa đẩy, nhéo mặt hắn một cái: "Phó Vinh Khanh, anh thật sự không sợ bị cha anh đánh à? Em nói muốn gì là anh cho cái nấy, em tham lam lắm, anh cho em cả nhà họ Phó đi."

Phó Vinh Khanh cười vài tiếng, vậy mà cũng đồng ý, theo đó bị Tú Tú mắng vài câu, trong lòng thoải mái.

Phó Vinh Khanh hỏi: "Thật ra chuyện cho thuê đã trì hoãn một thời gian, em biết vì sao mãi chưa ký hợp đồng không?"

"Hồng Cẩm Văn không để em nhúng tay, việc này em không biết nhiều."

Phó Vinh Khanh hỏi: "Em nghe nói đến nhà máy giấy Hồng Phúc chưa?"

"Ừm, nhà máy giấy tư nhân ở đường Xuân Hi."

Phó Vinh Khanh hỏi lại: "Em cảm thấy nhà máy giấy kia cần đến sáu thuyền hàng không?"

"Sáu chiếc, đơn hàng này lớn đến thế nào?" Thương Vân Tú cảm thấy không ổn. Y tự đưa đẩy đến toát mồ hôi, vừa dựa vào người hắn lấy sức, vừa phân tích: "Hồng Cẩm Văn vẫn muốn hợp tác với nhà họ Phó, trước đây ông ta ra giá cao anh cũng không làm, lúc này đột nhiên xuất hiện một mối ngon, nhà họ Phó sẽ không bỏ qua mối làm ăn này. Huống chi còn có thể làm khó Hồng Cẩm Văn."

Thương Vân Tú liếc hắn một cái: "Chẳng lẽ nhà máy giấy kia là do Hồng Cẩm Văn tìm đến? Ông ta tức giận, muốn xem bên anh có sửa đổi hợp đồng hay không. Bây giờ thứ ông ta muốn chắc chắn là hợp tác, nói không chừng là muốn làm khó nhà họ Phó. Một khi nhà họ Phó đồng ý ký hợp đồng, nhà máy giấy Hồng Phúc có thể dùng nhiều lý do khác nhau để từ chối hoặc đổi ý, nhưng khi đó thuyền đã dọn trống rồi, để không lãng phí..."

"Ông ta không chỉ muốn xem mọi người sửa lại nội dung nào mà còn muốn sửa đổi điều khoản vi phạm hợp đồng!" Thương Vân Tú bừng tỉnh: "Hồng Cẩm Văn biết tính toán thật, đến lúc đó ông ta giả làm người tốt đến giải quyết cục diện rắc rối này, ép giá thuê xuống thấp hơn, lấy thêm một món hời."

"Đúng vậy, ông ta đang tính toán điều này." Phó Vinh Khanh chậc lưỡi vài tiếng, nói: "Ai có thể kết nối một nhà máy giấy tư nhân nho nhỏ với Hồng Cẩm Văn lại với nhau chứ? Bắn đại bác cũng không tới, cha tôi cũng không nghĩ ra. Nhưng chân lớn bao nhiêu thì mang giày cỡ nấy, cũng không phải có việc là làm ngay, phải đánh giá rủi ro chứ. Tôi sẽ không lấy tiền trên trời rơi xuống."

"Tôi chẳng cần." Thương Vân Tú nhại theo giọng điệu của hắn, đột nhiên hỏi: "Là ai đã tung tin đồn Nhị gia ăn chơi, không làm việc đàng hoàng? Phải bắt hết bọn họ lại, tố bọn họ tội phỉ báng."

Thương Vân Tú nâng tay ôm lấy gò má của Phó Vinh Khanh, càng nhìn càng thấy thích: "Rõ ràng Nhị gia rất có bản lĩnh, càng đào càng thấy là bảo bối."

"Có mắt nhìn đấy."

Thương Vân Tú bị mấy chữ này của hắn chọc cười thành tiếng, tiếp theo bị đối phương xoay người đè xuống làm việc chính, mồ hôi nóng chảy dọc theo thái dương xuống dưới. Nhị gia nói người bệnh cần đổ mồ hôi nhiều hơn, sau này cứ làm như thế, một công đôi việc. Thương Vân Tú lại mơ hồ cầu xin, bảo lần sau đừng tiêm vào mông nữa.

Chạng vạng tối đến Tam Cảnh viên, ông bà Phó không có ở đó, người hầu nói họ đến phủ Đốc quân rồi. Phó Vinh Khanh đã hiểu gật đầu, đi tới thì gặp anh trai đang tỉa hoa trong vườn, bên cạnh còn có Lâm Uyển Quân.

"Vinh Khanh." Phó Vinh Thành gọi em trai lại, còn thấy cả Thương Vân Tú. Anh ta khẽ gật đầu rồi nói với họ: "Ở lại ăn cơm tối nhé."

Không đợi họ đáp lại, Phó Vinh Thành đã xoay người gọi người hầu đi báo với phòng bếp.

"Cha mẹ nói hôm nay sẽ không về, anh và Uyển Quân ăn thì rất tẻ nhạt." Phó Vinh Thành đặt kéo cắt hoa xuống: "Lại đây, chúng ta lên lầu nói chuyện."

Phó Vinh Khanh trêu ghẹo: "Anh, anh và cô Lâm rất hợp nhau đấy chứ."

Thật ra trước đó cũng không tệ, Phó Vinh Thành là mọt sách, thỉnh thoảng Lâm Uyển Quân cũng đọc sách, hai người có cùng sở thích, có thể trò chuyện với nhau. Phó Vinh Thành không che giấu, gật đầu hưng phấn nói: "Uyển Quân còn biết cách làm vườn, vừa rồi anh học được kha khá từ cô ấy."

"Làm vườn?" Phó Vinh Khanh nghi ngờ: "Anh không biết tưới nước, bón phân và tỉa hoa sao?"

"..." Phó Vinh Thành khựng lại, hình như đúng là sẽ theo trình tự như thế: "Biết."

Thương Vân Tú nói: "Hẳn là cần chú ý nhiều chi tiết hơn, không chỉ riêng những thứ này." Hoa cỏ trong khách sạn trước đây đều do Lâm Uyển Quân xử lý, đúng là đã làm rất tốt, cô vừa đi cây cỏ đều héo queo.

Lâm Uyển Quân ngại ngùng lắc đầu: "Thật ra cũng gần giống vậy thôi. Chú ý đến nhiệt độ và màu lá, có đôi khi lá cây nhăn nheo không phải là do thiếu nước, có thể là bệnh, giết côn trùng là được rồi."

Phó Vinh Thành: "Chú xem đi, anh đã nói là cô ấy biết mà!"

Phó Vinh Khanh không có hứng thú nghe, trước kia hắn còn nể Lâm Uyển Quân có chí khí, bây giờ nói thế nào cũng không khen nổi...

Không ai nói lời nào, bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên vi diệu. Phó Vinh Thành một lòng nghiên cứu sách thánh hiền, tình huống phức tạp thế này anh ta không xử lý nổi.

Một người là vợ chưa cưới của em trai, một người là người em trai thích, trong nhà còn có hai thiếu niên đến từ lầu Danh, thật lộn xộn...

"Chú... Chú đọc quyển sách đó chưa?" Phó Vinh Thành cố tìm gì đó để nói: "Cảm thấy có hữu ích không?"

"Có xem một chút, có ích." Phó Vinh Khanh đã quá chán ngán, không muốn để Tú Tú cứ ngồi như vậy. Hắn dẫn y đi dạo quanh Tam Cảnh viên, từ chối vài câu rồi dẫn người đi.

Đi dạo quay về lấy hợp đồng, hắn cũng không biết cha mình để chỗ nào, tìm trong thư phòng mấy phút mới lấy được.

Có hai bản sao, Thương Vân Tú nhìn thoáng qua một lần, tìm một cây bút gạch bỏ sáu chiếc thuyền và đổi thành bốn chiếc, ngòi bút dừng ở phần giá cho thuê một lúc. Chỗ này phải hỏi ý của Phó Vinh Khanh, hoặc là trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, bốn chiếc lấy giá của sáu chiếc.

Phó Vinh Khanh nhíu mày, liếc qua: "Hồng Cẩm Văn có nhìn ra sự thay đổi này không?"

Thương Vân Tú: "Viết tay như thế chắc chắn ông ta sẽ không tin, phải in lại lần nữa." Y đóng nắp bút máy lại, đặt về vị trí cũ: "Nhị gia, chuẩn bị bốn chiếc thuyền, anh cảm thấy thế nào?"

"Bốn chiếc nghe hợp lý hơn sáu chiếc."

"Ông ta sẽ đưa cho em một hợp đồng khác, đến lúc đó xem thử có phải ông ta muốn đổi phí vi phạm hợp đồng hay không." Thương Vân Tú gập bản hợp đồng lại, giấu hợp đồng vào trong tay áo.

Y không nói hết chuyện tối qua với Phó Vinh Khanh.

Hồng Cẩm Văn biết rõ họ ở đâu làm gì, nói không chừng đã đặc biệt sai người theo dõi họ sát sao. Mà người này rất có thể là người ở ngay bên cạnh.

Chuyện khác thường tất có trá, Hồng Cẩm Văn bỗng nhiên bảo y tới lấy hợp đồng, chắc hẳn ông ta đã lấy được một bản, muốn mượn cơ hội này để thử thách lòng trung thành của Thương Vân Tú ư?

Biện pháp sửa phí bồi thường vi phạm hợp đồng quá ngu ngốc, chỉ sợ là Hồng Cẩm Văn muốn thử thách Thương Vân Tú...

Vậy, nếu bản hợp đồng Hồng Cẩm Văn nhận được trước là giả thì sao? Có phải gián điệp bên cạnh Phó Vinh Khanh muốn phản bội không?

Đêm đó Thương Vân Tú trở về Hồng trạch, đưa bản hợp đồng đã chỉnh sửa và in ra cho ông ta.

Hồng Cẩm Văn cẩn thận lật xem từng từ, Thương Vân Tú khiêm tốn đứng chờ. Mười phút sau, Hồng Cẩm Văn đẩy bản Thương Vân Tú đưa ra, rút một bản khác trong ngăn kéo ra quăng xuống đất: "Con tự nhìn đi, tự xem chỗ nào không giống."

Thương Vân Tú cúi người nhặt lên, lộ ra vẻ mờ mịt, lật xem xong mới nhận ra số lượng không khớp, hốt hoảng nói: "Tại sao lại như vậy? Tôi lấy từ thư phòng của ông Phó, vì sao lại không giống? Tôi không biết..."

Hồng Cẩm Văn cắt ngang lời y, đè lửa giận xuống, lạnh lùng nói: "Con không biết? Thương Vân Tú, ta thấy con bị Phó Vinh Khanh làm cho lú lẫn rồi. Hồi cha mẹ con còn sống, nhà họ Phó đã chèn ép họ rất nhiều, việc con nên làm là nhân dịp này tranh đấu với họ chứ không phải vì một chút tình cảm, đến thể diện cũng không cần!"

"Ông chủ Hồng, tôi không hiểu." Thương Vân Tú nắm chặt hợp đồng: "Rõ ràng trên tay ông cũng có một bản mà còn bảo tôi đi lấy. Thật ra ngay từ đầu ông đã không có ý định tin tôi?" Y nới lỏng lực tay, mở hợp đồng ra và để trên bàn gỗ tử đàn: "Đây đúng là bản hợp đồng tôi lấy từ Tam Cảnh viên theo lời dặn của ông, bản kia tôi không biết là ai đưa cho ông nhưng tôi đi theo bên cạnh ông nhiều năm như vậy, ông cũng biết rõ. Ông thà tin người đó chứ không tin tôi?"

"Tin thế nào? Từ ngày Phó Vinh Khanh bước vào Tường Nhạc Hối, việc làm ăn ngày càng ảm đạm. Trước đó toàn thành này đều lan truyền tin hắn theo đuổi con, tiếp đó lại lừa gạt Tề Bách mời gánh hát tới, công khai làm nhục mặt nhà họ Hồng, sau đó còn vứt xác để Tường Nhạc Hối phải đóng cửa chấn chỉnh. Con thử nghe xem, có thứ nào là con không biết, con đã làm gì? Con đáng để ta tin tưởng sao?"

"Thì ra là thế..." Thương Vân Tú cười cười: "Ngay từ đầu đã nghi ngờ, tôi nghĩ sao chuyện gì ông cũng nghi ngờ tôi, ngài Colin thấy lạ, tôi cũng thấy lạ. Ông đã không có ý định tin tôi, vì sao phải giữ tôi lại?"

"Ta đang bức xúc thay cha mẹ con!"

Thương Vân Tú kiên quyết nói: "Tôi không có, tôi chưa làm sai bất kỳ điều gì, chưa từng có lỗi với bọn họ!"

"Bằng chứng như núi, còn dám mạnh miệng!" Hồng Cẩm Văn đứng dậy, tức giận đến mức tát cho y một cái: "Không đánh vài roi, ta thấy con không tỉnh táo lại được!"

Hồng Cẩm Văn sai quản gia đi lấy roi.

Roi chín khúc vốn là đồ của nhà họ Thương, được tổ tiên truyền lại để đánh thức người hồ đồ. Không biết thế nào, cái roi này cuối cùng lại rơi vào tay Hồng Cẩm Văn, thành đồ của nhà họ Hồng...

Thương Vân Tú nhìn chằm chằm cây roi mềm. Từ trước đến nay y chưa từng bị phạt roi, cho dù làm sai, cha mẹ cũng không nỡ. Nhưng Hồng Cẩm Văn dám, thậm chí còn mượn tên cha Thương để dạy dỗ y.

Thương Vân Tú không chịu nhận sai, quỳ trên đất im lặng không nói một lời.

Một roi quất xuống, một vết rách xuất hiện trên tấm áo trắng sau lưng, máu bắt đầu trào ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Vinh Khanh: Thằng chó, dám đánh Tú Tú.

Tác giả nâng súng đồ chơi: Đánh chết ông!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro