Chương 50: Ở lại cũng không có ý nghĩa

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 50: Ở lại cũng không có ý nghĩa

Tầng ba Tường Nhạc Hối.

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt thanh tú và gầy gò của Thương Vân Tú. Trán y lấm tấm một lớp mồ hôi dày, không ngừng tích tụ và trượt xuống làm ướt tấm nệm.

Tiếng mở cửa vang lên, là Phúc Tường bưng nước đi vào.

"Mấy giờ rồi?"

Chỉ mỗi câu này mà Thương Vân Tú phải nói rất khó khăn, hơi thở phả ra từ mũi trở nên gấp gáp, giữa đôi môi mím chặt lộ ra chút màu trắng của hàm răng, y đang cố gắng chịu đựng cơn đau đớn bỏng rát ở trên lưng.

"Gần mười một giờ." Phúc Tường không dám nhìn lưng của Thương Vân Tú, da thịt và quần áo lẫn vào nhau, bị roi chín khúc quất đến mức máu thịt be bét.

Cậu ta mang theo một mảnh vải trắng mịn để lau máu nhưng không dám chạm vào lung tung. Cậu ta vươn tay ra mấy lần rồi rụt về, khuyên nhủ: "Ông chủ Thương, hay chúng ta đi bệnh viện đi. Vết thương thế này sao ngài có thể mặc kệ..."

"Đây là thứ Hồng Cẩm Văn muốn thấy..." Ánh sáng trong đôi mắt của Thương Vân Tú vụt tắt, bình thản nói: "Ông ta muốn xem tôi xử lý thế nào, biện pháp làm cho ông ta hài lòng nhất có lẽ là cam chịu. Ông ta hy vọng sẽ nhìn thấy sự cố chấp của tôi, bởi vì kiểu người ngu ngốc này là dễ khống chế nhất."

"Rõ ràng ngài có cách giết Hồng Cẩm Văn, sao vẫn còn chịu khổ mà đi theo ông ta... Lẽ ra ông ta đáng chết lâu rồi!"

Phúc Tường siết chặt khăn, căm hận không thôi. Cậu ta không tận mắt nhìn thấy trận đòn roi kia, chỉ nghe thấy tiếng roi quất xuống, không nghe Thương Vân Tú rên lên tiếng nào. Cậu ta cứ ngỡ không phải vết thương gì to tát, ai ngờ lúc đi vào đỡ người suýt thì bị hù chết, khắp phòng toàn là máu. Đây đâu phải gia pháp, rõ ràng là muốn mạng người!

Thương Vân Tú lắc đầu: "Ông ta chết thì sao có thể bắt được mấy thương nhân nước ngoài kia?"

Phúc Tường không lên tiếng, Thương Vân Tú cố gắng nặn ra một cụ cười, an ủi nói: "Yên tâm, tôi không sao..."

Ánh mắt của y mơ màng, ý thức dần tan rã, Phúc Tường không đành lòng, thả khăn xuống đi ra ngoài: "Tôi đi gọi điện thoại cho Nhị gia."

"Khoan đã..." Thương Vân Tú nằm sấp không nhúc nhích, giọng nói yếu ớt đến mức không nghe rõ, giống như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào: "Tôi không muốn hắn biết, cậu đừng nói."

"Ông chủ Thương..." Phúc Tường nhíu mày không đồng ý.

Thương Vân Tú chống người dậy: "Cậu không nghe lời tôi nữa sao?" Y nói quá vội vàng, ho khan không ngừng, hai gò má ửng hồng lên, mồ hôi trượt xuống mũi. Phúc Tường chạy đến đỡ, Thương Vân Tú rút tay ra: "Không muốn nghe thì thôi, cậu quay về đại viện, làm chuyện cậu muốn làm đi..."

...

Tam Cảnh viên.

"Cậu hai, ông chủ Thương sai người đưa một tờ giấy tới."

Người hầu đứng trước cửa thư phòng, Phó Vinh Khanh nghĩ thầm Tú Tú đã xong việc, nên đi đón người về biệt thự Dương Lâm rồi. Hắn không ngẩng đầu, chỉ gật đầu ra hiệu cho cô ấy đi vào, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Phó Vinh Khanh đưa tay nhận tờ giấy, thả bút máy xuống mở ra xem.

[Em ra ngoài bàn chuyện làm ăn với Hồng Cẩm Văn, ba ngày, Nhị gia đừng nhớ mong.]

Phó Vinh Khanh khá bất ngờ, nhìn người hầu kia và hỏi: "Đưa tới khi nào?"

"Vừa nãy ạ."

Chữ viết đúng là của Tú Tú, trước đó Hồng Cẩm Văn thường dẫn y ra ngoài bàn chuyện làm ăn để dễ thành công, chuyện này cũng không kỳ lạ. Chỉ là lần này y không nói trước với hắn mà lại đi rất đột ngột.

Phó Vinh Khanh cất kỹ tờ giấy, bỏ tài liệu trên bàn vào trong ngăn kéo, định sẽ đến Tường Nhạc Hối một chuyến, ít nhất là tiễn Tú Tú đi. Lúc đến không thấy người đâu, chỉ có Phúc Tường đứng ở cửa nói chuyện với quản lý, không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta.

Phó Vinh Khanh thò đầu ra từ chỗ ghế lái, vẫy tay với cậu ta: "Ông chủ của cậu đâu?"

"Ông chủ Thương rời khỏi thành rồi." Phúc Tường chạy chậm tới, cúi đầu hỏi: "Cậu Phó chưa nhận được giấy của ông chủ Thương sao?"

"Nhận được rồi." Phó Vinh Khanh hỏi: "Khi nào xuất phát, ngồi thuyền hay sao, địa điểm chỗ nào?"

"Đi từ nửa tiếng trước rồi, ông chủ Hồng đột nhiên nói vậy, ông chủ Thương cũng không kịp nói với ngài." Phúc Tường dừng lại một chút: "Đi thuyền đến Biện thành ạ."

Phó Vinh Khanh không nói gì, lái xe quay về Tam Cảnh viên. Ngủ một giấc rồi thật sự không có gì làm, hắn sai người gọi hai tên trai bao ở nhà sau lên phòng trước, cho một ít tiền rồi bảo bọn họ rời đi.

Vào thời điểm mấu chốt này, ở lại cũng không có ý nghĩa.

Một thiếu niên khác vui vẻ đồng ý, Nam Ngọc lại không muốn, cậu ta quỳ xuống dập đầu: "Gia, ngài đừng đuổi tôi ra ngoài, tôi không biết bản thân có thể đi đâu..."

"Không biết đi đâu? Có nhiều chỗ lắm, cho dù cậu không muốn về lầu Danh, tôi cũng cho cậu đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ, cậu chỉ cần buôn bán lặt vặt gì đó, chẳng phải là có thể sống tốt rồi sao?"

Phó Vinh Khanh hoàn toàn không có tình cảm gì với họ, lúc trước chỉ tạo chút ảo giác với họ để chọc tức Tú Tú, không ngờ người này lại ghi nhớ.

Việc này đáng lẽ phải xử lý sớm nhưng gần đây hắn không về Tam Cảnh viên mà chậm trễ.

"Gia, ngài muốn tôi làm gì cũng được..." Nam Ngọc khóc đến đỏ mắt, cẩn thận nói: "Là vì vợ chưa cưới của ngài sao? Tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không khiến cô ấy tức giận, gia..."

Đúng rồi! Còn một cô vợ chưa cưới nữa...

Đó mới là người khó giải quyết nhất. Phó Vinh Khanh khoát tay cho bọn họ ra ngoài, đau đầu xoa huyệt Thái Dương. Lần này không chỉ đau đầu khi nghe ba chữ Lâm Uyển Quân, nghe vợ chưa cưới còn đau hơn nữa...

Buổi trưa khi hai vợ chồng Phó Hãn Lâm từ phủ Đốc quân về, trông thấy hai thiếu niên cầm hành lý lên xe ngoài cổng. Bạch Tri Thu tò mò nhìn chằm chằm, dùng bả vai huých vai của Phó Hãn Lâm, ra hiệu ông nhìn: "Khanh Nhi nào có lăng nhăng như ông nói, ông xem, chẳng phải đã tiễn đi hết rồi sao?"

"Bà cứ bao che cho nó đi." Phó Hãn Lâm liếc một cái: "Nên đưa đi từ lâu rồi, cứ giữ mãi ở đây, hẳn là con bé Uyển Quân rất uất ức."

"Phó Hãn Lâm!" Bạch Tri Thu nhíu mày lại, giật túi xách của mình từ tay ông, giọng điệu không mấy tốt đẹp: "Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, con bé Uyển Quân kia tâm tư rất sâu, tôi nhìn người chuẩn lắm! Sao chuyện gì ông cũng kéo nó vào nói vậy? Ấm ức? Nó đã chủ động vào đây ở rồi còn ấm ức cái gì? Tại sao không thấy ông nói Thương Vân Tú ấm ức?" Tâm trạng đang tốt của bà đã hoàn toàn bị phá hủy, thở hổn hển mắng: "Đàn ông các người đều là thứ không có đầu óc!"

"Sao bà như thuốc nổ vậy, thế nào, Lâm Uyển Quân là kíp nổ à? Nhắc đến là bà nổ ngay!" Trong vườn có rất nhiều người làm, Phó Hãn Lâm rất hoảng, ông nhanh tay che miệng Bạch Tri Thu lại, đè thấp giọng nhắc nhở: "Bà nhỏ giọng một chút, trong nhà có nhiều người như vậy, họ nghe được bà có thấy xấu hổ không!"

"Tôi xấu hổ cái gì?" Bạch Tri Thu đẩy tay của ông ra, bước càng lúc càng nhanh, gót giày giẫm trên đất vang lên tiếng cộp cộp không ngừng: "Phó Hãn Lâm, ông có thể nghe theo tôi một chút không? Đã đến nước này rồi, ông nhất định phải kẹp Lâm Uyển Quân ở giữa để nói, khiến tôi trông giống như người xấu vậy!"

"Tôi..."

Bạch Tri Thu không muốn nghe ông nói nữa, ngắt lời: "Nếu ông thật sự cảm thấy áy náy với nhà họ Lâm, chúng ta có thể chăm sóc Lâm Uyển Quân, hoặc ông muốn nhận nó làm con gái nuôi tôi cũng đồng ý, không ý kiến nửa lời. Có nhiều con đường cho ông chọn như vậy, vì sao ông cứ phải ép Khanh Nhi cưới nó?" Bà đột nhiên dừng bước, ném cái túi trong tay vào người ông: "Ông có thể đừng phong kiến như vậy nữa được không!"

Phó Hãn Lâm: "Phong kiến, tôi không phải..."

"Đúng vậy, tôi biết đó là hôn ước từ bé mà thế hệ trước đã định ra, thứ bọn họ thuận miệng nhắc đến, mọi người đều đã quên, chỉ có ông là thành thật nhớ kỹ thôi!" Bạch Tri Thu nói: "Lúc đầu khi tôi đến tìm Lâm Uyển Quân nói chuyện hôn sự, phản ứng của nó là hoàn toàn không biết chuyện này. Nói cách khác, năm đó nhà họ Lâm không hề nhắc với nó, cả già cả trẻ đều không để trong lòng!"

Phó Hãn Lâm: "Vậy..."

"Được thôi, giờ nói đến Lâm Uyển Quân đi. Mấy ngày nay, ông xem nó có điểm nào là thích Vinh Khanh của chúng ta không? Nếu không ở một mình thì cũng trò chuyện với Vinh Thành." Bạch Tri Thu chất vấn: "Nó không hề quan tâm Vinh Khanh thích ai hay ở bên ai. Nếu một cô gái chấp nhận lấy người mà mình không yêu, đây là vấn đề lớn đấy!"

Phó Hãn Lâm: "Vấn đề..."

"Còn vấn đề gì nữa, ông nói đi!"

Phó Hãn Lâm: "Không phải, tôi không có ý kiến gì cả, tôi muốn nói Lâm Uyển Quân..."

Bạch Tri Thu gật đầu: "Được, giờ tôi thu dọn hành lý trở về nhà họ Bạch, nhà họ Phó các người muốn giữ ai thì giữ!" Nói xong bà xoay người bỏ đi.

"Vợ, vợ ơi?" Phó Hãn Lâm vội vàng đuổi theo, tận tình khuyên bảo: "Bà nghe tôi nói một lần được không? Này? Bà đừng có suốt ngày chặn họng tôi chứ, tôi còn chưa nói câu nào, bà giận cái gì?"

Phó Vinh Khanh đứng bên cửa sổ hút thuốc, vẩy tàn thuốc. Tự hỏi tại sao hai người này mới về tới nhà đã làm rùm beng lên, hắn quay người đi xuống lầu chờ hai người vào nhà. Bạch Tri Thu vốn muốn trở về phòng thu dọn quần áo, trông thấy con trai út thì thuận miệng hỏi con cả đâu rồi.

Phó Vinh Khanh: "Sáng sớm anh ấy đã đi chọn cây giống hoa với cô Lâm rồi."

"Mẹ biết ngay mà!"

Bạch Tri Thu thở phì phò tiếp tục đi lên lầu, Phó Hãn Lâm theo sát phía sau, bị Phó Vinh Khanh chặn lại: "Cha, con có việc cần nói với cha."

"Đợi lát nữa rồi nói."

"Bây giờ ba đi, mẹ còn đang nổi nóng, ba dỗ kiểu gì? Còn chẳng bằng ở đây chặn đường."

Nghe vậy, Phó Hãn Lâm cảm thấy có lý, ông dừng bước không theo nữa: "Con muốn nói gì?"

Hai cha con đi tới thư phòng, Phó Vinh Khanh lấy hợp đồng đã in xong trong ngăn kéo ra đưa cho ông: "Khi nào cha ký hợp đồng với nhà máy giấy?"

"Suýt nữa thì quên mất." Phó Hãn Lâm vỗ trán, mệt mỏi rót nước uống: "Sáu giờ rưỡi chiều, còn sớm."

"Cha xem lại hợp đồng đi, con sửa số lượng thuyền rồi." Phó Vinh Khanh chỉ muốn nói chút chuyện này, chỉ chỗ đã sửa cho ông: "Nếu đối phương còn đồng ý thì ký ngay, phương án này bất kể thế nào nhà họ Phó cũng không thiệt được."

"Ừ." Phó Hãn Lâm đã nghỉ ngơi đủ, ông suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi con trai: "Mẹ con vì chuyện của Uyển Quân mà lại làm ầm ĩ với cha. Lúc này đòi về nhà mẹ đẻ, chuyện này con xem cha phải làm thế nào mới êm?"

Phó Vinh Khanh lắc đầu: "Con không dạy cho cha đâu."

"Sao lại không?" Tim Phó Hãn Lâm giật thót, lần này nghiêm trọng đến thế sao?

Phó Vinh Khanh: "Con đứng về phía mẹ, vợ chưa cưới gì đó, con không biết."

"Thằng nhóc thối!"

Phó Vinh Khanh chạy tới chạy lui, đợi Đường Dật tám chín phút, sốt ruột hỏi: "Sao rồi, tối hôm qua có thuyền đi từ Bình Dương đến Biện thành không?"

"Có thì có nhưng thời gian không khớp, hơn nữa trên danh sách chỉ có tên Hồng Cẩm Văn, không có ông chủ Thương."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Vinh Khanh phụng phịu: Vợ bắt đầu lừa tôi... Là hết thương tôi rồi à?

Thương Vân Tú: ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro