Chương 53: Em còn muốn ở lại sao?

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 53: Em còn muốn ở lại sao?

Thư phòng trên tầng hai, Đường Dật đang bàn giao công việc, anh ta bày từng tấm ảnh và tài liệu lên bàn làm việc.

Phó Vinh Khanh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, từ khi trở về biệt thự Dương Lâm đã lơ đãng mất tập trung. Đặc biệt là khi vừa rồi người hầu nói Thương Vân Tú bị bệnh, cái chữ "bệnh" này càng làm hắn thêm bực bội, hận không thể ôm người vào xem thật kỹ chỗ nào không khỏe.

Nhưng trong lòng Nhị gia vẫn tức, hắn luôn cảm thấy nên để Thương Vân Tú nếm thử chút khó chịu, chút tình cảm này đã khiến y ỷ sủng mà kiêu.

Cũng không phải có ý xấu gì, hắn vui lòng nuông chiều người kia vô điều kiện nhưng tức giận thì cũng nên có thái độ cứng rắn một chút, nếu không thì mất mặt lắm.

Thể diện này... Có cần nữa không...

"Gia?" Đường Dật nhắc nhở hắn một tiếng: "Ngài xem đi?"

Phó Vinh Khanh hoàn hồn, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên đùi, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh.

Tấm ảnh đen trắng hơn mờ, người phụ nữ mặc sườn xám bên trong cố ý trang điểm, có bảy phần tương tự Lâm Uyển Quân, cô đang ngồi đối diện và trò chuyện với một người phương Tây.

"Chụp hôm qua?" Hắn hỏi.

"Là hôm qua." Đường Dật nói: "Sáng sớm hôm qua cô Lâm nói với lão gia là muốn ra ngoài, tôi không nghe rõ lý do. Dù sao thì cô ta cũng bảo muốn ra ngoài mấy ngày, lão gia đưa cho cô ta một ít tiền để dùng trên đường, tôi đoán cô ta nói muốn về nhà thăm người thân."

Ra ngoài hay lắm, cũng đâu phải nhốt người ở Tam Cảnh viên, đi đâu cũng là tự do của cô, lúc này Phó Vinh Khanh không hơi đâu mà nghĩ tới cô.

Đường Dật nói: "Nhưng thật ra tôi phát hiện cô ta đi gặp thương nhân nước ngoài này, hai người có có vẻ rất thân thiết, có vẻ trước kia đã từng quen biết."

"Cậu có nghe bọn họ nói gì không?" Phó Vinh Khanh đặt điếu thuốc trên tay lên bàn, khói thuốc mờ mịt tan ra. Một tay khác cầm một tấm ảnh trên bàn lên, hai người trong đó trò chuyện vui vẻ, Lâm Uyển Quân còn đưa tay che miệng cười.

Phó Vinh Khanh ném tấm ảnh xuống bàn: "Tôi đã bảo cô ta kỳ lạ rồi, tiếp tục theo dõi cho tôi, xem cô ta muốn giở trò quỷ gì."

"Vâng." Đường Dật cất hết ảnh chụp vào trong phong bì.

Lúc này người hầu gõ cửa đi vào, Phó Vinh Khanh hỏi: "Y đi rồi?"

Người hầu còn chưa kịp lên tiếng, Nhị gia đã tự đứng dậy đi đến bên cửa sổ, từ tầng hai nhìn xuống cửa chính là một mảng đen kịt, không có bóng dáng xe ô tô, vừa rồi cũng không nghe tiếng xe rời đi.

"Ừm, tôi thấy y lên xe rồi." Người hầu bỏ tiền thưởng mà Thương Vân Tú cho mình lên bàn, lùi ra sau mấy bước, ngoan ngoãn đứng đó đợi lệnh.

Phó Vinh Khanh không tin, hắn luôn lắng nghe động tĩnh, một chiếc xe như thế, đường rời đi chỉ có một, có thể biến mất được sao?

"Gia, ông chủ Thương đã nhận áo choàng, trên đường trở về sẽ không bị lạnh đâu, ngài đừng lo."

Phó Vinh Khanh xoay người xuống lầu, ngay cổng có một cái đài phun nước, tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Hắn nhíu mày liếc nhìn một cái, mở cửa sắt đi ra ngoài, bật ngọn đèn mờ ở cửa nhưng thật sự không thấy gì cả.

Nhị gia hừ khẽ một tiếng, vừa nghiêng đầu thì chợt nhìn thấy chiếc xe dưới tàng cây, hắn lại hừ một tiếng, còn lớn hơn tiếng vừa rồi.

Lúc lão Kim chú ý tới, Nhị gia đã đi tới nơi. Ông ấy quay đầu gọi người nhưng Thương Vân Tú không đáp lại, vừa rồi y uống một viên thuốc, chắc có tác dụng nên đang mơ màng ngủ.

Lão Kim hạ cửa sổ xe xuống chào hỏi, Phó Vinh Khanh nhìn vào trong xe, dường như Thương Vân Tú đặc biệt thích ngủ trong xe như thế này, còn lót áo choàng của hắn ở dưới người.

"Thương Vân Tú, em bị cái gì vậy, tôi bảo em trở về, em ở lì ở đây làm gì?" Phó Vinh Khanh gõ gõ cửa sau xe: "Mẹ nó, đừng có ngủ ở đây, nếu bệnh nặng tôi còn phải chịu tội đúng không?"

"Cậu Phó... Ngài..." Lão Kim nghe không nổi nữa, nhưng với thân phận của mình, ông ấy không có tư cách nói. Lời muốn nói ra lại bị nuốt lại, ông ấy trơ mắt nhìn cơ thể người đang ngủ run lên, bừng tỉnh.

"Lái xe, đưa ông chủ Thương của mấy người về đi." Phó Vinh Khanh lạnh nhạt dặn, không cho từ chối.

Thương Vân Tú mơ màng một hồi, chống người ngồi dậy, sốt ruột nói: "Không, không được lái." Y ngủ một hồi khiến giọng khàn đi, lúc nói chuyện yết hầu đau nhói. Y mở cửa muốn xuống xe, vừa mở ra được một chút đã bị Phó Vinh Khanh đẩy về.

"Tôi nói như nào, lái xe."

"Không được, tôi có lời muốn nói với Nhị gia." Thương Vân Tú không ngờ hắn lại nhẫn tâm tới vậy. Mà dù như thế y vẫn muốn mở cửa xuống xe, chân trước duỗi ra, cứ thế thì dù có muốn đóng cửa cũng không được.

Gió lạnh thổi vào, y lảo đảo đứng không vững, Nhị gia vươn tay ra đỡ theo phản xạ có điều kiện. Thấy y đã đứng vững, hắn nhanh chóng rút tay lại trước khi đối phương kịp ngẩng đầu lên.

Ngọn gió thổi từ phía Tú Tú mang theo mùi thuốc thoang thoảng, xét về mùi thì giống như thuốc mỡ chống viêm, đã bôi một thời gian, mùi đã nhạt đi.

Bị cảm và sốt thì sao lại dùng loại thuốc này? Phó Vinh Khanh nhìn y từ trên xuống dưới, rõ ràng không thấy gì nhưng hắn lại cảm thấy Thương Vân Tú ấm ức đáng thương, lòng hắn lại chua xót.

Nhị gia ngại bên ngoài lạnh, thúc giục: "Có gì nói đi."

"Đi vào rồi nói..."

Thương Vân Tú đóng cửa xe, quay đầu bảo lão Kim về đi không cần chờ mình. Lão Kim rất nghe lời, chỉ bảo Phó Vinh Khanh chăm sóc Thương Vân Tú thật tốt rồi không nói gì thêm.

Phó Vinh Khanh chậc một tiếng: "Sao nào, em còn muốn ở lại? Tôi đã cho phép chưa?"

Xe đã lái đi xa, Thương Vân Tú lẻ loi đứng đấy, nhất thời không lên tiếng. Y chỉ giương mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: "Nhị gia không muốn, vậy nói ngay bên ngoài đi." Y ho khan vài tiếng, trán lấm tấm mồ hôi, sáng long lanh dưới ánh trăng.

"Hôm nay em sai rồi, không nên dùng một tờ giấy lừa anh, em không đi ra khỏi thành, không đi đâu cả." Thương Vân Tú nói: "Em bị bệnh, ban ngày ở bệnh viện, lát nữa sẽ quay về..."

"Bởi vì bệnh nên trốn tránh tôi?" Phó Vinh Khanh cười hai tiếng: "Thương Vân Tú, tự em nghe lại xem, lý do này tốt hơn tờ giấy chỗ nào?"

"Nhị gia..." Thương Vân Tú bước lên mấy bước, đưa tay ôm lấy Phó Vinh Khanh, đầu gác lên vai hắn nhẹ nhàng cọ: "Vinh Khanh, em biết sai rồi, anh đừng tức giận..."

"Tôi nói cho em biết, dù em có bảo lão Kim quay về, chỗ của tôi cũng có xe đưa em về." Phó Vinh Khanh không ôm y, hắn cúi đầu lập tức nhìn sang chỗ khác: "Gia không giữ em lại, em muốn đi đâu thì đi."

"Anh đang nói nhảm." Thương Vân Tú siết chặt cánh tay: "Phó Vinh Khanh, anh thật hẹp hòi."

"Tôi hẹp hòi?" Mấy chữ này làm Phó Vinh Khanh tức đến bật cười: "Tôi hẹp hòi cái gì? Cũng bởi vì tôi giận em sao? Tự em nói xem, em có chỗ nào không đáng để tôi tức giận như vậy? Rõ ràng không phải chuyện lớn nhưng em có chịu nói với tôi không? Chiều nay tôi hỏi em nhiều như vậy, em thì sao, em nói thế nào?"

"Em thật khốn nạn!" Thương Vân Tú chửi mình: "Em bướng bỉnh, đầu óc hồ đồ, ngu dốt, không biết lý lẽ, em thật tệ hại. Anh không mắng thì em mắng, Nhị gia ôm em một cái đi..."

"Không ôm." Phó Vinh Khanh nghiêng đầu không để ý tới, nhưng từ đầu đến cuối không hề đẩy người chủ động ôm mình ra.

"Vừa nãy anh nhiều lần không muốn gặp em..." Thương Vân Tú thả lỏng tay, xem ra đã nghĩ ra điều gì đó, y lùi lại gần nửa bước: "Bởi vì trên lầu có người khác nên... Không cho em đi lên sao?"

Lúc này suýt nữa hai mắt Nhị gia tối sầm lại, nhéo phần thịt trên má y, không vui nói: "Đúng, có người, nhiều người lắm, thì sao?"

"Ồ." Thương Vân Tú không kiêu ngạo không siểm nịnh hất tay hắn xuống: "Nếu đã không tiện, Nhị gia đi lên đi, em về."

Nhị gia không tin y sẽ đi thật, thuận theo nói: "Cũng tốt, tôi gọi tài xế đưa em đi."

"Không cần, không làm phiền... Cậu Phó..." Ánh mắt y tối đi, quay người đi vào màn đêm.

"Thương Vân Tú!"

Phó Vinh Khanh bước tới mấy bước, vác người đi lên lầu: "Được, Thương Vân Tú, em có bản lĩnh lắm, em đoán chắc tôi không dám hiếp em à?"

Nhị gia đi thẳng vào phòng ngủ, sau khi thả người ra thì xoay người đi ra ngoài, thật sự không muốn ở thêm một giây nào.

Lúc này Thương Vân Tú không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa. Có lẽ những vết roi trên lưng đã nứt ra, nhiều chỗ đau nhói, đồng loạt quặn lên. Y vịn giường từ từ ngồi xuống, hít vào từng ngụm nhỏ.

Nhớ tới thuốc giảm đau đã rơi trên xe, y thả bàn tay đang sờ soạng trên người xuống

Cho đến giờ phút này, Thương Vân Tú vẫn không muốn nói với Phó Vinh Khanh, chỉ là chịu vài roi thôi mà, không đáng để nói.

Phó Vinh Khanh như còn đang chờ y chủ động mở miệng nói thật, thứ hắn muốn nghe có lẽ không phải nội dung, hắn muốn thấy thái độ của Thương Vân Tú, những thứ này Thương Vân Tú đều hiểu rõ.

Y bình tĩnh lại và đến thư phòng tìm người, bên trong không bật đèn, Phó Vinh Khanh đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía y, trong tay kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ phủ lên người Phó Vinh Khanh, phác họa thân hình cao lớn cường tráng. Hắn chỉ đứng đấy không nói lời nào cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo và xa vời không thể chạm tới.

Thương Vân Tú đi vào, dừng phía sau hắn tầm nửa mét, y hít một hơi thật sâu, vì đau nên giọng nói không quá vững vàng. Y nói: "Hợp đồng cho thuê em lấy về, Hồng Cẩm Văn không tin là thật, vậy nên tối hôm đó ông ta phạt em..."

Thương Vân Tú hời hợt kể về những chuyện xảy ra ngày hôm đó, kể mình đã châm chọc khiêu khích như thế nào, khi bị roi chín khúc của nhà họ Thương quất vào lưng, y đã đau đớn và khổ sở ra sao.

Thương Vân Tú: "Chính là như vậy."

Căn phòng yên tĩnh, trong không khí tràn ngập cảm giác đè nén hơn cả vừa rồi, bóng lưng của Phó Vinh Khanh không nhúc nhích. Hắn như đã hòa vào màn đêm dưới ánh trăng tĩnh lặng, không động đậy chút nào.

Thương Vân Tú bắt đầu lo lắng, không biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì. Cuối cùng Phó Vinh Khanh cũng xoay người lại, khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp và khó hiểu trong ánh sáng mờ ảo.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Thương Vân Tú một lúc lâu, có giận dữ cũng có không nỡ, càng nhiều hơn là sự lo lắng quan tâm. Thằng chó Hồng Cẩm Văn này, vậy mà lại ra tay đánh người.

"Em sợ Nhị gia lo lắng, muốn chờ vết thương đỡ hơn mới gặp anh. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trước khi ngất đi, tỉnh lại em đã biết mình sai, tờ giấy kia đã được đưa cho anh..."

Thương Vân Tú cầm tay của hắn: "Nhị gia, em không dám nói, em không dám nói em lại bị thương rồi, em đau lắm, em không muốn như vậy trước mặt anh. Em ghét bản thân mềm yếu tay trói gà không chặt..."

Giọng nói của Thương Vân Tú quanh quẩn trong thư phòng, mang theo cảm giác buồn bã và kiên định. Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này, Phó Vinh Khanh khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vai của Thương Vân Tú, động tác này tuy nhỏ nhưng lại phá vỡ rào cản của sự im lặng, mang theo ấm áp.

"Sao bị thương lại không thể nói? Không nói tôi sẽ không lo lắng sao?" Phó Vinh Khanh không biết nên đặt tay ở đâu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tú Tú: "Tôi cứ nghĩ không ra sao em lại muốn đẩy tôi ra, lý nào lại thế."

"Em xin lỗi..." Không hiểu sao Thương Vân Tú lại thấy nhẹ nhõm, dây cung căng cứng được thả lỏng ra. Giống như nói ra rồi sẽ không tổn hại gì, y nghiêng người tới trước ôm lấy Nhị gia: "Em muốn anh ôm em."

Trong lòng Phó Vinh Khanh đầy phức tạp, nhớ vừa rồi mình đã vác Thương Vân Tú lên, quả thực quá thô lỗ. Lại nhìn cái trán mướt mồ hôi của Thương Vân Tú hiện tại và mùi thuốc thoang thoảng, hắn đã hiểu ra tất cả.

Hắn lại không dám ôm, chỉ bưng mặt hôn lên môi y: "Có đau không?"

"Không đau." Thương Vân Tú ôm hắn rất chặt: "Vinh Khanh..." Thương Vân Tú thở ra một hơi: "Vinh Khanh, em yêu anh."

Phó Vinh Khanh đáp lại y, hôn lên môi y, lần này dịu dàng hơn bất kỳ lần nào khác, giống như người trong lòng là búp bê dễ vỡ, sợ dùng nhiều sức sẽ vỡ mất. Thế là hắn chủ động cúi đầu, đan mười ngón tay với y.

Trong lúc tình nồng ý mật, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hai người dựa sát vào nhau, ngầm hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Phúc Tường sải bước đến cửa, nét mặt bối rối nhưng biết điều dừng bước trước cửa phòng.

"Ông chủ Thương, có việc gấp, Hồng Tề Bách nói đêm nay sẽ ra khỏi thành, đang tìm ngài đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro