Chương 62: Tôi và anh ta... Không có gì khác nhau?
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 62: Tôi và anh ta... Không có gì khác nhau?
Suốt dọc đường Đường Dật đều băn khoăn về một điều, rõ ràng anh ta đã đặc biệt cẩn thận sắp xếp địa điểm và thời gian gặp mặt, sao hắn chưa nói được mấy câu nghiêm túc mà đã đi mất rồi?
"Gia, tôi thật sự không hiểu nổi."
"Đây có gì mà không hiểu, Triệu Nguyên Tự trở về nước, còn ở ngay trong sương phòng."
"Hả?" Đường Dật càng hoang mang, anh ta ở ngay tại hiện trường, đồng thời nghe hết cuộc đối thoại không sót một chữ nào, thế mà lại không nghe thấy tin tức quan trọng như vậy...
"Tôi và Tống Linh Duật đã giao hẹn trước, nếu có điều bất thường sẽ nhắc đến chuyện tình cảm, nhìn dáng vẻ kia của Tống Linh Duật là đoán ra ngay người đang ở trong phòng. Con người ấy mà, luôn có thời điểm thân bất do kỷ phải dùng tới ám hiệu, trong tình huống nào phải nói cái gì." Phó Vinh Khanh nhìn đồng hồ, thấy còn sớm bèn đi thăm người đã hai ngày không có tin tức gì.
Bên này, Thương Vân Tú thấy khó chịu vì bị gió lạnh thôi, y ở yên trong phòng, nằm hết nửa ngày mà đầu óc tỉnh táo không ngủ được. Y đành dứt khoát lôi chồng báo từ trong góc lên bàn.
Ngày trên báo đều giống nhau, là số báo hôm cậu Phó tỏ tình với Thương Vân Tú. Y tìm rất lâu mới thấy một cây kéo, phần rìa hơi rỉ sét, y cố ý mài nó vào dưới đáy bình sứ, tiếp đó cắt hết tin tức về hai người rồi kẹp gọn vào trong sách. Mỗi một tờ đều có nội dung giống nhau, mỗi tờ đều được cắt cẩn thận.
"Ông chủ Thương?" Phúc Tường gõ cửa: "Phó Nhị gia tới, đang đợi ngài dưới lầu."
Bàn tay cầm kéo của Thương Vân Tú khựng lại, đường kéo đang thẳng cũng lệch đi, y vội thả cây kéo trong tay xuống, thả tờ báo về chỗ cũ. Không tìm được nơi giấu quyển sách kia, Thương Vân Tú nhét tạm xuống dưới gối. Phó Vinh Khanh đã quen thói ngang ngược, nói không chừng sẽ xông thẳng vào.
"Nói với hắn tôi ra ngoài rồi, không có ở đây." Thương Vân Tú lại bò lên giường, còn chưa kịp đắp chăn người tìm y đã đẩy cửa ra, lắc chìa khoá trong tay, giây tiếp theo đã ném nó lên bàn tròn, mang theo luồng gió tuyết mát lạnh.
Thương Vân Tú phối hợp nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
"Không có ở đây?" Phó Vinh Khanh mỉa mai hỏi: "Ông chủ Thương đi đâu rồi? Người tôi gặp là quỷ à?"
"Cậu Phó..." Phúc Tường không để ý rằng Phó Vinh Khanh đi cùng, càng không biết hắn lấy được chìa khóa ở đâu, yên lặng kéo cửa lại: "Ông chủ Thương, có gì cứ gọi tôi, tôi ở ngay ngoài cửa."
"Không được." Phó Vinh Khanh quay đầu: "Cậu dám đứng ngoài cửa tôi sẽ ném cậu từ trên tầng ba xuống."
Rầm một tiếng, cửa bị đụng phải, rồi tiếng bức tranh trên cửa rơi xuống đất vang lên.
Phó Vinh Khanh cởi giày trực tiếp bò lên giường chui vào ổ chăn của Thương Vân Tú, không nói gì mà chỉ ôm người vào lòng.
"Em không xem báo à?"
"Không xem, có gì hay đâu."
Phó Vinh Khanh ừm một tiếng, bàn tay ấm nóng lần vào trong quần áo của y, áp lên bụng xoa nhẹ.
Nghe Phúc Tường nói Thương Vân Tú ăn cơm xong là nằm ngay, nằm như vậy sẽ gây khó tiêu và khó chịu, phải xoa một chút mới ngủ được.
Thương Vân Tú nhíu mày: "Anh làm gì đấy?"
"Dạo đầu."
"..." Thương Vân Tú cuộn tròn người lại, chiếc chăn mà bản thân y không bao giờ làm nóng được giờ đã ấm áp, tay chân lạnh buốt cũng nóng dần lên.
"Toàn thành Bình Dương đều biết Phó Vinh Khanh tôi thích em, em không biết sao?" Phó Vinh Khanh siết chặt cánh tay, cố ý ngậm vành tai y, day nhẹ: "Tú Tú, hôm nay tôi đến đây không có chuyện gì khác, chỉ hỏi em có bằng lòng theo tôi không."
"Những lời này trước kia anh đã nói rồi, đáp án của tôi đã rõ ràng." Thương Vân Tú áp tay lên bụng, cảm nhận hắn đang xoa bụng mình: "Đừng như vậy?"
"Như vậy là như nào?" Phó Vinh Khanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ y, mỗi lần cọ hơi thở đều dồn dập hơn một chút: "Đừng làm bậy, hửm?"
"Phó Vinh Khanh, anh đừng có quậy..."
Thương Vân Tú muốn đứng lên, Phó Vinh Khanh không cho, muốn nghĩ cách trói chặt người lại. Kể từ khi gặp Thương Vân Tú, Phó Vinh Khanh chưa từng kiềm chế và nhẫn nại, bây giờ cũng vậy, hắn cầm tuýp thuốc lên xem như dầu bôi trơn, hầu hạ người thoải mái đến lúc có thể dễ dàng đi vào.
Thương Vân Tú nằm nghiêng, trên cổ có thêm mấy dấu răng nông sâu không đều, y phản kháng và dứt khoát cũng vô dụng. Đến lúc tình nồng dường như cũng không muốn từ chối thêm nữa, được hôn sẽ đáp lại, hết lòng cảm nhận chuyển động từ Phó Vinh Khanh.
Sự dịu dàng thân mật như thế khiến Thương Vân Tú hốt hoảng tưởng chừng như hai người chưa từng tách ra.
"Tú Tú, về biệt thự Dương Lâm nhé. Tường Nhạc Hối đã sớm không còn như trước nữa rồi, tôi không thích. Em về cùng tôi, chúng ta cùng sống yên ổn, được không?"
Không biết Thương Vân Tú đồng ý là là sướng đến hồ đồ rồi, Phó Vinh Khanh nói gì nghe nấy, lúc kết thúc bị hắn ôm vào lòng cũng không phản kháng.
Nhị gia nhìn gương mặt này, sự yêu thương trong lòng càng thêm mãnh liệt: "Tú Tú, em biết con người tôi khốn nạn, nhưng những chuyện tôi làm điều kiện tiên quyết là yêu em, em không nỡ hận tôi, đúng không?"
Hắn cứ nghĩ Thương Vân Tú đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, thật ra y chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được mấy câu nói đó thì không đồng ý hừ một tiếng.
"Cút đi."
"Không thoải mái à?"
"Không phải kết thúc rồi sao?" Thương Vân Tú mệt mỏi thở dốc, mái tóc đẫm mồ hôi được đối phương cẩn thận vén sang một bên.
Y vô thức muốn cuộn tròn trong lòng Phó Vinh Khanh khi buồn ngủ, Phó Vinh Khanh cố ý giở trò xấu, lại hôn y khiến y phải tỉnh lại.
"Nhà Đường Dật mở tiệm thuốc, tôi đã nhờ chú Đường kê một đơn thuốc Đông y điều dưỡng sức khỏe cho em, trời lạnh trời nóng là bị bệnh như em thì sao được. Hốt thuốc đúng bệnh sẽ có hiệu quả tốt, lát nữa đến đó đi, để chú ấy khám cho em."
"Không."
"Không phải do em quyết định."
Thương Vân Tú không muốn nằm như thế, chân vừa đau vừa mỏi, không nhấc lên nổi, Phó Vinh Khanh không nỡ chèn lên người y nên kéo y lên người mình, ôm y vào lòng: "Bởi vì Colin nên em mới nói những lời đó với tôi, đúng không?"
Thương Vân Tú im lặng, chỉ có ngực phập phồng do hô hấp. Ngay khi Phó Vinh Khanh nghĩ y sẽ không nói gì, Thương Vân Tú phủ nhận: "Không phải."
"Tôi không tin." Phó Vinh Khanh hơi tức giận, càng bắt nạt y hơn.
Thương Vân Tú đổ mồ hôi, không nén nổi tiếng khóc, Phó Vinh Khanh mới chậm lại: "Về Dương Lâm với tôi."
"Không, không được." Thương Vân Tú vẫn từ chối, không chút do dự. Cho dù có khó xử không đáp ngay Phó Vinh Khanh cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng Thương Vân Tú lại từ chối thẳng thừng. Hắn cứ nghĩ hôm nay khi lên giường Thương Vân Tú phối hợp như vậy, quan hệ giữa họ có thể hòa hoãn một chút: "Thương Vân Tú, em đúng là biết làm người khác tức giận."
"Nhị gia đưa tiền đi." Thương Vân Tú nói: "Ngủ với tôi thì phải đưa tiền."
"Không được, một đồng cũng không!"
Thương Vân Tú bật cười, lầm bầm mắng. Bởi vì mệt mỏi, hiện tại lại quá ấm áp, y ngủ ngon lành sau hai đêm mất ngủ.
Tỉnh lại đã đến biệt thự Dương Lâm, áo ngủ được thay mới, về phần cơ thể được làm sạch thế nào y đã quên mất, thấy sắc trời không còn sớm y chuẩn bị quay về khách sạn. Trong tủ quần áo chỉ có đồ ngủ, xuống lầu thì thấy Phó Nhị gia đang xem báo trong phòng khách, Đường Dật ngồi phía đối diện, cũng nhã nhặn đọc sách. Có lẽ là không hay lắm nên tốc độ lật sách rất nhanh.
"Cậu Phó, tôi..."
Thương Vân Tú còn chưa dứt lời đã bị cậu Phó chặn họng: "Dậy rồi à, em rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Thương Vân Tú đứng ở giữa cầu thang, sững người đứng im tại chỗ. Y vốn định cùng hai chữ "cậu Phó" để mỉa mai Phó Vinh Khanh vì đã lặng lẽ mang mình về biệt thự Dương Lâm, ai ngờ sau hai ngày không gặp tính tình nóng nảy của Phó Vinh Khanh đã cải thiện hơn nhiều.
"Ngẩn người gì đó? Muốn tôi lên ôm em xuống à?" Phó Vinh Khanh nói xong đứng dậy, bước mấy bước lên bậc thang, thấy đối phương bất động, thế là hắn cũng bất động dò xét y. Bộ đồ ngủ này mặc để ngủ thì được, mặc ra ngoài thì quá mỏng. Suy nghĩ một lát, Phó Vinh Khanh cũng mặc kệ người ta có chịu không, hắn kéo người về phòng tìm đồ khác dày hơn.
"Chẳng lẽ ở chỗ của cậu Phó không có nổi một bộ đồ để tôi mặc đi ra ngoài?" Thương Vân Tú không muốn thay bộ quần áo đang mặc, bởi vì Phó Vinh Khanh lại tìm cho y một bộ đồ ngủ khác.
Nhưng mà hơi ngẫm lại là sẽ đoán được Phó Vinh Khanh muốn làm gì.
"Trước kia thì có, về sau vứt hết rồi, người ta bạc tình không cần tôi nữa, tôi giữ làm gì?" Phó Vinh Khanh giương mắt nhìn y, đúng như dự đoán, hắn thấy được vẻ từ chối từ Thương Vân Tú. Nhị gia tự động ngó lơ sự không bằng lòng này, kéo cổ tay y, ép y ngồi lên đùi mình, không nói lời nào mà cởi cúc áo của y ra.
Lồng ngực của Thương Vân Tú toàn là dấu vết do hắn để lại, cái mới cái cũ giống như bông hoa, Phó Vinh Khanh nhìn mà yêu thích không thôi, cúi đầu muốn hôn, Thương Vân Tú vội vàng đưa tay che lại.
Phó Vinh Khanh cho là y nghiện mà ngại, đẩy tay y ra, vừa cọ vừa cắn trầy cả da. Thương Vân Tú túm tóc của Phó Vinh Khanh, không dám dùng sức, đến khi hai núm vú của y sưng lên hắn mới thỏa mãn nhả ra.
Khi mặc áo ngủ vào, động một cái là rất đau, Thương Vân Tú hận không thể cởi đồ ra đập vào mặt hắn.
"Phó Vinh Khanh, anh đừng có trẻ con như vậy được không, anh nghĩ cho tôi mặc đồ ngủ là có thể giữ tôi lại đây sao? Dù phải trần truồng tôi cũng có thể đi ra ngoài!"
"Được, cửa phòng không khóa, em đi đi."
Thương Vân Tú ngồi quỳ trên giường thật sự bắt đầu cởi quần áo, Phó Vinh Khanh nhanh tay đè tay y lại: "Ai nhìn tôi móc mắt của người đó!"
"Tôi phải về."
"Không được."
Thương Vân Tú nhắm mắt: "Anh định cứ giam giữ tôi thế này sao?"
"Cái gì mà giam em?" Trong lòng Phó Vinh Khanh vừa hận vừa muốn mắng nhưng sáng sớm hắn không nỡ hung dữ với người ta, một bụng oán khí đều biến thành mấy lời mỉa mai: "Tôi giữ ông chủ Thương ở lại đây hầu hạ ăn sung uống sướng, cũng tiện cho việc bồi dưỡng tình cảm, lại bị em nói khó nghe như vậy, tôi thật oan uổng."
"Tôi không ăn sáng ở chỗ anh đâu, tôi phải về khách sạn một chuyến, có việc phải xử lý." Thương Vân Tú không cứng đối cứng với hắn. Nếu thái độ của Phó Vinh Khanh dữ hơn một chút thì tốt, dùng phép khích tướng cũng có thể khiến hắn tức chết. Chỉ sợ hắn không dữ, cái gì cũng nghe theo, mềm mỏng là khó đối phó nhất.
"Mọi chuyện đều phải để ông chủ tự làm, còn tuyển nhân viên làm gì?"
Thương Vân Tú nói có tình có lý: "Hôm qua tôi không từ chối anh, về sau cũng không. Phó Vinh Khanh muốn là được, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp, vì sao anh nhất định phải giữ tôi bên mình?"
"Rốt cuộc em cũng chịu hỏi rồi." Phó Vinh Khanh vừa mặc bồ đồ ngủ dày cho y vừa nói: "Vì sao ư? Em nghĩ mà xem, tôi nghĩ gì trong lòng em rõ hơn tôi. Tôi nói hết lời mà em lại không thừa nhận thì thật nhàm chán."
"Colin." Thương Vân Tú hỏi.
"Em và anh ta... Đã từng ngủ với nhau chưa?"
"Rồi." Thương Vân Tú nghiêng mặt sang chỗ khác: "Mấy ngày anh nằm viện, ngày nào cũng ngủ, anh hài lòng chưa?"
Phó Vinh Khanh cười: "Tôi biết là không có mà."
"Là tôi làm gì khiến anh cảm thấy những lời tôi nói với anh trước kia đều không quan trọng? Phó Vinh Khanh, dường như đến tận bây giờ anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi, không hỏi tôi có muốn hay không, có bằng lòng hay không... Anh luôn khư khư cố chấp..."
"Em muốn tôi đổi thái độ khác sao?" Phó Vinh Khanh hừ lạnh một tiếng: "Vô dụng thôi. Thương Vân Tú, dù em có coi thường tôi đến đâu tôi cũng không nói nửa lời, cũng đừng hòng tôi sập cửa bỏ đi trong cơn tức giận. Tôi chính là thứ lưu manh khốn nạn, tôi muốn làm gì thì làm đấy, sao nào?"
Phó Vinh Khanh khó chơi, vẻ mặt kiên quyết không hề bị Thương Vân Tú ảnh hưởng.
"Anh..."
"Xuống lầu ăn cơm, hôm nay tôi sẽ trông chừng em, đừng hòng đi đâu hết."
Thương Vân Tú nào chịu nghe theo, hôm nay Colin về Bình Dương, hiện tại phản ứng của Phó Vinh Khanh lại lớn như vậy, nói không chừng đã biết chuyện này. Bây giờ y ở bên cạnh Colin, mỗi bước đi đều là cạm bẫy, đâu đâu cũng là thử thách, không thể lơ là. Thương Vân Tú đột nhiên im lặng, để mặc cho hắn thay quần áo cho mình, đến xuống lầu cũng bị đối phương mạnh mẽ cưỡng ép ôm xuống.
"Bây giờ không ăn thì chờ ăn trưa, Thương Vân Tú, tôi không hầu em đâu." Phó Vinh Khanh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ húp cháo, hắn đã xem hết tờ báo trong tay, bây giờ đang lật trang khác.
Thương Vân Tú để đũa xuống, quay người lên lầu. Sau khi khóa trái cửa y ngã xuống giường, y biết dù có khóa cửa Phó Vinh Khanh cũng có cách mở ra, nghiêng đầu yên lặng quan sát bên ngoài cửa sổ.
Tầng hai không cao lắm, nhảy xuống cũng lắm ngã một cái.
Trong lúc y chìm trong suy nghĩ, cánh cửa bị mở ra bằng chìa khóa. Người trên giường nằm lì bất động, Phó Vinh Khanh nhắm mắt, hơi tức giận: "Thương Vân Tú, em đừng cho rằng tôi không dám đánh em."
"Đánh đi." Thương Vân Tú gục đầu giữa cánh tay, hít sâu một hơi. Y nghĩ không ra, Phó Vinh Khanh kiêu ngạo như thế sao chịu được nỗi ấm ức này. Rõ ràng trước đó y đã đủ quyết liệt nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì...
Thương Vân Tú không nói nổi mấy lời hung ác hơn nữa, ngay từ đầu y vốn không định "tổn thương" hắn.
Hai người giằng co rất lâu, Phó Vinh Khanh kéo người tới, tét vào mông y một cái, tiếp đó siết chặt lấy người y: "Còn có sức chống cự tôi à, thiếu đòn đúng không!"
Thương Vân Tú cảm nhận được hơi lạnh, lòng hoảng hốt né sang bên cạnh: "Không được mà Phó Vinh Khanh, tôi..." Tối hôm qua đã làm suốt cả đêm, hôm nay còn làm nữa, y chịu không nổi, chưa kịp bắt đầu đã cảm thấy đau.
"Em mềm không được cứng cũng không xong, muốn thế nào đây?"
"Là do anh, rõ ràng tôi đã nói chấm dứt, anh cứ quấn lấy không tha. Phó Vinh Khanh, anh là đồ vô lý."
"Đúng vậy, tôi là đồ không biết nói lý đấy." Phó Vinh Khanh ném người lên giường: "Chống cự à, vậy đừng xuống giường, ông đây trói em trên giường luôn, khi nào hết chống cự thì thả em xuống."
"Phó Vinh Khanh... Phó Vinh Khanh..." Thương Vân Tú chống tay lên ngực hắn: "Không đi, tôi không đi nữa."
"Đừng vội nói, làm đủ rồi nói tiếp rốt cuộc em có muốn đi hay không!" Phó Vinh Khanh vừa đau lòng vừa uất ức, suýt nữa bị y tra tấn đến nổi điên, làm bao nhiêu lần cũng không thấy đủ. Nghe thấy tiếng y khóc, hắn cố ý không quan tâm, thậm chí còn làm ác hơn: "Khóc lớn tiếng chút, không phải em có sức chống đối sao?"
"Tôi... Tôi sai rồi." Thương Vân Tú ôm lấy cái bụng khó chịu, một tay khác giữ tay Phó Vinh Khanh: "Tôi nói tôi sai rồi, Phó Vinh Khanh..."
Mồ hôi của Phó Vinh Khanh nhỏ giọt lên bàn tay đang che bụng của y, nhìn thấy móng tay trắng bệch vì ấn mạnh, hắn mới khôi phục lại lý trí.
Thương Vân Tú tìm đúng thời cơ, lăn một vòng kéo chăn đắp lên người, co người lại.
Phó Vinh Khanh im lặng mấy giây, nhìn dáng vẻ đáng thương của y, trong lòng hắn chỉ còn lại hối hận. Đối mặt với Thương Vân Tú, dường như hắn thật sự không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Hắn kéo Thương Vân Tú qua, giật chăn ra xem có làm y bị thương hay không, nơi kia đỏ lên, nếu lâu thêm chút nữa có khi sẽ chảy máu.
Nhị gia không biết nói gì, trong đầu có quá nhiều chuyện ngổn ngang, phiền muộn khiến đầu cũng đau nhói.
"Tú Tú." Phó Vinh Khanh gọi y một tiếng, những cảm xúc mất khống chế kia đều bị đè xuống, biến thành trấn an. Hắn dịu dàng hôn lên hai gò má của Thương Vân Tú, kéo người về, nhìn vào hai mắt đỏ bừng của y.
"Trách em không đủ nhẫn tâm, khiến tôi cảm thấy em yêu tôi, để tôi cảm thấy những xa cách này của em giống như bất đắc dĩ... Thôi vậy, đợi đến khi em nhẫn tâm hơn một chút, Phó Vinh Khanh tôi cũng không phải lại người khó đối phó như thế."
"Phó Vinh Khanh..." Thương Vân Tú không nói lời nào, chóp mũi chua xót, nước mắt không kìm được trào ra. Hẳn là y có lời muốn nói nhưng lại khóc đến mức không nói được chữ nào.
"Là tôi bắt nạt em, khóc đi, đánh tôi cũng được."
Thương Vân Tú lắc đầu không ra tay.
"Tú Tú à, tôi hy vọng em chỉ là Thương Vân Tú. Không phải món đồ phụ thuộc vào tôi, Colin hay Tường Nhạc Hối. Nếu như ba chữ "ông chủ Thương" quá nặng nề, quá mệt mỏi, vậy thôi không làm nữa, chỉ cần em làm Thương Vân Tú, cuối cùng không chọn tôi cũng được."
Thương Vân Tú cái hiểu cái không, càng thêm mê mang. Có phải Phó Vinh Khanh đã đoán được những lời y giấu trong lòng không? Đoán được thì sao chứ, hắn không nhắc đến thì không thể thừa nhận, cho dù là giả ngu cũng phải cố chống đỡ đến cùng.
Phó Vinh Khanh không nói gì thêm. Hắn rời đi mấy phút rồi quay lại, trên tay bưng đồ ăn sáng: "Em ăn sáng đi, muốn đi đâu tôi dẫn em đi, không ăn thì đừng hòng đi đâu cả."
Điều này cũng làm Thương Vân Tú rất bất ngờ, y bò khỏi ổ chăn, khoác quần áo qua loa, ánh mắt dừng lại trên bàn ăn.
Một bát cháo, nửa cái bánh quẩy và hai cái trứng luộc.
Y không cầm lên ăn mà nhìn Phó Vinh Khanh như đang hỏi thật giả.
Phó Vinh Khanh không để ý tới y, thổi nguội cháo nóng, cầm thìa trực tiếp đút tới miệng: "Lúc tôi đưa em đi Phúc Tường cũng biết, cho dù mười ngày nửa tháng em không gặp ai, cậu ta cũng có lý do thuyết phục người khác. Ý của tôi là, tôi muốn nhốt em, không cần tốn quá nhiều sức."
"Rõ ràng vừa rồi anh nói..." Thương Vân Tú nhíu mày, cháo đến bên miệng không còn thơm nữa.
"Tôi chắc chắn mình sẽ giữ lời. Nhưng có mấy vấn đề, tôi hỏi gì em phải thành thật đáp nấy."
"Vấn đề gì?"
"Em thật lòng làm việc cho Colin?"
"Đúng." Thương Vân Tú trả lời quả quyết, thản nhiên nói: "Dù thế nào anh ta cũng giúp tôi báo thù giết cha mẹ, tôi biết ơn anh ta, thế này cũng không được sao?"
"Em chọn đứng về phía đối lập tôi." Phó Vinh Khanh gần như cười bất đắc dĩ: "Thương Vân Tú, em lựa chọn đối đầu với tôi, là ý mà tôi đang nghĩ sao?"
"Đúng."
"Em biết tôi nói có ý gì không? Cũng bởi vì Colin giúp em báo thù nên em phải làm đến mức này? Tôi không nói đến tình cảm của chúng ta, tôi nói đến lương tâm. Thương Vân Tú, rốt cuộc Colin có tính toán gì tôi không tin em không biết, em giúp anh ta, em không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Trước đó Nhị gia coi trọng tôi, từ trước đến nay mục đích của tôi chỉ có báo thù, ai giúp tôi người đó là bạn. Lúc trước tôi nghĩ rằng anh sẽ giúp được tôi, vậy nên tôi có hy sinh tất cả mọi thứ."
Nghe vậy, động tác của Phó Vinh Khanh dừng lại: "Chút tình cảm này, đối với em mà nói cũng là hy sinh?"
"Đúng." Thương Vân Tú nói: "Ở bên anh hay Colin với tôi cũng giống nhau cả, không có ai đặc biệt hơn ai."
"Tôi và anh ta... Không có gì khác nhau?" Phó Vinh Khanh im lặng hít sâu một hơi.
Không có gì khác nhau, vậy mà không có gì khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro