Chương 7: Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 7: Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi

Một đêm trôi qua, chuyện đêm qua đồn cảnh sát bị trộm đã được đưa lên báo và lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Phó Vinh Khanh tỉnh dậy đã là qua buổi trưa, ngoài cửa sổ có tiếng sấm, đám mây đen thật lớn hạ thấp xuống. Đoán chừng cơn mưa đầu mùa thu sắp đến.

Hắn xuống lầu liếc nhìn tờ báo trải rộng trên bàn trà và Phó Vinh Thành đang chuẩn bị đi ra ngoài. Anh ta mặc vest thắt cà vạt, chỉn chu từng chút một.

Phó Vinh Khanh rót cho mình một ly nước sôi để nguội, uống nửa ly rồi đặt sang một bên, sau đó nhìn tờ báo có ba chữ "Đồn cảnh sát" được in đậm, vươn tay kéo tờ báo lại để đọc.

"Cha nói mấy ngày nay tốt nhất anh nên ở yên trong nhà, đọc sách viết chữ gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được ra khỏi cổng Tam Cảnh viên." Tuy Phó Vinh Khanh nói chuyện nhưng mắt vẫn không dời đi, lướt xem qua qua nội dung trên tờ báo.

"Cha nói lúc nào?" Phó Vinh Thành hết sức tập trung đeo đồng hồ, dành thời gian nhìn em trai mình: "Cô Lâm không muốn tới nhà chúng ta, nên anh đi xem..."

Anh ta dừng lại trước khi nói hết câu.

Phó Vinh Khanh chờ mãi nhưng không nghe được đoạn tiếp theo, lúc này mới tò mò giương mắt nhìn thì thấy mẹ mình là Bạch Tri Thu đang đi về phía này với nét mặt nghiêm nghị.

Sườn xám màu xanh đen thêu hoa, được cắt vừa đúng đến mắt cá chân. Vào thu, bà còn khoác trên vai chiếc áo choàng mỏng cao cấp màu vàng nhạt. Mái tóc uốn xoăn được bà búi gọn gàng phía sau đầu, trang trí thêm hàng kẹp ngọc trai, từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất lịch sự đoan trang.

Vốn tưởng rằng Bạch Tri Thu đến đây là muốn thúc giục anh trai mình, ai ngờ bà lại đi thằng tới cạnh hắn rồi ngồi xuống, không nói lời nào, hai cô hầu gái đi theo sau cũng im lặng cúi đầu.

Lúc chú ý của Phó Vinh Khanh rời khỏi tờ báo, rót một ly nước cho Bạch Tri Thu: "Mẹ uống nước nhé?"

Phó Vinh Thành lại có vẻ không nhận ra điểm gì khác thường, anh ta vuốt phẳng nếp nhăn đến bộ vest, quay đầu lại nói: "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến."

Bạch Tri Thu thong thả nói: "Con ngồi xuống."

"Ồ." Phó Vinh Thành liếc nhìn ghế sofa, yên lặng bước tới ngồi xuống bên cạnh em trai.

Hai anh em đều mang tâm sự riêng, có vẻ lơ đãng. Phó Vinh Khanh gấp tờ báo lại hai lần rồi hỏi: "Cha con chọc mẹ giận à?"

Bạch Tri Thu nhỏ giọng dặn cô hầu sau lưng mang đồ ăn mới nấu từ phòng bếp lên, sau đó bà quay lại nói với Phó Vinh Khanh: "Con bé nhà họ Lâm không muốn theo mẹ về Tam Cảnh viên, cha con không vui, trách mẹ không chân thành mời người về."

Phó Vinh Khanh nghe vậy thì vội đổ thêm dầu vào lửa: "Đây là cha không đúng rồi, người ta không đến, có liên quan gì đến mẹ."

"Thật sao?" Bạch Tri Thu sờ vòng ngọc trên tay: "Mẹ còn tặng cả chiếc vòng này, thứ này chỉ truyền cho con dâu nhưng nói sao cô Lâm cũng không chịu nhận. Đã đến nước này rồi, còn muốn mẹ chân thành thế nào nữa?"

"Mẹ đừng tức giận, cha con không đúng, mẹ đừng nóng giận làm gì." Phó Vinh Khanh an ủi người giống như dỗ cô gái nhỏ.

Phó Vinh Thành nói: "Mẹ, mẹ trực tiếp đưa vòng tay cho người ta, chẳng phải là dọa người ta sợ rồi sao?"

Sắc mặt Bạch Tri Thu tối sầm lại, chẳng hơi đâu giả vờ ấm ức nữa. Phó Vinh Khanh vỗ vào chân anh trai mình, ra hiệu anh ta nói chuyện vụng về thì ngậm miệng lại.

"Tóm lại là mẹ đã đồng ý với chú Lâm của con là sẽ chăm sóc người ta thật tốt. Con ăn cơm xong thì đến Tường Nhạc Hối xem thử cô Lâm thế nào, chuyện sau đó từ từ tính tiếp." Bạch Tri Thu nói: "Không có chuyện ép gả ép cưới, chỉ cần một người không muốn thì mối hôn sự này chấm dứt. Cô Lâm ấm ức chẳng lẽ con không ấm ức sao?"

"Con sẽ gặp, ăn cơm xong con đi ngay, mẹ bớt giận." Phó Vinh Khanh duỗi lưng một cái, nhích về phía Bạch Tri Thu, cố ý dùng bả vai đụng đụng vai bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ đừng nghĩ con không biết, mẹ cũng không vui khi còn cưới cô Lâm."

Bạch Tri Thu vội vàng đưa tay lên bịt miệng hắn: "Nói nhỏ một chút, đừng để cha con nghe!"

Phó Vinh Thành ở bên cạnh nghe vậy nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ như vậy, mặc dù cô Lâm làm ca sĩ ở Tường Nhạc Hối nhưng cô ấy khác những cô gái không có chính kiến..."

"Con im miệng đi." Bạch Tri Thu lườm anh ta một cái: "Hôm nay con đừng hòng ra ngoài, mẹ sẽ ở nhà trông chừng con."

"Mẹ..." Phó Vinh Thành ỉu xìu, nhìn đồng hồ: "Con sẽ đi tới Tường Nhạc Hối với Vinh Khanh, trừ cái đó ra con không đi đâu hết, được không?"

"Không được."

Phó Vinh Thành dùng khuỷu tay huých Phó Vinh Khanh, liếc mắt ra hiệu cho hắn. Phó Vinh Khanh vốn định lơ đi nhưng nghĩ lại một mình hắn đi gặp con gái người ta cũng khá lúng túng, thế là lên tiếng nói tốt cho anh trai mình.

Bạch Tri Thu dù không vui lòng nhưng vẫn đồng ý, bà ăn cơm cùng hai anh em rồi tránh mặt Phó Vinh Thành, lặng lẽ vào thư phòng với Phó Vinh Khanh.

"Tối qua con đi đâu?" Bạch Tri Thu hỏi.

"Lầu Phù Dung ạ." Phó Vinh Khanh lại nghĩ đến tờ báo, gọi điện thoại kêu Đường Dật đến. Cúp máy, hắn phát hiện mẹ đang nhìn chằm chằm mình, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

"Lát nữa con rất bận, mẹ, mẹ có gì thì cứ nói thẳng. Chỉ cần không phải chuyện như vào núi đao biển lửa, con trai nhất định dốc hết sức lực!"

"Con cứ nói linh tinh!" Bạch Tri Thu liếc hắn một cái, đè thấp giọng nói: "Mẹ thật sự đã đi gặp cô Lâm, cũng thật lòng thật dạ muốn đưa người về, con nói xem sao người ta lại không chịu?"

Phó Vinh Khanh hỏi dò: "Vì sao?"

"Cô ấy nói cô ấy có người trong lòng." Bạch Tri Thu nhíu mày: "Khanh Nhi, người ta không vừa mắt con."

"Vậy là tốt." Phó Vinh Khanh nhíu mày: "Người trong lòng cô ấy là ai vậy? Nhà chúng ta có thể thúc đẩy mối hôn sự này, cũng coi như chuyện tốt."

"Mẹ thấy là ông chủ Thương của Tường Nhạc Hối, cô ấy rất quan tâm y." Bạch Tri Thu nhớ lại chuyện hôm đó. Nói ngắn gọn là ông chủ Thương kia cứu cô Lâm, đôi mắt cô gái ấy sáng lấp lánh, không phải mới biết yêu thì là gì?

Bà không nhìn nhầm đâu.

"Thương Vân Tú?" Phó Vinh Khanh nghi ngờ hỏi: "Mẹ nói người cô ấy yêu là Thương Vân Tú?"

"Mẹ đâu biết tên người ta là gì, hôn sự này cứ thế thôi, phía cha con mẹ sẽ nói với ông ấy." Bạch Tri Thu uyển chuyển nói: "Con cũng trưởng thành rồi, bớt ra ngoài lêu lổng đi, sau này con gái nhà ai dám gả cho con chứ?"

"Con biết rồi."

Bạch Tri Thu thở dài: "Con chỉ biết nói miệng, chút hành động thực tế cũng không có."

"Ai nói con không hành động." Phó Vinh Khanh kéo ngăn tủ trước người, lấy một chiếc hộp nhung đựng trang sức ra, mở hộp rồi đẩy tới trước mặt mẹ hắn: "Trước khi về nước con có đặt một cái dây chuyền kim cương. Kiểu dáng và thiết kế đều vô cùng phù hợp với khí chất của mẹ, hôm qua mới về, mẹ thử xem?"

Lực chú ý của Bạch Tri Thu bỗng bị hấp dẫn, không đợi bà trả lời Phó Vinh Khanh đã mở khóa sợi dây chuyền, vòng ra sau lưng mẹ hắn: "Con nói mẹ nghe, nhà thiết kế nước ngoài kia vừa nhìn ảnh chụp của mẹ cũng không tin mẹ là mẹ con, ông ta nói mẹ còn trẻ với xinh đẹp như vậy, sao có thể đã lập gia đình? Không thể nào."

"Nói hươu nói vượn." Bạch Tri Thu mỉm cười, bị con trai đẩy tới trước gương, ý cười trong mắt càng đậm hơn. Bà đánh hắn một cái: "Con cứ dỗ mẹ."

"Sao có thể nói là dỗ được." Phó Vinh Khanh ôm lấy vai bà: "Mẹ nhìn xem, vẻ đẹp trai này của con giống hệt mẹ."

Bạch Tri Thu: "Không giống cha con chút nào à?"

Phó Vinh Khanh nghiêm túc nói: "Giận là ở chỗ này này, tính xấu đều giống ông ấy."

Bạch Tri Thu được hắn nịnh đến mức cười không ngừng, bà quyết định mang sợi dây chuyền này đến buổi tiệc trà xã giao vào buổi chiều. Trước khi đi còn dặn hắn nhớ đưa cho cô Lâm một khoản tiền, chuyện tốt không thành cũng không thể để lại tiếng xấu.

Đường Dật từ hiệu thuốc đến mang theo hai bao thuốc thanh nhiệt, anh ta không có ý gì khác. Hôm qua Đường Dật đến lầu Phù Dung đón người, anh ta tận mắt thấy Nhị gia nhà mình và ông chủ Thương nằm trên giường, ông chủ Thương quần áo không chỉnh tề, thật sự không thể không khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Anh ta tổng kết, gần đây trời hanh khô, có khi Nhị gia nóng trong người...

"Tới đúng lúc lắm." Phó Vinh Khanh vứt tờ báo cho anh ta: "Đồn cảnh sát bị mất tài liệu mật, đang bắt người trong toàn thành, cậu với mấy người khác chú ý một chút."

"Không phải tối qua ngài vào đó sao? Người bọn họ muốn bắt là ngài à?" Chuyện trên báo anh ta đã nghe khi giúp đỡ bốc thuốc ở tiệm thuốc, đồn cảnh sát mất đồ còn đăng báo, chứng minh không phải là chuyện nhỏ.

"Nhưng tôi không lấy gì cả." Phó Vinh Khanh nói: "Tôi đoán cũng không phải là tài liệu mật gì, chỉ đăng lên để câu cá lớn, tài liệu mật gì mà có thể để người ta tùy tiện lấy được."

"Cũng đúng." Đường Dật nhìn nội dung tờ báo vài lần: "Nếu thật sự là tài liệu mật sẽ không gióng trống khua chiêng đăng báo như vậy."

Phó Vinh Khanh nói: "Tôi phải đến Tường Nhạc Hối một chuyện, để xem Tú Tú có biết là tài liệu mật gì không."

Đường Dật ho khan vài tiếng: "Gia, chẳng lẽ ngài nhìn trúng ông chủ Thương thật? Sao một ngày không gặp đã..."

"Đã thế nào?" Phó Vinh Khanh nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo.

Đường Dật nào dám nói tiếp, anh ta gượng cười hai tiếng: "Tôi sẽ bắt người đến đồn cảnh sát xem vấn đề ở đâu."

"Đừng làm bừa, tôi với Tú Tú, ngoại trừ tình cảm, cái gì cũng có." Phó Vinh Khanh thản nhiên khoát tay, đứng dậy xuống lầu cùng anh ta.

Phó Vinh Thành vẫn luôn chờ ở dưới lầu, anh ta ôm sách, chính là quyển [Phong lưu tuổi 60] mà mấy ngày trước Phó Vinh Khanh để trên bàn. Phó Vinh Thành không yên lòng, cứ cách mấy phút là nhìn lên cầu thang, cuối cùng cũng chờ được người mình muốn.

Ban ngày Tường Nhạc Hối là một khách sạn thông thường, bữa trưa vừa qua không lâu nên chỉ còn ba bàn đang ăn cơm.

Phó Vinh Khanh như đi vào nhà mình, việc nói chuyện với nhân viên phục vụ hắn ném hết cho anh trai mình rồi tự đi lên lầu.

Hắn nhớ Đường Dật nói phòng của Thương Vân Tú có treo tranh trước cửa.

Hắn giẫm lên thảm mềm đi thẳng vào trong, cũng không thấy cửa sổ, con đường không bật đèn chìm vào trong bóng tối, vừa ngột ngạt vừa buồn tẻ. Cứ cách vài mét lại có một bức tranh sơn dầu của nước ngoài treo trên tường trắng, trông thật rùng rợn.

Phó Vinh Khanh hờ hững nghịch bật lửa, nó tắt vài giây là hắn lại đánh lửa, đến đi khoảng năm lần thì dừng lại trước cánh cửa có treo một bức tranh sơn thủy kiểu cổ.

Do dự một giây, hắn quyết định lịch sự một chút, gõ gõ cửa.

Gõ lần thứ hai mới nghe thấy tiếng động.

Người mở cửa thật khiến cho Phó Vinh Khanh bất ngờ.

Nếu như hắn đoán không nhầm, người phụ nữ này hẳn là Lâm Uyển Quân, lần trước hắn đến đây nhìn thấy cô biểu diễn trên sân khấu vài lần, nghệ danh là ca sĩ Hoa Hồng gì đó.

Lâm Uyển Quân mặc sườn xám trắng dài đến bắp chân, tóc đuôi ngựa buộc lỏng, khăn lụa được cố định trên vai. Vẻ ngoài không thể nói là diễm lệ nhưng khá xinh đẹp.

Cô nhìn người vừa tới, giọng điệu pha lẫn chút nghi hoặc: "Cậu Phó?"

"Cô Lâm." Phó Vinh Khanh nhìn thoáng qua phía sau cô: "Cô ở đây sao?"

"Không phải, đây là phòng của ông chủ Thương." Lâm Uyển Quân không nhường vị trí trước cửa, tay cầm một chiếc khăn mặt màu trắng, xem ra mới được vắt khô. Cô chần chừ nói: "Cậu Phó, tôi đã nói rõ với phu nhân rồi, vậy nên chuyện liên quan đến hôn ước, coi như..."

"Ồ, tôi không đến vì chuyện này. Cô Lâm, làm phiền cho qua." Phó Vinh Khanh nghiêng người đi vào.

Thương Vân Tú nằm nghiêng trên giường, nét mặt mệt mỏi, gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Rõ rành hôm qua trả người về khách sạn, lúc đó y không như thế này.

Lâm Uyển Quân đi theo vào, nói khẽ: "Cậu Phó, ông chủ Thương bị bệnh, ngài có việc thì lần sau hãy tới."

"Uyển Quân, cô về nghỉ ngơi đi, tôi có lời muốn nói với cậu Phó." Thương Vân Tú nói rất thản nhiên, không nghe ra chút cảm xúc dao động nào.

Lâm Uyển Quân muốn nói lại thôi, cuối cùng đặt khăn vào trong chậu, mở cửa đi ra ngoài. Trước khi đi cô còn không yên lòng nhìn Phó Vinh Khanh, giống như sợ hắn ăn Thương Vân Tú vậy.

Ánh mắt của Thương Vân Tú dừng lại trên người Phó Vinh Khanh, chỉ nhìn thôi chứ không nói lời nào. Phó Vinh Khanh nhìn quanh căn phòng một lượt, trong phòng cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo, không giống như chỗ ở của một người như Thương Vân Tú.

Hắn xem xét xong thì quay đầu, bình thản đón ánh mắt của Thương Vân Tú, cất bước tới bên giường, sâu kín nói: "Uyển Quân?"

"Cái gì?"

Giọng của Thương Vân Tú yếu ớt, nghe mà lòng người cũng mềm nhũn.

"Em gọi cô ấy là Uyển Quân? Chẳng lẽ Tú Tú không phát hiện có thứ gì đổ rồi sao?" Phó Vinh Khanh đi tới giường y ngồi xuống như rất quen thuộc, sau đó đưa tay áp lên trán y.

Nhiệt độ này nóng đến phỏng tay.

"Cái gì đổ?" Thương Vân Tú nghiêng đầu né tay hắn, có lẽ y thật sự không có chút sức nào, từ chối cũng yếu ớt.

"Bình dấm chua, bình dấm của tôi đổ rồi." Phó Vinh Khanh cầm khăn trong chậu lên, vắt khô rồi đặt lên trán y: "Em không gọi tôi là Vinh Khanh thì không cho em gọi cô ấy là Uyển Quân."

Thương Vân Tú nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, y không muốn nói phét với hắn, chỉ hỏi thắng: "Hôm nay Nhị gia đến đây là có việc gì?"

"Tới xem cái chân bị trật của em, cũng may mà tôi tới, nếu không em bị sốt tôi cũng không biết." Phó Vinh Khanh thật sự cầm thuốc trị thương, hắn xốc chăn dưới chân y lên.

Xem ra chân bị trật không được thoa thuốc, phần bị thương kia ứ máu đậm hơn.

Thương Vân Tú vô thức rụt chân lại, lúc này không cười nhạo hắn nữa mà im lặng không nói. Thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên mắt cá chân, bị Phó Vinh Khanh xoa nóng lên, làm cơn đau suốt đêm có phần dịu đi.

"Tú Tú, em với Lâm Uyển Quân có quan hệ gì?" Phó Vinh Khanh đột nhiên hỏi.

"Sao vậy?" Thương Vân Tú hơi mất tự nhiên, rụt chân vào trong chăn, lạnh nhạt nói: "Nhị gia cảm thấy quan hệ gì thì là quan hệ đó."

"Bạn gái?" Phó Vinh Khanh thất vọng lắc đầu: "Không được, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro