Chương 4
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 4:
A Thắc Tư đưa hai người tới trước một căn nhà nhỏ mới dừng lại. Nó quay đầu nhìn, cái đuôi khẽ đong đưa, thử thăm dò mà rón rén nghiêng về phía Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được bản năng muốn bỏ chạy, cứng đờ nói: "Chính là chỗ này sao? A ha ha, ta còn tưởng các ngươi đều ở trong mấy cái lều nhỏ cơ."
Y vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Là loại lều kia đó, cả một nhà đều sống bên trong, lều..."
Lang Tạp cười xoa đầu y, nói: "Cũng có, nhưng rất hiếm, phần lớn người sói chưa hoàn toàn hoá hình mới ở trong đó. Còn chúng ta đã trí hóa hoàn toàn, nên ở những căn nhà riêng thế này sẽ tiện hơn một chút."
Hắn chỉ vào căn nhà trước mặt, kéo Tạ Chỉ Thanh bước vào trong: "Ta cũng không rõ đã dựng thành dáng vẻ thế nào rồi. Là A phụ và A nương giúp đỡ, họ nói là đã tham khảo theo cách sống của người An Du các ngươi đó, ngươi vào xem thử đi."
Chưa đợi bọn họ đẩy cửa, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Một tiểu cô nương chạy ra.
"Ở bên trong đã nghe được tiếng A Thắc Tư rồi, quả nhiên là đại ca trở về!" Tiểu cô nương chạy ào đến bên cạnh Tạ Chỉ Thanh.
Nàng mặt mày rạng rỡ, đôi mắt hạnh linh hoạt xoay quanh nhìn Tạ Chỉ Thanh. Nàng nắm lấy tay áo y, hết nhìn trái rồi lại ngó phải, ôm mặt reo lên: "Tẩu tẩu thật là xinh đẹp! Thảo nào đại ca cứ nhớ mãi không quên — Aida mẹ ơi!"
Chưa nói xong đã bị Lang Tạp gõ một cái vào trán. "Ngươi lắm lời vừa thôi!"
Hắn nhéo má tiểu cô nương kéo qua một bên, sau đó nghiêng người giới thiệu với Tạ Chỉ Thanh: "Lang Tiêu Tiêu, muội muội của ta."
Lang Tiêu Tiêu tính tình hoạt bát, lần đầu gặp mặt đã ríu rít không ngừng.
"Tẩu tẩu, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi! Chúng ta chờ ngươi lâu lắm lắm rồi đó!"
"Đường đi có mệt không? Nơi này khô hanh hơn Trung Nguyên nhiều, ngươi có quen không?"
"Đại ca ta hung dữ lắm đúng không? Hắn có bắt nạt ngươi không? Hắn có..."
"Lang Tiêu Tiêu!" Lang Tạp nổi gân xanh trên trán, túm lấy bím tóc nàng kéo ra sau: "Cút đi cho ta!"
Lang Tiêu Tiêu kêu oai oái, nhăn nhó nói: "Tóc, tóc của ta! Tóc sắp bị huynh nhổ sạch rồi!"
Lang Tạp không nghe nàng lảm nhảm. Hắn thô lỗ đẩy muội muội mình ra, câu lấy cánh tay Tạ Chỉ Thanh kéo y vào trong nhà, để lại một mình Lang Tiêu Tiêu đứng ở ngoài sân giả vờ khóc lóc.
"Thì ra ngươi cũng có muội muội," Tạ Chỉ Thanh mím môi cười, "Ta cũng có một người muội muội."
Lang Tạp đáp: "Ta có nghe nói qua, hình như tên là—"
"Là Tạ Chỉ Nguyệt." Tạ Chỉ Thanh cười thẹn thùng, "Lấy từ câu 'Nguyệt minh phong thanh' đó."
Vừa nói, hai người vừa bước vào bên trong căn nhà nhỏ.
Có thể thấy nơi này quả thực được bài trí vô cùng dụng tâm, từ loại đồ dùng cho đến cách sắp xếp đều cố gắng tái hiện theo phong cách sinh hoạt của Tạ Chỉ Thanh.
"Thảo nguyên khô lạnh, mùa đông lại càng thêm rét buốt, vì thế bên trong có gia cố một lớp giữ ấm, mô phỏng theo cách làm noãn các của Trung Nguyên," Lang Tạp giải thích, "Còn có lò sưởi ấm, lò sưởi tay, đều được chuẩn bị đầy đủ. Nhưng đốt lửa lên thì không khí sẽ khô hơn một chút, nếu đến lúc ấy ngươi không quen, ta sẽ lại nghĩ cách khác."
Tạ Chỉ Thanh liên tục gật đầu, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động: "Thật không ngờ các ngươi chuẩn bị chu đáo đến thế... Ah, cái lò sưởi tay này!"
Tạ Chỉ Thanh hai mắt sáng bừng, bước nhanh tới án thư gần đó, hai tay nâng lên một chiếc lò sưởi tay hình lục giác màu lam, tỉ mỉ quan sát.
"Cái lò sưởi tay này rất giống cái ta dùng trong tẩm cung!" Y hào hứng nói, "Nga! Cái cũ của ta là hình bát giác, ngoài điểm ấy ra, còn lại đều giống nhau như đúc!"
Tạ Chỉ Thanh lại quay về bên cạnh Lang Tạp: "Ngươi lấy từ đâu vậy?"
Y hơi ngẩng mặt lên, hai má ửng hồng, mặt mày đầy ý cười.
Lang Tạp không để lộ tâm tình, dời đi ánh mắt, dùng đốt ngón tay gõ lên mặt lò sưởi: "Vô tình nhìn thấy, thấy kiểu dáng này rất phù hợp với ngươi nên ta lấy về. Không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Tạ Chỉ Thanh ôm chiếc lò sưởi vào ngực, cẩn thận sờ sờ. Y một thân một mình đến thảo nguyên mênh mông, chỉ cần một món đồ quen thuộc thôi cũng đủ khiến lòng y cảm thấy rất thân thiết.
Y đặt lò sưởi xuống, nhẹ giọng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn ngươi."
Lang Tạp lại đáp: "Không cần cảm ơn, đây là chuyện mà ta nên làm."
Ở thảo nguyên gió lớn, ngắn ngủi mấy bước mà tóc Tạ Chỉ Thanh đã bị thổi tung. Lang Tạp vươn tay, giúp y gỡ mấy sợi tóc vướng trên trâm cài ra.
Tóc mềm mượt, mảnh như tơ, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay hắn.
Tạ Chỉ Thanh cảm giác được động tác nhỏ ấy, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Gương mặt người kia trắng ngần còn mang theo sắc hồng mờ nhạt, khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Lang Tạp nhìn y, chỉ cảm thấy nụ cười nhỏ nhẹ kia như được phóng đại vô số lần, chiếu rọi khắp cõi lòng hắn.
Hắn giúp y chỉnh lại mái tóc, nhẹ giọng đáp: "Không có gì, tóc hơi rối."
Sau đó, Lang Tạp lại đưa y đến chỗ ở cũ của mình.
"Về sau... chắc là ta sẽ không tới đây nhiều nữa, dù sao thì..." Lang Tạp hơi chần chừ, "Nhưng một số việc vẫn cần phải xử lý ở đây. Nếu khi nào ta không ở bên cạnh, có chuyện gì ngươi cứ đến đây tìm ta."
"..." Tạ Chỉ Thanh nhấp miệng, lên tiếng.
Về sau sẽ không tới thường xuyên... Đương nhiên rồi, làm gì có chuyện thường xuyên tới! Hai người họ đã bái đường thành thân, sao có thể mỗi người ngủ một nơi?! Y và Lang Tạp... dĩ nhiên là phải cùng nhau ở tân phòng rồi!
Tạ Chỉ Thanh trong lòng vẫn chưa thể tiếp nhận được việc này, chỉ đành ngượng ngùng giả vờ như không nghe thấy, qua loa cho qua chuyện.
May mà A Thắc Tư kịp thời xuất hiện, giải vây cho không khí có phần xấu hổ này.
Con sói lộc cộc chạy đến, vốn định tiến lại gần Tạ Chỉ Thanh, nào ngờ nhìn thấy sắc mặt y đột nhiên tái nhợt thì lập tức khựng lại, nó chột dạ đổi hướng, cụp tai cụp đuôi dừng lại bên cạnh Lang Tạp, dùng mũi cọ nhẹ lên chân hắn.
"À, đúng rồi," Lang Tạp cúi đầu xoa đầu A Thắc Tư, nói, "Ngươi cũng có thể để nó đi tìm ta."
A Thắc Tư vẫn giữ vẻ mặt sói lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh, cái đuôi sau lưng lắc lư dữ dội.
Tạ Chỉ Thanh bị dáng vẻ trái ngược ấy chọc cười. Y thử bước về phía A Thắc Tư hai bước, run run chìa ra một ngón tay, định học theo dáng vẻ của Lang Tạp mà xoa đầu nó.
A Thắc Tư mừng rỡ vô cùng, lập tức nhảy tới vài bước.
...Rồi lại dọa cho Tạ Chỉ Thanh lùi về phía sau.
"..." Tạ Chỉ Thanh khóc không ra nước mắt, nơm nớp lo sợ: "Ngươi, ngươi..."
Cuối cùng, Lang Tạp đành ngồi xuống, dùng tay trái giữ chặt miệng A Thắc Tư, trấn an Tạ Chỉ Thanh: "Ngươi xem, ta giữ nó rồi, nó không cắn người đâu."
Tạ Chỉ Thanh lúc này mới dám lần nữa đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu A Thắc Tư.
Bên dưới đầu ngón tay là lớp lông xù xù thô ráp, thậm chí có hơi cộm tay. Tạ Chỉ Thanh cắn răng, lấy hết can đảm đặt cả bàn tay lên đầu nó.
A Thắc Tư khẽ nhích người, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay y, sau đó còn nhấc một chân trước lên, định dùng đệm thịt chạm vào cánh tay Tạ Chỉ Thanh. Nhưng vừa để lộ ra móng vuốt sắc nhọn, Tạ Chỉ Thanh đã cứng người lại.
A Thắc Tư cụp tai, ủ rũ đặt chân xuống.
Lang Tạp buông tay, vỗ lưng nó: "Được rồi, đi chơi đi."
A Thắc Tư ngoan ngoãn rời đi, nhưng mới chạy được vài bước lại vòng trở lại.
"À, A phụ A nương tới rồi," Lang Tạp nhìn về phía xa.
...
Có lẽ vì đợi mãi mà chẳng thấy nhi tử cùng tân nương tử trở về, lão Lang Vương và Lang Hậu bèn đích thân đến đây để xem tình hình.
Lão Lang Vương không khác như trong tưởng tượng là bao, trái lại Lang Hậu lại khiến Tạ Chỉ Thanh có phần bất ngờ.
Bà... là một nửa người sói, trên đỉnh đầu còn có một đôi tai nhọn.
Tạ Chỉ Thanh làm bộ như vô tình liếc qua vài lần, trong lòng thầm nghĩ, không biết đôi tai kia chạm vào sẽ có cảm giác thế nào, sớm biết như vậy thì vừa nãy mình đã tranh thủ sờ thử tai của A Thắc Tư rồi...
Đang mãi suy nghĩ miên man, Lang Hậu cười nhẹ một tiếng, giận dỗi nói: "Còn không mau lại đây!"
Lang Tạp tặc lưỡi, lề mề bước tới.
"Ai gọi ngươi hả?" Lang Hậu nhướng mày, "Ngày nào cũng gặp ngươi, ai mà còn muốn nhìn? Ta gọi tiểu hoàng tử kia lại đây!"
Tạ Chỉ Thanh bị điểm danh: "!"
Y gãi gãi mặt, bước tới đứng trước mặt hai người.
Y cẩn thận quan sát phụ mẫu của Lang Tạp, trong lòng lại bắt đầu rối rắm chuyện nên xưng hô thế nào. Gọi "A phụ A nương" thì chưa quen miệng, còn gọi "Lang Vương Lang Hậu" thì lại xa cách quá.
May là Lang Hậu không cho y quá nhiều thời gian do dự.
Bà kéo Tạ Chỉ Thanh xoay một vòng, rồi lại một vòng, sau đó gật đầu hài lòng: "Không tệ, là một tiểu mỹ nhân. Mau mau sinh cho ta một tiểu sói tôn đi!"
Tạ Chỉ Thanh: "..."
Lang Tạp nổi trận lôi đình, tức giận như muốn nhào lên che chắn trước người Tạ Chỉ Thanh.
Hắn cả giận nói: "Sao người lại nói thế? Lần đầu gặp mặt sao lại nói chuyện với người ta như vậy? Người là trưởng bối đó!"
Lang Hậu nhướng mày, lập tức phản kích: "Ngươi thì hiểu cái gì! Đây là lời nói chúc phúc không thể thiếu trong hôn lễ Trung Nguyên đó!"
Nói rồi, bà lại đảo mắt suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc bổ sung: "Sớm sinh quý tử, đúng rồi, là sớm sinh quý tử!"
Lang Tạp hừ một tiếng, không buồn tranh luận thêm.
Kỳ lạ là, hắn thế mà không hề phản bác lời chúc hai nam nhân "sớm sinh quý tử" đó.
...
Tập tục của Lang tộc quả thực khác biệt rất lớn so với Trung Nguyên. Dù là đại hôn của Lang Vương cũng chẳng có nghi thức uống rượu mừng hay náo động phòng gì cả.
Điều này khiến Tạ Chỉ Thanh thở phào nhẹ nhõm — dù sao y cũng chưa từng đi xa nhà, cho dù đi đường đều ngồi xe, thân thể vẫn mệt mỏi đến cực độ. Tối nay không có nghi thức long trọng gì, vừa vặn có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Lang Tạp đã giúp y trải chăn đệm xong. Tuy không hoa lệ như chăn gấm trong tẩm cung An Du, nhưng lại mềm mại và nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lang Tạp giải thích: "Nơi này quá lạnh, vừa sang đông thì phải dùng loại chăn lông chồn này mới đủ giữ ấm."
Trải chăn cho y thật chu đáo xong, Lang Tạp lại trải một lớp lông chồn dày dưới sàn, xem ra là định ngủ dưới đất.
Tạ Chỉ Thanh đại khái cũng đoán được ý tứ của hắn, trong lòng vừa khó xử lại vừa cảm động.
Dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết chưa đầy nửa tháng, nhưng một khi đã thành thân, sớm muộn cũng sẽ ngủ chung một giường.
Tạ Chỉ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy như vậy không ổn.
Y bước tới bên cạnh Lang Tạp, đặt tay lên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi... không cần làm vậy đâu."
Lang Tạp lại nói: "Thời gian còn dài, không cần vội. Ngươi mới đến thảo nguyên, quan trọng nhất vẫn là sớm thích nghi cuộc sống nơi đây. Huống hồ..."
"Dạo này nhiều việc, ta rời đi mười mấy ngày, không biết đã có bao nhiêu công vụ phải xử lý, không dám đảm bảo đêm nào cũng có thể trở về đúng giờ. Chúng ta tạm thời ngủ riêng vài ngày, tránh ảnh hưởng đến ngươi." Lang Tạp nhàn nhạt nói, "Đường xá bôn ba, ngươi cũng mệt mỏi nhiều rồi, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời, hắn chạm nhẹ vào tai Tạ Chỉ Thanh, lại nói: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, ta phải ra ngoài một chuyến."
Tạ Chỉ Thanh kinh ngạc: "Giờ này còn ra ngoài sao? Bên ngoài trời tối rồi."
"Ừ, có chút chuyện." Lang Tạp nói, "Ngươi cứ ngủ trước, không cần chờ ta."
Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai y, giọng nói trầm thấp: "Ta đi tìm một món quà cho ngươi. Sáng mai khi ngươi thức dậy là sẽ thấy."
Nói xong liền vội vàng rời đi.
...
Tạ Chỉ Thanh quả thực mệt mỏi rã rời, nhưng lại cứ trở mình không yên ổn.
Không rời khỏi An Du thì không phát hiện, hóa ra y cũng có chút kén giường. Huống chi tấm chăn lông chồn này tuy mềm mại thoải mái nhưng lại rất mỏng nhẹ, Tạ Chỉ Thanh cứ cảm thấy như mình không đắp gì, khiến y không có cảm giác an toàn.
Hơn nữa... trong lòng y vẫn để tâm đến món quà Lang Tạp vừa nói.
Thật là... Người kia sao lại nói nửa vời như thế chứ. Tạ Chỉ Thanh buồn ngủ mơ màng, thở phì phì mà nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro