Chương 19 + 20

CHƯƠNG 19: Rượu vàng

Tô Thiếu Bạch nhìn ra người xem livestream chỉ đang khoa trương mà thôi, đây chỉ là rượu nho bình thường thôi mà. Nhưng nhìn người xem ăn cặn nho đến vui vẻ, Tô Thiếu Bạch muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ có thể chiều theo họ, tập trung vào việc lọc cặn bã. Rượu ở lần lên men đầu tiên còn chưa hoàn thành, cho nên độ tinh khiết không cao, bã nho lần lượt được gạn vào chậu, người xem ăn đã ghiền, lực chú ý cũng quay lại chỗ Tô Thiếu Bạch.

"A, cậu bạn nhỏ, trong thùng gỗ của cậu có cái lỗ thế?"

"Thật á!"

Cái lỗ ở chính giữa rõ như ban ngày, người xem trước đó chưa kịp phát hiện.

"Cái lỗ này là để khuấy, ủ rượu thủ công và bằng máy móc khác nhau ở chỗ thùng dùng để lên men trong ủ rượu bằng máy móc là đặc chế, cách một khoảng thời gian sẽ tự động khuấy nho, còn với phương pháp thủ công, công đoạn khuấy này chỉ có thể dùng tay." Tô Thiếu Bạch vừa lọc vừa nói: "Tác dụng của việc khuấy là tránh cho vỏ nho bị dính trên vành thùng trong thời gian dài sản sinh vi khuẩn."

Ở thế kỷ 21, hay xuất hiện tin một số người ủ rượu ở nhà xảy ra sự cố, chủ yếu là mắc lỗi ở công đoạn này. Trong mấy ngày, cậu và Đường Tinh Hà đi Đế tinh, cậu đều phải nhờ mẹ Đường phụ khuấy không đấy.

"Rượu này uống ngon quá, tôi cũng muốn tự ủ, streamer thân ái, cậu nói kỹ càng tỉ mỉ chút đi mà! Tôi cũng muốn ủ thử!"

"Hiện tại nhà ai mà không có một cái máy ủ rượu chứ, sao có vấn đề được."

"Ngốc, vừa rồi không phải streamer nói rồi sao? Ủ rượu thủ công dễ xảy ra sự cố, nhưng nếu chúng ta có máy đo lường kiểm tra xem có độc hay không, có đạt tới tiêu chuẩn uống được hay không, vậy không phải tự ủ được rồi sao?"

"Này mấy người, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Công nghệ ủ rượu ở Đế quốc quan trọng bao nhiêu mấy người biết không? Có một phối phương ủ rượu thủ công là có thể một mình một cõi, da mặt mấy người dày khủng thiệt á hì? Mở miệng ra là đòi phối phương."

"Đúng vậy, tuy rằng tôi cũng rất muốn học cậu bản nhỏ tự ủ rượu, nhưng đòi phối phương kiểu này còn kinh khủng hơn đánh cướp nữa!"

"Chỉ hỏi một chút thôi mà, không nói thì thôi, có gì ghê gớm đâu chứ."

"A, tui tức mà cười luôn á, cái loại người gì vậy nè, mày có bản lĩnh thì đi tìm tứ đại thế gia ủ rượu mà hỏi phối phương đi, xem bọn họ có cho hay không?"

"Đừng nhiều lời vô nghĩa với đám này nữa, click mở profile thì ra tất cả đều là fans Hera, cút đi, thật đúng là cho rằng Hera của bọn mày là trùm giới ủ rượu chắc."

Phòng livestream đột nhiên lộn xộn, Tô Thiếu Bạch lọc xong thùng rượu cuối cùng và khèn miệng thùng lại; nghĩ nghĩ rồi nói với phòng livestream: "Kỳ thật ủ rượu nho uống được là một chuyện, nhưng quá trình ủ rượu thủ công rất dễ xảy ra sự cố, quá trình phương pháp cụ thể tôi sẽ không nói với mọi người."

Kỳ thật Tô Thiếu Bạch livestream 2 lần, phương pháp cơ hồ đều lồ lộ trước mắt người xem, chẳng qua sau sự kiện hãng rượu Romani, Tô Thiếu Bạch cảm thấy vẫn đừng nên để bọn họ tự ủ thì hơn.

"Lần livestream này về cơ bản là được rồi, lần lên men thứ hai sẽ hoàn thành sau 1 tuần." Tô Thiếu Bạch nghĩ đến sắp có rượu mới, cười, "Như vậy đi, đến lúc đó tiến hành rút thăm trúng thưởng, chọn 3 người!"

"Đừng mà, chỉ có chừng đó danh ngạch, quá ít rồi! Từ nhỏ đến lớn, đến một cái kẹo cao su tôi cũng chưa trúng được á, ngược quá ngược rồi."

"Nhìn số người xem đi, dkm, quá thể rồi, từ khi nào số người online lên 11 vạn vậy. Khóc hu hu, tiểu thiếu gia thân ái, mau rút lại quy định rút thăm trúng thưởng đi mà, tôi dám khẳng định, tuần sau người tới sẽ càng đông hơn nữa, tôi không muốn cạnh tranh với cả biển người vậy đâu."

"Nghe nói chỗ này có rút thăm trúng thưởng rượu hả, là Ủ rượu sư tố giác hãng Romani đúng không?"

"Ha ha ha, tui tới đây, vừa lúc ăn tối xong, đọc được tin của hãng Romani nên tới luôn."

Phòng livestream đột nhên xuất hiện một ít người lạ, đám người đang thảo luận chuyện rút thăm trúng thưởng liền trợn tròn mắt.

"Cái đệch, chuyện gì thế này, livestream hết rồi, hết rồi, mấy người thoát ra ngay đi."

"Sao các người lại đến thế?"

"Có người đăng bài nói ở đây có rút thăm trúng thưởng á!"

Người xem bản địa: "......"

"Tên nào miệng toang hoang rứa hả, có cái miệng cũng không quản được à?"

"A a a, người càng lúc càng nhiều, tiểu thiếu gia thân ái à, mau hạn chế rút thăm trúng thưởng đi, ít nhất để mấy người mới vào không được rút đi mà."

"Đúng vậy, không được rút."

"Dựa vào cái gì chúng tôi không được rút, tôi cũng là fan streamer mà!"

"Đúng vậy, không sai."

"Nghe nói có rút thăm trúng thưởng nên mới lại đây, còn giả cái gì mà đò?"

"Không nói với mấy người nữa, streamer ơi, nhìn tôi, nhìn tôi này, tôi thề tôi nhất định là fans của cậu mà, chẳng qua cái nền tảng M4 dog die này không nhắc nhở tôi có livestream á."

Phòng livestream rất ầm ĩ.

Tô Thiếu Bạch cũng cảm thấy nên thiết lập hạn chế, nhưng, "Như vậy đi, chỉ có 5 thùng rượu, tôi phải trữ hầm 3 thùng, còn muốn để lại một ít tặng người khác, follow tôi trước ngày 17 rút cùng 1 đợt, follow tôi sau ngày 17 rút cùng 1 đợt, đợt trước được 5 chai, đợt sau được 3 chai."

"8 chai, a a a a, cậu bạn nhỏ à, chị yêu cưng muốn chết."

"Tuy rằng có lẽ tôi sẽ không được rút trúng, nhưng vẫn muốn biết một chai cỡ bao nhiêu?"

"Đại khái là 1 chai 300ml!" Tô Thiếu Bạch ngẫm lại nói, cậu quyết định muốn giữ lại 3 thùng trữ hầm, hai thùng rượu mới ủ dùng thể rút thăm trúng thưởng và làm quà biếu. Trong mắt Tô Thiếu Bạch, rượu mới không trải qua giai đoạn trữ hầm, hương vị còn chưa chuẩn, nhưng hiện tại cậu cũng không thể nào trữ toàn bộ vào hầm được.

"8 chai, tôi cảm thấy bản thân vô vọng rồi, tiểu thiếu gia thân ái ơi, đống cặn bã kia có bán không?"

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Không thể, thứ đó không ăn được." Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói, cậu cũng không biết sao mọi người lại cố chấp với cặn như vậy, "Vậy buổi livestream hôm nay liền kết thúc, mọi người ......"

"Từ từ, cậu bạn nhỏ, có phải cậu quên một thứ không?"

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Ngày mai a, ngày mai có livestream không?"

Tô Thiếu Bạch mê man.jpg

"Tôi nói cậu nghe này, cậu không livestream fans sẽ chạy mất đấy."

"Đúng nha, 7 ngày sau coi chừng livestream của cậu không còn mống nào đâu."

"Đúng vậy, anh cả anh hai nói rất đúng."

Người xem livestream rất khẩn trương, vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm Tô Thiếu Bạch, cứ sợ nghe được một chữ "không" từ miệng cậu.

Cục bông Đế quốc lười biếng dựa lên bàn, cười lạnh: Ngốc.

"Hay là thế này đi, mấy ngày tới tôi đưa mọi người đi tìm gạo, chúng ta ủ rượu vàng (rượu Thiệu Hưng) đi." Tô Thiếu Bạch cảm thấy mọi người nói rất đúng, vừa rồi cậu nhìn sơ quà tặng một chút, có hơn 5 vạn điểm tín dụng, trong đó 4 vạn là từ 4 người tặng hạm trưởng, còn có những người khác tặng rải rác chỗ này chỗ kia, sau khi ăn chia với nền tảng, cậu còn được khoảng 2 vạn điểm tín dụng, căn cứ hiểu biết của cậu về giá cả hàng hoá ở Đế quốc, chừng đó đủ cho cậu xây tận hai kho ủ rượu. Đây là ưu điểm của khoa học kỹ thuật phát triển ở Đế quốc, xây nhà rất nhanh còn rất rẻ.

"Rượu vàng? Rượu vàng là gì, tôi chỉ biết rượu trắng thôi."

Tô Thiếu Bạch nghe mọi người nói, có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ thời đại tinh tế không có rượu vàng sao?

"Rượu vàng có rất nhiều loại, trong đó tôi thích nhất là rượu hoa điêu, còn có một tên gọi khác là nữ nhi hồng." Để ủ rượu vàng thì dùng gạo cũ là tốt nhất, quan trọng nhất chính là cậu còn chưa tìm được người làm đồ gốm sứ để làm hồng đàn (vò rượu màu đỏ). Hồng đàn mà nói là một phần không thể thiếu của rượu vàng.

"Vậy sao cậu bạn nhỏ không ủ rượu hoa điêu? Không phải đều là rượu vàng sao?"

Tô Thiếu Bạch lắc đầu nói, "Rựou vàng bình thường và rượu hoa điêu không giống nhau, men rượu hoa điêu phải lên men trước nửa năm, cho nên chúng ta chỉ có thể ủ rượu vàng trước."

"Rượu hoa điêu? Tên thật nên thơ, vừa nghe là biết uống ngon."

"Tôi lại càng tò mò với rượu nữ nhi hồng hơn, nghe tên liền biết có chuyện xưa."

"Giơ tay, men rượu (tửu khúc) là gì?"

Người xem livestream nghe nhưng không hiểu.

"Mọi người không biết men rượu?" Tô Thiếu Bạch cảm thấy kỳ quái.

Phòng livestream nào mình cùng lắc lắc lắc, Tô Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, trước đó từng nghe bọn họ nói đến rượu trắng, hay vì trải qua mấy ngàn năm, đã xuất hiện loại nguyên liệu nào đó thay men rượu, Tô Thiếu Bạch ngẫm lại thấy có vẻ đúng: "Đợi sau hẳn nói."

"A a rống, tui càng lúc càng tò mò, cũng ủ giống rượu nho sao?"

"Không, quy trình sản xuất phức tạp hơn nhiều so với rượu vang đỏ, cho nên đầu tiên tôi phải chuẩn bị một kho ủ rượu cho tốt đã, kế tiếp chính là đặt làm hồng đàn, bình chuyên dụng cho rượu hoa điêu." Tô Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, hỏi: "Mọi người có biết lò gốm sứ nào không?"

"Cậu bạn nhỏ, cậu còn muốn tự nung bình à?"

"Cảm giác loại rượu này có vẻ thật trân quý á,, còn cần bình chuyên dụng, chờ mong ghê gớm."

"Bình gốm sứ không được sao?"

"Không được, nhất định phải dùng hồng đàn, hơn nữa," Tô Thiếu Bạch vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Vì sao gốm sứ lại đắt vậy?"

Khi cậu lên mạng tìm đồ liên quan đến rượu, nhìn thấy giá bình gốm sứ mà trợn tròn mắt. Đó không phải giá cả đắt bình thường đâu, mà là vô cùng đắt đỏ, còn đắt hơn cả thùng gỗ.

"Đó là đương nhiên, gốm sứ hiện tài cũng giống đồ gỗ đều trở thành tác phẩm nghệ thuật, chỉ có hào môn thế gia, nội viện hoàng cung mới dùng thôi."

"Đỗ nghèo khỉ như chúng ta ấy à, chỉ có thể dùng chai lọ chén đũa bằng chất liệu M_E thôi, nhưng mà cậu bạn nhỏ này, chất liệu M_E cũng có thể chuyển thành vật chất như gốm sứ á, cũng có thể dùng để làm hồng đàn nhỉ, dùng M_E thì không khó, có thể đặt trên Tinh Võng."

"Không được," Tô Thiếu Bạch lắc đầu, "Hồng đàn nhất định phải được nung từ đất sét."

Người xem livestream: "Khắc khe vậy ha, còn thế nào nữa, phụ một tay tìm thôi nào!"

"Thật sự không có thì mình tự nung vậy." Tô Thiếu Bạch lẩm bẩm.

Người xem livestream: "......"

Tụi tui còn tưởng cậu nói giỡn chớ.


CHƯƠNG 20: Hồng đàn

Tô Thiếu Bạch nói muốn tự nung vò rượu cũng không phải nói chơi, vò rượu nhà cậu đều do trong nhà tự sản xuất, ngoại trừ ủ rượu, cậu cũng là vọc bùn mà lớn á, nhưng không biết nơi này có đất sét thích hợp không đây. Sau khi hẹn người xem hai ngày nữa gặp lại, Tô Thiếu Bạch tắt livestream. Sau đó, cậu lên diễn đàn trên mạng tìm xưởng gốm sứ, bài đăng về hồng đàn như măng mọc sau mưa, gây hoang mang cho không ít cư dân mạng.

"Tôi biết xưởng gốm sứ, tôi cũng biết ba chữ hồng đàn tử (cái bình đỏ) tách từng chữ ra, nhưng dính lại một chỗ thì chịu, không hiểu được, cái bình màu đỏ?"

"Xưởng gốm sứ á, theo tôi được biết streamer kia là dân chạy nạn phải không, tự ủ rượu còn muốn bình sứ đặc chế, làm màu à?"

"Không phải bình sứ, người ta muốn tìm xưởng gốm sứ để đặt nung hồng đàn?"

Trên internet bình luận sôi nổi, không ít người đi ngang qua cũng phải cảm thán, gần đây sao cứ thấy tin streamer này miết vậy hà?

Sau khi Tô Thiếu Bạch thoát livestream, lần đầu tiên kiểm tra điểm tín dụng. Sau khi chia quà tặng với nền tảng, cậu còn lại hơn 2 vạn 600 điểm tín dụng, còn nhờ lượng tương tác, kiếm thêm được hơn 2000 điểm tín dụng, tống cộng được 2 vạn 2600 (22,600) điểm tín dụng. Bởi vì Tô Thiếu Bạch cần dùng tiền gấp nên tiền thùng gỗ còn thiếu vẫn chưa trả được, bất quá cậu cần phải báo với ông cụ nghệ nhân thùng gỗ một tiếng, giải thích rõ với ông nguyên nhân, chờ rượu mới được bán đi, cậu sẽ lập tức trả lại.

"Hiện tại nhóc có 2 vạn điểm tín dụng, cũng không đủ trả đâu!" Ông cụ nghệ nhân "mắng vốn", đây là lần đầu tiên ông thấy có người đặc biệt gọi điện thoại đến nói trong tay có tiền nhưng hiện chưa thể trả nợ được.

Mặt Tô Thiếu Bạch đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nên đáp thế nào.

"Được rồi, đến lúc đó đưa cho lão già này 2 bình rượu là được." Ông cụ thùng gỗ nói xong thì tắt máy.

Tô Thiếu Bạch tắt máy liên lạc, ôm cục bông lên xoa nắn một chập, vùi đầu vào hít một cái.

Cục bông Đế quốc: "......"

Móng vuốt vươn ra chụp đẩy mặt Tô Thiếu Bạch ra. Cục bông Đế quốc nâng vuốt lên lau lau chỗ cổ, lạnh lùng tặng cho Tô Thiếu Bạch một cái liếc mắt lạnh lùng, xoay người nhảy đi.

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Cục bông là ghét anh à?" Tô Thiếu Bạch nhìn Đường Tinh Thần.

Đường Tinh Thần nghiêm trọng gật đầu, cậu cũng không thích chị cậu chôn mặt vào cổ cậu hít, ngứa lắm. À ha, nguyên hình của Đường Tinh Thần là một chú sói con.

Sau khi nói chuyện với ông cụ thùng gỗ, Tô Thiếu Bạch lại đi tìm mẹ Đường, chuyển cho bà 2600 điểm tín dụng.

"Cái này, trước khi con đi Đế tinh đã chuyển cho Tinh Thần 300 điểm tín dụng dì đã thấy rất ngại, giờ cái này dì không thể nhận được." Nhà họ Đường bởi vì trước đó ông nội Đường bị bạo phát tinh thần lực nên tiền tiết kiệm nhanh chóng cuốn theo chiều gió, nếu không phải Tô Thiếu Bạch trước khi đi Đế tinh có để lại 300 điểm tín dụng, có lẽ cả nhà đã phải gặm rau xanh qua bữa rồi.

"Mẹ Đường, nếu Tinh Hà đưa tiền cho dì, dì sẽ nhận sao?" Tô Thiếu Bạch nghiêm túc hỏi.

"Chuyện này, Tinh Hà là con gái dì, nó ......"

"Con cũng gọi dì là mẹ Đường mà, con còn gọi ông nội là ông nội nữa mà!"

Cậu thiếu niên nghiêm túc, đôi mắt chân thành tha thiết làm người khác không cách nào từ chối. Sau khi ba Đường mất, mẹ Đường, một người phụ nữ không có tinh thần lực, phải tận mắt chứng kiến Đường Tinh Hà cố gắng học tập như vậy phải đi làm thêm, Đường Tinh Thần còn nhỏ tuổi nhưng vì đi nhặt phế liệu bán mà không chịu đi học, mấy lần bà muốn đi theo ba Đường nhưng không thể không từ bỏ. Lúc trước cho Tô Thiếu Bạch ở lại cũng vì thêm được khoản trợ cấp, nhưng bà chưa từng nghĩ tới có một ngày, người ở nhờ này lại nói với bà, nó cũng là một thành viên của cái nhà này, cũng sẽ phụ giúp mọi người.

Nhà họ Đường có phần điểm tín dụng này, phí sinh hoạt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tô Thiếu Bạch bên này bắt đầu khởi động việc cần làm, chuyện thứ nhất. là xây một nhà kho ủ rượu, phía dưới có đào hầm, dùng để lên men rượu mà trữ rượu ủ. Nhưng có một vấn đề rất lớn, Tô Thiếu Bạch là người chạy nạn, không có đất. Mẹ Đường nghe xong chỉ vào khu đất trống sát bên cạnh, nói Tô Thiếu Bạch chọn một chỗ, lúc này Tô Thiếu Bạch mới biết được, kỳ thật vùng quanh đây đều mà đất nhà họ Đường.

Thời đại tinh tế, nhân loại có năng lực khai phá vũ trụ, phát hiện được càng nhiều tinh cầu đủ điều kiện sinh sống, cho nên chẳng sợ tuổi thọ nhân loại ngày càng dài, dẫn đến dân số tăng mạnh, cũng không xuất hiện tình trạng khan hiếm đất đai, ngược lại, đất sở hữu của người dân ngày càng nhiều.

Suy xét đến sau này có thể muốn xây dựng thêm và sợ việc nấu rượu trắng ảnh hưởng đến nhà họ Đường, Tô Thiếu Bạch chọn một miếng đất trống cách nhà họ Đường 10m, đưa bản thiết kế của cậu cho kỹ sư.

"Cái này," Nhà thầu nhìn bản vẽ cảm thấy khó hiểu, hắn biết hầm, việc khống chế nhiệt độ bên trong cũng rất đơn giản, chỉ là cái gọi là lò bên trên này mới làm hắn đau đầu, "Thứ này dủng để nhóm lửa?"

"Đúng vậy, là bếp lò nung." Tô Thiếu Bạch gật đầu, "Nhất định phải làm ống khói cho thật tốt, phải thông gió, nếu không một khi tôi đốt lửa, khói sẽ bị dội ngược về." Đến lúc đó sẽ hô biến thành Bao Công mất.

"Cậu còn đốt củi hả?" Nhà thầu càng kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhưng chú yên tâm, tôi không có đốn cây, nơi này nhiều núi như vậy, nhất định nhặt củi rất dễ." Đế quốc vô cùng coi trọng việc bảo vệ cây cối, người dân bình thường không được đốn cây. May mà Tô Thiếu Bạch hỏi được ông cụ thùng gỗ, cậu có để dùng gỗ phế liệu dư lại sau khi chế tác thủ công mỹ nghệ của ông.

"Được, vậy tôi thử xem!" Mặt nhà thầu ngưng trọng, cái gọi là bếp lò nung này, mặt trên có một cái lỗ to, phía dưới có một cái lỗ nhỏ, ở giữa còn phải dùng trụ sắt chống đỡ ngăn cách, còn có cửa bếp, nhìn cứ kỳ kỳ quái quái.

Sau khi giải quyết nhà kho ủ rượu, Tô Thiếu Bạch lên mạng tìm men rượu. Y lời trên phòng livestream, ở Đế quốc cơ bản không có cái gọi là men rượu, thông qua tra cứu và suy đoán, Tô Thiếu Bạch phát hiện phương pháp ủ rượu trắng hiện tại là cách chưng cất rượu ở nước ngoài vào thế kỷ 21, cũng không cần men rượu. Không có men rượu, Tô Thiếu Bạch muốn ủ loại rượu vàng bình thường nhất cũng khó khăn.

"Xem ra chỉ có thể dùng men gạo đỏ thôi." Tô Thiếu Bạch ôm cục bông vừa vuốt vừa nói.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng thấy cách này là đơn giản nhất, lên men gạo đỏ cần 3 ngày, vừa lúc khui thùng rượu nho, tiếp tục ủ rượu vàng. Tìm được biện pháp xử lý, tâm tình Tô Thiếu Bạch tốt lên không ít, lại lên Tinh Võng mua cân, máy đo độ ẩm, v.v. Tô Thiếu Bạch vẫn luôn tìm xưởng gốm sứ, nhưng bất luận là fans hỗ trợ hay Tô Thiếu Bạch tự tìm trên Tinh Võng, đối phương chỉ cần nghe cậu nói cậu chỉ muốn đặt mấy cái hồng đàn liền cúp máy, đến nháy mắt cũng không thèm.

Cùng đường, Tô Thiếu Bạch nảy lên ý định muốn tự nung, lúc này ông cụ thùng gỗ lại giới thiệu cho cậu một một ông cụ thợ thủ công, ông chế tác chính là gốm sứ, nhưng bán không được, phải sắp đóng cửa, nghe nói Tô Thiếu Bạch muốn nung hồng đàn liền muốn trước khi đóng cửa nung cho Tô Thiếu Bạch mấy cái.

Trong khoảng thời gian này, Tô Thiếu Bạch cũng mở livestream dẫn fans đi tìm gạo, Tô Thiếu Bạch hiện có chút nhân khí, ngày đi tìm gạo cũng đạt tới 3 vạn người xem, kể cũng không tồi. Ngoại trừ tìm gạo nếp, gạo tẻ, Tô Thiếu Bạch còn dẫn mọi người đi tham quan kho ủ rượu của mình. Phòng livestream nhìn bên trong miệng bếp đều trợn tròn mắt, quái vật bếp này thật sự có thể ủ rượu à?

Nhưng so với rượu vàng, mọi người càng chờ mong rượu nho hơn. Rốt cuộc rượu mới ra lò, là tốt là xấu, có tính quyết định với con đường ủ rượu sau này của Tô Thiếu Bạch, liệu xem Đỗ lão gia tử đánh giá cậu cao như vậy rồi cả fans vẫn luôn liều mình tử thủ cho cậu có nhìn nhầm người không? Một mẻ rượu định sinh tử.

Tình hình bị khuấy đến đảo điên, đến mức rượu của cậu không phải chỉ uống được là có thể giải quyết, mà rượu đó còn cần phải có chất lượng tốt hơn rượu trên thị trường. Có người nói, nếu không phải cấp B trở lên, Tô Thiếu Bạch không thể khiến mọi người thoả mãn. Thời gian càng lúc càng gần, Đường Tinh Hà theo dõi xu hướng bình luận trên Tinh Võng mà sắp mất ngủ, ngược lại Đường Tinh Thần vô tâm vô phế, lại đặc biệt chờ mong.

"Tinh Thần, ngày đó em giúp anh Tô khui thùng, rượu đó thật sự ngon sao?" Ngày đó vừa lúc Đường Tinh Hà không có nhà, chờ cô quay lại rượu đã được mang đi ủ, chỉ có thể nắm được ít thông tin từ bình luận của người xem.

"Ngon ạ, anh Tô làm đương nhiên ngon." Đường Tinh Thần không chút do dự gật đầu. Nhưng cục bông Đế quốc đang híp mắt nghỉ ngơi, ánh mắt ầm trầm, hắn cũng nghĩ đến cặn rượu ngày đó, hương thơm mê người kia hấp dẫn hắn rục rịch, nhưng: Hừ, rượu sau này không phải là của hắn sao, không gấp.

Tô Thiếu Bạch không biết rượu của mình bị lọt vào tầm ngắm, hai ngày trước khi khui niêm, Tô Thiếu Bạch mở cái lỗ trên nắp thùng, múc ra hai bình thuỷ tinh nhỏ, gửi đi hai nơi. Theo lời Đỗ lão gia tử, bất kể là Cục phẩm rượu hay Tửu Hiệp, tốc độ kiểm tra đo lường đều cực kỳ nhanh, với tiền đề là không phải xếp hàng, hơn nữa, rượu của Tô Thiếu Bạch là tự ủ, nhân viên công tác cơ bản không quá để tâm, sắp xếp mẫu rượu sang tháng sau. Nhưng Đỗ lão gia tử lại hiểu rất rõ, nên1 ngày trước buổi hẹn khai niêm thùng của Tô Thiếu Bạch, ông gọi hết mấy vị đứng đầu của Tửu Hiệp đến.

"Lão Đỗ, ông gọi tôi đến đây vội thế làm gì?" Phó hội trưởng Thượng Quan còn đang gội đầu, liền nhận được tin gấp của Đỗ lão gia tử, bảo ông nhanh chóng đến Tửu Hiệp ngay. Đỗ lão gia tử là thành viên đời đầu của Tửu Hiệp, tuy không sắp xếp cấp bậc tư cách, nhưng cũng là một ngọn núi lớn.

"A, Thượng Quan, ông cũng tới hả?" Hai người đi vào cửa, người nói chuyện là Hội trưởng Nicholas, đi phía sau là nhà phê bình cao cấp Yalman.

"Hội trưởng, Yalman?" Ông Thượng Quan thật cảm thấy ngoài ý muốn, chuyển ánh nhìn sang Đỗ lão gia tử, "Ông chơi trò gì vậy?"

"Chủ yếu là tìm mấy người tới đánh giá cấp bậc rượu." Đỗ lão gia tử cười nói, "Theo tôi được biết, hôm nay có một mẫu rượu được gửi tới từ Thạch Thị tinh, để đánh giá cấp bậc."

"Cái rượu khỉ gì mà ông phải kêu cả 3 người chúng tôi đến hết vậy hả?" Nicholas tức giận nói. Bộ phận bình phẩm của Tửu Hiệp cũng phân cấp, các loại rượu từ xưởng rượu đưa tới đều do chuyên viên đánh giá sơ và trung cấp chịu trách nhiệm, xưởng rượu chất lượng hơn thì có chuyên viên cao cấp đánh giá, có thể được cấp bậc hội trưởng như bọn họ đánh giá, ngoại trừ tứ đại thế gia, cũng chỉ có vài gia tộc ủ rượu nổi bật ở Đế quốc.

"Có phải của cậu thiếu niên khiến ông ra mặt kia không?" Yalman liếc Đỗ lão gia tử một cái, một người dân thường như vậy, cũng không biết lão Đỗ này đang làm bậy cái gì.

"Đúng vậy, chính là cậu ấy, cậu ấy sẽ mang lại bất ngờ ngoài ý muốn cho mấy người cho xem." Đỗ lão gia tử không để ý sự khinh thường của Yalman, nói với Nicholas: "Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi!"

"Ha ha, được rồi được rồi, Nicholas, cứ chiều lão Đỗ lần này đi, tôi cũng từng nghe Khai Minh nhắc đến đứa nhỏ này, rằng cậu ấy có vị giác vô cùng xuất sắc." Phó hội trưởng Thượng Quan cũng khá tò mò về Tô Thiếu Bạch.

Nicholas thấy phó hội trưởngThượng Quang cũng nói như vậy, bèn gọi nhân viên công tác tới, nói hắn tìm mẫu rượu Tô Thiếu Bạch gửi mang lại đây, đồng thời kêu nhân viên đến ghi chép lại thông tin.

Rất nhanh, rượu đã được đưa đến, cùng với 4 cái ly nhỏ xíu. Trên khay rượu là chai rượu vang đỏ nhỏ loại 300 ml đặt trên Tinh Võng, cái chai nhỏ đặt trên khay nhìn có vẻ đặc biệt xinh xắn.

"Sao keo vậy?" Nocholas rì rầm một câu, bình thường mấy xưởng rượu và rượu tư nhân đưa đến đánh giá đều hẳn mấy chai, đây là lần đầu tiên thấy người dùng chai nhỏ cỡ này đựng rượu.

"Cậu bạn nhỏ ủ không nhiều lắm, thông cảm chút đi, nhanh, khui hàng nào!" Đỗ lão gia tử đã gấp chịu không nổi, lần khui niêm thùng rượu đầu tiên ông cũng có mặt, dù chỉ thông qua thực tế ảo, ông đã có thể cảm nhận được độ thơm và độ tinh khiết của rượu, có thể hiểu được rượu sau khi hoàn thành quá trình ủ sẽ trở nên như thế nào. Quan trọng nhất chính là có một việc ông muốn xác nhận, một sự kiện có tầm quan trọng cực kỳ đáng sợ, thậm chí có thể nói sẽ oanh động toàn Đế quốc. Lúc trước ông chỉ nghĩ kỹ thuật thuật ủ rượu của Tô Thiếu Bạch không tồi, nhưng ai có thể ngờ, ông lại phát hiện được một trân bảo.

Ba người khác thấy dáng vẻ sốt ruột của Đỗ lão gia tử, cũng mong chờ hơn hẳn. Dụng cụ mở nắp đụng cái cộp vào vỏ chai, từ từ chuyển động, nút bần từ từ từ từ trồi lên ——

"Phanh!"

Một tiếng bật khẽ vang lên, nút bần bị rút ra, mùi rượu nồng đậm quyến rũ bay ra, nhẹ nhàng tiến vào xoang mũi từng người, lan đến chiếm đóng trong đầu, như gió xuân nhẹ nhàng an ủi hệ tinh thần của bọn họ.

Tức khắc, sắc mặt 4 người khẽ biến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro