Chương 29 + 30
CHƯƠNG 29: Dẫn chó cút đi!
Tinh hạm quá lớn không thể hạ cánh, chỉ đành dừng lại giữa không trung, cửa khoang mở ra, ba phi hành khí bay từ trong ra, lượn một vòng giữa không trung, rồi sau đó bay về hướng Tô Thiếu Bạch, từ từ hạ cánh.
Tô Thiếu Bạch ngơ ngác, cảm thấy phi hành khí này nhìn hơi quen, đang chìm trong suy nghĩ một lúc lâu nên hoàn toàn không phát hiện cục bông nằm trên tay cậu đã đột nhiên nhảy vào ngực, dừng chân trước bụng cậu.
"A, anh nhớ ra rồi, là phi hành khí của vị Levy điện hạ kia." Tô Thiếu Bạch kinh hô, cúi đầu, lúc này mới phát hiện cục bông đã chui vào bụng mình.
Tô Thiếu Bạch đang muốn xách cục bông ra, phi hành khí trên đỉnh đầu liền truyền tới âm thanh bén nhọn, sau đó đáp xuống mảnh đất trống đối diện cậu. Tô Thiếu Bạch vỗ vỗ cục bông trong bụng, quyết định vẫn là đi về nhà thôi!
"Nhóc con, khoan đã."
Tô Thiếu Bạch chưa đi được mấy bước đã bị người gọi, quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông tóc đen ngoại hình xuất sắc đang đi lại đây, phía sau hắn là một đội binh lính vô cùng khí thế, trong mắt đều là sát khí.
"Nhóc là Tô Thiếu Bạch?" Người đàn ông tóc đen lại gần Tô Thiếu Bạch, ánh mắt quét Tô Thiếu Bạch từ trên xuống dưới, có hơi đánh giá ngoại hình đậm chất phương đông của cậu.
Ánh mắt lãnh đạm làm người bị nhìn vô cùng không thoải mái, nhưng Tô Thiếu Bạch vẫn hỏi ngược lại: "Sao anh biết?"
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Ta nghe nói nhóc quen biết Lãnh Huân."
"Người đó là ai?"
"Nhóc không biết?"
Tô Thiếu Bạch lắc đầu.
"Ta nghe nói hắn đến đây giúp nhóc." Người đàn ông áo đen nhắc nhở.
"A, vị thiếu tướng kia, anh ấy rất lợi hại, lúc ấy tôi còn muốn mời anh ấy về nhà ăn bữa cơm ấy chứ! Nhưng anh ấy nói có công vụ nên rời đi ngay, làm sao thế?" Tô Thiếu Bạch nghĩ thầm, vị thiếu tướng kia sẽ không giúp cậu rồi giúp ra vấn đề đấy chứ!
"Hắn không hỏi nhóc chuyện gì thêm?"
"Không có mà!" Vẻ mặt Tô Thiếu Bạch mờ mịt, người đàn ông tóc đen nhìn chằm chằm cặp mắt đen láy của Tô Thiếu Bạch, phán đoán cậu đang nói thật hay giả.
"Tướng quân Gavin, có lẽ cậu ấy thật sự không biết." Một người đàn ông khác thấy dáng vẻ Tô Thiếu Bạch cái gì cũng không biết, nhịn không được mở miệng nói.
"Roy, Lãnh Huân là hộ vệ trưởng của bạo quân, đi theo hắn đã nhiều năm, cũng không phải là người nhân từ." Ánh mắt Gavin lại lần nữa trở lại trên người Tô Thiếu Bạch, bỗng nhiên ra tay, bóp cằm Tô Thiếu Bạch, kéo người qua. Động tác này làm Tô Thiếu Bạch kêu lên đau đớn, nước mắt rơm rớm.
Gavin cười lạnh, "Tốt nhất là nhóc nói thật, nếu không, nhóc sẽ phải hối hận vì lời nói dối hôm nay."
"Anh buông tôi ra." Tô Thiếu Bạch bị bóp cằm rất đau, giơ tay đánh qua, nhưng nếu cậu muốn đánh một sĩ quan có tinh thần lực cấp S, cơ bản là không có khả năng. Gavin chế trụ Tô Thiếu Bạch dễ như trở bàn tay, nhìn thấy cậu không còn động đậy được, cười lạnh: "Con kiến nên có tự giác của con kiến."
Gavin thả tay ra, Tô Thiếu Bạch lảo đảo lui về sau 2 bước, lại ngẩng đầu nhìn, người gọi là tướng quân Gavin kia đã dẫn người rời đi.
"Gavin tướng quân, thuộc hạ thấy chúng ta đã tới Thạch Thị tinh, vẫn nên đến báo Levy điện hạ một tiếng thì hợp lý hơn." Roy vẫn có hơi lo lắng, tuy nói tướng quân Gavin là sủng thần của Levy điện hạ nhưng tự ý hành động, việc này không lớn cũng không nhỏ.
"Roy, điện hạ rất bận, không nhất thiết chuyện gì cũng đều nói với điện hạ, hiểu không?" Lần này Gavin tới Thạch Thị tinh cũng không phải tới đón bệ hạ, hệ tinh thần bạo quân hiện tại đang bị thương rất nặng, người cao tầng Đế tinh cũng đều biết hắn mất tích là ngoài ý muốn, nếu tìm không được, hoặc chết ở nơi nào đó, cũng không trách được bất kỳ ai. Hoàng tộc Tông Chính, hình thái biến hoá từ thái tử đến quân vương đăng đế vị từ trước đến nay đều là kim long, nhưng ai có thể ngờ, một thế hệ này lại lòi ra một con sư tử trắng biến dị. Ngôi vị hoàng đế này nên thuộc về Levy điện hạ, bạo quân kia bất quá chỉ là tu hú chiếm tổ. Hắn nhất định sẽ phù trợ để Levy điện hạ giành lại ngôi vị hoàng đế.
"Vâng." Roy thật cẩn thận liếc nhìn Gavin một cái, trong lòng đánh trống bỏi, mấy tên tướng dưới trướng Levy điện hạ đều có tâm tư đưa Levy điện hạ lên đế vị, tướng quân Gavin gạt Levy điện hạ lén đi tìm bệ hạ, cũng không biết muốn làm cái gì, nếu, điều hắn nghĩ chính là ...... Roy nghĩ đến thủ đoạn của vị bạo quân kia, thoáng chốc rùng mình một cái, hắn chỉ hy vọng suy đoán của bản thân là sai.
Đoàn người rất nhanh đã lên phi hành khí rời đi, nhưng cũng không phải rời khỏi Thạch Thị tinh mà bay đến một nơi xa.
Tô Thiếu Bạch đưa tay sờ sờ cằm, đau đến hít hà. "Cục bông, người kia thật không nói lý." Tô Thiếu Bạch bị đau đến đỏ cả mắt, có chút tức giận, nhưng vì sức bản thân quá yếu, nghĩ đến trước đó ông nội Đường vì cậu mà mới bị thương, Tô Thiếu Bạch cảm thấy bản thân không thể xúc động. Cục bông bò từ trong lòng Tô Thiếu Bạch ra, nhìn dấu tay năm ngón hồng hồng trên cằm cậu thiếu niên, đôi mắt đen tuyền ngập tràn sát ý khiếp người, hắn muốn xé cánh tay Gavin một cách thô bạo, nhưng bây giờ còn chưa được, hắn chưa thể khôi phục nguyên thân.
Gavin, bàn tay dơ bẩn của ngươi, trẫm nhớ kỹ.
Tô Thiếu Bạch điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng về nhà, khi về còn kêu thiết bị đầu cuối lấy gương ra soi kiểm tra tình trạng của cằm. Làm Tô Thiếu Bạch thất vọng chính là dấu tay chữ V còn y rõ mồn một: "Hy vọng hôm nay mọi người không về quá sớm, nếu không, mình liền nói bị đụng vào cạnh bàn."
Chuyện ngoài ý muốn của Tô Thiếu Bạch chính là khi cậu về đến nhà, gặp đầu tiên không phải người Đường gia, mà là Cố Nhược Hề mắt đỏ hồng cầm theo hai chai rượu, đi cùng một thanh niên đẹp trai dáng gầy sắc mặt tái nhợt chạm vào là vỡ, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống ra đi, làm ai ai cũng lo lắng.
"Anh là anh trai Cố Nhược Hề?" Tô Thiếu Bạch ôm cục bông an tĩnh, đi lại gần hai người, từ lúc bắt đầu chuyện vừa rồi cục bông liền trở nên trầm mặc, trước nói chuyện với nó nó còn nghiêng đầu, nhưng hiện tại đã nhắm cả hai mắt, có thể cũng bị tướng quân Gavin doạ rồi.
"Xin chào, tôi là Cố Nhược Vân, có thể nói chuyện với cậu một lát không?" Cố Nhược Vân cười thân thiện với Tô Thiếu Bạch, có vẻ vô cùng mỏi mệt.
"Đương nhiên có thể." Tô Thiếu Bạch vội vàng mời anh vào nhà, cậu sợ cứ như vậy Cố Nhược Vân sẽ ngã thẳng vào bệnh viện mất.
Ba người vào nhà, Tô Thiếu Bạch đỡ anh ngồi xuống sô pha phòng khách, vào phòng bếp rót 2 ly nước ấm cho họ, ngồi đối diện hai anh em.
"Cậu ......"
"Anh ......"
Hai người đồng thời mở miệng, Tô Thiếu Bạch ra hiệu mời Cố Nhược Vân nói trước.
"Cậu có muốn xử lý vết thương một chút không?" Cố Nhược Vân thấy mặt Tô Thiếu Bạch bị thương liền nhắc.
"À, cái này," Tô Thiếu Bạch sờ sờ cằm, có hơi đau, "Vậy anh ngồi đợi chút, tôi đi lấy thuốc mỡ bôi đã."
Tô Thiếu Bạch đứng dậy nhưng quay lại rất nhanh, chỗ cằm phủ một lớp thuốc trắng mỏng, mùi thuốc nhàn nhạt.
"Trước hết tôi muốn nói xin lỗi vì lỗi của Nhược Hề." Cố Nhược Vân đứng lên, cúi người trước Tô Thiếu Bạch.
"Anh, anh đừng như vậy," Tô Thiếu Bạch vội vàng đứng lên đỡ anh, nói: "Tính tình em gái anh quả thật rất, rất cay, nhưng vẫn còn nhỏ, còn sửa được."
Cố Nhược Vân được Tô Thiếu Bạch đỡ ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cậu thiếu niên, rũ mắt, trầm giọng nói: "Tôi vẫn luôn biết Nhược Hề đi theo người anh trai tôi đây quá khổ, nhưng thật không ngờ em ấy sẽ đi trộm đồ."
Về tình huống của Cố Nhược Hề, đến hôm nay Cố Nhược Vân mới biết được. Sau khi Cố Nhược Hề chào đời không bao lâu, mẹ vì quá nhớ nhung người cha hi sinh nơi tiền tuyến mà cũng ra đi, để lại Cố Nhược Vân 12 tuổi và Cố Nhược Hề mới vài tháng tuổi. Cũng may Đế quốc đối với kiểu gia đình này của họ có chính sách, đi học không cần trả tiền, có tiền phụ cấp của cha, còn có hỗ trợ hộ nghèo hằng năm, cũng đủ để hai anh em sống qua ngày.
Tinh thần lực Cố Nhược Vân là 2S, thành tích tốt, 16 tuổi lấy thân phận dân thường thi đậu Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, oanh động toàn bộ Thạch Thị tinh, vô số ánh mắt hâm mộ chiếu đến 2 người, ai cũng nói Cố Nhược Vân tiền đồ vô lượng, nhưng không ai ngờ, hắn mới vừa nhập học Học Viện Quân Sự Hoàng Gia chưa tới 2 năm, hệ tinh thần đã bị người khác hãm hại phá hỏng, mới trở lại Thạch Thị tinh cỡ nửa năm, chứng rối loạn lưỡng cực đã bước vào thời kỳ cuối.
Tinh thần lực bạo phát thường xuyên càng làm tiêu hao tinh thần lực cùng sức lực của hắn, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, tử vong bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng Cố Nhược Vân luyến tiếc Cố Nhược Hề, tiền tuyến đang lung lay, không biết khi nào chiến tranh quy mô lớn sẽ bùng nổ, càng sợ hãi rằng nếu không có tinh thần lực em gái sẽ bị khi dễ, chết ở nơi hắn không biết, con bé chỉ mới 8 tuổi thôi. Tiền dành dụm trong nhà đều để mua thuốc, nhưng với tần suất bạo phát tinh thần lực của hắn, 1 tuần phải cần cỡ 2 viên thuốc đặc hiệu với được, một viên hơn 1 vạn điểm tín dụng, hắn uống 2 tháng, tiền tiết kiệm trong nhà hoàn toàn sạch bách. Hắn muốn để lại ít đồ cho Cố Nhược Hề, vì thế sửa liều thuốc còn 1 tháng 1 viên, tiền phụ cấp của cha vừa đủ mua thuốc, còn có dư lại một ít cho Nhược Hề chi tiêu. Nhưng hắn không biết Nhược Hề không đi học, còn muốn lén để dành tiền mua thuốc cho hắn, mà phương thức để giành tiền chính là đi trộm đồ.
Bé gái 8 tuổi có thể trộm nhiều ít? Đa phần đều bị bắt, khi bị bắt, không phải không ai nghĩ đến tìm anh trai cô bé, chỉ là cô bé khóc la không cho tìm anh trai, đối phương cũng sẽ mềm lòng. Nếu bị buộc đến đường cùng, cô bé liền la lên muốn đốt nhà đối phương. Người bị trộm nhìn đứa nhỏ vừa khóc vừa la, vẫn là mềm lòng, năm đó anh trai cô bé thi đậu Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, bọn họ không phải không hưởng chung vinh dự, gặp ai cũng nói đấy là người đến từ Thạch Thị tinh của mình.
Lần đầu tiên được tha, đứa nhỏ 8 tuổi cho rằng cách này có hiệu quả, vì thế mỗi lần bị bắt liền la lớn đòi phá nhà người ta, đốt nhà người ta. Tối hôm qua Cố Nhược Hề nửa đêm đi ra ngoài, khi trở về mới bị Cố Nhược Vân phát hiện, hắn nhìn thấy 2 chai rượu trên tay cô bé, như sét đánh giữa trời quang, hỏi cô bé ở đâu ra thì chỉ được nghe là người khác cho. Cố Nhược Vân không tin, sáng sớm hôm nay kéo cô bé đi từng nhà hỏi mới biết được em gái hắn sau lưng hắn đã làm ra nhiều chuyện sai đến vậy.
"Thật xin lỗi, đã gây rắc rối cho cậu." Cố Nhược Vân đưa rượu lại cho Tô Thiếu Bạch, quay đầu nghiêm khắc nói với Cố Nhược Hề: "Còn không xin lỗi?"
"Xin, xin lỗi." Cố Nhược Hề dứt lời, nước mắt ào ra. Đây là lần đầu tiên anh trai mắng cô bé, mặc kệ cô bé xin thế nào cũng kéo cô bé đi tìm người từng nhà một, đó là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh trai lạnh lùng đến vậy. Nghĩ đến đã từng có người nói với cô bé, cô bé hư như vậy 'anh trai sẽ không cần đứa em gái hư hỏng như này.' Những lời này đã thành tâm ma của cô bé, lúc này đang không ngừng khuấy đảo trong cái đầu nhỏ của cô bé, làm cô bé rất sợ hãi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh nói anh hai đừng không cần em, có được không, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi ......"
Một cô bé nhỏ khóc mất kiểm soát, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngất đi. Cố Nhược Vân bên cạnh cũng đau lòng em gái, nhưng hắn lại càng hận bản thân mình.
"Đừng, đừng như vậy, đừng khóc." Tô Thiếu Bạch vội vàng đưa giấy cho Cố Nhược Hề, nhưng cô bé không nhận, nức nở nói xin lỗi, Tô Thiếu Bạch quay đầu, nhìn thấy sự thống khổ trong mắt Cố Nhược Vân, bèn đưa khăn giấy cho hắn, sốt ruột nói: "Anh mau lau cho con bé đi, kêu con bé đừng khóc nữa."
Cố Nhược Vân quay đầu, nhìn thấy sự chân thành và sốt ruột của Tô Thiếu Bạch, rũ mắt, nhận lấy khăn giấy của Tô Thiếu Bạch, kéo Cố Nhược Hề lại, "Đừng khóc."
"Anh, anh ơi, anh sẽ không cần em sao? Đừng ... không cần Nhược Hề ... có được không ..."
"Sẽ không, anh sẽ không bao giờ không cần Nhược Hề, lát nữa em kể hết anh nghe, còn trộm đồ nhà ai nữa, chúng ta đi xin lỗi, có anh ở đây, đừng sợ." Cố Nhược Vân nhẹ nhàng ôm Cố Nhược Hề, vỗ vỗ nhẹ lưng cô bé. Cô bé là em gái anh chăm từ thời mang tã, sao có thể không cần.
Nghe được anh trai nói sẽ không vứt bỏ mình, Cố Nhược Hề ráng không khóc nữa, nhưng sắc mặt sắc môi vẫn trắng bệch như cũ, có lẽ là nghĩ đến còn phải đi trực tiếp xin lỗi những người bị trộm đồ trước kia.
Cố Nhược Vân thấy Cố Nhược Hề đã đỡ, nhìn Tô Thiếu Bạch: "Về tổn thất của cậu ......"
"Tôi không có tổn thất," Tô Thiếu Bạch lắc đầu, đưa rượu qua lại, nói: "Tôi nghe người ta nói, rượu này có chút tác dụng với chứng rối loạn lưỡng cực, nếu không thì anh ......"
Tô Thiếu Bạch vốn định nói thôi anh lấy đi, nhưng qua ánh mắt Cố Nhược Vân, cậu cảm thấy người này nhất định sẽ không nhận, "Nếu không hay anh thử mua về xem sao?"
Cố Nhược Vân có hơi kinh ngạc, hắn cho rằng hai chai rượu này là Cố Nhược Hề trộm về mang bán: "Theo tôi được biết, có tác dụng với chứng rối loạn lưỡng cực chỉ có rượu cấp A+."
"Vậy sao?" Tô Thiếu Bạch cười gượng hai tiếng, "Rượu của tôi chỉ là cấp A."
"Anh, anh, có thể á, ngày đó em ở Cục cảnh sát, nghe được chú cảnh sát đang to nhỏ là rượu này rất tốt cho chứng rối loạn lưỡng cực." Cố Nhược Hề sợ anh trai không tin, vội vàng nói.
"Em còn bị bắt vào Cục cảnh sát?" Cố Nhược Vân lạnh giọng, không ngờ cô em gái 8 tuổi đã trở nên to gan lớn mật như vậy.
Lúc này Cố Nhược Hề mới nhớ ra mình vừa nói gì, nháy mắt, đôi mắt đỏ hồng vì khóc lại chảy nước mắt, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh trai.
"Đúng vậy, ông nội tôi cũng nói có tác dụng, nhưng mà hơi đắt, 5000 điểm tín dụng 1 chai." Tô Thiếu Bạch nói đến chân thành.
"Không chỉ có vậy?"
"Hả, sao anh biết?" Tô Thiếu Bạch kinh ngạc cảm thán, nhìn đối phương cười, còn cười đến vô cùng xinh đẹp, mặt mày như hoạ, da trắng như tuyết, đặc biệt tinh xảo, đặc biệt có khí chất mỹ nam cổ điển, thì sửng sốt.
"Miêu!" Cục bông ngồi một bên thấy Tô Thiếu Bạch nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, dáng vẻ há hốc cả mồm, từ sô pha trèo lên, cắn một cái lên xương quai xanh của Tô Thiếu Bạch. Tô Thiếu Bạch lập tức hoàn hồn, thở phì phì, "Cục bông, em lại cắn anh, không cho em uống rượu nữa."
Cục bông bỏ ngoài tai, leo theo vai Tô Thiếu Bạch lên đầu cậu, nằm sấp xuống, bễ nghễ nhìn người thanh niên đối diện: Lớn lên thật xấu.
Cố Nhược Vân: "......" Con mèo này, không đơn giản!
"Cậu bán giá đúng cho tôi đi!"
"À, được, 1 vạn điểm tín dụng."
Tô Thiếu Bạch ngơ ngác nói, Cố Nhược Vân lại lần nữa kinh ngạc, rượu có tác dụng chữa hệ tinh thần lực chỉ với giá 1 vạn điểm tín dụng? Nhìn thế nào ... cũng giống lừa đảo, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong sáng sạch sẽ của Tô Thiếu Bạch, lại không thể không khiến người tin theo. Cuối cùng, Cố Nhược Vân chuyển 2 vạn điểm tín dụng cho Tô Thiếu Bạch, vừa chuyển, số tiền tiết kiệm của nhà họ Cố liền sạch sẽ, đây là khoản Cố Nhược Vân ngừa vạn nhất để lại cho Cố Nhược Hề khi cần gấp. Bởi vì cơ thể vô cùng mỏi mệt, Cố Nhược Vân không thể không chào tạm biệt Tô Thiếu Bạch, việc xin lỗi những người khác đành để sang hôm sau.
"Anh, anh uống thử xem?" Cố Nhược Hề ôm rượu, thật cẩn thận nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Hề nhanh chóng rót rượu vào trong ly mang đến, mới vừa vào phòng, Cố Nhược Vân đang nằm nhắm mắt đã ngửi được hương rượu mê người, lập tức không thể tin, quay đầu nhìn, sau khi uống một ngụm rượu, Cố Nhược Vân cười. Cậu thiếu niên kia, so với trong tưởng tượng của hắn càng thành thật hơn.
Sau khi Tô Thiếu Bạch tiễn hai anh em đi thì xuống tầng hầm, phát hiện rượu không còn nhiều, Tô Thiếu Bạch cảm thấy trước khi ủ rượu táo, cậu cần ủ thêm 1 mẻ rượu nho nữa. Tô Thiếu Bạch hẹn với người xem livestream là ngày mốt sẽ ủ rượu táo, vẫn còn ngày mai, cũng tạm được, cùng lắm cậu tìm thêm người đi hái nho cùng với cậu. Trái cây nhà họ Đường rất nhiều vì cứ để không đó, cơ thể ông nội Đường không thể ra ngoài làm việc, bèn ở trong nhà trồng hoa trồng cây ăn quả này kia, người thưởng chỉ ăn sáng tối một ít, trước kia còn có chuyển đến thành phố bán cho được giá, năm nay Tô Thiếu Bạch muốn ủ rượu, nên giữ lại.
Tô Thiếu Bạch quyết định cách mấy ngày lại ủ một lần, cho đến khi hết mùa nho. Vì thế, vào buổi chiều, Tô Thiếu Bạch liền đi tìm ông cụ thùng gỗ đặt làm mấy cái thùng gỗ lớn. Đợt đặt trước dung lượng chỉ cỡ 100-200 cân, với dự đoán của Tô Thiếu Bạch, ủ lần này hẳn cũng cỡ 1000 cân, hơn nữa cậu cũng cần thêm thùng ủ rượu trái cây. Tiếp theo, Tô Thiếu Bạch lại đi qua chỗ ông cụ đồ sứ, đặt ông làm bình rượu trắng, khi ủ rượu trắng dùng hồng đàn nhưng khi bán ra phải dùng bình sứ mới đẹp. Chuyến đi chuyến lại, Tô Thiếu Bạch tiêu gần hết khoảng tiền còn dư, tiền ở thời đại nào cũng đều không đủ dùng a!
Buổi tối, người nhà họ Đường đã quay về, vết thương của Tô Thiếu Bạch đã nhạt đi không ít, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, nhưng chạm tay vào vẫn thấy đau. Trên bàn ăn, Tô Thiếu Bạch nói muốn hái hết nho ủ rượu, nhận được sự tán đồng của cả nhà họ Đường. Tiếp theo, Tô Thiếu Bạch nói đến việc hái nho, mẹ Đường nhận tìm thêm mấy người hái hộ. Vì thế, ngày hôm sau, khi Tô Thiếu Bạch còn đang say giấc nồng, mẹ Đường đã dẫn người đi ra sân sau nhà họ Đường, bắt đầu công việc. Chờ 7 giờ Tô Thiếu Bạch dậy, các dì đã hái được 1 tiếng, cũng đã hái gần xong.
Nho mới hái không cần rửa, nhưng cần phải làm sạch bụi bẩn dính bên ngoài, còn phải bỏ đi cành lá này kia, một nhóm người bận bận rộn rộn. Công đoạn đầu tiên coi như đã hoàn thành mỹ mãn, mẹ Đường nói Tô Thiếu Bạch trả điểm tín dụng rồi tiễn người về. Nghĩ đến rượu Tô Thiếu Bạch không giống bình thường, mẹ Đường cũng không nói cho những người này biết lý do hái nho là để ủ rượu. Người sống gần đấy cũng không ai biết Tô Thiếu Bạch biết ủ rượu, một là vì nhà họ Đường cách khu dân cư đông đúc khá xa; hai là vì Tô Thiếu Bạch rất ít khi ra ngoài, không có bao nhiêu người biết cậu. Máy chục vạn fans của Tô Thiếu Bạch so với 60 tỷ dân Đế quốc mà nói, chỉ tính là nổi sơ sơ, cũng không tính là nổi đình nổi đám.
Nho hái xuống đại khái cỡ 200 cân, Tô Thiếu Bạch dẫm đến mức hai chân run run mới hoàn thành, công đoạn cho nho vào thùng gỗ cũng là nhờ mẹ Đường hỗ trợ, bà đã cố ý xin nghỉ 1 ngày. Kỳ thật sau khi Tô Thiếu Bạch bán rượu, cậu đã đưa không ít điểm tín dụng cho mẹ Đường, hơn nữa hiện tại ông nội Đường uống rượu của Tô Thiếu Bạch, hệ tinh thần có xu hướng ổn định, không cần mua thuốc uống, chi tiêu của nhà họ Đường lập tức giảm xuống, cuộc sống đã rất nhẹ nhàng, nhưng mẹ Đường vẫn quen, chỉ đổi thành công việc nhẹ nhàng hơn chứ không nghỉ việc.
Cất hết rượu vào hầm cũng đến buổi chiều, hai chân Tô Thiếu Bạch run lẩy bẩy, nằm trên giường lướt Tinh Võng đặt máy xay, ngày mai ủ rượu táo cần dùng đến, còn đặt những đồ vật khác ... Tính là như vậy nhưng vì quá mệt mỏi, rất nhanh Tô Thiếu Bạch đã thiếp đi.
Cục bông vẫn luôn canh giữ bên người Tô Thiếu Bạch nhìn thấy cậu ngủ, lợi dụng tinh thần lực cao mở thiết bị đầu cuối lên, liên lạc với Lãnh Huân, truyền lời kêu Levy dẫn chó nhà hắn cút đi.
CHƯƠNG 30: Ủ rượu táo
Gavin đang ở Thạch Thị tinh sắp xếp, chuẩn bị tiến hành điều tra rà soát toàn bộ Thạch Thị tinh, hắn cảm thấy Lãnh Huân xuất hiện ở đây tuyệt đối không đơn giản. Nhưng không ngờ Levy điện hạ lại liên lạc, bảo hắn lập tức rời khỏi Thạch Thị tinh, Gavin cảm thấy bản thân hẳn nên tranh thủ một chút, đây là cơ hội hiếm có. Tinh thần lực Tông Chính Thuấn cường đại, lần này nếu khôi phục, chờ hắn suy yếu lại quá khó khăn.
"Gavin, đừng gây thêm phiền phức cho điện hạ. Anh có biết hôm nay trong cuộc họp Nội Các đã có người buộc tội Levy điện hạ, nói ngài ấy ra lệnh cho anh truy tìm tung tích tướng quân Lãnh Huân không?" Phó quan bên cạnh Levy điện hạ tức giận nói. Là hoàng thân, lại phái thân tính truy tìm tung tích hộ vệ trưởng của bệ hạ, đây là tội danh lớn thế nào, nếu người có ý đồ, hoàn toàn có thể đổ tội danh mưu phản lên đầu Levy điện hạ.
"Nhưng Lãnh Huân có thể tới đây, tuyệt đối không đơn giản, hoặc là bệ hạ thật sự đang ở chỗ này." Gavin muốn đấu tranh.
"Gavin, mệnh lệnh của ta cậu cũng không nghe sao?" Ánh mắt Levy điện hạ nhàn nhạt nhìn Gavin, cảm xúc bên trong làm Gavin cả kinh.
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức lên đường về Đế tinh." Trong lòng Gavin sốt ruột, điện hạ là người hắn trung thành tuyệt đối, hắn không thể làm điện hạ thất vọng với hắn.
"Không, cậu không về Đế tinh, cậu ra tiền tuyến." Levy điện hạ nhắm mắt, qua lần này, hắn có thể đoán được bệ hạ nhất định đang ở đâu đó theo dõi bọn họ, còn vì lý do gì không quay lại Đế tinh thì hắn còn chưa rõ. Hiện tại hắn chỉ biết, Gavin đã chọc giận bệ hạ.
Dựa vào tình báo, tổ A1 Bộ An ninh Đế quốc đã ra lệnh bắt Gavin, chỉ cần Gavin bước vào Đế tinh, cậu ta sẽ bị bắt đi. Bộ An ninh Đế quốc là cơ quan bảo vệ chính trị, ngoại trừ bệ hạ còn lại có quyền thẩm tra toàn bộ người Đế quốc, mà tổ A1 lại là một thanh kiếm sắc trong tay bệ hạ, một khi dùng đến tổ A1, người bị bắt đi trong mắt bệ hạ đã là người chết.
"Điện hạ? Vì sao?" Gavin không thể tin, không rõ vì sao Levy đưa hắn đi tiền tuyến.
"Hiện tại chỉ có tiền tuyến mới có cứu được cậu." Đây là biện pháp duy nhất Levy nghĩ được. Bệ hạ sẽ không ra tay với tướng sĩ nơi tiền tuyến, nếu không lòng quân sẽ dao động. Ngược lại, nếu ở Đế tinh, bệ hạ sẽ không nương tay với bất kỳ ai chọc giận người.
"Gavin, cậu phải biết, cho dù bệ hạ không ở Đế tinh, Đế quốc này vẫn nằm dưới sự khống chế của hắn, cậu nói cho ta, gần đây rốt cuộc cậu đã làm gì?" Levy phải biết được nguyên nhân mới có thể nghĩ cách cứu Gavin.
"Thuộc hạ, thuộc hạ ......" Người chướng mắt Gavin rất nhiều, trong thời điểm điều tra, hắn cơ bản không quan tâm cảm nhận của bất kỳ ai, phải nói thì hắn đã đắc tội với quá nhiều người.
Levy cũng biết tình cách Gavin, xuất thân quý tộc, sau khi tốt nghiệp Học Viên Quân Sự Hoàng Gia liền đi theo Levy, trở thành thân tín của hắn, cậu ta xuôi buồng thuận gió quá mức, cho nên ngoại trừ Levy, cậu ta cơ bản không để bất kỳ ai vào mắt. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Levy chỉ có thể cố gắng tìm hiểu tin tức, trước khi tìm được, cần giữ được tính mạng Gavin đã.
Vì ngày hôm qua Tô Thiếu Bạch quá mệt mỏi nên ngủ một giấc đến hơn 8h mới thức dậy. Hôm nay cần ủ rượu táo, còn phải đi hái táo. Người được mẹ Đường gọi tới cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngày hôm qua mới hái nho xong, hôm nay lại hái táo, trái cây bán tốt như vậy từ khi nào.
"Chị Đường này, có cách kiếm tiền thì chỉ chị em với." Một người phụ nữ khá sầu, sân trước sân sau nhà các bà đều rất rộng, do quá sát nhà nên không thể gieo trồng lúa hoặc cây nông nghiệp khác, nếu không khi bón phân sẽ bị xông đến xỉu mất. Nên chỉ có thể trồng ít cây ăn quả linh tinh, nhưng số lượng nhiều quá, ăn không hết. Cuối hạ đầu thu đã đến trước cửa, quả mùa hè còn chưa bán được, ăn hết, mùa thu lại chín tiếp, chẳng lẽ thật sự phải như mấy năm trước, cứ để quả rơi xuống đất trương phì lên sao?
"Chuyện này, để tôi hỏi xem có cần hay không, nhưng tôi không dám chắc đâu, mọi người cũng biết trái cây không bán chạy lắm mà giá cả còn thấp nữa." Mẹ Đường nghĩ có lẽ Tô Thiếu Bạch còn cần rất nhiều trái cây, cũng không chắc cậu có cần hay không.
"Được, có thể hỏi là được." Mấy dì thím rất vui mừng, có thể kiếm được một ít thì kiếm một ít, "Chúng ta bắt đầu thôi!"
Tô Thiếu Bạch đi xuống lầu, nghe được đoạn hội thoại này, mẹ Đường vừa lúc nhìn qua, cười xin lỗi với cậu.
"Con dậy rồi à, đi ăn sáng đi con!" Mẹ Đường đi tới, nhỏ giọng nói: "Các dì ấy đã giúp đỡ dì rất nhiều khi trước tìm công việc, không thể trực tiếp từ chối. Nếu con không cần, ngày mai dì sẽ nói lại với các dì ấy."
"Mẹ Đường, để con suy nghĩ chút đã." Tô Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: "Chủ yếu là con không biết rượu nho vừa ủ đạt được cấp A là ngoài ý muốn hay là rượu con ủ đều cho chất lượng như vậy. Nếu mẻ rượu táo này có thể đạt cấp A, có thể con sẽ tiến hành ủ số lượng lớn."
"Được, đi ăn cơm đi con!" Mẹ Đường rất vui mừng, tiểu Tô còn chưa thành niên đã có được tay nghề như này, về sau nhất định không lo ăn mặc. Bà nghĩ không lâu nữa, chờ điểm tín dụng trên tay cậu nhiều hơn, hẳn sẽ không tiếp tục ở lại, nghĩ vậy, mẹ Đường lại cảm thấy mất mát.
Một mèo một người cùng ăn sáng, mèo nhỏ ăn vui vẻ thì Tô Thiếu Bạch lại ăn như nhai sáp. Tuy cậu nói muốn sản xuất số lượng lớn, nhưng cậu cũng rất lo lắng, cậu không có người chống lưng, đến lúc đó có sẽ rước lấy phiền toái hay không đây! Tướng quân tên Gavin kia đã để lại bóng ma trong lòng cậu.
"Cục bông, nếu anh quen biết một đại lão thì tốt biết mấy." Tô Thiếu Bạch từ từ nói, như vậy cậu sẽ không sợ vì mình quá hiển lộ mà làm liên luỵ đến nhà họ Đường.
Tông Chính Thuấn: Có trẫm, ngươi còn muốn tìm đại lão nào?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Thiếu Bạch đang chống cằm nghĩ đến 'đại lão', lên cơn tức giận, nhưng Tô Thiếu Bạch không biết tiếng mèo, càng không có tâm linh tương thông với cục bông.
Sau khi Tô Thiếu Bạch ăn sáng xong cũng sắp đến 8h như đã hẹn với người xem livestream. Người xem đã sớm chờ ở đây, không ít người đã chạy vào rải hoa, đập liền mấy cái 'chiến hạm', đập thêm mấy con 'xe huyền phù.'
"Ha ha ha, tui tới rồi, hôm nay là chủ nhật, rốt cuộc cũng được xem toàn bộ quá trình rồi.
"Tôi chỉ muốn yếu ớt hỏi một cậu, rượu táo này ủ bao lâu vậy?"
"Hôm nay thật nhiều người, mấy người chui đâu ra vậy? A a a, cậu bạn nhỏ, ngày khui niêm rượu táo xin chọn 10 giờ sáng ngày làm việc nhé."
"Ha ha ha, không sai, 10 giờ sáng ngày làm việc."
"Quá độc ác, quá độc ác, cực lực kháng nghị, đề nghị sáng thứ 7 hãy mở bán."
"Nhóm cấp 3 phải làm sao bây giờ? Hôm đó vẫn đi học á!"
"Học viện quân sự chúng tôi làm sao bây giờ? Không có được báo trước ngày nghỉ đâu."
"Mấy người thật sự quẫy vậy á hả? Còn chưa bắt đầu ủ mà."
Tô Thiếu Bạch nhìn mọi người nhanh tay đặt rượu, cũng thấy zui zui, cười nói: "Thời gian ủ rượu táo tổng cộng 1 tháng rưỡi, ngoại trừ bản thân uống, đến lúc đó sẽ bán toàn bộ, số lượng hẳn là khả quan đấy. Hơn nữa, độ rượu trong rượu táo thấp, không giống rượu ủ lâu năm, nếu muốn làm rượu ủ lâu năm cần phải pha cùng rượu trắng, mà rượu trắng còn chưa bắt đầu ủ, cho nên mọi người cũng không thể mua nhiều, như vậy tốn nhiều điểm lắm!"
Rượu ủ lâu năm chính là rượu trữ hầm, thời gian càng lâu, rượu càng thuần, giá trị càng cao, rượu vàng và rượu trắng chính là 'đỉnh lưu' trong số đó.
Phòng livestream "Muốn sờ mặt cậu bạn nhỏ ghê."
"Nể tình biểu tình vô tội như vậy, tôi chỉ có thể nói với cậu bạn nhỏ, cậu nói đúng, lại mama ôm cái nào."
"Cái quỷ gì? Vì sao đột nhiên xuất hiện fan mẹ thế này?"
"Mấy người không được ưu tiên đâu, nào, cậu bạn nhỏ, cậu thật sự xác định rằng số lượng rất khả quan sao? Nhìn số người online thử xem đi?"
"70 vạn người, oh Lord, mới qua có 10 phút đã tăng thêm 10 vạn người, tiêu nồi lẩu, tiêu nồi lẩu rồi, lập flag khẩn cầu thiết lập quyền mua rượu theo thời gian follow, đạt tới bao nhiêu ngày mới có thể mua, không đủ thì đợi lần sau."
"Đừng có quá đáng, chúng tôi là người mới nhưng cũng là người, cũng có nhân quyền."
Lúc này Tô Thiếu Bạch mới kinh ngạc phát hiện hình như rượu cậu không đủ chia thật.
Ủ rượu táo, chuyện đầu tiên chính là phải hái táo, mẹ Đường gọi người tới hái phụ đã được không ít, còn phân công người rửa sạch táo. Hàm lượng đường trong táo sẽ quyết định hương vị cùng độ thành của rượu, cho nên chỉ chọn táo đã chín hoàn toàn. Những quả táo đỏ rực được rửa qua vẫn còn đọng những hạt nước trong veo, thoạt nhìn rất ngon miệng, Tô Thiếu Bạch liền cầm một quả lên gặm, tiếng "răng rắc" thanh thuý vang lên, chỉ nghe tiếng cũng đủ biết ăn ngon thế nào. Táo đúng y như yêu cầu của Tô Thiếu Bạch, ngọt thanh, ngọt 10 phần, Tô Thiếu Bạch ăn táo hai má phúng phính đặc biệt đáng yêu, ai thấy cũng muốn bóp mấy cái.
Người xem livestream: "Tôi cũng muốn ăn, cho tôi cắn miếng đi."
"Tôi cũng muốn, trắng nõn, y chang bánh bao."
"Mấy người nói táo hay nói mặt cậu bạn nhỏ thế."
"Nhìn lầu trên cmt là biết chưa thành niên rồi."
"Nhưng tôi muốn ăn táo kia!"
Người xem livestream: "......"
Táo rửa sạch thì vỏ sẽ còn dính ít nước, cho nên chưa thể bắt đầu ngay, vì thế Tô Thiếu Bạch dẫn cả phòng livestream trèo lên trèo xuống phụ hái táo. Việc này làm Tô Thiếu Bạch nhớ tới khi còn nhỏ cậu xem tập Tôn Ngộ Không đại náo Hội Bàn Đào, lúc nhỏ cậu đặc biệt hâm mộ Tôn Ngộ Không, những quả đào to bằng bàn tay hồng hồng phính phính nhìn quá ngon miệng, cắn một miếng lại ném một trái, cắn một miếng lại ném một trái ... Hiện tại Tô Thiếu Bạch nhìn những quả táo to nặng trĩu cành, liền có cảm giác y đúc.
Phòng livestream: "Giống con khỉ."
"Ha ha ha, một bé khỉ đặc biệt đáng yêu."
Tô Thiếu Bạch: "......"
Lúc vào nhà là cỡ 10h, cuối cùng mọi người cũng hoàn thành công đoạn chuẩn bị, sau đó là phần của Tô Thiếu Bạch. Táo để ráo bỏ vào máy cắt thành khối, tiếp theo cho vào máy ép chậm thành nước, cho pectinase vào để 'làm trong' nước ép trái cây, niêm miệng một nửa. Niêm miệng một nửa có nghĩa là chỉ đậy hờ, đảm bảo không khí có thể từ bên ngoài đi vào thùng, để lắng cỡ 2 ngày cho nước trong. Thao tác công đoạn đầu vô cùng đơn giản, nhưng công đoạn 'làm trong' sau này thì cần cách 2 ngày khuấy một lần, sau đó lại tiếp tục lên men, nước trái cây được 'làm trong' trong 13 ngày, sau đó mới chính thức cho vào thùng, niêm miệng lên men trong 1 tháng.
Pectinase: là nhóm enzymes để phá vỡ pectin - một cấu trúc polysaccharide nằm trong thành tế bào thực vật, thông qua phản ứng thuỷ phân (hydrolysis reaction), phản ứng E2 (trans elimination reaction), và phản ứng khử ester hoá (de-esterification reaction). (Nguồn: GG.) Gừa ko giỏi hoá lắm, nên có sai sót gì, hy vọng mn góp ý thêm giúp Gừa nhé! <3
Phòng livestream nghe thấy đều ngu người, bất quá nghe được Tô Thiếu Bạch nói thời điểm khuấy nước trái cây cũng sẽ mở livestream, toàn bộ đều vui vẻ. Có máy móc hỗ trợ, lần này Tô Thiếu Bạch xong việc khá nhanh, chỉ tốn 2 tiếng đồng hồ, toàn bộ táo đã hái được nhập thùng, người xem livestream xem đến thở dài, không muốn kết thúc a.
Phòng livestream "Xem thêm tí thì sao đâu, không thì cậu bạn nhỏ đưa mọi người ra bên ngoài ngắm chút đi?"
"Đúng á đúng á, bọc bùn đâu? Bọc bùn đã nói đâu?"
"A a a, nếu không thì nấu cơm trưa đi, cái này cũng được nè!"
Người xem livestream oa oa kêu, kiến nghị loại gì cũng có, chỉ muốn livestream kéo dài thêm một chút.
Tô Thiếu Bạch cười: "Gà với khoai lang đỏ chưa chuẩn bị mà, cái này để lần sau đi, tôi ......"
"Tiểu Tô!" Mẹ Đường từ phòng khách đi ra, sắc mặt có hơi nghiêm trọng, nháy mắt với Tô Thiếu Bạch.
Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, gật gật đầu, nói với phòng livestream: "Tôi có việc, hôm nay cứ vậy đã nhé, hai ngày sau gặp lại."
Người xem livestream: "......"
"Hôm nay với 2h thôi mà!"
Cậu bạn nhỏ, chúng ta làm một giao dịch 10 ngày luôn đi!"
"Mấy ông mấy bà đừng quậy nữa, vừa rồi tui nghe được mẹ Đường gọi cậu ấy, nhất định có chuyện cần."
Phòng livestream vẫn có fans lý trí, tuy Tô Thiếu Bạch không trực tiếp giới thiệu mẹ Đường với bọn họ, cũng không để bà lộ mặt trước ống kính, nhưng lúc hái táo, ngẫu nhiên họ cũng nghe được cậu gọi tên bà.
Tô Thiếu Bạch cũng cảm thấy có lỗi, chào tạm biệt mọi người rồi tắt livestream, sau đó vội vàng chạy về phía mẹ Đường.
"Sao vậy ạ?"
"Có người tới tìm con."
"Ai ạ?"
"Nhìn không quen."
Tim Tô Thiếu Bạch nhảy lộp bộp, không phải lại là tướng quân Gavin kia đấy chứ! Mang tâm tình thấp thỏm bất an, Tô Thiếu Bạch đi theo mẹ Đường ra phòng khách, nhìn thấy binh lính mặc quân phục đen, lòng lạnh ngắt, thật sự tìm được tới nhà họ Đường rồi sao. Cục bông nằm trong bụng Tô Thiếu Bạch nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, nhíu mày vô cùng không vui. Lại thêm thằng ngu nào tới doạ cậu ấy nữa?
Người tới ngoại trừ binh lính còn có thêm 3 người, nghe bọn họ tự giới thiệu thì một người quản gia, một người là nguyên soái phu nhân, một người giữa mày đều là lệ khí chính là lão nguyên soái.
Tô Thiếu Bạch nghe thấy danh hiệu này liền trợn tròn mắt, hôm trước đến 1 tướng quân, hôm nay lại đến 1 nguyên soái, làm sao bây giờ? Cậu hít sâu một hơi hỏi: "Xin hỏi ......"
"Cậu chính là bạch nguyệt quang phu nhân nuôi bên ngoài." Lão nguyên soái ngập tràn lệ khí cắt ngang lời Tô Thiếu Bạch, ánh mắt nhìn Tô Thiếu Bạch như nhìn người chết, sẵn sàng rút đao chém người bất kỳ lúc nào, "Người đâu, lấy chiến giáp của bổn nguyên soái ra đây, bổn soái muốn đấu với cậu ta."
Lão quản gia: "......"
Tô Thiếu Bạch: "......"
Bạo *cục bông* quân: "......"
Bonus: Khoai lang nhồi - Stuffed sweet potato.
Rượu táo - Apple Cider.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro