Chương 27: Cậu quên uống thuốc rồi

Chương 27: Cậu quên uống thuốc rồi.

Hiếm khi Trần Vãn không biết phải nói gì, đành cười gượng một cái, bởi vì cậu không thể nói "Vận may của tổng giám đốc Hà không bằng anh" lại càng không thể nói "Tôi càng muốn mượn vận của anh hơn" được.

Đã lâu rồi cậu chưa được nhìn gương mặt này ở khoảng cách gần như vậy, đúng thật là đỉnh, nhìn thêm một chút cũng đáng.

May mắn là Triệu Thanh Các cũng không có ý định bám lấy chuyện này mãi không buông.

"Dự án của cậu sao rồi?" Anh bỗng hỏi.

Trần Vãn vẫn đang mỉm cười, nhưng khi nghe câu này, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, những suy nghĩ chậm chạp rốt cuộc cũng liên kết được với hàm ý thực sự của câu nói trước đó.

Lúc đánh bài, Hà Thịnh Viễn nói bọn họ có duyên phận, sau khi cậu thắng ván thứ ba còn nói rằng xem ra bọn họ nhất định phải hợp tác rồi.

Bởi vì ông là một trong những nhà đầu tư đứng sau dự án Vạn Bảo Hàng, mà thế lực của bọn họ luôn cần tìm một con dê thế tội để chỉ trích La Càn Sinh, vừa khéo nửa đường lại xuất hiện một Trần Vãn không sợ chết, không cần tốn sức mà có được.

Nhưng trước đó Trần Vãn thực sự không quen biết Hà Thịnh Viễn, đây cũng là khi vô tình nhắc đến trong lúc đánh bài cậu mới biết.

Rượu vừa uống vào giờ đã trở nên lạnh trong dạ dày, có lẽ là do bị coi như một kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, tính toán khắp nơi mà vẫn thấp hèn xu nịnh.

Cồn như một tảng đá nặng nề đè xuống dạ dày, cổ họng khô khốc, khiến giọng nói của cậu trầm thấp hơn vài phần. Cậu cố gắng để lời nói của mình nghe có vẻ chân thành và thật thà: "Trước đây tôi không biết quan hệ giữa tổng giám đốc Hà với Vạn Bảo Hàng."

Triệu Thanh Các khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên nhắc đến Hà Thịnh Viễn.

Anh chỉ định nhắc nhở Trần Vãn sau này đừng tham dự những buổi điều trần nguy hiểm như vậy nữa, nếu không muốn nhờ vả anh thì có thể tìm đến Trác Trí Hiên hoặc Đàm Hựu Minh.

Nhưng lần này, La Càn Sinh cũng không còn đáng ngại, gã không thể lật ngược tình thế được nữa rồi.

Chỉ là, chuyện này Triệu Thanh Các không nên tỏ ra là mình biết, chỉ đành nói bóng gió: "Nội bộ Vạn Bảo Hàng có rất nhiều phe phái, Thạch Chương Dân hẳn cũng đã nói với cậu rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động."

Thực ra, Triệu Thanh Các đã hạ quyết tâm sau này sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Trần Vãn nữa, và gần như đã làm được. Nhưng chuyện này thì... quá mức rồi, chỉ cần dính dáng đến chính trị đều vô cùng nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm. Anh cảm thấy Trần Vãn hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, hoặc cũng có thể là đã nhận thức được rồi nhưng vẫn muốn mạo hiểm.

Anh cũng biết Trần Vãn hơi e dè mình, thế nên giọng điệu và thái độ lúc này không còn cứng rắn, lạnh lùng như khi đánh bài nữa, ngược lại có thể coi là ôn hòa, thậm chí có phần... dịu dàng.

Chỉ là, cả người nói lẫn người nghe đều không ý thức được điều đó.

Trần Vãn nuốt nước bọt, nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh Triệu đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Triệu Thanh Các cảm thấy Trần Vãn cũng khá biết nghe lời, mặc dù đầu tròn nhưng không cố chấp và điên cuồng như thư ký từng mô tả, chẳng qua anh lại có cảm giác Trần Vãn có gì đó khang khác, rất nhỏ, liệu anh có nên nói thêm điều gì đó không?

Ngay lúc đó, có người bước vào.

Chính là cậu trai được sắp xếp ngồi bên cạnh Triệu Thanh Các ban nãy.

"Anh Triệu, anh... Trần?" Cậu trai hơi tròn mắt, dường như cảm thấy rất kỳ lạ khi hai người này lại xuất hiện cùng nhau ở đây, "Sao hai người lại ở đây?"

Vừa nói xong cậu ta đã biết mình lỡ lời, lập tức bước tới, cúi đầu lễ phép giải thích với Triệu Thanh Các: "Xin lỗi, là ông Hà không thấy anh đâu, lo lắng có chuyện gì xảy ra nên bảo tôi ra xem thử."

Triệu Thanh Các cụp mắt nhìn cậu ta một cái, sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt bình thản đó lại khiến người ta cảm thấy áp lực trong lòng.

Trần Vãn cảm thấy ly rượu lạnh trong dạ dày biến thành một tảng đá cứng, mắc kẹt ở đâu đó trong cơ thể, như thể ngăn dòng máu lưu thông.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười, nói: "Tôi ra rửa mặt, tình cờ gặp anh Triệu thôi, tổng giám đốc Hà không cần lo lắng."

Triệu Thanh Các định bảo cậu trai ra ngoài trước, nhưng lúc này, điện thoại của Trần Vãn rung lên.

Vì cậu biến mất quá lâu, Trác Trí Hiên lo lắng cậu bị cồn kích thích thần kinh mà ngất xỉu ở góc nào đó không ai phát hiện.

Sau đó là tin nhắn của Đàm Hựu Minh, chỉ có ba dấu chấm than, đại khái là lão hồ ly Hà Thịnh Viễn này thật khó đối phó, Thẩm Tông Niên cũng rất cứng, hắn không giống Triệu Thanh Các, chẳng hề nể mặt, bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng, hỏi cậu có rảnh qua đây không?

Giọng nói léo nhéo của Đàm Hựu Minh vang lên trong điện thoại, Triệu Thanh Các vẫn luôn nhìn Trần Vãn, chờ cậu cúp máy.

Trần Vãn nói cậu phải quay lại rồi.

Lúc quay về sảnh tiệc, cậu đi tách khỏi Triệu Thanh Các, vì vậy không nghe thấy câu nói mà Triệu Thanh Các dành cho cậu trai khi bước vào: "Cậu không cần vào nữa."

.

Trần Vãn tiếp tục ngồi lại bàn đánh bài một lúc, bên ngoài mưa đã lớn hơn.

Khách khứa cũng lần lượt rời đi, có người dẫn theo bạn đồng hành, trực tiếp ở lại tận hưởng một đêm xuân sắc.

Đường xuống núi Tiểu Đàm chỉ có một lối, mấy chiếc xe nối đuôi nhau, ánh chớp bạc cùng cơn mưa làm mờ biển số xe và các dấu hiệu nhận diện. Chiếc Land Cruiser của Trác Trí Hiên chạy đầu, tiếp đó là chiếc Bentley của Đàm Hựu Minh, còn xe Trần Vãn ở cuối, vì vậy cậu biết rõ trong số đó không có chiếc Maybach.

Trời mưa, xe không chạy nhanh được, gió đêm trên núi mạnh, cây cối và cỏ dại trên sườn đá điên cuồng lay động.

Trần Vãn tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt mơ màng, cảm giác như gió mưa bên ngoài có thể xuyên qua lớp kính mà tràn vào.

Khi xe vào khúc cua, ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng tới, ly rượu dâu lạnh ngắt trong dạ dày cậu dường như bị lắc qua lắc lại. Cuối cùng, cậu mới sực nhớ ra, ồ, hôm nay quên uống thuốc rồi.

.

Cuộc gặp mặt với Hà Thịnh Viễn diễn ra rất thành công, chẳng bao lâu, các trang tin thương mại và tài chính đều rầm rộ đưa tin Minh Long sắp hợp tác với ông trùm tàu biển. Thậm chí, truyền thông chính thống TCB còn trực tiếp tuyên bố nếu tin này là thật, đây sẽ là một liên minh mang tính thời đại tại Hải Thị.

Hải Thị có vị trí địa lý đắc địa. Từ những năm 70, nhờ vào dòng vốn nước ngoài mạnh mẽ cùng chính sách hỗ trợ, nơi này đã trở thành viên ngọc quý của Vùng Vịnh. Tuy nhiên, điều đó cũng dẫn đến sự phụ thuộc nghiêm trọng vào vốn ngoại trong lĩnh vực thương mại xuất nhập khẩu, vận tải và logistics, ẩn dưới sự phồn vinh là những nguy cơ tiềm ẩn.

Nếu Minh Long ra tay, thị trường vốn ngoại sẽ bị chèn ép đáng kể, quyền kiểm soát kinh tế và rào cản công nghệ sẽ được giảm thiểu không ít, đồng thời cũng sẽ kết nối trực tiếp với nội địa, lấy lại quyền phát ngôn kinh tế.

Tin đồn xôn xao khắp nơi, nhưng Minh Long dường như không có ý định bác bỏ hay xác nhận, chỉ đến khi tin tức bị đẩy lên đỉnh điểm, Hà Thịnh Viễn đích thân gửi thư mời đến các kênh truyền thông lớn: Một buổi tiệc rượu và họp báo công bố kế hoạch tuyến hàng hải mới.

Lần gặp trước là do Đàm Hựu Minh dàn xếp, hai bên đã đạt được thỏa thuận riêng, lần này xem như là lời tuyên bố chính thức của Hà Thịnh Viễn trước công chúng, cũng là một sự hồi đáp và thể hiện thành ý trong việc hợp tác với Minh Long.

Sau buổi gặp tại núi Tiểu Đàm, Trần Vãn và Hà Thịnh Viễn còn gặp lại nhau trong một hội nghị xúc tiến dự án Vạn Bảo Hàng. Nguồn vốn mà cậu kiểm soát đã giúp hóa giải một phần áp lực đòn bẩy, tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện của La Càn Sinh cũng đúng như cậu đã cược, có vẻ như thế lực phía Hà Thịnh Viễn đã ra tay đè bẹp gã, Trần Vãn tạm thời được an toàn.

Tại hội nghị xúc tiến dự án, Trần Vãn đích thân rót rượu cho Hà Thịnh Viễn, về cả công lẫn tư, cậu đều nên kính đối phương một ly này.

Hà Thịnh Viễn rất tán thưởng Trần Vãn, không có cậu, buổi gặp mặt đầu tiên với đám thiếu gia đó chưa chắc đã suôn sẻ đến vậy. Hơn nữa, sau khi Trần Vãn tố cáo La Càn Sinh, bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đối phương đã bị lật đổ.

Vì thế, hôm nay Hà Thịnh Viễn đích thân đưa thư mời cho Trần Vãn, mong cậu nhất định phải đến dự.

Buổi họp báo không chỉ để phản hồi về tin đồn hợp tác giữa Hà Thịnh Viễn và Minh Long mà còn nhằm công bố kế hoạch chuyển trọng tâm sang tuyến hàng hải Bắc Âu. Vì vậy, tiệc rượu sau họp báo còn có sự tham dự của Felipe.

Felipe là thành viên hoàng gia Na Uy.

Kể ra cũng trùng hợp, Felipe là bạn học của Đàm Hựu Minh và Trác Trí Hiên thời còn du học tại Học viện Công nghệ Hoàng gia. Năm đó, quan hệ giữa họ rất tốt, dù sao thì Đàm Hựu Minh vốn hòa đồng với tất cả mọi người.

Tiệc rượu của người Bắc Âu có rất nhiều quy tắc. Đàm Hựu Minh kể rằng năm xưa, khi được Felipe mời tham gia tiệc rượu riêng của hoàng gia, trong gia tộc cổ xưa của họ có một nghi thức thú vị bất thành văn gọi là "Secret Exchange".

Nghĩa là mỗi vị khách đều phải chuẩn bị hai chai rượu, một chai đưa cho phục vụ bỏ vào hộp mù, ai lấy được thì coi như là duyên, xem như kết bạn; chai còn lại có thể ghi tên rồi đặt lên kệ rượu cho khách khác thưởng thức.

Mỗi khách mời khi vào tiệc sẽ nhận được một tấm nhãn, có thể dán lên chai rượu mà mình thích, cuối cùng, chủ nhân của chai rượu sẽ lựa chọn tặng nó cho ai.

Có lẽ Hà Thịnh Viễn muốn nhân cơ hội này tạo nền tảng cho kế hoạch Bắc Âu, nên bữa tiệc cũng áp dụng nghi thức đó để thể hiện sự tôn trọng và hiếu khách với Felipe.

Đây là lần đầu tiên Trần Vãn nghe về quy tắc này, cảm thấy khá thú vị, vì thế đã bỏ công đi tìm rượu.

Triệu Thanh Các không thường hút thuốc, nhưng dường như có chút hứng thú với rượu và trà.

Trần Vãn có quá ít thông tin, chỉ có thể dựa vào quan sát và suy luận.

Cuối cùng, cậu chọn được một chai Mulando M218, sản xuất xứ từ phía đông dãy núi Helan, thuộc vùng Ninh Hạ.

Chai còn lại là Chardonnay, đến từ vùng Chablis, hương vị khá tương đồng.

Nhưng xét về thời gian lên men, kỹ thuật ủ và mùi hương, Trần Vãn vẫn hài lòng với chai Mulando hơn.

Cậu cẩn thận giao hai chai rượu cho phục vụ, dặn dò kỹ rằng Mulando đặt trên kệ trưng bày có dán nhãn, Chardonnay thì bỏ vào hộp mù để khách chọn, xin đừng nhầm lẫn.

Phục vụ cẩn thận nhận lấy. Nhìn bóng lưng anh ta ôm hai chai rượu, Trần Vãn vẫn không yên tâm, định nhắc lại lần nữa, nhưng vừa lúc đó, có vị khách khác gọi phục vụ đi mất.

Cậu thấy đối phương bận rộn nên không cố chấp nữa. Đây là địa bàn của Hà Thịnh Viễn, chuyện này không liên quan gì đến cậu.

Trác Trí Hiên và Đàm Hựu Minh vẫn đang kẹt trên đường, chưa đến nơi, một mình Trần Vãn đứng cạnh tủ rượu một lúc, cũng không chủ động tìm ai để xã giao.

Đột nhiên, một giọng nói không cao không thấp vang lên từ phía trên đầu: "Trần Vãn."

Cậu ngẩng đầu. Tầng hai có một bục xoay thấp, Triệu Thanh Các đang tựa vào lan can, trò chuyện với một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc xoăn dài vừa phải. Đối phương thao thao bất tuyệt bằng tiếng Anh, còn Triệu Thanh Các thì đặt một tay lên lan can, nghiêm túc lắng nghe, thấy Trần Vãn ngẩng đầu, anh khẽ nhấc tay, ra hiệu bằng một cử chỉ rất nhẹ, môi khẽ mấp máy: "Lên đây."

Hành động và ngôn ngữ của anh đều nhẹ đến mức khiến Trần Vãn hoài nghi mình có nhìn nhầm không, vì vậy cậu không nhúc nhích.

Lời tác giả:

Thấy có bạn nói truyện chậm quá, thật ra đây đúng là một câu chuyện khá chậm nhiệt.

Triệu Thanh Các vốn không phải kiểu người dễ dàng bị cuốn hút ngay lập tức, anh nhất định phải có một bước ngoặt, một điều gì đó đủ mạnh mẽ, đủ tàn khốc để phá vỡ sự kiêu ngạo cố hữu trong lòng anh. Chỉ khi đó, anh mới thực sự ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro