♂Chương 3♂

Edit: Mèo Không Mông

Beta: Eri-chi, An Ju

Ngụy Thanh là một người cực kỳ xem trọng thời gian, hiển nhiên Liên cũng vậy, bởi vì ngay tại thời điểm Ngụy Thanh lái xe tới nhà Liên, đã thấy cậu chờ ở cửa.

Hôm nay Liên mặc đồ thoải mái mà lại thanh thoát không chút phàm tục. Áo len trắng kiểu dáng đơn giản phối với quần bò màu lam nhạt, đại khái là tiện thể chụp hình tuyên truyền cho áp phích quảng cáo mùa y phục mới luôn. Vẫn cặp kính đen, Ngụy Thanh cảm thấy hắn có thể hiểu Liên vì cái gì vẫn luôn mang theo kính râm, khuôn mặt hoàn hảo xinh đẹp như vậy đi ra đường nếu không đeo kính, hậu quả....sẽ thật kinh khủng.

Vì tránh cho trở thành con mồi của nhóm 'chó săn', Liên đề nghị đỗ xe cách đài phát thanh một đoạn rồi xuống xe, hai người một trước một sau tiến vào tòa nhà.

Đạo diễn Trương đã lên kế hoạch kĩ càng cho buổi chụp hình áp phích quảng cáo lần này, nhất định phải vừa bí ẩn, vừa gợi cảm, lại vừa bắt mắt.

Thợ phục trang, make up đưa cho Liên đổi bộ áo khác cũng màu trắng, nhưng khá rộng so với hắn. Trương Vân Long vừa thấy liền gật đầu lia lịa, quả nhiên tam chuẩn (đủ ba yêu cầu mà đạo diễn Trương nêu trên). Mà tạo hình của Ngụy Thanh lại là để trần nửa thân trên.

Đầu tiên, hai người tách ra chụp đơn, Ngụy Thanh vốn xuất thân là người mẫu, dễ dàng bày ra tư thế khiêu gợi thành thạo điêu luyện. Còn Liên, vốn trời sinh gợi cảm không cần tạo gì nhiều, thợ trang điểm vẩy nước lên người cậu, áo sơ mi trắng dính sát lên người, da thịt như ẩn như hiện, không cần làm cái gì đã đủ làm cho người ta phải mất máu. Thực yêu nghiệt mà.

Tiếp theo, hai người chụp hình chung, nước dính trên thân thể Liên mới được hong khô đôi chút, tuy rằng đã mở máy sưởi, nhưng sợ là vẫn sẽ bị nhiễm chút cảm mạo. Thợ chụp ảnh rải lông vũ ra khắp mặt nền sân dựng bối cảnh, hai người ngồi lên trên. Ngụy Thanh buộc phải ôm Liên vào trong ngực, động tác có chút cứng ngắc.

"A Thanh, thả lỏng một chút."

"..."

"A Thanh, để tay phải vào trong áo của Liên."

"..."

"Đúng, nắm lấy hông của cậu ấy."

Cứ như vậy sau khi chụp được mấy bức.

"Như vậy không được rồi, A Thanh vẫn quá cứng." Thợ chụp ảnh cùng Trương Vân Long thảo luận.

Ngụy Thanh bất đắc dĩ ngồi ở một bên xoa xoa tóc. Hắn cũng rất muốn thả lỏng, có điều...

"A Thanh. "

Thợ chụp ảnh đi tới chỉ điểm.

"Có phải trong lòng có bài xích hay không? Cứng ngắc như vậy thật không giống cậu lắm." Những nhiếp ảnh gia cùng Ngụy Thanh hợp tác qua đều biết, Ngụy Thanh tuyệt đối là dân chuyên nghiệp, đối với yêu cầu của nhiếp ảnh gia đều luôn phối hợp theo.

"Không phải."

"Bởi vì đối phương là nam, cảm thấy không quen?"

"Ngược lại sẽ không." Tuy là nam, nhưng thực tế so với nữ còn đẹp hơn. Khả năng chính là bởi vì đối phương quá đẹp đi, trái lại có điểm không nhịn được mà buông tiếng "Haiz" thở dài.

Nhiếp ảnh gia bị đánh bại, liền thương lượng một hồi. "Vậy, đành phải để Liên chủ động." Chỉ có như thế, áp phích tuyên truyền quảng cáo mới không giống những cảnh quay có thể dễ dàng bỏ qua, điều này chắc chắn phải đặt lên hàng đầu. Vừa nãy vẫn để Ngụy Thanh chủ động, nếu không được, cũng chỉ còn cách là đổi lại. "Liên, được không?"

"Ừm, được. "

"Vậy A Thanh ngồi ở bên kia đi." Ngụy Thanh tuy rằng ủ rũ, nhưng hắn dù sao thì vẫn là người mẫu chuyên nghiệp, biết nên tiết chế tâm tình.

"Liên ngồi trong lòng A Thanh, thử khiêu khích hắn một chút. "

Ngụy Thanh nhắm mắt lại thả lỏng người, hắn cảm giác được ngón tay thon dài của Liên xẹt qua cổ mình, sau đó là đôi môi mềm mại, cũng không có kề sát ở trên da, mà là duy trì một khoảng cách nhất định, khí tức ấm áp phả quanh cần cổ, sau đó tiến lên chuyển qua vành tai, lại hạ xuống, cứ như vậy lặp lại những nơi đã đi qua, hô hấp dần dần tăng nhanh. Tay của hắn trong lúc vô tình từ trên lưng của Liên một đường hạ xuống, dường như đã bị thứ gì đó dẫn dắt, cuối cùng dừng lại trên chiếc eo thon, lực đạo vừa phải vòng tay ôm, nhẹ nhàng trượt vào vạt áo hé mở.

"Tốt, dừng." Thợ nhiếp ảnh không biết là kích động hay là hưng phấn mà đỏ cả mặt.

Ngụy Thanh mở mắt ra, tay của hắn còn ở bên trong áo của Liên.

"Perfect! Quá hoàn hảo! Quả thực làm cho người ta phun máu." Nhiếp ảnh gia không nhịn được kích động mà nói năng lộn xộn.

Mặt khác, các nhân viên cũng đều không ngoại lệ mà đỏ mặt, thực sự như là đã thấy được điều gì đó khiến người kinh diễm.

Chỉ là áp phích tuyên truyền quảng cáo đã chụp tới mức này, tỉ lệ người xem phim tuyệt đối khả quan.

"Hôm nay chụp tới đây thôi, mọi người thu dọn đồ đạc đi." Trương Vân Long ra lệnh một tiếng, xua tan đi bầu không khí mờ ám.

"Đi thay quần áo." Liên nói.

Ngụy Thanh vội vàng dời tay khỏi người Liên, lại nói, thân ảnh này xúc cảm cũng tốt thật. Hai người thay xong quần áo đi ra, Trương Vân Long đã chờ ngoài cửa.

"Tôi vừa nãy đã nghĩ rồi." Hắn đem hai chiếc chìa khóa cùng một tờ giấy giao cho Ngụy Thanh "Quyết định vẫn nên làm như vậy đi."

"Cái gì?"

"Từ hôm nay đến khi xong phim, cậu và Liên cứ ở đây, cùng nhau sống chung thật tốt, từ từ bồi dưỡng tình cảm đi." Trương Vân Long kiên định nói: "Nếu như cậu vào lúc quay còn cứng như vừa rồi, tôi sẽ rất phiền não."

Liên phải đi về thu thập đồ đạc, Ngụy Thanh gọi điện thoại để Lâm Vũ đem đồ dùng sinh hoạt của mình đưa tới, trước hết lái xe dựa theo địa chỉ Trương Vân Long đưa cho mà tìm được nơi ở, cách trường quay rất gần, quả nhiên là tất cả vì điện ảnh. Nhìn qua một lượt gian phòng, hắn triệt để há hốc mồm, chỉ có một gian phòng ngủ, một chiếc giường...

Lâm Vũ nhận được tin tức, rất nhanh mang đồ dùng sinh hoạt của Ngụy Thanh đến đây. "Ô, đạo diễn Trương nghĩ cũng chu đáo thật, căn nhà này tốt thật tốt thật." Hắn đúng là đang giở giọng cảm khái với chiếc giường đôi kia.

Ngụy Thanh không nhịn được liền trừng hắn một cái.

"Tôi đã nhìn ảnh hai người chụp buổi sáng, thực sự là kinh diễm, sếp nói không sai, đây tuyệt đối là cơ hội lớn cho cậu có thể tự mình đột phá." Mặc dù là đang nói khích lệ, thế nhưng giọng điệu của Lâm Vũ lại biểu hiện rõ hắn đang cười trên sự đau khổ của người khác.

"Được rồi, anh có thể đi rồi." Ngụy Thanh trực tiếp đẩy Lâm Vũ ra cửa.

"Đúng rồi, tôi mang cho cậu mấy thứ thiết thực đó, để ở trên ghế sofa nhớ phải xem nha". Lâm Vũ ngay lúc cánh cửa đóng lại giãy giụa hô.

Thứ thiết thực? Ngụy Thanh nhìn về phía ghế sofa, chiếc hộp nhìn thực quen mắt... Hắn vỗ trán một cái, đúng rồi, là GV của Liên... Lâm Vũ đáng chết.

Lâm Vũ đi không bao lâu, Liên đã đến, hành lý của hắn cũng không nhiều, đơn giản chỉ có một cái vali. Hắn quan sát gian nhà một lượt, đối với chiếc giường kia cũng không phát biểu ý kiến gì.

"Tôi tắm trước." Tại trường quay bị ướt một thân nước, mới vừa trở lại liền thu dọn đồ đạc giằng co một hồi lâu.

"Được." Ngụy Thanh ngồi ở trên ghế sofa, xem kịch bản, cảnh H, cảnh hôn, trời ạ.... Hắn liếc mắt nhìn chiếc hộp vẫn nằm trong góc ghế sofa, nhất thời bộc phát ác tâm muốn vứt đi. Bên trong có năm chiếc đĩa, bìa ngoài nhưng vẫn còn được coi là truyền thống, chính là ảnh Liên nửa che nửa đậy. Hắn chọn một cái đĩa với tên gọi thực uyển chuyển bỏ vào bên trong đầu đĩa.

GV của Liên thực sự là... Ngày hôm nay lúc chụp hình, Ngụy Thanh chỉ biết Liên thực gợi cảm, thế nhưng trong này, quả thực chính là mị thái vạn ngàn, mỗi động tác, mỗi ánh mắt. Ngụy Thanh cảm giác chính mình có điểm miệng lưỡi khô khốc, hắn nới lỏng cổ áo. GV bắt đầu một đoạn, hiện lên dáng vẻ thanh tú của Liên, sau đó một nam nhân khác đi ra, nam nhân ngồi trên ghế đem Liên ôm ở trên đùi, bắt đầu cởi y phục của hắn, lộ ra nhũ hoa phấn hồng xinh đẹp, đem nhũ hoa thẹn thùng chơi đùa một phen ướt đẫm mới chậm rãi đem quần Liên cởi ra, Ngụy Thanh lúc sau nhìn quần của Liên trong GV hạ xuống liền thấp thỏm, nhưng vẫn còn may bộ vị trọng điểm đều đã được che đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng mơ hồ có chút thất vọng. Đây là cái loại tâm trạng gì chứ, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng tiếp tục xem. Nam nhân dùng ngón tay ở sau hậu huyệt ra vào một hồi, liền bắt đầu 'đề đao xông trận'.

Ngụy Thanh nghe được âm thanh cửa phòng tắm mở, chỉ vào hình ảnh nói: "Đâm vào thật rồi."

"Ừm, muốn thử một chút không?" Liên vừa dùng khăn mặt lau nước dính trên tóc vừa cúi đầu hỏi. Vài sợi tóc ẩm ướt kề sát trên vành tai Ngụy Thanh, xúc cảm lạnh lẽo kích thích khiến cho hắn hốt hoảng nghiêng người sang bên.

"Không cần..."

"Vậy cũng tốt, tôi ngủ một giấc trước, khi nào ăn cơm tối gọi tôi dậy". Liên nói xong liền thật sự đi về phòng ngủ.

Ngụy Thanh nhìn phía dưới mình thế mà lại có phản ứng, quả nhiên là quá lâu chưa được phát tiết... Dùng sức vỗ trán một cái, vì cái gì lại nói không cần chứ! Xem ra, chỉ có thể đi xối nước lạnh...

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro