♂Chương 7♂

Edit: Mèo Không Mông

Beta: Meo kun

Chu Bình hỏi: "Trên thế giới này có loại thuốc nào có thể làm cho người ta quên đi tất cả bi thương hay không?"

Minh An đáp: "Nếu như trên thế giới này không có bi thương, con người ta sao biết được phải quý trọng hạnh phúc trong tay?"

Chu Bình luôn tùy hứng, thích mơ mộng, Minh An thì lại quá mức thực tế, tự mãn. Như vậy, ở trong hiện thực liệu hai người thật sự có thể hấp dẫn lẫn nhau? Ngụy Thanh không hiểu, hắn không biết yêu, hắn có thể diễn Minh An, thế nhưng hắn không hiểu tình cảm của Minh An. Trên thế giới này có một loại người thiên về tình cảm, bọn họ không có ai làm bạn sẽ không thể sống. Thế nhưng cũng có một loại người, luôn cảm thấy tình yêu có cũng được mà không có cũng vậy. Ngụy Thanh vừa vặn thuộc loại người sau.

Ngụy Thanh sở dĩ đến giờ vẫn không có scandal, cũng không phải là bởi vì người này giữ mình trong sạch, mà là vì hắn không hiểu, hắn không biết cái gì gọi là yêu. Hắn nhớ lại thời điểm khi hắn rời đi nước Mỹ, đã từng có cô gái khóc lóc nói yêu hắn xin hắn đừng đi, tha thiết đến vậy mà đến giờ bóng dáng cô gái kia trong ký ức từ lâu đã mơ hồ. Hắn khép lại kịch bản, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, lam lục hai sắc đan xen nhau trên tầng mây, chỉ từ sự biến hóa ấy ta có thể nhìn rõ màu sắc của đường chân trời, bất ngờ mà đơn điệu, đôi khi xen lẫn một hai chấm hồng, khiến người ta kinh diễm không thôi. Hắn không khỏi nghĩ, cuộc sống cũng chính là như thế.

Xe buýt ở trên đường cái quanh co, gập ghềnh đã chạy hơn 14 giờ. Ngụy Thanh cúi đầu nhìn Liên dựa vào vai hắn ngủ không biết trời đất, vươn ngón tay ra đem một lọn tóc xòa ở trước mặt quấn lấy. Liên đeo kính mắt, từ trên nhìn xuống, khuôn mặt vốn đã nhỏ lại bị che đi, chỉ thấy được cái trán trơn bóng. Trong cuộc sống đơn điệu thường ngày, người này giống như là ngôi sao bán hồng kia, đến đột ngột, bất tri bất giác khắc sâu trong lòng. Mỗi lần hiểucậu thêm một chút lại cảm thấy mới mẻ không thôi.

Chuyện Liên say xe này là Ngụy Thanh sau khi lên xe mới biết. Kỳ thực cũng không thể nói là say xe, căn cứ theo bản thân Liên từng nói, cậu chỉ say khi đi loại xe buýt không có hệ thống điều hòa không khí. Chẳng trách luôn luôn chăm chỉ, ngoan ngoãn như Liên sáng sớm hôm nay bất ngờ vô lý gây sự, mãi cũng không muốn xuống lầu, sau khi nhìn thấy phải ngồi loại xe gì thì cả gương mặt càng thêm trắng bệch.

Ngụy Thanh hiếm khi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, cảm thấy vô cùng thú vị. Từ khi bắt đầu lên xe, người Liên từng chút từng chút chậm rãi mềm nhũn, cuối cùng hận không thể đem mình cuộn thành một vòng tròn toàn bộ núp trong lòng, đem toàn bộ trọng lượng thân thể đều đặt lên người hắn, rốt cục cũng ngủ.

"Ngụy Thanh tiên sinh còn đang xem kịch bản, quả nhiên nghiêm túc nha." Quý Chỉ An đóng vai nữ phụ dựa đầu vào lưng ghế nói. Quý Chỉ An cùng em gái chính là một đôi song sinh, hai người sinh ra đã là ngôi sao, năm nay mới 16 tuổi, cô chị tự nhiên hào phóng, cô em hoạt bát đáng yêu. Hai người các cô là hôm nay mới đến đoàn kịch, bắt đầu từ ngày mai quay sẽ có hai vai do các cô diễn. Hai người họ chủ yếu diễn xuất đều là dạng phim thiếu niên thần tượng, mà Ngụy Thanh thì lại vai nam chính, cho nên tuy rằng lần này chỉ là phân vai phối diễn vai nữ phụ cũng không phải quá khó khăn. Thế nhưng có thể cùng Ngụy Thanh hợp tác, đối với hai chị em họ mà nói thực sự là cơ hội khó có được.

Quý Chỉ An cũng có kinh nghiệm hoạt động trong làng giải trí, nói dài cũng không dài, mà ngắn cũng không hẳn. Những thứ liên quan tới Ngụy Thanh, cô nghe nói qua rất nhiều tin đồn. Nhìn chung mà nói người này rất dễ thân cận, đối với công việc càng thêm nghiêm túc, không hề dính tới scandal, v...v.., chỉ là cô vẫn luôn không quá tin tưởng. Cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh, thế nhưng ở khoảng cách gần như vậy xác thực vẫn là lần đầu tiên, bản thân hắn so với hình ảnh trên truyền hình nhìn càng thêm hấp dẫn, đó là mị lực của bản thân hắn, cũng không phải thông qua một vai diễn nào đó. Cô không tin một nam nhân xuất sắc như vậy lại chưa bao giờ yêu, có lẽ chỉ là hắn che giấu quá tốt mà thôi.

Ngụy Thanh cười cười thu hồi kịch bản.

"Liên tiên sinh vẫn ổn chứ?"

Em gái Quý Chỉ An nghe được hai người trò chuyện, cũng quay lại, cùng chị gái sinh đôi làm động tác giống nhau, một mặt lo lắng nhìn Liên, thật ra bởi vì thời điểm Liên vừa mới lên xe sắc mặt tái nhợt quá mức doạ người.

"Chỉ là say xe mà thôi, ngủ rồi sẽ không sao." Ngụy Thanh nói, giơ tay lên sờ sờ đầu Liên, như là xác định hắn đã ngủ say.

"Liên tiên sinh thật sự rất xinh đẹp, da dẻ mịn màng~ thầm nghĩ muốn sờ một chút ~~" Quý Chỉ Bình vẻ mặt say mê nói, đồng thời ý định đưa tay ra, đem suy nghĩ đi đôi với hành động. Kết quả, thời điểm đưa đến một nửa liền bị chị gái đánh cho một cái.

"Không được vô lễ như thế~ "

Quý Chỉ Bình ủy khuất hé miệng, xoa chỗ tay bị vỗ đỏ. "Chỉ sờ một chút thôi mà, Liên tiên sinh sẽ không để ý đâu."

"Nhưng tôi sẽ để ý." Ngụy Thanh trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, thế nhưng câu nói này lại khiến người ta cảm thấy hắn đang rất nghiêm túc.

Hai chị em Quý gia không hẹn mà cùng rụt đầu về.

"Chị, chị đỏ mặt cái gì?"

Quý Chỉ An liếc em một cái. "Chẳng lẽ em không đỏ mặt?"

"Làm sao bây giờ, em luôn cảm thấy Ngụy Thanh tiên sinh rất quyết đoán."

"Đúng vậy, rất quyết đoán..." Con gái luôn là sinh vật nhạy cảm, trong thời gian ngắn các cô đều có thể dễ dàng phát hiện bản tính đối phương, tuy rằng đều là xuất phát từ bản năng.

Ngụy Thanh cũng không quan tâm hai người họ đang nói thầm cái gì, lại tiếp tục chuyển ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, bắt đầu từ hôm nay, đoàn làm phim chuyển qua quay ngoại cảnh. Lần này ngoại cảnh được lựa chọn là nơi có suối nước nóng nổi tiếng ở vùng ngoại ô, nghe nói bên trong Hậu Cúc được bao quanh bởi các dãy núi, phụ cận có rất nhiều suối nước nóng thiên nhiên, không khí trong lành, cảnh sắc hài hòa, đã từng có rất nhiều chương trình truyền hình cùng phim trường cũng đều ở nơi này lấy bối cảnh quay.

"Nhưng là, tại sao tác gia Liên Linh cũng phải theo tới đây?"

"Đương nhiên là muốn tới giám sát biểu hiện của cậu và Liên rồi."

Liên Linh nghiêm trang nói.

"Kỳ thực, cô chỉ muốn mượn cớ để đi du lịch suối nước nóng ngoại ô thôi chứ gì." Trương Vân Long rất không nể mặt mũi vạch trần.

"Có sao đâu chứ, dù sao tự tôi cũng có thể lo tiền chi phí cho chuyến du lịch." Liên Linh căm giận nói, cho là Trương Vân Long vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện cô không chịu chi trả chi phí.

Suốt quãng đường quả thực rất nhàm chán, mọi người trong đoàn kịch đang không biết lần thứ bao nhiêu hết tán gẫu xong lại ngủ, rốt cục trước khi mặt trời lặn xe buýt đã tới trấn Hậu Cúc ở trong núi.

Toàn bộ trấn nhỏ đắm chìm trong màu đỏ rực của ánh chiều tà, khắp nơi lan tỏa một loại cảm giác không thể xâm phạm hoàn toàn tách biệt với vẻ đẹp thế gian. Tại đó, nhân viên đoàn làm phim lục tục đi xuống xe buýt, tất cả đều thấy khoan khoái cả người, cảm giác như được sống lại. Trong không khí trôi nổi dày đặc mùi lưu huỳnh theo tự nhiên mà hay tập trung số lượng lớn xung quanh các suối nước nóng, vừa bắt đầu hít thở có chút không quen, nhưng lâu dần thành thói quen, chỉ coi như một loại trải nghiệm mới mẻ.

"Liên, tỉnh lại đi, đến rồi." Ngụy Thanh duỗi ra một cánh tay khác không bị Liên đè lên, lay lay vai của cậu.

Liên mơ mơ màng màng đáp một tiếng, tháo ra miếng che mắt, có chút mờ mịt nhìn một chút xung quanh. Người trên xe buýt còn đang lục tục đi xuống, trên xe đã không còn lại mấy người.

Ngụy Thanh nhịn cười. "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."

Liên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời bị mỹ cảnh tại trấn nhỏ mê hoặc, hoàn toàn quên mất cảm giác không khỏe trên xe, theo thói quen đội mũ lên rồi lôi kéo Ngụy Thanh xuống xe.

"Như thế nào, Liên, thích không?" Trương Vân Long thấy bọn họ xuống xe, cười vang bắt chuyện.

Liên đi tới, thấy được bọn họ sắp sửa vào khách sạn bên cạnh một khu suối nước nóng nhỏ, mùi lưu huỳnh đối với Liên đang còn say xe mà nói có chút kích thích, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đến gần, đem bàn tay chạm xuống mặt nước. Nhiệt độ âm ấm, mặt trên quanh quẩn sương mù nhàn nhạt, thật sự rất ấm áp.

"Lại đây, giới thiệu với mọi người, vị này chính là bà chủ của quán trọ mà mấy ngày tới chúng ta sẽ ở." Trương Vân Long nhiệt tình hướng về phía mọi người giới thiệu.

Bà chủ quán là một phụ nữ trung niên, thoạt nhìn đã hơn 40 tuổi, vóc người có chút phát tướng, thoạt nhìn hàm hậu thành thật.

"Chào mọi người, hoan nghênh đã đến suối nước nóng dã ngoại Hậu Cúc, tôi là bà chủ của khách sạn suối nước nóng này, các vị có thể gọi tôi là Tình Nương." Giọng nói của Tình Nương cũng giống bề ngoài khiến người ta cảm giác được sự hiền lành, đôn hậu. "Ở đây, các vị có bất kỳ thứ gì cần đều có thể tìm tôi."

"Chào Tình Nương ~" Mọi người nhanh chóng hướng về bà chủ hòa nhã này chào hỏi.

Tình Nương dẫn mọi người tiến vào khách sạn, nội thất toàn bộ đều được trang trí theo phong cách Nhật. Tình Nương giúp họ phân phòng, đồng thời căn dặn mọi người nửa giờ sau xuống dưới dùng cơm. Ngụy Thanh vẫn chung phòng với Liên, căn phòng của bọn họ ở lầu hai, ban công nhỏ hướng về phía sân sau của ngôi nhà. Từ trên ban công có thể nhìn thấy vài khu suối nước nóng xây trong sân vườn, so với cái ở cửa chính kia còn lớn hơn nhiều. Bởi vì giờ đang là thời gian cơm tối, nên không có người nào ở bên trong.

"Tatami* kìa." Có lẽ là ở trên xe ngủ quá lâu, tinh thần Liên tốt dị thường. Gian phòng thiết kế kiểu Nhật đặc biệt hấp dẫn hắn, nhìn thấy đệm chăn rải ở trên tấm tatami, Liên giống như đứa nhỏ mà nhào tới, gương mặt thỏa mãn.

*Tatami: một loại chăn nệm được dùng để lát sàn nhà truyền thống của Nhật Bản thay cho giường cao như bình thường.

"Thích đồ Nhật ?" Liên như vậy khiến Ngụy Thanh cảm thấy thật đáng yêu, hắn cũng đi tới, ngồi song song cùng Liên lên tấm tatami trải trên mặt đất. Hắn đã từng vì chụp hình quảng cáo mà không chỉ một lần đi qua Nhật Bản, cho nên đối với lối kiến trúc nơi này cũng không có quá kinh ngạc.

"Ừ, rất thú vị." Liên thuận tiện với lấy cái gối ở đầu giường ôm vào trong ngực, lăn lộn như trẻ con.

Ngụy Thanh nghĩ thầm, như ngươi vậy so với chiếu tatami còn thú vị hơn. Lập tức nhanh chóng lấy chăn, bọc Liên thành cái nem rán, phát hiện Liên muốn giãy dụa, dứt khoát đem cả người đè lên nhốt cậu ở bên trong, hai người cười đùa lăn thành một đoàn.

"Khụ." Lâm Vũ cười như không cười gõ cửa, rốt cục thành công hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Ngụy Thanh tức giận lườm hắn một cái, Liên từ trong chăn được giải thoát đi ra, hít sâu hai cái, đồng thời phát hiện Lâm Vũ.

"Tôi mang hành lý đến, Liên tiên sinh, chào."

"Lâm tiên sinh." Liên cũng cười, chào hỏi Lâm Vũ, không chút lúng túng.

" Đạo diễn Trương đã gọi hai người xuống ăn cơm hai lần rồi."

"Được rồi." Liên thu thập sơ qua một chút, theo hai người đi xuống lầu.

"Anh muốn nói cái gì cứ nói đi." Ngụy Thanh đi sau lưng, dùng âm thanh Liên không nghe được nói, hắn cố gắng không để ý tới ánh mắt Lâm Vũ thỉnh thoảng quét tới, nhưng thực sự nhịn không nổi gương mặt vẫn luôn không có ý tốt lại nín cười kia của hắn.

"Không có gì thật mà." Lâm Vũ suy nghĩ một chút còn nói: "A Thanh, Liên thật sự không tệ, bản thân tốt nhất là nên nắm chắc cơ hội."

"Anh nghĩ đi đâu vậy." Ngụy Thanh lần này trực tiếp ném cho Lâm Vũ một cái lườm nguýt.

Lâm Vũ dừng bước, nhìn Ngụy Thanh một chút, ánh mắt vừa ngắm sau lưng Liên, mình nghĩ sai rồi sao? Không thể nào?

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro