♂Chương 8♂

Edit: Mèo Không Mông

Beta: Meo kun

Bởi cân nhắc đến chuyện đi đường mệt mỏi, tối hôm nay không có nhiệm vụ quay phim, đạo diễn Trương gợi ý mọi người buổi tối đi ngâm suối nước nóng thư giãn một chút, lập tức được hưởng ứng mãnh liệt.

"Ai? Liên đâu?"

Liên Linh nhìn thấy Ngụy Thanh một mình ngồi bên uống rượu trái cây, vì vậy đi tới hỏi.

"Về phòng rồi." Ngụy Thanh chỉ trên lầu.

"Mọi người lát nữa muốn đi tắm suối nước nóng, cậu kêu Liên xuống đây cùng đi."

"Được." Ngụy Thanh đáp ứng, một tay chống xuống đất đứng dậy.

Ngụy Thanh đi tới cửa phòng, mơ hồ nghe được thanh âm Liên đang nói chuyện, phòng ở khách sạn này hiệu quả cách âm bình thường không đến nỗi kém như vậy. Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, Liên đang ngồi trên giường gọi điện thoại, nhìn thấy hắn tiến vào khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.

Ngụy Thanh thấy cậu không ngại, vì vậy ngồi xếp bằng tại chỗ khác trên giường chờ cậu.

Liên nói chuyện với biểu tình vô cùng nhu hòa: "Bảo Bảo có khỏe không?"

"..."

"Chắc còn nửa tháng nữa, làm phiền anh rồi."

"..."

"Được rồi, không thành vấn đề, anh muốn ăn cái gì đều được."

"..."

"Ngụy Thanh tiên sinh đã trở lại, lần sau tôi sẽ gọi cho anh."

Đối phương không biết nói gì, Liên đáp lại câu "Được rồi" liền tắt điện thoại.

"Bạn à?" Không biết tại sao, Ngụy Thanh cảm giác trong lòng không thoải mái, đúng, không thoải mái. Hắn đột nhiên phát hiện chính mình căn bản đối Liên hiểu biết không được bao nhiêu. Nhận thức đột nhiên này ở trong tâm trí hắn dường như đủ để hóa thành một cái móng vuốt mèo gãi gãi, khiến hắn đứng ngồi không yên.

"Ừ, Ngụy Thanh tiên sinh tìm tôi có việc sao?"

Ngụy Thanh cưỡng chế khó chịu trong lòng. "À, Liên Linh tiền bối kêu tôi hỏi xem cậu có muốn cùng đi tắm suối nước nóng hay không."

"Không, tôi vừa mới nghe phục vụ khách sạn nói đằng sau có một chỗ, có thể nhìn ngắm sao trời rất đẹp, tôi nghĩ đi xem xem."

"Muốn tôi cùng cậu đi không?" Ngụy Thanh bật thốt lên. Sau đó mới phát hiện không đúng, hắn ngẩng đầu lên, Liên mỉm cười nhìn mình.

"Ngụy Thanh tiên sinh quả thật rất dịu dàng."

"Không phải, tôi..." Ngụy Thanh cũng không biết nên nói như thế nào.

Liên lúc này đã đứng lên. "Cách nơi này cũng không xa, không sao, tôi chỉ đi một lát sẽ về ngay." Nói xong liền đi ra ngoài.

Nếu đối phương đã nói như vậy, đại khái là thật sự không muốn bị quấy rầy, Ngụy Thanh cũng không tiện mặt dày đi theo, vì vậy cầm áo tắm đi tới suối nước nóng ở sân trước, hắn cũng cần một chút thời gian để làm dịu tâm tư hỗn loạn.

Điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng, Cố Khải Triết dứt khoát trực tiếp tắt nguồn điện thoại di động. Thật phiền phức!

Nói cái gì mà những chuyện kia để diễn viên đóng thế đi làm, cậu chỉ phải bảo vệ hình tượng của mình là được.

Bọn họ cho là điện ảnh là cái gì, chỉ dựa vào mặt của mình để chiếm doanh thu phòng vé sao? Đó là lí do mà mình vẫn luôn cố gắng trở thành thần tượng minh tinh. Mình tốt nghiệp từ học viện điện ảnh cơ mà, so với cái tên Ngụy Thanh từ đài T tới kia không biết tốt hơn bao nhiêu, vì cái gì lại không chịu nhìn nhận năng lực của mình chứ?

"Anh khóc sao?"

Âm thanh đột ngột vang lên dọa cho Cố Khải Triết nhảy dựng, hắn xoay người, nhưng mỹ cảnh trước mắt lại khiến hắn suốt đời khó quên.

Liên lẳng lặng đứng ở giữa rừng trúc, ánh sao sáng rọi qua khe hở rừng trúc rơi xuống trên mái tóc trầm hơn cả màu đêm đen của Liên, dường như khoác lên cho nó một tấm lụa bạc mỏng. ngũ quan cậu tinh xảo, không phân nam nữ, nhưng vóc người thon dài, khung xương kia lại như một lời nhắc nhở với người khác, rằng người này thực sự là nam, chỉ có thể dùng một chữ 'xinh đẹp' để hình dung thanh niên trước mắt này. Cậu chỉ đơn giản mặc áo T-shirt cùng quần bò, trong núi, gió nhẹ thổi qua ở trên quần áo tạo ra từng gợn sóng, tất cả, đều có vẻ gì đó không chân thực.

Nếu như đổi thành người khác, lúc này đại khái đã bị cậu quyến rũ. Đáng tiếc người được thưởng thức mỹ cảnh này lại là Cố Khải Triết, một người đối với Liên không có bất kỳ hảo cảm nào, thậm chí còn mang theo chút địch ý. Cho nên, Cố Khải Triết chỉ là giật mình một chút, rất nhanh liền khôi phục lại.

"Ai đang khóc chứ?" từng chữ từng chữ đều là gằn từ trong miệng mà ra. "Còn có, cậu tại sao ở đây?"

Liên trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của hắn, đi thẳng tới một tảng đá ở bên trái chỗ Cố Khải Triết đang đứng, ngồi xuống.

Cố Khải Triết lúc này mới hơi hồi tưởng lại, người quản lý của hắn - Lưu Hồng tựa hồ ban ngày có đề cập tới, hôm nay đoàn làm phim 'Nhàn nhạt' sẽ tới.

Hắn cũng ngồi trở lại chỗ cũ. Liên lẳng lặng nhìn sao trời, không nói lời nào, Cố Khải Triết len lén liếc mặt bên của Liên, càng nhìn càng không hiểu người này. Hắn ghét Liên, còn hơn cả Ngụy Thanh. Hắn không thể hiểu được, tại sao mọi người có thể tiếp nhận một nam diễn viên GV đóng phim truyền hình. Hắn cảm thấy sự tồn tại của Liên hoàn toàn lăng mạ sự nghiệp điện ảnh của hắn.

"Đẹp quá."

Cố Khải Triết đương nhiên sẽ không cho là Liên đang nói hắn, hắn theo tầm mắt Liên nhìn lên. Sao trời nơi này cùng trong thành thị hoàn toàn khác nhau. Trong núi không khí tinh khiết, ít ô nhiễm, cho nên vật trở ngại giữa bầu trời cũng ít, sao thoạt nhìn vô cùng sáng ngời, phảng phất gần ngay bàn tay. Thời điểm Cố Khải Triết tới cũng không có phát hiện điểm này, hắn chỉ muốn tìm chỗ nào yên lặng một chút, liền bất tri bất giác đi đến nơi này. Hắn nhìn nhìn, cảm thấy tâm hồn của mình cũng bị cảnh đẹp này chiếm đi, ngay cả Liên đi lúc nào cũng không có phát hiện.

Ngụy Thanh ngâm suối nước nóng xong, nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như một thân mệt mỏi cùng hết thảy tâm tư phiền não đều bị cái suối thần kỳ kia hút sạch. Hắn tạm biệt mọi người rồi trở về phòng, lúc này đã hơn 10 giờ, trong phòng không một bóng người, Liên vẫn chưa về.

Ngụy Thanh có chút lo lắng. Hay gọi điện thoại hỏi một chút, hắn nghĩ. Không biết Liên có mang theo điện thoại không. Hắn lấy điện thoại của mình ra đang chuẩn bị gọi, đột nhiên nhìn thấy bên gối của Liên tựa hồ đặt một chiếc điện thoại di động.

"Thật sự không mang à."

Ngụy Thanh thở dài, cầm chiếc điện thoại di động lên, nghịch một chút, bỗng nhiên phát hiện không đúng. Đây không phải là điện thoại Liên, cái mà Liên dùng buổi chiều không phải là cái này, vậy đây là của ai? Hắn như thể bị ma xui quỷ khiến, mở nguồn điện thoại, máy hiện lên trạng thái khởi động, bên trong không có ghi chép trò chuyện cũng không có tin nhắn gì cả, như thể là một cái máy mới tinh. Hắn lại mở danh bạ ra, bên trong chỉ có một cái tên, Lam Phi.

Hắn là ai, hắn và Liên có quan hệ như thế nào? Tại sao Liên chuẩn bị riêng một chiếc điện thoại di động chỉ để lưu tên của người này?

Cậu đang đợi điện thoại của người này, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Ngụy Thanh. Thế nhưng đợi bao lâu, một ngày, hai ngày, một tháng, một năm thậm chí e rằng rất nhiều năm, bây giờ vẫn còn đang đợi...

Ngụy Thanh đột nhiên cảm thấy đau đầu, hắn biết cơn đau đớn này, bởi vì nó đã cùng hắn làm bạn rất nhiều năm. Hắn cuộn chặt mình thành một vòng vào trong chăn, hắn đã quen làm vậy để đối mặt với đau đớn, đồng thời rất nhanh tiến vào giấc mộng.

Lâm Vũ nói, đây là một hình thức tự vệ. Cuộn thân lại thành một vòng, chỉ để lộ mặt ở bên ngoài, là bởi vì cảm thấy bất an.

Thế nhưng mặc kệ nó, nếu như làm vậy mà có thể trốn tránh đau đớn thì vẫn tốt.

Trong giấc mộng, Ngụy Thanh lại trở về quá khứ. Hắn một mình đi qua khu phố rách nát không thể tả, hai bên đường đi hoặc đứng hoặc ngồi xổm, người đang ngồi màu da khác nhau, bọn họ hai người, ba người một vây lại thành một nhóm, cũng có số ít đơn độc. Ánh mắt họ hoặc kính sợ hoặc khinh bỉ, càng nhiều hơn chính là lạnh lùng, thờ ơ. Thực sự là không cần suy nghĩ, hắn biết rõ ràng đây là giấc mơ, rồi lại lơ đãng quên mất. E rằng, đây không phải là mơ cũng không chừng, hắn chỉ đơn giản là đang quay về trước đây.

Có người vỗ vai hắn, hắn xoay đầu lại, đầu tiên thấy là một cái tay đen kịt đặt trên bờ vai hắn, người kia cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng.

"Hey, Cyan."

Trong lúc nhất thời, các loại tâm tình hỗn loạn tràn vào đầu Ngụy Thanh, tất cả ở trong không gian thu hẹp mà phân tách, va chạm, thời điểm tưởng chừng Ngụy Thanh cảm giác chính mình cũng bị chia năm xẻ bảy, trong ngực bỗng nhiên có cảm giác ấm ấp chậm rãi khuếch tán ra, dần dần lan tràn đến tứ chi rồi toàn thân, sau đó ý thức của hắn lâm vào trống rỗng, cái gì cũng không còn.

Lúc Ngụy Thanh tỉnh lại, không ngở chỉ mới vừa tờ mờ sáng, hắn vẫn đang nằm trên giường. Tứ chi của hắn không biết khi nào đã duỗi ra, không còn co chặt lại, trong lồng ngực ấm áp, là Liên. Hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của Liên, cảm nhận mùi thơm ngát lan tỏa, một lần nữa rơi vào mộng đẹp.

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro