💉[BÁC SĨ CẤM DỤC].16
Chương 16
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Dữu Tử Húc trải qua một ca phẫu thuật lớn, cần được theo dõi trong khu ICU trong hai ngày. Đường Đường vốn là bác sĩ, sau khi tan tầm lập tức đến ICU để hỗ trợ, đây cũng là lần đầu tiên sau khi hành nghề bác sĩ Đường lấy công làm tư.
Nhờ cơ thể khỏe mạnh của Dữu Tử Húc, buổi tối vào ngày đầu tiên sau ca phẫu thuật hắn đã lờ mờ tỉnh, chỉ là chưa thể nói được, vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí ra. Đôi mắt đen sáng của hắn mất đi sắc thái, không còn chút sức lực nào chậm chạp chớp chớp, vẫn luôn đau đáu nhìn bác sĩ Đường mặc áo cách ly kín mít.
Đường Đường thì thào bảo hắn nhắm mắt nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Dữu Tử Húc không nghe, vẫn cố chấp nhìn cậu chằm chằm, như muốn xác định xem cậu có bị thương ở đâu hay không.
Lòng Đường Đường mềm nhũn, cậu ghé sát vào tai Dữu Tử Húc, nói nhỏ rằng mình không bị thương, bảo hắn mau ngủ đi. Sau khi được đảm bảo, Dữu Tử Húc có vẻ nhẹ nhõm hơn, không kìm được nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Dụng cụ phát ra tiếng bíp bíp nhẹ, sóng điện tâm đồ cho thấy bệnh nhân trên giường bệnh đã ổn định, nhưng tình trạng ICU lặp lại quá nhiều lần, Đường Đường canh cho hắn ngủ say, suốt đêm không chợp mắt.
......
Mấy ngày nay Dữu Tử Húc không tỉnh táo lắm, cứ hôn mê liên tục. Phải đến gần một tuần mới cảm thấy bớt buồn ngủ và mệt mỏi. Kể từ khi được chuyển ra khỏi ICU và trở về phòng bệnh bình thường, bác sĩ tan tầm sẽ đến thăm hắn, nếu bận cậu sẽ bảo hai ông anh lớn đi chăm sóc biến thái con.
Rốt cuộc, có quá nhiều người muốn tính mạng của Dữu Tử Húc, cho dù Sở Vọng và Vincent không nói ra, họ cũng biết ơn Dữu Tử Húc vì đã chặn nhát dao này.
Mặc dù ... hai ông lớn không giỏi chăm sóc người cho lắm, và Dữu Tử Húc cũng không muốn họ chăm sóc mình. Bệnh nhân và người chăm bệnh ghét nhau đến chết, nhưng ít nhất mối quan hệ của họ đã dịu lại rất nhiều kể từ sự việc này, không còn đến mức thấy mặt nhau là cầm dao vác súng.
Nhưng mà ... đến lúc trả thù tiểu trà xanh, hai anh lớn không chút do dự.
Giống như bây giờ, Đường Đường bận như điên vừa xử lý xong công việc để đi thăm Dữu Tử Húc, nhưng ai ngờ vừa vào cửa, mùi thơm phả vào mặt. Trong phòng bệnh, Sở Vọng và Vincent đang ăn bít tết uống rượu vang đỏ trên sô pha, không biết đầu bếp mời ở đau về mà món bít tết thơm nức mũi.
Mà khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Dữu Tử Húc đầy bất bình, hắn nhìn họ ăn, nuốt nước bọt ừng ực.
Đường Đường: "......"
Thế thì cũng thôi, đằng này họ phải vừa nói chuyện từ tốn vừa thưởng thức món ăn, dao nĩa màu bạc cắt thớ thịt bò, bề mặt miếng bít tết chín vừa, rải những hạt tiêu đen đậm đà, bên trong vẫn còn tươi sống, độ dai vừa phải, cắt một miếng nước sốt tràn ra ...
"Ực"
Đường Đường dường như nghe thấy biến thái con nuốt nước miếng, bất đắc dĩ căng da đầu: "Được rồi, hai người ăn nhanh đi, Dữu Tử Húc bây giờ không thể ăn mấy cái này, đừng cố ý chọc thèm nữa."
Sở Vọng ăn miếng thịt bò, đôi môi màu nhạt dính chút nước sốt, dùng đầu lưỡi liếm láp, làm cho đôi môi có chút bóng loáng. Hắn híp đôi mắt dài hẹp, thỏa mãn nói: "Được thôi...."
Vincent cũng lấy khăn ăn lau miệng, sau đó cầm ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm, mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt miễn bàn hấp dẫn cỡ nào.
Dữu Tử Húc: "..."
Dữu Tử Húc sắp tức chết rồi!
Hắn ai oán nhìn hai ông anh ăn sạch sẽ thịt, sau đó khịt mũi nhìn Đường Đường vô cùng đáng thương.
Đường Đường hơi không đành lòng, nhanh chóng đẩy hai ông lớn nhiều việc ra ngoài, để mình đổi ca để chăm sóc Dữu Tử Húc. Trong khoảng thời gian này hợp tác giữa Sở Vọng và Vincent sắp kết thúc, họ quả thực rất bận, lý do chính họ đến đây là để đợi bác sĩ tan làm.
Ừm... còn có tiện thể chọc giận con chó điên nhỏ nữa.
"Anh đi nhé cưng."
Sở Vọng nói xong thấp giọng nâng mặt bác sĩ lên, hôn lên môi, trước khi rời đi còn phải dùng đầu lưỡi bắt nạt bác sĩ thở hổn hển. Vincent cũng nắm lấy bàn tay xinh đẹp thon dài của bác sĩ mà hôn, như muốn cắn một vết răng trên tay cậu, hầu kết hắn lăn lộn một lúc nhưng cuối cùng vẫn không cắn.
Chờ cửa phòng bệnh đóng lại, Đường Đường còn chưa kịp thở dốc, Dữu Tử Húc đã ghen tị đến đỏ hoe mắt trên giường, ấm a ấm ức gọi cậu.
"Anh."
Đường Đường vành tai đỏ bừng, lau nước bọt trên môi, xoay người giả vờ bình tĩnh bước đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.
"Chuyện gì vậy."
Sắc mặt Dữu Tử Húc vẫn còn có chút tái nhợt, hắn phụng phịu: "Anh... anh không gần em nửa tháng!" Đôi mắt nhỏ không ngừng trôi về phía anh trai.
Lỗ tai của Đường Đường càng đỏ hơn, nhíu mày: "Chỉ còn chưa cắt, nghĩ cái gì trong đầu đấy?"
Dữu Tử Húc nhủ thầm, nghĩ làm anh kêu khóc không ngừng, nghĩ muốn giã nát ruột dâm của anh, bắn đầy vào bụng anh!
Mặc dù trong lòng đầy ý dâm nhưng khuôn mặt của Dữu trà xanh vẫn phồng lên, đôi mắt đen láy nhìn bác sĩ. Bộ dạng đáng thương kết hợp với sắc mặt tái nhợt của thiếu niên, không bất ngờ chọc người đau lòng.
Đường Đường đỏ mặt vô cớ, quyết tâm quay đi, nhưng Dữu Tử Húc ngay sau đó đã nắm lấy tay áo cậu, lắc qua lắc lại làm nũng.
"Anh à...... Em khó chịu. Anh giúp em được không?" Hắn nhìn chằm chằm môi bác sĩ, trầm giọng dụ dỗ, "Anh ơi ngậm cho em đi, một chút xíu thôi...."
Đường Đường mím chặt môi, đôi mắt nhạt màu mông lung một lúc, cuối cùng đành chịu thua trong một loạt tiếng "anh ~" đáng thương của Dữu Tử Húc.
Cậu leo lên giường bệnh, dưới cái nhìn không thể trốn tránh của Dữu Tử Húc, đỏ lỗ tai cởi chiếc quần bệnh phục, không có quần bệnh thùng thình che đậy, quần lót phồng lên một khối to vô cùng bắt mắt, quy đầu to thò ra từ mép quần, dễ thương đáng yêu chảy dịch tuyến tiền liệt.
Đường Đường chỉ khi nhìn thấy một cái đầu mới thấy dễ thương, nếu lấy hết cả cây ra thì sẽ là một con quái vật vô cùng gớm ghiếc.
Đường Đường cúi đầu, cầm lấy đầu nấm nhô ra khỏi mép quần, đôi môi mềm mại quấn lấy đỉnh tròn nhấp một ngụm dịch nhầy, đầu lưỡi mềm mại còn không ngừng liếm láp lỗ chuông.
Dữu Tử Húc hít một hơi thật sâu, cơ bụng căng lên tức thì, hắn nắm chặt tay lại, cố gắng làm dịu đi khoái cảm. Mặc dù khoái cảm của cơ thể rất mạnh, nhưng quan trọng nhất vẫn là khoái cảm tinh thần, chỉ cần nghĩ rằng đây là bác sĩ tình nguyện, con nai vàng trong lòng Dữu Tử Húc đã nhảy nhót sung sướng.
Rất không có liêm sỉ.
Hàng của Dữu Tử Húc không khó ăn, không có mùi vị lạ, chỉ có mùi hormone mạnh mẽ của đàn ông cùng mùi tanh đặc trưng của tinh dịch, nhưng mùi vị đặc trưng của loại động dục nam này giống như thuốc kích dục khiến Đường ảnh đế vừa đói vừa khát kẹp chặt lỗ hậu.
Hmm... ngon quá
Bác sĩ vùi đầu vào bụng bệnh nhân, phun ra nuốt vào phần đầu nấm lộ ra ngoài, nước bọt chảy xuống cằm, thấm dần mép quần lót. Bệnh nhân trẻ tuổi thở hồng hộc, nhỏ giọng ra lệnh cho bác sĩ cởi quần, lấy dương vật bự của mình ra mà ăn.
Bác sĩ ngoan ngoãn nhả đầu nấm, dùng ngón tay mảnh khảnh kéo quần lót ra, một cây hàng đồ sộ màu đỏ tím không thể chờ đợi bật ra, đập vào mặt bác sĩ một cái. Một vết nước chạy ngang mặt bác sĩ, cậu hơi choáng váng, nhưng vẫn nuốt lấy dương vật to dưới sự thúc giục của bệnh nhân.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vói vào đám lông mu đen nhánh, bác sĩ từng đợt từng đợt say sưa thổi kèn mà làm cho bệnh nhân thở dốc, hầu kết lăn lộn.
Dữu Tử Húc dạng chân ra nhìn bác sĩ vùi đầu vào đũng quần mình, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm láp khe rãnh đầu nấm, cố gắng nuốt quy đầu to vào sâu hơn.
Khả năng học hỏi của bác sĩ rất nhanh, chỉ sau vài lần sặc sụa là có thể nuốt thành công cả một phần quy đầu vào họng mà đè ép. Nghe tiếng thở dốc trầm thấp không tự chủ được của bệnh nhân, dù khóe mắt rưng rưng cũng không dừng lại, từ đáy lòng còn dấy lên một niềm tự hào kỳ lạ.
"Ưm, anh giỏi quá... ah ..."
Dữu Tử Húc hét lên như người bị chơi, làm bác sĩ nghe thấy mặt đỏ bừng. Hắn vừa í ới rên dâm vừa lay thắt lưng cắm gậy thịt càng sâu, cuối cùng ấn đầu Đường Đường mà đâm thọc.
Đường Đường há to miệng để gậy thịt to dài ra vào trong miệng, nước bọt tràn ra khắp nơi, đôi mắt ngấn nước nhìn Dữu Tử Húc, bất giác nuốt nước bọt, cổ họng co thắt để cho Dữu Tử Húc sướng chết!
Hắn thở gấp muốn tiến nhanh hơn, nhưng cử động kéo vết thương gây đau đớn khiến hắn nhe răng trợn mắt, Đường Đường vội vàng ngăn hắn lại, để cậu tự mình nuốt lấy con quái vật to lớn không dễ lấy lòng này, dùng sức siết chặt cổ họng phục vụ hắn thoải mái.
Bệnh nhân trên giường bệnh đã lâu chưa xả, bác sĩ ngậm rất gian nan, khóe miệng hơi bị dương vật lớn làm nứt ra, cổ họng đau rát , nhưng dương vật vẫn bừng bừng phấn chấn chưa có dấu hiệu ra.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể tăng tốc, nuốt đầu dương vật vào sâu hơn, đôi tay thon dài sờ soạng hai quả trứng, dùng hết sức lực cả người, cầu mong những kích thích này sẽ khiến bệnh nhân nằm trên giường bệnh nhanh chóng bắn ra.
Hơi thở bệnh nhân cứng lại, dương vật lớn thoải mái bắt đầu cương cứng thêm, lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của bác sĩ, ngay cả thở cũng phải gian nan.
Mạch trên thân gậy đập thình thịch, rõ ràng đã gần đến lúc xuất tinh, cổ họng bác sĩ run lên, ngậm lấy dương vật to lớn. Bệnh nhân văng tục một tiếng, ấn mạnh đầu bác sĩ dập liên tục năm sáu cái rồi mới rút dương vật, nhắm thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng quạnh quẽ của bác sĩ với cái miệng hơi hé ra rồi phùn phụt xuất tinh
Hơi nóng thiêu đốt lần lượt phả vào mặt bác sĩ, cặp kính không gọng dính đầy dịch trắng, trong miệng đỏ tươi cũng dính một mảng tinh dịch, đầu lưỡi nhỏ giật giật vô cùng quyến rũ.
Dữu Tử Húc bắn sung sướng, thả chim ra, tranh thủ bác sĩ đang choáng váng vì bị bắn vào mặt, vội vàng cởi áo cúi đầu cắn lên vai cậu tham lam liếm mút máu tươi.
"A......"
Đường Đường đau đớn rên rỉ, nhớ tới Dữu Tử Húc vừa mới phẫu thuật xong, liền huých nhẹ vào vai hắn, "Bẩn ... đừng mút."
Dữu Tử Húc không quan tâm, dùng hết sức hút máu chảy ra, đôi mắt thoải mái nheo lại, cho đến khi máu từ vết thương bị hút hết mới lưu luyến liếm dấu răng .
Không muốn tiếp tục cắn vì đau xót, Dữu Tử Húc bất mãn liếm môi, nhìn chằm chằm hạ thể của bác sĩ được bọc trong quần âu, khàn giọng nói: "Anh, để em liếm cho anh."
Hắn đưa tay ra, không đợi bác sĩ từ chối đã kéo tuột thắt lưng của cậu. Đường Đường sợ hắn động đến miệng vết thương nên không dám vùng vẫy mạnh, nhanh chóng bị bệnh nhân tụt quần tây xuống. Chiếc quần lót cotton trắng ôm lấy cặp mông đầy đặn và dương vật bán cương.
Dữu Tử Húc mới lạ nhìn bác sĩ một cái, nhưng Đường Đường xấu hổ quay đầu không nhìn hắn.
"Anh, anh cương rồi."
Dữu Tử Húc mỉm cười càng làm cho Đường Đường càng thêm xấu hổ và tức giận, khuôn mặt quạnh quẽ bị nhuộm đỏ ửng. Hắn kéo quần lót xuống, gậy thịt nhỏ nhắn này mềm mại dễ thương bật ra, đầu nấm chảy nước. Thực ra hàng của bác sĩ cũng không nhỏ, nhưng nếu đem so với ba con lừa kia thì vẫn chẳng là gì.
Dữu Tử Húc nhướng mắt nhìn Đường Đường, đầu lưỡi gợi tình liếm láp thân thể dương vật khiến cho cây gậy nhỏ run lên, nước chảy ra nhiều hơn.
"Lỗ của anh dâm, dương vật cũng dâm..." Dữu Tử Húc nuốt lấy cây gậy thịt nhỏ với vẻ thích thú, ậm ừ nói: "Chậc chậc... chỉ cần liếm là có thể chảy ra nhiều nước như vậy rồi."
"Ưm...... mm......"
Đùi Đường Đường run lên, khóe mắt đỏ ửng, cậu thở hổn hển cắn chặt môi, nhịn không phát ra tiếng. Dữu Tử Húc phun ra nuốt vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu. Đường Đường không nhịn được nữa phải nức nở, vừa chuẩn bị xuất tinh thì giọng nói của Sở Vọng đột nhiên vang lên.
"U... làm gì đấy?" Người đàn ông tò mò hỏi.
Đầu của Đường Đường nổ vang, gậy thịt nhỏ bé rung động bắn tinh dịch vào miệng Dữu Tử Húc, Dữu Tử Húc nheo mắt, sung sướng nuốt xuống.
Khi dư âm của cao trào trôi qua, Đường Đường thở hổn hển ngẩng đầu lên, Sở Vọng và Vincent không quay lại, không biết từ đâu ra giọng nói.
Bên kia, hai người đàn ông tranh thủ lúc rảnh rỗi mải mê xem cảnh dâm đãng trình diễn trong camera giám sát, trong lòng ẩn ẩn ghen ghét.
"Chậc, không sợ chơi xong là tắt thở lên đường luôn à." Sở Vọng ghen ghét bật loa lên, miệng ăn mắm ăn muối nói một câu.
Vincent kéo cà vạt, đặt cây bút vàng ký tên xuống, đôi mắt xanh biếc nhìn hai người ân ái trong phòng bệnh, khoang miệng nếm thấy mùi chua lòm.
Dữu Tử Húc liếm láp cậu nhỏ hồng hào, ngẩng đầu hừ mũi với đèn tường: "Tôi thích."
Hắn dụi mặt vào bụng Đường Đường, làm nũng nói muốn liếm lỗ của bác sĩ. Đường Đường sắp chết vì xấu hổ, sao có thể đồng ý yêu cầu của Dữu Tử Húc?
Nhưng Dữu Tử Húc vẫn bế bác sĩ trên giường, bác sĩ vừa vùng vẫy là hắn hở hổn hển nói vết thương đau quá, làm cho Đường Đường không dám dùng lực chút nào, Dữu Tử Húc nhân cơ hội này nâng cậu lên, banh rộng cặp mông đầy đặn thè lưỡi ra liếm lấy đóa hoa nhỏ thẹn thùng.
"A, đừng ..." Bác sĩ rùng mình muốn đạp hắn ra, nhưng Dữu Tử Húc bắt đầu rên đau, cậu nỡ đạp, hai mắt đỏ bừng thở hổn hển.
Hai tên biến thái kia nhìn chằm chằm động tác của Dữu Tử Húc, nhìn hắn liếm hậu môn mềm xốp, sau đó thăm dò đưa đầu lưỡi vào.
Lỗ hậu hồng hào và mềm mại dường như bị kích thích kẹp chặt đầu lưỡi, Dữu Tử Húc lại banh rộng hai cánh mông, đầu lưỡi linh hoạt ra vào trong tràng ruột.
"A a a a đừng liếm ... bẩn ..."
Vị bác sĩ luôn cấm dục không chịu nổi kích thích lớn như vậy, thở dốc hổn hển, nước mắt thấm ướt gối, nhưng Dữu Tử Húc lại liếm sâu hơn, chọc chọc đầu lưỡi đến điểm dâm. Đường Đường gào lên "A - " một tiếng, thành ruột co giật dữ dội, một luồng chất lỏng nóng hổi phun tung tóe vào mặt Dữu Tử Húc, làm hai tên đàn ông khác mắt đỏ lên đáng sợ.
"Cưng à, đợi chúng ta về."
Giọng nói của Sở Vọng khàn đến kinh ngạc, sau đó có tiếng bàn ghế va chạm rồi im lặng hoàn toàn, Sở Vọng và Vincent đã phóng không ngừng đến bệnh viện.
Mẹ nó, còn xử lý chính sự cái gì nữa?
Họ chỉ muốn đè bác sĩ xuống địt nát cái lỗ dâm đãng kia thôi!
-
Chúc mừng tui đã hoàn 100 chương đầu tiên =))))
Mà giờ mới nhớ ra watt chỉ đăng được 200c/bộ nên mai mốt lại phải tạo link quyển 2, nản ghê
./.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro