🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].8
Chương 8
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường Ngộ An nhìn chằm chằm thiếu niên dừng lại ở bậc cuối cùng của cầu thang, nhìn ánh mắt vội vàng tránh né của cậu, hơi mím môi, cảm giác như bị móng mèo cào nhẹ vào đầu trái tim, không đau chút nào, nhưng rất ngứa .
"Bé cưng,"
Khi thiếu niên tự kỷ bị người xa lạ nhìn chằm chằm đến toàn thân cứng ngắc, một giọng nam trầm thấp quen thuộc đột nhiên từ sau lưng truyền đến, cậu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cha với ánh mắt vốn thờ ơ lại pha dịu dàng đi về phía mình, cậu vội vàng chạy đến nấp sau lưng cha, dùng đôi tay nhỏ bé véo một ít vải áo.
Đường Đường mặc dù đứng ở bậc thang phía trên, nhưng vẫn không cao bằng người cha gần 1,9 mét của mình, cậu hơi rụt người lạ sau lưng chai, lộ ra nửa cái đầu xù, liếc trộm Đường Ngộ An một cái, sau đó co lại một lần nữa.
Đường Ngộ An: "..." Y bình tĩnh uống cà phê đen, vị đắng đậm đà êm dịu lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa như đang đốt cháy xưởng pháo trong trái tim y.
Ly cà phê sứ màu trắng viền vàng đặt trên khay phát ra âm thanh nho nhỏ lanh lảnh, Đường Ngộ An không vội thay đổi tư thế ngồi, ngước mắt nhìn người đàn ông trưởng thành cao lớn nghiêm nghị trên bậc thang, khẽ mỉm cười: "Anh hai."
Đường Thừa Nghiên ngạc nhiên liếc nhìn Đường Ngộ An, sau đó quay lại ôm đứa con trai nhát người xuống lầu, đợi Đường Đường ngoan ngoãn thu tay lại quanh cổ mình, hai chân vững vàng trên mặt đất, hắn mới ngẩng đầu lên: "Chú ba về từ lúc nào thế?"
Vị quản gia già đứng bên cạnh hài lòng nhìn hai cha con thân mật, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu, chủ động thay Đường Ngộ An trả lời: "Gia chủ, tam gia về lúc nửa đêm hôm qua."
Trong khi họ đang nói chuyện, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen, lộ ra bộ ngực săn chắc màu lúa mì từ trên lầu đi xuống, người đàn ông này có eo lưng ong, chân dài, cơ bắp mạnh mẽ nhưng không khoa trương, miệng còn ngậm một cây thuốc lá chưa châm lửa, mặt mày kiêu ngạo hếch lên trời, thờ ơ quét mắt qua mọi người, như thể nhìn ai cũng ngứa mắt.
Nói ngắn gọn là nhìn rất muốn đấm cho mấy nhát.
Thấy những người ngồi vào bàn ăn, Kiêu gia gợi đòn u là trời một tiếng: "Mặt trời mọc từ phía tây à? Vẫn chưa đến Tết Nguyên đán cơ mà, sao tôi lại thấy ai trông rất giống chú ba của tôi thế nhỉ?"
Đường Ngộ An cười nói: "Rất giống đúng không."
Bệnh viện của y nằm ở nước ngoài, nếu không có việc gì thì y mỗi năm chỉ về một lần, khó trách Đường Kiêu lại trêu chọc.
Đường Kiêu cong môi, ngồi vào bàn ăn, cầm muỗng cháo bí đỏ vàng óng ngọt ngào trên bàn, thỉnh thoảng khuấy lên.
"Chú nhớ cháu ghét ăn ngọt lắm mà, làm sao vậy, đổi khẩu vị rồi à?" Đường Ngộ An hỏi hắn.
"Làm gì có?" Hắn không thích loại đồ ăn ngọt này, Đường Kiêu thầm nghĩ, nhưng bé ngoan nào đấy hẳn là sẽ thích, hắn đặt thìa xuống, nhìn về phía thiếu niên đang giấu nửa cái đầu sau lưng Đường Thừa Nghiên, vẫy tay với em trai.
"Lại đây, Đường Đường."
Đường Đường co rụt đầu, không dám ra ngoài, cuối cùng Đường Thừa Nghiên vuốt tóc, dỗ cậu lắp bắp gọi "Chú ba" bằng giọng nhỏ như muỗi kêu, sau đó ngoan ngoãn được cha nắm tay đến ngồi bên cạnh Đường Kiêu.
Thiếu niên ngoan ngoãn với mái tóc đen mềm mại, lặng lẽ ngồi bên bàn ăn, dần dần không để ý đến người đàn ông xa lạ đối diện, húp thìa cháo anh trai múc cho, cắn một miếng trứng trắng béo ngậy cha bóc vỏ, vẻ mặt vô cảm mà nhai kỹ.
Giống như...
Một chú chuột hamster nhỏ cảnh giác đang nỗ lực dự trữ thức ăn.
Đường Ngộ An khẽ cười, trong lòng mềm nhũn, cầm đũa phục vụ, gắp cho Đường Đường một cái sủi cảo nhỏ đáng yêu, đặt lên đĩa của câu, Đường Đường đang nhai ngấu nghiến dừng lại, hai má phồng lên nhìn lên một chút, Đường Ngộ An đặt đũa xuống, dịu dàng cười với cậu.
Cậu vút một tiếng cúi đầu, thân thể có chút cứng ngắc, nhưng khi sắp ăn xong, cậu vẫn chậm rãi gắp chiếc sủi cảo lên ăn.
Bầu không khí giữa bọn họ rất hòa thuận, Lý Nhạc Dật vốn định chen vào cũng không tìm được cơ hội, mở miệng rồi lại ngậm lại, nhìn đám đàn ông cưng chiều Đường Đường đủ kiểu, bụng dạ nó đau thắt lại vì tức giận.
Ăn sáng xong, Đường Thừa Nghiên và Đường Ngộ An lên lầu nói chuyện, cũng là lúc Đường Đường đi dạo, Đường Kiêu vốn định đi dạo vườn hoa cùng cậu, nhưng lại có một cuộc điện thoại.
Có chuyện nghiêm trọng xảy ra, những chiếc răng nanh hắn cất đi khi ở cùng em họ của mình ngay lập tức bị lộ ra, hắn tiếp tục nghe điện thoại với điếu thuốc đang cháy dở giữa các ngón tay, làn khói mỏng bay đi, người đàn ông mặc áo sơ mi đen với bộ ngực trần rộng lớn một lần nữa lại là Kiêu gia đáng sợ và hung bạo trong giới, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên, nụ cười có chút kiêu ngạo, đẹp trai đến mức khiến Đường Đường không khép được chân.
Ánh mắt của biến thái nhỏ dừng lại trên cơ ngực màu lúa mì của anh trai mình, lặng lẽ nuốt nước bọt, để trí tưởng tượng của mình được bay xa.
Cúp điện thoại, Đường Kiêu thấy em họ nhỏ đang ngây người nhìn mình, không khỏi muốn hôn lên một cái, đáng tiếc bên cạnh lại có một Lý Nhạc Dật kỳ đà cản mũi, không nhịn được chậc chậc, trong mắt hiện lên một tia cáu kỉnh, hắn chỉ vuốt ve mái tóc mềm mại của em họ, giọng nũng nịu nói: "Ngoan, anh trai phải đi làm."
Hắn tiếp tục nói: "Muốn gọi điện thoại hay nhắn tin cho anh cũng được, chờ anh xong việc sẽ trở lại chơi với bé Đường Đường nhé."
Khẽ cong vòng eo vạm vỡ, tầm mắt ngang tầm với Đường Đường thấp hơn mình cả một cái đầu, trong mắt Đường Kiêu phản chiếu đôi mắt đen láy nhưng mang theo một tia tức giận của thiếu niên, trái tim rối bời đau đớn, cũng rối bời mềm yếu, hắn nhẹ lặp lại lời mình nói một lần nữa.
Lần này Đường Đường chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, tạm biệt."
Đường Kiêu lại nhẹ xoa đầu cậu, sau đó sải bước bước nhanh ra khỏi hoa viên, vào xe cấp dưới mở cửa sẵn, còn ở bên kia, Lý Nhạc Dật nhưng cuối cùng cũng có cơ hội được ở một mình với Đường Đường cũng không nhịn được nữa, bắt đầu cố ý vô tình nhắc đến những đứa trẻ nhà Đường khác, nói rằng mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến nhà Đường ăn tết Trung thu cùng nhau, còn nói các thiếu gia ở dòng chính đã muốn gặp Đường Đường từ lâu, cũng đã chuẩn bị một phần quà gặp mặt khó quên cho cậu.
Thiếu niên thanh tú dễ thương kéo thiếu niên thanh tú ít nói, vui vẻ nói chuyện phiếm, vô ý để lộ cổ tay bị thương, đúng vậy, vết sẹo đúng là do các thiếu gia nhà Đường khác tạo ra, nhưng đó cũng là vì nó cố tình canh lúc những thiếu gia đó đang nói xấu Đường Đường sau lưng cậu mà lao ra cãi nhau với họ để lấy le với Đường Thừa Nghiên.
—— Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Lý Nhạc Dật nhìn thấy Đường Thừa Nghiên, nó thường giấu tam tư thật của mình trước mặt người ngoài, ai cũng tưởng nó rất thân với Đường Đường, nhưng nào hai biết nó lại ước cái tên ngu xuẩn này sớm chết đi.
Đường Đường im lặng nghe nó nói nhảm, nhưng trong lòng đã bị cơ ngực vạm vỡ của anh trai hớp hồn rồi, nếu không có Lý Nhạc Dật ở đây, chắc chắn cậu đã huýt sáo để bày tỏ hâm mộ rồi.
Một người huyên thuyên không dứt, một người im lặng để trí tưởng tượng bay xa, hai người không cùng một sóng não nhưng nhìn chung khá hài hòa.
Lý Nhạc Dật nói đến miệng khô khốc, trong lòng tràn đầy đắc ý, nó tự tin nghĩ Đường Đường nhất định đã sợ hãi, mục đích của nó đã đạt được!
Mà Đường Đường nghe nó lải nhải nãy giờ từ tai này chui ra tai kia, trong đầu toàn những suy nghĩ sẽ gầy, thầm nghĩ.
Cơ ngực của anh trai bốc quá.
Ụp mặt vào thì sướng phải biết...
......
Bên kia, thư phòng lầu hai.
Đường Thừa Nghiên ngồi trên ghế ông chủ, hỏi em trai ngồi đối diện: "Sao chú lại về rồi?"
Hai anh em trong thư phòng ngoại hình không giống nhau, một người lạnh lùng kiêu ngạo, một người dịu dàng thanh nhã, nhưng cả hai đều có vẻ ngoài đẹp hiếm có.
Đường Ngộ An cong môi, trả lời giống như đêm qua quản gia, lại nói tiếp: "Anh hai, bệnh tự kỷ của đứa nhỏ kia vẫn chưa khỏi sao?"
Nhắc tới chuyện này, Đường Thừa Nghiên không khỏi nhéo nhéo sống mũi: "Ừm, mấy năm trước không sao, nhưng năm nay không biết vì sao bệnh tình của đứa bé không những không có tiến triển mà còn có xu hướng ngày càng xấu đi." Hắn buông tay xuống, ánh mắt lạnh lùng cố nén hằn học, nhạt nhẽo nói: "Một lũ rác rưởi."
Trời cao hoàng đế ở xa, hơn nữa Đường Thừa Nghiên rất ít khi đến nước M, vì đề phòng Đường gia tìm được Đường Đường, những bác sĩ được thuê đó dù không cố ý gây hại nhưng họ chắc chắn không tận tâm như những năm đầu, Lý Nhạc Dật cũng thích sự rề rà của bọn họ, nên ngấm ngầm ám chỉ Đường Đường tự sát, hy vọng cậu chết ở nước ngoài.
Đương nhiên, Đường Thừa Nghiên không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, hắn đầu tiên xử lý những bác sĩ đó, sau đó tìm một bác sĩ tâm lý nổi tiếng đã nghỉ hưu ở Trung Quốc, nhờ quản gia đưa Đường Đường về nước để điều trị.
Đường Ngộ An cũng hiểu tại sao hắn lại nói một câu như vậy, suy nghĩ một chút, lại hỏi hắn: "Anh hai, lần này đã chọn được bác sĩ tốt cho Đường Đường chưa?"
Lạnh lùng Đường Thừa Nghiên tan đi, hắn "Hừ" một tiếng nói ra tên bác sĩ.
Đường Ngộ An lộ ra vẻ kinh ngạc, "Anh hai, người anh mời là thầy em đấy." Y trầm tư một chút, sau đó nói: "Thầy đã lớn tuổi, không tiện tới nhà, hay là để em xem Đường Đường trước."
Đường Thừa Nghiên không ngờ người mình mời là thầy giáo từng hướng dẫn em trai, sau khi tỏ ra hơi ngạc nhiên, hắn không do dự đồng ý với Đường Ngộ An, vì Đường Đường sợ người lạ.Rốt cuộc, một người chú đã gặp một lần tốt hơn nhiều so với một bác sĩ chưa từng gặp.
Hai người trò chuyện hồi lâu, nội dung đa số đều là biểu hiện của Đường Đường hai ngày qua, nhiều hơn Đường Thừa Nghiên cũng không biết, bởi vì Đường Đường mới trở về có một ngày, người cha súc sinh không kìm nén được thú tính trong lòng mà ăn tươi nuốt sống con trai mình.
Nghĩ đến đây, Đường Thừa Nghiên hắng giọng, cầm cốc cà phê lên như muốn che giấu điều gì đó, nhấp một ngụm, trong lòng hắn không khỏi thấp giọng mắng mình là cầm thú, mắng xong lại cảm thấy còn chưa đủ tàn nhẫn, thế là bổ sung một câu.
Chậc, còn không bằng cầm thú!
......
Sau khi cuộc dạo chơi kết thúc, hoàng tử bé trở về phòng, bắt đầu vẽ.
Cậu lưng thẳng tắp ngồi trước giá vẽ, điểm tô màu vẽ lên toan mỏng, trong lòng nhàn nhã ngâm nga, cúi người nhặt một dụng cụ khác, đột nhiên dừng lại một giây, như không có việc gì cúi người xuống, vòng eo thon thả lộ ra, thanh tú trắng mịn như sữa, nhưng có vài dấu ngón tay, càng khơi dậy ham muốn chà đạp.
[Ding— chức năng phát hiện nhìn trộm đã kích hoạt, nhắc nhở ấm áp Đường Ngộ An đang theo dõi, xin chú ý.]
Bé ngoan tập trung vẽ, giống như không nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống, nhưng sau khi ngồi một lúc, đột nhiên cậu di chuyển cái mông nhỏ của mình, dường như cảm thấy ngồi không được thoải mái, mím chặt môi, lại cầm cọ lên, nhưng không thể vẽ nữa.
Phòng bên kia.
Đường Ngộ An cười cười cầm lấy ly cà phê, dựa lưng vào ghế da xoay phía sau.
Cuối cùng, Đường Đường vứt cọ đi, đứng dậy giẫm lên tờ giấy vẽ vương vãi khắp sàn, vết màu vẽ chưa khô trên giấy làm vấy bẩn đôi chân trần trắng như tuyết, thiếu niên không quan tâm, cậu bước đến chiếc gương soi toàn thân trong phòng và dừng lại.
Đường Ngộ An nhìn chằm chằm chiếc máy tính ngày hôm qua y mang về từ phòng làm việc của anh mình, chậm rãi đưa ly cà phê lên môi.
Sau đó... y nhìn thấy thiếu niên ngoan ngoãn và dễ thương quỳ xuống, còn... cởi quần ra, để lộ ra cái lỗ thịt sưng đỏ.
"Phụt..."
Đường Ngộ An tay run lên, không ngừng che miệng thấp giọng ho khan, ly cà phê lay động, nước tràn ra hết nửa ly, bắn cả vào bàn tay trắng của hắn, nhỏ giọt xuống.
Người đàn ông hiền lành tao nhã lần đầu tiên luống cuống tay chân, đặt cốc cà phê xuống, dùng khăn giấy lau thật lâu mới ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính.
Trên màn hình, thiếu niên chổng mông lên cao nhìn vào gương, như thể đang loay hoay quan sát xem mình bị sưng ở đâu, khó chịu đến mức nào.
Một trong những chiếc camera được giấu bên cạnh gương, giúp Đường Ngộ An có thể nhìn rõ cặp mông đỏ ửng của cháu trai mình, trên bờ mông gợi cảm đó có những dấu ngón tay lộn xộn. Thiếu niên có lẽ quỳ gối không thoải mái nên khẽ nhúc nhích thân thể, bờ mông bị hành hạ run rẩy như quả đào chín, vươn hai tay về phía sau, banh cặp mông đầy đặn hai bên, lỗ hoa ở giữa sưng mọng lộ ra ngoài không khí, co rút mấp máy trông dâm vô cùng.
Thiếu niên tựa hồ có chút tò mò, buông bàn tay nhỏ bé đang banh mông mình ra, dùng đầu ngón tay hồng nhạt chạm vào, chọc nhẹ ——
Lỗ hậu dâm đãng không chút khách khí nuốt vào ngón tay của chủ nhân, trắng đỏ giao nhau, thiếu niên khẽ "a..." một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị dần dần hiện lên một vệt đỏ ửng, nhưng mặc dù hành động rất dâm đãng, biểu cảm của cậu vẫn không có dục vọng, chỉ tràn đầy sự ngây thơ.
Đường Ngộ An thở mạnh, trong lòng như có lửa đốt, càng ngày càng cháy to hơn.
Đôi mắt rực lửa của hắn quét qua đôi chân trắng nõn non nớt nhưng đầy vết bẩn của thiếu niên, rồi lại đảo qua đôi lông mày bối rối cau lại của cháu trai ngoan ngoãn, đôi môi thở nặng hơi hé mở, đầu lưỡi nho nhỏ, cuối cùng ... Anh mắt rơi xuống ngón tay của chính mình đang vuốt ve cây hàng, muốn thay thế nó bằng cơ thể của thiếu niên!
Đứa cháu trai ngoan ngoãn trong màn hình như cảm thấy làm thế này quá khó chịu nên nhanh chóng rút những ngón tay ướt sũng ra, mặc quần vào rồi ngồi trước giá vẽ vẽ tranh như không có chuyện gì xảy ra.
Đường Ngộ An: "..."
Người chú cầm thú cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua cái lều phồng to dưới đũng quần, nhẹ nhàng thở dài như cưng chiều: "Nhóc lưu manh. . . "
Trên màn hình máy vi tính.
Thiếu niên đang lặng lẽ vẽ tranh, bàn tay trắng nõn dính một chút thuốc màu, nụ cười ranh mãnh thoáng qua trong mắt.
Cậu lẩm bẩm trong lòng, ông già biến thái.
-
Sr mọi người cái đoạn viết dở cuối chương trước là t định than "một chút" dưới chương nhưng thấy dài quá cái xóa tách ra 1 cái note nhỏ đăng riêng (cũm đã xóa), ai dè watt lỗi ko xóa, lúc lên chương là 5 đang đi chơi ko kiểm lại đến giờ về mới bít huhu.
Lên thêm 1 ch bù lại 🥺
./.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro