♿[EM TRAI TÀN TẬT].1

THẾ GIỚI 2

Em trai tàn tật trong văn bao dưỡng

Em trai vũ công bị anh ruột hại liệt đôi chân không nhảy được nữa, bèn vùng lên múc luôn kim chủ của anh mình, tiện thể múc thêm anh bác sĩ chữa chân.

1v2. Nhút nhát đáng yêu thụ x Kim chủ bao dưỡng + văn nhã bại hoại bác sĩ

**Có mang thai sinh em bé (không song tính)

--------------------------

Chương 1

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

[Nhân vật lót đường đã thay đổi, Đường Đường. Đường Đường vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc, tuy không giàu nhưng đủ ăn đủ mặc, cha mẹ yêu thương, anh trai hiền lành, bản thân cậu cũng được nhiều người thích vì nhảy giỏi. Nhưng một ngày, giấc mơ tan thành mây khói. Cậu bị anh trai đẩy xuống cầu thang trường học, máu nhuộm đỏ đất, Đường Đường mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt độc ác của anh trai mình.]

[Cậu bị gãy chân, anh trai nằm trên giường bệnh gào khóc thảm thiết, tự trách mình không kịp ôm em mình lại, khiến cậu trượt chân ngã cầu thang.]

[Cha mẹ an ủi anh trai, nói anh ta không có lỗi. Những người khác cũng nghĩ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng không phải ... Rõ ràng ... Rõ ràng là anh trai cậu ... Cầu thang không có camera, mà anh trai cậu ngày thường cư xử rất được lòng mọi người. Đường Đường mấp máy môi, cuối cùng không thể nói gì.]

[Cậu cũng không thể nhảy được nữa ...]

Đường Đường tỉnh dậy trong khu bệnh viện, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa cùng mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng. Cậu cụp mắt vén chăn bông mỏng lên, chạm vào đôi chân đã bắt đầu teo cơ của mình, thở dài.

Nửa năm đầu nguyên chủ bị gãy chân, bố mẹ cậu còn dư tiền để đổ vào viện phí đắt đỏ cho cậu, nhưng từ khi anh trai vào đoàn múa thay cậu đi học, gia đình càng thiếu tiền, thậm chí 4 năm trước khi họ qua đời, họ còn không còn trả tiền viện phí cho cậu nữa, cứ để mặc con trai út càng ngày càng ít nói ở trong nhà tự sinh tự diệt.

Cho đến một tháng trước, cả bố mẹ đều chết trong một vụ tai nạn ô tô do say rượu lái xe, để lai một đống nợ nần chưa trả hết cho hai đứa con. Thụ chính thấy tình hình không ổn đã trốn mất, không những thế còn lôi em trai tàn tật ra chắn đạn, để em mình bị bọn đòi nợ đánh bể đầu, ngất đi. Đến lúc tỉnh lại cậu thấy mình đã được đem vào một phòng bệnh xa hoa.

Ngay lúc Đường Đường còn đang cảm thán "Thụ chính đúng là một tên tàn nhẫn", thì cánh cửa bị đẩy ra.

Cậu vô thức nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ dịu dàng bước vào, thụ chính chắc chắn luôn đẹp. Anh trai này của cậu luyện tập khiêu vũ nhiều năm, thân hình mảnh mai, nét mặt mềm mại, biểu cảm đang rất nóng nảy chợt nhìn thấy đôi chân đã liệt của Đường Đường dưới lớp chăn bông mỏng lại mỉm cười sung sướng.

Anh ta thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn người em trai đã lâu không gặp, không hề phát ra tiếng động.

Thành thật mà nói, Đường Niệm từ nhỏ đã chướng mắt đứa em luôn hơn mình về mọi mặt này.

Thiếu niên trên giường gầy gò, nhìn anh ta với ánh mắt sợ hãi, làn da trắng nõn như ma cà rồng do nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời, từ khi anh ta bước vào cửa, cậu đã cúi đầu xuống chơi ngón tay. Cái vẻ sợ hãi yếu đuối này bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ ......

À, đúng rồi, từ lúc đứa em này bị gãy chân, bị anh trai cướp mất cơ hội tập luyện trong đoàn vũ đạo, từ lúc trộm nghe bố mẹ nói từ bỏ việc điều trị, ngôi sao luôn tỏa sáng ai ai cũng thích đã tắt ngúm.

Đường Niệm đắc ý trong lòng. Nếu không cần thiết, anh ta cũng không muốn đến gặp đứa em này.

Không khí im lặng một hồi, Đường Đường vẫn cúi đầu nghịch ngón tay, nghe người ngồi trên ghế nói.

Đường Niệm cong môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất vẻ tự hào khoe khoang: "Anh mấy ngày trước đã có người yêu, anh ấy đã trả hết số tiền bố mẹ nợ, còn trả tiền chữa bệnh cho em. Chốc nữa anh ấy sẽ đến thăm em, Đường Đường phải ngoan ngoãn, biết không?"

Đường Đường nghịch ngón tay một hồi, rũ hàng mi dày khẽ "dạ" một tiếng, nhưng trong lòng thầm kêu: Bà mẹ! Mặt dày thế, đã hại cậu liệt chân rồi lại còn hô biến kim chủ thành người yêu?

Ây dà....

Cốt truyện của thế giới này rất cũ, để trả nợ và chăm sóc cậu em trai tàn phế của mình, thỏ trắng nhỏ bé hiền lành ngây thơ không còn cách nào khác là phải bán mình cho con sói lớn độc ác.

Trong cốt truyện, Đường Niệm là một thanh niên không ngại gian khó phấn đấu đi lên, còn Đường Đường là em trai cùng mẹ khác cha, sau khi cha mẹ qua đời, Đường Niệm xin vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố H làm phục vụ, bán rượu. Trong một lần phục vụ, anh ta bị khách dê xồm, trượt chân ngã vào ghế lô của công chính, hai người gặp nhau, mở ra một câu chuyện cũ rích từ bao nuôi đến chung tình.

Tất nhiên, xích mích là điều không thể tránh khỏi trong quá trình đi đến tình yêu đích thực. Một lần tình cờ, Đường Niệm gặp một bác sĩ hiền lành yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế là cả ba người quấn quýt lấy nhau.

...

Nhìn thấy cái gật đầu rụt rè của Đường Đường, Đường Niệm hài lòng, vỗ đầu cậu như một con chó, sau đó nụ cười của anh ta chợt tắt ngúm.

Anh ta túm tóc Đường Đường, bắt cậu phải ngước lên.

"Đau......"

Da đầu cậu đau đớn, buộc phải ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt tối tăm của Đường Niệm, nước mắt sinh lý trào ra vì đau.

Đường Niệm liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, ý cười dần dần biến mất trên mặt. Anh ta thả tay, lấy một quả táo trong bát trái cây chậm rãi gọt vỏ, "Đường Đường đã lớn rồi ..." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại làm Đường Đường rùng mình.

Quả táo gọt vỏ được cắt miếng đặt trước mắt Đường Đường, ý bảo cậu ăn đi.

Ngay lúc đó, Đường Đường suýt chút nữa tưởng mình là công chúa Bạch Tuyết bị mụ phù thủy kiêm mẹ kế cho ăn táo độc.

Cơ thể này bị dị ứng với táo, ăn vào sẽ xuất hiện những vết đỏ khắp người, nếu nghiêm trọng còn gây ra sốc, Đường Niệm là anh trai nguyên chủ, không thể không biết. Đường Đường nén giận, run rẩy ăn mấy miếng dưới đôi mắt nhìn chòng chọc của Đường Niệm.

Đường Niệm nhìn đồng hồ, cũng sắp đến lúc Kỳ Dục đến. Mấy năm nay không gặp nhau, Đường Đường lại luôn cúi đầu xuống, nên đến khi khi cơn đắc ý qua, anh ta mới nhận ra em trai mình đẹp đến mức nào.

Cơn ghen ghét nổi lên khiến anh ta không che giấu con người thật nữa, ánh mắt quét qua mặt Đường Đường như một con dao tẩm độc, sau khi chắc chắn cậu đã nuốt táo vào bụng, anh ta mới nhẹ nhõm rời đi gọi điện thoại.

Trước khi cửa đóng lại, Đường Niệm nhìn thiếu niên kia đã ngứa ngáy khó chịu gãi gãi liên tục trên giường bệnh, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để "tình cờ" phá hủy đi gương mặt đấy.

...

Khi mọi người rời đi, Đường Đường mới dừng lại động tác, bình tĩnh nói: "Hệ thống, chữa lành vết mẩn ngứa trên mặt tao được không, nhân tiện giảm bớt một chút chứng teo cơ nữa thì càng tốt."

[Hệ thống: Được, ngoài ra, vì ký chủ đã đạt được hết mục tiêu ở thế giới trước, trung tâm mua sắm đã được mở khóa, còn có một gói quà tặng cho người mới.]

[Quà dành cho người mới: một gói nhỏ trông bình thường, nhận được gì còn tùy thuộc vào may mắn ~]

Những vết đỏ trên mặt mờ đi trong lúc hệ thống say sưa nói. Đường Đường tò mò kiểm tra ,chắc chắn mình đã lấy lại được làn da trắng nõn rồi, mới quay sang xem quà tặng.

[Ding dong, chúc mừng bạn đã nhận được: Mùi thơm cơ thể: Tinh khiết (sạch sẽ, thanh thoát, lại có thể khiêu khích dục vọng, bạn đoán thử xem là mùi gì?)

Chúc mừng bạn đã nhận được: Viên thuốc đẻ con (nói nhỏ nghe nè, thuốc này có thể làm nam giới có bầu đó nha)]

Đường Đường còn chưa kịp phản ứng gì với cái thuốc đẻ con quái quỷ này, cánh cửa đã bị đẩy ra.

Hôm nay trời rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi, Kỳ Dục vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một thiếu niên mặc áo bệnh viện rộng đang ngồi trên giường bệnh, thiếu niên rất ngoan ngoãn, mắt hơi cụp xuống, rũ hàng mi dày nhìn về phía hai chân, ánh nắng vàng rắc lên người, phác họa đường nét có phần mỏng manh của cậu.

Hình như đã lâu không gặp ánh mặt trời, làn da có chút trắng bệch, áo bệnh viện rộng rãi không che được làn da non nớt nơi xương quai xanh, nhìn kỹ, trên đó có những mảng vết đỏ trông giống như vừa trải qua một trận mây mưa.

Thơ ngây và gợi tình, trong sáng và dâm đãng tại thời điểm này hòa vào nhau vô cùng nhuần nhuyễn.

Mắt Kỳ Dục tối sầm lại, tiếng mở cửa đã làm người trên giường hoảng hốt. Thiếu niên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Người đàn ông đứng ở cửa mặc một bộ âu phục, sống mũi cao, gương mặt anh tuấn, có chút hoang dã, giống như một con báo khó chiều. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hứng thú vồ mồi của người đàn ông dấy lên. Đường Đường run rẩy vai, hơi lùi về phía sau.

"Ngài Kỳ, sao anh không đi vào?"

Đường Niệm đứng sau lưng người đàn ông, cất chất giọng ấm áp hỏi, anh ta thấp hơn Kỳ Dục nhiều nên tầm nhìn bị chặn. Còn tưởng cái đầu heo sưng phồng làm Kỳ Dục giật mình, đang đinh giải thích cho em trai, người đàn ông phía trước đột nhiên cất bước.

Không còn bị chắn, Đường Niệm sững người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trên giường.

Kỳ Dục bước đến giường bệnh, hai mắt tối sầm lại, vừa rồi khi ở cửa đã ngửi thấy một mùi rất thơm nhàn nhạt trong không khí, đến gần mới nhận ra đó là mùi thơm cơ thể của thiếu niên này.

Không gọi được tên mùi hương này, có cái gì giống như tuyết trên đỉnh núi, lạnh lùng lãnh đạm nhưng lại làm thần kinh của hắn như bị cào.

Kỳ Dục xoa xoa ngón tay, hắn bao dưỡng Đường Niệm chỉ vì cảm thấy Đường Niệm có khí chất khá trong sạch, hôm nay đến bệnh viện thăm em trai, chỉ là chiều tình nhân một chút, nhưng ngờ đâu gặp người thật rồi lại thấy.... Em trai ngon hơn anh mình nhiều.

"Cổ bị làm sao vậy?" Kỳ Dục cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc cổ trắng nõn của Đường Đường, lại lén lút nhìn vòng eo thon thả chỉ một cánh tay là có thể ôm trọn của cậu, hỏi.

Giọng nói trầm trầm hấp dẫn của người đàn ông khiến Đường Đường cứng đờ người, một lúc sau mới nắm tay lí nhí: "Dị ứng...táo."

Kỳ Dục liếc nhìn mấy miếng táo còn lại sắp bắt đầu bị oxy hóa, lại liếc nhìn Đường Niệm, tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó.

Lúc này sắc mặt của Đường Niệm đã vô cùng xấu xí, anh ta hít một hơi, dịu giọng trấn an, "Anh xin lỗi Đường Đường, anh quên mất em không ăn được táo."

Đường Đường lễ phép lắc đầu, không nói chuyện.

Trong nguyên tác, em trai dị ứng quá nặng, thậm chí còn không nói được lời nào, ngày hôm sau khi Kỳ Dục rời đi, thụ chính thiết kế một tai nạn 'vô tình' để làm hỏng khuôn mặt đẹp của cậu.

...

Kỳ Dục im lặng, giọng nói trầm trầm hấp dẫn như tiếng đàn Cello: "Nếu vết thương trên trán em trai cậu đã lành, thì đưa em về nhà sống chung đi. Đứa nhỏ này vận động hạn chế, ở bệnh viện không ai chăm sóc."

"Không!" Đường Niệm vặn vẹo mặt, định từ chối, nhưng vừa nói một chữ đã phản ứng kịp, bình tĩnh lại, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Ý em là... chuyện này phiền phức cho anh quá. Anh trả nợ cho nhà em, trả phí điều trị cho Đường Đường vậy là đã quá đủ rồi."

Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, chậm rãi ám chỉ Kỳ Dục rằng hắn giúp đủ rồi, cho dù không lo cho Đường Đường, anh ta cũng sẽ đồng ý lên giường hầu hạ.

Kỳ Dục có chút kinh ngạc nhìn anh ta, không rõ ẩn ý nói, "Tôi nhớ cậu lo lắng cho em lắm mà? Hay là ..." Hắn híp mắt, giọng điệu đột nhiên nguy hiểm, "Cậu lừa tôi?"

Đường Niệm giật mình, áp xuống trái tim kinh hoàng, anh ta cười đáp lại, "Sao em dám. Đường Đường thật đi lại không tiện, em sợ em ấy gây rắc rối làm anh giận."

Trong sự thăm dò mơ hồ của người đàn ông, Đường Niệm trên mặt mang theo nụ cười, nhưng lại cắn chặt răng.

Anh ta rất hối hận, lúc Đường Đường vô tình bị bọn đòi nợ đánh bị thương đưa đến bệnh viện, Đường Niệm cũng không định quan tâm, nhưng cơ hội này quá tốt, để Kỳ Dục yêu thương mình hơn, anh ta lấy chuyện này làm cái cớ, giả vờ bất đắc dĩ lắm mới đồng ý nhận lời bao dưỡng của Kỳ Dục.

Mấy ngày nay anh ta cứ lần lữa chưa cho Kỳ Dục không lên giường cùng mình, ngày nào cũng giả làm anh trai tốt lo lắng cho em, muốn làm người đàn ông này thương hại, ai ngờ giả đò đến mức Kỳ Dục nổi hứng đòi đi thăm bệnh, còn muốn đem Đường Đường về nhà Kỳ.

Kỳ Dục nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tôi biết cách đối xử, cậu cứ yên tâm," Hắn hơi quay người nhìn trợ lý của mình nói, "Mang cho tôi chiếc xe lăn thông minh công ty mới phát triển."

Trợ lý gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại.

Đường Đường ngồi ở trên giường, thận trọng lén lút liếc mắt nhìn người đàn ông có thể khiến anh trai mình sợ hãi, nhưng vừa nhìn trộm đã bị đôi mắt đen láy của người đàn ông này bắt quả tang.

Cậu giật bắn mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Đường Niệm bây giờ tràn đầy hối hận, khó chịu đứng phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ Dục thấy thiếu niên nhỏ hoang mang lúng túng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

-

Hệ thống càng ngày càng tiến hóa á nó nói chuyện bắt đầu thêm máy câu cảm thán rồi =))) cuối truyện nó còn tự lên mạng tìm tên đặt cho mình =)))

./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro