♿[EM TRAI TÀN TẬT].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Màn đêm mát mẻ như nước, biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Kê đơn thuốc chữa dị ứng trong bệnh viện, lại trở về nơi Đường Đường ở trước đây thu dọn đồ đạc, lúc về đến nhà họ Tề cũng đã đến giờ ăn tối.
Cô giúp việc bưng cơm lên bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Bữa tối kiểu Trung Quốc được đặt trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch theo phong cách Bắc Âu. Kỳ Dục ngồi ở ghế chính, còn Đường Đường và Đường Niệm ngồi ở hai bên trái phải. Trong phòng ăn không có ai nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh bát đũa va chạm vào nhau.
Đường Đường mang thân thể gầy yếu, làn da trắng tuyết nhiều năm không thấy mặt trời có chút tái nhợt, lúc này đang yên lặng ngồi trên xe lăn do Tập đoàn nhà Kỳ phát triển, cúi mặt ăn cơm, ngay cả đồ ăn cậu cũng chỉ dám gắp trên những đĩa gần mình nhất, giọng nói nhỏ nhẹ, làm người chỉ muốn yêu thương. Thậm chí còn làm người ta cảm thấy cậu như bé mèo con luôn đề phòng thế giới bên ngoài đầy sợ hãi này, chỉ cần một ngọn cỏ lay cũng có thể giật mình bỏ chạy.
Kỳ Dục âm thầm liếc nhìn thêm vài cái nữa, dùng đũa gắp một miếng sườn lên đĩa sứ trước mặt cậu, nói: "Ăn thêm thịt đi, sau này đây cũng là nhà của em, đừng ngại."
Đũa và đĩa va chạm vào nhau phát ra âm thanh nho nhỏ, Đường Đường ngẩng đầu khỏi chén cơm, ngơ ngác nhìn miếng sườn xào chua ngọt trên đĩa sứ trắng.
Kỳ Dục gắp thức ăn cho cậu xong lại ưu nhã ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Ở bên kia bàn ăn, bàn tay đang cầm bát canh của Đường Niệm hơi khựng lại, sau đó anh ta đặt bát canh đến trước mặt Kỳ Dục như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: "Món canh của dì Trần hôm nay khá ngon, anh nếm thử xem."
Nghe tiếng anh trai mình, Đường Đường hoàn hồn trở lại, và cơm hai ba lần rồi thưa dạ nói: "Em.. em ăn xong rồi. Em xin phép đi trước ạ."
Vừa dứt lời, cậu nhấn nút xe lăn, chạy vào thang máy lên tầng hai, hớt hơ hớt hải như chạy trốn.
Trên chiếc đĩa sứ trắng, miếng sườn xào chua ngọt đỏ au hấp dẫn vẫn còn nguyên, lặng lẽ nằm đó.
Chờ trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, Đường Niệm mới đặt đũa xuống. Anh ta luôn hiểu vẻ dịu dàng của mình hấp dẫn đến mức nào, nên cố ý làm dịu vẻ mặt, trưng bày ra bộ dạng có-thể làm-tất-cả-cho-em-trai đã chuẩn bị từ trước, nở nụ cười có phần ẩn chứa nỗi đau, ám chỉ nói:
"Cảm ơn ngài Kỳ, anh trả hết nợ cho gia đình, còn trả hết tiền thuốc men cho Đường Đường. Em sẽ phục vụ anh thật tốt theo thỏa thuận trước đó."
Kỳ Dục nheo mắt, từ từ khuấy chiếc thìa trong tay, không phải hắn không hiểu ý tứ của Đường Niệm, chỉ là hắn đang lơ đãng nghĩ, làm sao để biến mèo con sạch sẽ kia thành của riêng mình.
Một con vật nhỏ luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài, nhưng nếu dang tay ra, nó lại không thể từ chối mà lao vào, thậm chí cuối cùng còn lật lại cái bụng mềm mại, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay, grừ grừ nhẹ nhàng trong cổ họng, chỉ cần nghĩ thôi Kỳ Dục đã nôn nóng không chờ nổi.
...
Trời đã khuya, căn phòng Kỳ Dục chuẩn bị cho Đường Đường không quá lớn, nhưng bởi vì chủ nhân căn phòng bày biện không nhiều đồ nên có vẻ hơi trống trải.
Đường Đường không thích nơi quá sáng nên đã sớm tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, ngồi trên xe lăn, lấy một bộ đồ ngủ vào phòng tắm, chật vật tự tắm rửa xong, rồi lại thở hổn hển bò ra khỏi bồn tắm mặc quần áo.
Chưa kịp cài cúc áo thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Đường Đường dừng lại, nhìn về phía cửa, thấp giọng hỏi: "Là ai?"
Cánh cửa im lặng, một giọng đàn ông trầm thấp phát ra.
"Là tôi, mở cửa."
Đường Đường nhướng mày, mò đến nhanh vậy? Cậu còn tưởng mình phải đợi ít nhất hai ngày.
(chiếc công thiếu nghị lực =)) )
Chỉnh lại vẻ mặt, Đường Đường không mở cửa, thận trọng hỏi: "Ngài Kỳ, ngài có chuyện gì vậy?"
"Em bị dị ứng, tôi đến bôi thuốc cho em." Ngoài cửa, Kỳ Dục khoanh tay, vẻ mặt bình thản như thường nhưng ánh mắt lại sâu không đáy, không đợi Đường Đường từ chối lại nhàn nhã bồi thêm một câu, "Đừng để anh trai em lo lắng."
Bên trong cửa không có động tĩnh gì, nhưng Kỳ Dục cũng không lo lắng, ngược lại thầm đếm ngược vài con số, đếm đến 0, cánh cửa đóng chặt cũng được mở ra.
Kỳ Dục cong môi nhìn vào trong.
Căn phòng có chút tối, Đường Đường thay đồ ngủ, cứng đờ ngồi trên ghế, hình như vừa mới tắm xong, bộ đồ ngủ cài sai nút, tóc đen hơi ướt, môi đỏ mọng.
Ngay cả mùi thơm cơ thể quyến rũ lòng người cùng ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp đều như tiếp tay cho trận mở màn dâm mỹ sắp tới này.
Kỳ Dục ánh mắt tối sầm lại, cổ họng khẽ lăn.
Đường Đường chỉ mở ra một khe cửa, cứng đờ một hồi mới cho hắn vào, nói nhỏ: "Phiền ngài rồi."
Kỳ Dục vào phòng, đóng cửa xong trong phòng càng ngày càng tối, mặc dù có thể nhìn rõ, nhưng hai người ở cùng nhau có vẻ quái quái.
Đường Đường xấu hổ nói: "Để em bật đèn." Sau đó cậu quay xe lăn đi bật đèn.
"Không," Kỳ Dục ngăn cậu lại, nhìn về phía giường cách đó không xa hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
Đường Đường biết hắn đang nói giúp cái gì, siết chặt tay, giọng vo ve như mũi kêu, "Cảm ơn, em tự..."
Thấy cậu khăng khăng từ chối Kỳ Dục cũng không ép, lấy thuốc mỡ trong túi ra đọc hướng dẫn sử dụng, nghe tiếng lách cách phía sau. Chỉ một chốc, tiếng nói còn mang theo giọng mũi của Đường Đường từ sau lưng vang đến.
"Được ạ."
Kỳ Dục quay lại, cừu non đã nằm trên nệm chăn trong bóng tối sắp bị hiến tế cho ác quỷ nhưng không hề hay biết.
Đường Đường thân hình xinh đẹp, chân dài không thể động đậy, eo rất nhỏ, nhưng lại hơi gầy, lộ cả đường nét sống lưng và xương bướm, làn da trắng nõn mỏng manh còn nổi những vệt đỏ rải rác.
Kỳ Dục hít sâu một hơi, ỷ Đường Đường quay lưng không nhìn thấy, hắn không thèm che dấu dục vọng của mình nữa, ngồi ở bên giường, dùng ngón tay bôi thuốc mỡ lên vết đỏ trên người.
Khoảnh khắc đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào lưng, Đường Đường cứng đờ nằm trên giường không dám nhúc nhích.
Động tác hắn rất nhẹ, thuốc mỡ trên đầu ngón tay chậm rãi bôi lên vết đỏ, người đàn ông không nói, chỉ lặp lại động tác, dần dần Đường Đường mới thả lỏng một chút.
Thân hình to lớn của Kỳ Dục ẩn nửa trong bóng tối, dưới ánh sáng màu vàng, hắn từng li từng tí xoa lên những vết đỏ này, ánh mắt càng ngày càng tối, bị mắc kẹt trong tình dục, khiến hành động bôi thuốc có chút mập mờ không đứng đắn.
Một lúc sau, người phía sau rốt cuộc ngừng động tác.
"Được.... Được rồi... a ..."
Đường Đường chưa kịp nói xong liền mở to mắt, trên người truyền đến độ ấm của người khác, cậu bị người đàn ông từ phía sau ôm vào lòng, hắn giống như dã thú, cắn cắn da thịt sau gáy cậu.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ Đường Đường, đôi môi ẩm ướt ấm áp mút chặt lấy da thịt, cắt đứt sự khiếp sợ ngẩn ngơ của Đường Đường.
Cậu giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay bạo ngược này, nhưng lại bị Kỳ Dục ôm chặt, nghe thấy người vừa dịu dàng bôi thuốc cho cậu khẽ cười.
Hắn nói, "Bé yêu, lúc em cho tôi vào phòng chẳng phải đã biết tôi muốn làm gì rồi sao?"
Tai Đường Đường bị giọng nói hấp dẫn của người đàn ông làm choáng váng, mặc dù trong lòng đã bắt đầu khao khát, nhưng vẫn kinh hãi giãy dụa theo tính cách nhân vật: "Không, không phải."
Cậu úp mặt vào gối, sợ tới mức sắp khóc, giọng nức nở, "Ngài Kỳ, xin ngài .. đừng.... Anh trai.... không thể."
Kỳ Dục lật người cậu lại, nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ hoe của Đường Đường, lòng ngứa ngáy. Hắn nở nụ cười, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp trai lại càng trở nên đẹp trai hơn, "Ấm ức thế à... Nhưng mà, em làm tôi nứng quá rồi, phải làm sao bây giờ?"
Kéo bàn tay nhỏ bé của thiếu niên đặt lên khối căng phồng như quả bóng dưới quần, Kỳ Dục cong môi dỗ dành: "Hay là vậy đi, nếu trong hai mươi phút em làm tôi bắn, tôi sẽ tha cho, nếu không ... ... " Hắn lấp lửng, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
Nếu không, tôi làm em không khép nổi chân.
Cây súng quá to, dọa Đường Đường sợ tới mức nước mắt rơi không tự chủ được, nghẹn ngào muốn từ chối, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Dục.
Đây là người có thể khiến anh trai mình sợ hãi ...
Cậu bối rối, một lúc sau mới rụt rè đưa tay sờ lấy thắt lưng của người đàn ông, đôi mắt nhòe lệ không dám nhìn.
Kỳ Dục tùy tiện đặt một chân lên mép giường, nhìn Đường Đường vụng về tháo thắt lưng, bàn tay nhỏ gầy cầm dương vật tráng kiện nóng hổi bên trong ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, suồng sã nhìn động tác tiếp theo của Đường Đường .
Nhưng người đang bị Kỳ Dục nhìn lại giữ chặt dương vật, bất động. Cho đến khi Kỳ Dục nghĩ Đường Đường đã hối hận, Đường Đường lại lấm lét nhìn hắn một cái, rụt rè thì thào nói: "Em ... không với tới."
Đường ảnh đế rất cạn lời, cậu cũng muốn chết đi được, nhưng phần cứng không cho phép, cậu không thể động đậy chân được mà.
"..."
Không khí yên lặng trong chốc lát, Kỳ Dục đột nhiên bật cười, leo lên giường quỳ trước đầu Đường Đường, cầm dương vật to của mình xoa xoa đầu nấm lên đôi môi hồng của cậu cười nói: "Được rồi, bé yêu lại đây ." ... "
-
Ông Đường diễn cảnh thảo mai dẹo dẹo toy xem mà mệt giùm. Bị cái gu mấy cha công nó vậy thì thôi đành chịu chứ biết sao giờ =)))
./.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro