📚[HỌC SINH NGÂY THƠ].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lục Tử Hiên và Giang Triệt sáng nay không đến, tiết đầu tiên là thể dục, giáo viên thể dục bảo Đường Đường và Sở Nhạc An đi cất thiết bị vào kho chứa.
Đường Đường ôm vợt, bước tới kho chứa cùng Sở Nhạc An, cậu cũng biết đây là tình tiết đầu tiên trong cốt truyện gốc.
Theo cốt truyện ban đầu, Sở Nhạc An nghe thấy bên trong kho chứa đồ có tiếng xì xầm của nam sinh, kiếm cớ bảo Đường Đường đi trước, sau đó tự mình đi vào quấy rầy Nghê Hướng Dương đang vui vẻ, còn mắng Nghê Hướng Dương là đồ vô liêm sỉ, thế là bị đè ra xoạc.
Lỗ nhỏ của thụ chính trong truyện xếch bao giờ cũng là cái lỗ chọt một lần nhớ mãi không quên, Nghê Hướng Dương nếm thử xong, cảm thấy bên trong Sở Nhạc An thích quá, bèn rủ hai thằng bạn của mình cùng chơi, bắt đầu tiết mục em chạy anh theo.
Trước khi xuyên qua, Đường Đường cũng là một tay chơi bung nóc, cậu là nam thần mà ai trong giới đều mong muốn được hưởng thụ.
Cậu không nghĩ thân thể của mình sẽ thua kém thụ chính, nhưng cậu cũng không có sở thích xem phim khiêu dâm sống, nên mới bảo hệ thống buff một cơn đau bụng cho Sở Nhạc An, để cậu ta không thể đi cùng, rồi một mình đến kho chứa đồ.
Kho chứa đồ rất yên tĩnh, Đường Đường bước nhanh, vừa ngâm nga một bài hát vừa dùng chìa khóa mở cửa. Trong kho hơi tối, có một mùi lạ thoang thoảng không biết từ đâu bay ra.
Trước cửa có hai kệ tủ đựng lộn xộn các thứ, bên phải là một vài thùng các tông lớn chất đống lộn xộn chìm trong bóng tối..
Đường Đường đặt vợt ngay ngắn lên tủ, vừa định quay ra, đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ.
"Ưm ... ha..."
Tiếng rên ngọt ngào làm cậu giật bắn mình, huơ tay trúng kệ tủ, một chiếc vợt rơi xuống đất kèm theo tiếng "cách" giòn tan.
Âm thanh dừng lại, Đường Đường nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "Ai đó?"
Đằng sau thùng các tông chỉ im lặng, sau đó là tiếng máy móc ong ong ong.
Đường Đường hít sâu một hơi, chậm rãi liếc đến đằng sau thùng các tông.
Đằng sau đống thùng các tông lớn lộn xộn là một chiếc ghế sofa màu đen, có một nam sinh đang ngả ngớn ngồi trên ghế.
Nam sinh đầu đinh, dáng người cao ráo, mày rậm, đang nhắm mắt lại, giống như một con sư tử đực đang ngủ.
Điều quan trọng nhất, giữa hai chân hắn là một thiếu niên trần trụi không mảnh vải che thân, thiếu niên mảnh khảnh, cân đối, hai má phồng lên, ngậm lấy 'đồ đạc' của hắn di chuyển lên xuống.
Đường Đường nhìn xuống, tiếng máy móc cậu nghe được chính là tiếng của đồ chơi người lớn, lỗ hậu của thiếu niên bị dương vật giả to lớn nhét vào, rỉ ra nước.
Đường Đường giật mình như phải bỏng, khẽ "a" một tiếng, xoay người che mặt lại.
Nghê Hướng Dương rốt cuộc cũng mở mắt ra, hắn phóng ánh mắt công kích nhìn thiếu niên tai đỏ như tôm trước mặt.
Lòng bàn tay rộng vỗ nhẹ vào đầu thiếu niên giữa hai chân, ra hiệu cho cậu này đứng dậy.
Thiếu niên hít một hơi thật sâu, không chịu buông ra.
Yết hầu Nghê Hướng Dương trượt trượt vài cái, bất thình lình nắm lấy tóc cậu ta thô bạo ấn xuống, cắm sâu họng hết lần này đến lần khác, sau hàng chục lần nhấp điên cuồng, cuối cùng hắn cũng bắn nó vào cổ họng thiếu niên.
"Khụ ... ưm..."
Cậu thiếu niên cau mày vì đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt tinh dịch, sau đó liếm sạch dương vật to lớn trước mặt, rồi cho nó trở lại quần, kéo khóa lên.
Thừa lúc họ không để ý, Đường Đường đã vọt tới cửa, cậu chạm đến tay nắm cửa, suýt chút nữa đã chạy được ra ngoài.
Xui xẻo tay, Đường Đường chưa kịp mở cửa thì người phía sau đãi thô bạo kéo lại, cậu bị người này lật người đè vào tường.
"Định đi đâu?"
Nghê Hướng Dương chắn lấy chân cậu, thích thú nhìn bé thỏ trắng xấu hổ trước mặt.
Đường Đường đỏ bừng lỗ tai, đôi mắt ngấn nước liếc nhìn Nghê Hướng Dương, sau đó nhìn đi chỗ khác như bị phỏng.
Cậu hạ giọng, lúng túng lẩm bẩm, "Xin...i xin lỗi ..."
Lửa dục Nghê Hướng Dương vừa dập lập tức bừng lên lại, hắn tóm cằm Đường Đường nhìn nhìn đánh giá một vòng, sau đó còn mập mờ hôn lên vành nhỏ nhắn hồng hồng, khàn giọng nói: "Bé à, một câu xin lỗi không thỏa mãn anh được đâu."
Hơi thở nóng rực phun vào tai Đường Đường, Đường Đường cử động không nổi, chỉ cảm thấy có vật cứng đang cọ xát vào bụng dưới. Một bàn tay to không hề kiên dè luồn vào quần tây của Đường Đường, bóp bóp mông cậu qua một quần lót.
"Đừng ... đừng mà..."
Đường Đường nức nở đẩy hắn ra, nhưng công tử nhỏ yếu ớt hoàn toàn không thể đẩy được đội trưởng bóng rổ của trường.
Nghê Hướng Dương cảm nhận sự mềm mại trong tay, thoải mái thở dài một hơi, cúi người chặn môi Đường Đường, dùng đầu lưỡi liếm qua khe hở, sau đó ngay ngắn cạy ra hàm răng quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của công tử nhỏ. Hàm trên mẫn cảm bị đầu lưỡi dày liếm láp từng li từng tí một, thiếu gia nhỏ ngây thơ sao có thể chịu đựng được chuyện này, chỉ chốc lát đã bị hôn khóc thút thít, hai mắt ầng ậng nước.
Nghê Hướng Dương thở nặng nề, đang định cởi quần thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
...
Sở Nhạc An sốt ruột đứng ngoài cửa gõ gõ, "Đường Đường, cậu có ở bên trong không?"
Bên trong cửa, Đường Đường hoàn hồn lại, cố gắng giãy dụa.
Nghê Hướng Dương không nhúc nhích, cũng không quan tâm ngoài cửa, vẫn muốn tiếp tục. Đường Đường hoảng sợ, quyết tâm nâng gối thúc một cú.
A......"
Nghê Hướng Dương bị tấn công bất ngờ, trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Vừa mở mắt ra đã thấy thỏ con nhanh chóng mở cửa chuồn đi như bị sói đuổi.
"Mẹ nó... cũng khá lắm."
Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi bới trong lòng, đôi mắt như sói lạnh lùng quét về phía Sở Nhạc An đang cản đường ngoài cửa.
Sở Nhạc An nhìn Đường Đường chạy thục mạng, không phản ứng gì, nhưng đến khi nhác thấy chiếc đồng hồ trị giá mấy chục triệu trong tay nam sinh, ánh mắt cậu ta lóe lên, diễn nét mặt tức giận, "Này, cậu bắt nạt Đường Đường à?"
Nghê Hướng Dương dựa vào cửa, nhếch mép hút một điếu thuốc, liếc cậu ta một cái, "Phắn."
"Cậu!!"
Sở Nhạc An tức hộc máu vì bị xem như cỏ rác, vừa định vặc lại, chợt thấy nam sinh nhếch mép, rời khỏi kho chứa đồ, không thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái.
Sở Nhạc An đứng đó một hồi, mặt đen lại, cuối cùng cũng bực bội rời đi.
Mà bên kia, Đường Đường giả bộ vội vàng rời khỏi tầm mắt của Nghê Hướng Dương, sau đó sửa sang quần áo, nhàn nhã xin nghỉ về nhà. Cậu phải dưỡng sức để buổi chiều còn 'diễn' tiết mục chính.
............
Hoàng hôn còn vương một chút màu cam vàng ở chân trời, học sinh đã tan học từ lâu, Đường Đường xin nghỉ buổi chiều một mình bước trên hành lang. Công tử nhỏ để quên cặp sách trên lớp, nên giờ phải quay lại lấy.
Cửa lớp 12-1 mở ra, bàn ghế xếp ngay ngắn, nhưng không có ai ở đó.
Đường Đường đi vài bước tới chỗ ngồi, cầm cặp sách lên, hai mắt sáng ngời thì thào: "Ôi, may vẫn còn đây."
Đường Đường cầm cặp sách lên, ánh mắt kín đáo đảo qua phòng tiện ích chất đầy thùng nước và câ lau nhà, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lại vô tình đụng phải cái bàn.
Chân bàn trượt trên sàn phát ra âm thanh thảm thiết, Đường Đường dừng lại, nhanh chóng chỉnh lại bàn, chợt nghe thấy cửa phòng tiện ích luôn khóa chặt bên cạnh mở ra.
Đường Đường dừng lại, tò mò liếc nhìn vào bên trong.
Có hai phòng tiện ích trong lớp, một trong số đó luôn bị khóa, không ai biết bên trong có gì.
Nhưng bây giờ Đường Đường đã biết. Cậu mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm đủ loại dụng cụ tình thú, còn có cảnh tượng dâm loạn bên trong.
Chính là Giang Triệt ra mở cửa, áo sơ mi vẫn chỉnh tề, chỉ có quần là xộc xệch, đôi mắt đen đặc rất có lực uy hiếp nhìn chăm chú Đường Đường.
Có một người bị buộc dây thừng đỏ nằm trên bàn trong phòng, chính là thiếu niên mảnh khảnh phục vụ Nghê Hướng Dương ban sáng.
Lục Tử Hiên thì đã cởi hết cúc áo sơ mi, hắn nheo hai mắt đào hoa đứng trước bàn, dương vật cực lớn ra vào giữa hai cánh môi đỏ mọng của thiếu niên, thích thú hưởng thụ.
Bị Giang Triệt nhìn như thợ săn nhìn con mồi,Tim Đường Đường đập thình thịch, bất giác lùi lại một bước, liền nghe Lục Tử Hiên bên trong nói vọng ra.
"A Triệt, mày với Hướng Dương không vào mà xớ rớ ngoài cửa làm gì?" Giọng Lục Tử Hiên khàn đến khó thở.
Giang Triệt thu hồi ánh mắt, lười biếng trả lời hắn, "Không phải Hướng Dương, là học sinh chuyển trường."
Lục Tử Hiên dừng đâm chọc, kinh ngạc liếc mắt ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Đường Đường đang run như chim cút.
"Ây dà, trùng hợp quá nhỉ? Anh còn chưa kịp ra tay bé đã tự đến cửa?" Lục Tử Hiên đẩy người dưới thân ra, vuốt mái tóc còn hơi ướt rồi cứ thế bước ra ngoài.
Đường Đường đang định bỏ chạy, Lục Tử Hiên và Giang Triệt đứng ở cửa cũng không ngăn cản, nhưng ...
"A......"
Con thỏ nhỏ định bỏ chạy đâm sầm vào cơ ngực nam sinh phía sau, mũi đau nhức, chưa kịp định thần đã bị nam sinh ôm vòng tay ôm chặt lấy.
"Bé cưng, định đi đâu vậy."
Đường Đường bị giam cầm, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu, vẻ mặt bất cần đời của Nghê Hướng Dương đập thẳng vào mắt cậu.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro