📚[HỌC SINH NGÂY THƠ].6

Chương 6

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trường trung học tư thục thành phố J là một trong những trường trung học quý tộc hàng đầu ở quốc nột, tất cả các dãy lầu trong trường đều có diện tích rất lớn, có cây xanh đẹp mắt, nội thất trang nhã.

Chuông báo giờ tan học vẫn chưa vang lên, tất cả các phòng học đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên.

Đường Đường ngồi trên nắp bồn cầu trong phòng vệ sinh, vừa lau nước mắt vừa thút thít cởi quần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của thiếu niên đẫm nước mắt, chóp mũi và khóe mắt đỏ hoe vì khóc, thân thể gầy gò vẫn còn đang co giật, thật sự rất đáng thương.

Hai chân trắng nõn mỏng manh lộ ra không khí, Đường Đường hai mắt đỏ hoe, dùng hai ngón tay xoắn mép quần lót trắng.

Cầm lên trước mắt, tức thì miệng lại trề xuống,nước mắt vừa mới ngừng lại bỗng trào ra nhỏ tong tong.

Mùi thuốc khử trùng trong không khí dần dần bị nhuộm thành mùi thơm lạ ngào ngạt, chiếc quần lót trắng trước mặt vẫn chưa khô, thấm đẫm nước, còn nhỏ mấy giọt xuống sàn nhà.

"Hức.... đồ tồi, xấu xa."

Công tử nhỏ xấu hổ chật vật, cầm bằng chứng hùng hồn cho sự dâm đãng của mình, không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Đúng lúc cậu đang nghẹn ngào mắng mỏ, cửa ngăn đã bị gõ hai cái.

Đường Đường co rụt lại như mèo con bị giật mình, thấp giọng cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó giọng nói lạnh lùng của Giang Triệt vang lên.

"Mở cửa."

Hóa ra là một trong ba tên xấu xa, Đường Đường bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm, hừm, không mở đâu.

Như biết thiếu niên sẽ không nghe lời, giọng nói dỗ dành của Giang Triệt từ ngoài cửa lại truyền đến, "Anh mua cho em quần lót mới, mở cửa đi, anh không làm gì em đâu."

Không nói không cảm thấy, vừa nói xong, Đường Đường đã cảm thấy dưới người lạnh toát, nhìn chiếc quần lót vẫn còn nhỏ giọt trên tay, liền dời tầm mắt xuống hạ thể trần trụi. Cậu cố gắng thở sâu mấy hơi, thấy vẫn không thể mặt dày quay lại lớp trong tình trạng này, cậu ngập ngừng vươn tay mở khóa cửa.

Giang Triệt lười biếng đứng ở ngoài cửa, tay cầm một túi giấy. Chờ cửa mở, hắn ngẩng đầu nhìn vào, đôi mắt đen láy như một hồ nước lạnh ban đêm, nhưng ánh mắt lạnh lùng dời xuống phần dưới trần trụi và mềm mại của Đường Đường, đáy mắt ngay lập tức nổi sóng.

Đường Đường bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, rụt rụt hai chân, rất có khi thế hếch cái cằm nhỏ, giọng nói mềm mại nhưng cực kỳ kiên cường, "Để đồ đấy cho tớ, cậu đi ra đi."

Mặt cậu lúc này lộ ra vẻ chán ghét, chỉ còn thiếu câu: "Ái phi, lui ra đi, quả nhân thật sự không muốn thấy nàng."

Giang Triệt thấy buồn cười, vừa định nói gì đó thì vô tình nhìn thấy chiếc quần lót xộc xệch bên cạnh chân thiếu niên, chợt hơi thở trở nên nặng nề..

Không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên ái muội.

Ánh mắt nam sinh hơi trầm xuống, không biết đang nghĩ gì, khí thế lúc nãy của Đường Đường biến mất sạch, vành tai ửng hồng, chỉ có thể nâng cằm lên để trông oai vệ hơn.

Sau một thời gian, Giang Triệt đột nhiên di chuyển.

Hắn bước tới, cúi người về phía trước, kề sát vào mặt Đường Đường, suýt chút nữa chạm vào chóp mũi cậu.

Đường Đường bị khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt làm giật mình, cậu mở to mắt, theo bản năng co người lại, lắp bắp: "Cậu...cậu làm gì vậy?"

Nhìn ánh mắt cảnh giác của Đường Đường, Giang Triệt cảm thấy thiếu niên giống như một bé mèo con, giương móng vuốt nhe nanh cào hắn nhưng không đủ sức, cào như đang gãi nhẹ làm nũng.

Hắn cong cong môi, hít một hơi thật sâu thưởng thức vị ngọt trong không khí, hơi cúi xuống ...

Đường Đường nhìn khuôn mặt nam sinh càng ngày càng gần, không cách nào tránh né, bèn nhắm chặt hai mắt tự lừa dối chính mình.

Hương gỗ lạnh nhạt nhàn nhạt lưu lại trong mũi, Đường Đường không khỏi cẩn thận ngửi một chút.

Một giây, hai giây, ba giây ...

? ? ?

Tại sao ... không có âm thanh?

Đường Đường rất khó hiểu, lặng lẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy cận cảnh khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt cười của Giang Triệt.

Thấy Đường Đường đang nhìn trộm mình, Giang Triệt chuyển động ngón tay nhặt chiếc quần lót đã thấm ướt nước dưới chân cậu lên, sau đó đặt chiếc quần lót mới lên đùi cậu, chậm rãi đứng dậy.

Đường Đường hoàn toàn mở to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng.

Giang Triệt luôn lạnh lùng lại cầm quần lót cũ của cậu, xếp gọn gàng bỏ vào túi giấy vốn để đựng quần lót mới, cuối cùng nhét vào cặp sách để bên cạnh.

Đường Đường dời mắt, không dám nhìn thêm nữa, mặc quần vào, mặt ửng hồng, quay đầu bỏ chạy.

"Ơ này ... đừng chạy."

Lục Tử Hiên ở cửa, tươi cười đưa tay chặn đường.

Lục Tử Hiên cao ráo chân dài, mặc áo khoác đồng phục học sinh màu xám bạc, cà vạt buông hờ hững trên sơ mi, viên kim cương xanh ở tai trái lấp lánh phô trương.

Còn Nghê Hướng Dương lưu manh ngông cuồng, đầy sức công kích chéo chân đứng phía sau, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Nhìn thấy Giang Triệt ung dung đo ra, Nghê Hướng Dương huýt một cái huýt sáo, "Chết tiệt, A Triệt, mày làm gì bên trong mà mãi không ra, Lục Tử với tao còn tưởng mày ăn vụng đấy."

Giang Triệt chỉnh lại tay áo, nhẹ giọng đáp: "Thời gian quá ngắn."

Thật ra mà nói, ba tên khốn kiếp này không chỉ nhà giàu mà còn đẹp mã, ảnh đế Đường bị hóc môn nam nóng bỏng hun đến chân bủn rủn, cậu thích mê kiểu thanh niên trẻ trung đầy sức sống như thế này.

Lúc xoạc cậu cũng rất năng nổ hăng hái, năng lượng tràn đầy.

Bí mật gạt đi những suy nghĩ đó, Đường Đường nắm lấy góc quần áo lùi lại mấy bước, giọng như muỗi kêu, "Các... các cậu tìm tớ có việc gì không....... "

Càng nói giọng càng nhỏ lại, đáng thương cực kỳ.

Nghê Hướng Dương cầm lấy điếu thuốc, bước lên không nói một lời hôn cậu thật sâu, cho đến khi bé thỏ nhỏ trong vòng tay hắn thút thít đẩy đánh, hắn mới rút lại đầu lưỡi thác loạn, cắn nhẹ môi dưới rồi buông cậu ra.

"Bé con, em giết anh rồi." Nghê Hướng Dương khàn khàn hít vào mùi thơm ngào ngạt của thiếu niên, một tay cầm điếu thuốc, tay kia làm như tám trăm đời chưa nhìn thấy mông bao giờ mà hào hứng bóp nắn cặp mông tròn của Đường Đường.

Người Nghê Hướng Dương ấm áp dễ chịu, Đường Đường đỏ mặt, bị hắn khống chế trong vòng tay, lại bị sờ mông, hai mắt lại cay xè, tong tong nhỏ nước mắt.

Cậu lau lau vài giọt nước mắt trên áo Nghê Hướng Dương, ấm ức ngẩng đầu lên chất vấn,, "Đồ xấu xa, là các cậu ... các cậu đối đầu với bố mẹ tớ, tớ.. Tớ đã để các cậu làm rồi... Mông cũng sưng lên, vậy mà các cậu vẫn bắt nạt tớ với bố mẹ tớ."

Càng nói chuyện, cậu càng tủi thân, khịt mũi thút thít, "Các cậu lại không bị đau gì hết..."

"Ôi," Lục Tử Hiên đau lòng đến chết đi sống lại, nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường, hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cậu, giọng ngọt như thấm mật, "Đường Đường đừng khóc nữa. Các anh sai rồi, chỉ cần bé Đường Đường ngoan ngoãn không chạy lung tung, các anh hứa sẽ không cản trở công ty của cha mẹ nữa, nha?"

Đường Đường vốn còn đang xấu hổ trước nụ hôn dịu dàng của nam sinh, nhưng sau khi nghe hết câu, lại không nén được trừng đôi mắt đẫm lệ phản bác: "Đó không phải là cha mẹ cậu."

Lục Tử Hiên bị cậu liếc, lòng nhộn nhạo. Hắn nhếch mép cười, không biết xấu hổ chơi đùa hai tay cậu, "Đúng vậy, không phải cha mẹ. Phỉ là ... cha mẹ vợ nhỉ? Hắn nhướng mày nhìn Giang Triệt, nghiêm túc hỏi: "Đúng không, A Triệt?"

Giang Triệt dựa vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch màu đen, hai mắt lóe lên, cũng cười trả lời, "Ừ."

Đường Đường càng đỏ mặt hơn, tức giận "Các cậu...các cậu" hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng xấu hổ vùi mặt vào cơ ngực cường tráng của Nghê Hướng Dương.

Đường Đường đầu óc lộn xộn, tràn đầy xấu hổ.

Hình như có một bàn tay to chạm vào đầu cậu, giọng Nghê Hướng Dương run lên không biết đang nói gì, Đường Đường nắm chặt góc quần áo của hắn, không biết họ nói cái gì, chỉ lung tung gật đầu đồng ý.

Chờ sực tỉnh lại, bị xoạc khóc hu hu xong ... đã quá muộn để hối hận.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro