💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].kết

Chương 16

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sau đại hội thể thao, thời gian như trôi nhanh hơn, ngày đếm ngược đến ngày thi đại học viết trên bảng đen chỉ còn một chữ số, bầu không khí trong trường căng thẳng, các học sinh ai nấy đều đang chăm chỉ học tập.

Mấy ngày trước, một học sinh lớp B còn do làm bài quá sức mà ngất xỉu trong lớp, lúc tỉnh dậy, hỏi tại sao, hóa ra đứa trẻ này mấy ngày liên tục chỉ ngủ hai ba tiếng, khiến thầy giáo Đường của chúng sợ hãi, đêm nào cũng đến ký túc xá nam để càn quét mấy học sinh hai ba giờ sáng còn chưa chịu ngủ, các nữ sinh thì không còn cách nào khác, chỉ đành gửi tin nhắn nhóm đúng giờ để nhắc nhở họ chú ý thời gian nghỉ ngơi.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần, Đường Đường ngày nào cũng soạn giáo án đến khuya, lăn lộn như vậy, cả người gầy đi rất nhiều, buổi tối, ba súc sinh con thay phiên nhau ôm eo thầy Đường đi ngủ luôn cẩn thận đo vòng eo của thầy giáo xem có phải lại gầy đi không? ?

Chuyện này khiến ba súc sinh con rất đau khổ, Hạ Văn chủ động đến ký túc xá mỗi tối để thúc giục các nam sinh đi ngủ đúng giờ, đầu gấu Hạ đi hai hôm, từ đó không còn ai dám thức khuya. Sở An Húc và Diệp Hoài Hình thì cố gắng hết sức để nấu đủ loại súp tẩm bổ cho thầy giáo để bổ sung dinh dưỡng, vật vã lắm cũng duy trì được cân nặng hiện tại của thầy giáo.

Bây giờ là 0 giờ sáng.

Trong phòng làm việc đèn vẫn sáng, tiếng ngòi viết sột soạt trên giấy không ngừng vang lên, Đường Đường đeo kính gọng vàng, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, ngồi trước bàn viết giáo án.

Người dưới ánh đèn càng ngắm càng thấy đẹp.

Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy cậu, vai trái hơi trùng xuống, mấy sợi tóc đen của người phía sau rơi xuống trước ngực, một bàn tay tái nhợt mát lạnh luồn vào áo ngủ, sờ soạng làn da tuyết mịn trên ngực.

Đường Đường đặt bút xuống, bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay phiền phức: "Hoài Hình, đừng phá."

Người phía sau trầm mặc không nói, hương thơm lạnh lẽo phả vào một bên mặt, tay hơi thoát khỏi trói buộc, sờ lên khuôn ngực non nớt của thầy giáo, nhéo nhéo núm vú nhỏ bên trái.

Thầy Đường kêu lên một tiếng, dựa lưng vào ngực người phía sau run rẩy: "Ưm... đừng quậy nữa, đợi..... sau khi thi đại học xong... a."

Người phía sau dừng một chút, vẫn không nói lời nào, nhưng lần này lực véo đầu vú nhỏ còn mạnh hơn, hai ngón tay nhéo đầu vú kéo lên, lại thả tay cho đầu vú bật trở về. Một lúc sau, cơ ngực mỏng bên trái đã chuyển sang màu đỏ vì bị chơi đùa, đầu vú cũng sưng lên.

Đường Đường đặt tay lên eo Diệp Hoài Hình, run rẩy thở hổn hển, dương vật nhỏ vốn yên lặng ở hạ thể đột nhiên bừng bừng khí thế, nhưng làm cậu á khẩu nhất là, cậu cảm thấy hành động của Diệp Hoài Hình như đang rất ấm ức?

Ấm ức con khỉ khô!

Thầy Đường muốn đỡ trán, kỳ thi đại học sắp diễn ra, vì tránh cho đám súc sinh con này vui vẻ trên giường mà bị phân tâm, cậu đưa ra quy định không được làm tình trước kỳ thi đại học , nhưng ba súc sinh con dục vọng mãnh liệt này luôn muốn leo lên giường của cậu, luôn dùng thân hình trẻ trung đó để dụ dỗ cậu khắp nơi.

Đã nhịn mấy ngày rồi, là đàn ông ai có thể cưỡng lại cám dỗ như thế?

Cậu nhẹ chậc một tiếng, dương vật đã cứng đến mức không thể chịu được nữa, cũng không muốn mình thiệt thòi, bèn xoay người ấn đầu Diệp Hoài Hình ấn vào đũng quần mình.

Diệp Hoài Hình ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, ghé sát đũng quần của giáo viên, cởi chiếc quần pyjama lụa ra, dùng lưỡi liếm nhẹ chiếc quần lót cotton màu trắng, sau đó cởi bỏ miếng vải ướt át kia ra.

Dương vật phía dưới của thầy vừa trắng vừa ngon, phần đỉnh hồng phấn. Diệp Hoài Hình rất thích, hắn mặt mày lạnh lẽo như mọi ngày, đôi tay thon dài buông lỏng ôm lấy dương vật nhỏ cứng ngắc của thầy, đầu lưỡi liếm khắp cán một lượt, sau đó dùng môi bao phủ lên quy đầu tròn, mút một cái.

"A ——"

Đường Đường suýt chút nữa bị anh hắn hút ra, ngửa đầu ra sau, một tia ửng hồng nhàn nhạt từ đuôi mắt dần lan ra, cậu siết chặt mái tóc dài của Diệp Hoài Hình, tựa hồ còn có chút run rẩy.

Dương vật nhỏ bị môi và lưỡi ngậm lấy thật thoải mái, vài giọt chất lỏng ứa ra từ quy đầu bị đầu lưỡi quét sạch nuốt vào bụng.

"Ưm..." Đường Đường rên rỉ một tiếng, lười biếng nói: "Miệng học sinh Diệp thật nóng..."

Diệp Hoài Hình nhướng mi nhìn cậu, trong cổ họng đột nhiên phát ra một tiếng trầm trầm, Đường Đường thở hổn hển, không nói thêm lời khiêu khích nào nữa, bị học sinh bắt nạt mà thở hổn hển.

Ánh đèn vàng ấm áp mơ hồ, tiếng thút thít nức nở xen lẫn với tiếng nước, hai người dây dưa trong thư phòng hồi lâu, hai súc sinh con còn lại kia phảng phất ngửi được mùi ngon mò đến đây, muốn nhào vào ăn liền bị thầy Đường đá bay xuống đất.

Thầy Đường thở hổn hển mặc quần pyjama vào, mặt cậu đỏ bừng, sau khi vui vẻ cuối mắt đuôi mày nên lười biếng hơn, mặc quần áo xong, cậu dùng ngón tay chọc vào cây hàng big size của Diệp Hoài Hình, nhướng mày: "Tôi đã nói, Chờ cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc mới có thể làm, chậc ... không thi xong thì đừng đến dụ dỗ tôi."

Sở An Húc và Hạ Văn ủ rũ cụp đuôi cụp tai, trong khi Diệp Hoài Hình mặt không biểu cảm mà liếm môi.

......

Ngày thi đại học, Đường Đường cố ý dậy sớm chuẩn bị bút thước cho ba súc sinh con, dặn dò cẩn thận, lo lắng như một bậc cha mẹ bình thường.

Trên bàn ăn, Hạ Văn và Diệp Hoài Hình đang ăn sáng, chăm chú lắng nghe những chỉ dẫn cẩn thận của thầy giáo, trong lòng tự hào biết bao.

Họ chỉ chờ đợi kỳ thi tuyển sinh đại học xong để hẹn hò với giáo viên, happy.jpg.

Sở An Húc là người xuống cuối cùng, cũng chưa ăn gì, ngáp một cái, từ phía sau ôm lấy thầy Đường đang thu dọn đồ đạc, giống như một con lười lớn treo trên người cậu, nhão nhoẹt dinh dính: "Hiểu rồi, cục cưng, đừng Đừng vội thu dọn đồ đạc."Được rồi, đừng chuẩn bị đồ nữa, nói cho chúng em biết sắp tới đi du lịch ở đâu đi? Chúng ta đi nước ngoài hay trong nước?" Hắn cọ cọ mặt Đường Đường: "À, đúng rồi, thi tốt có phần thưởng gì không hở thầy ơi......".

Đường Đường huých hắn một cái, trong mắt lập lòe gian xảo, chậm rãi nói: "Phần thưởng. . . chắc là có đấy? Đi ăn cơm đi, thi xong lại nói."

Sở An Húc moi được chút thông tin, nhảy nhót đi ăn sáng.

Trong ba ngày thi đại học, ba súc sinh con được thầy Đường chăm sóc từ a đến z, lúc đầu còn thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng sau đó lại vui đến gần như dựng thẳng đuôi lên, phấn khởi nghĩ thầm không biết thầy có thích mình một chút nào không. ?

Mọi người tinh thần phấn chấn, thi cử giống như được thần linh phù hộ, làm xong môn cuối cùng của kỳ thi, họ lo lắng chạy về nhà, muốn đánh một trận kịch liệt với thầy Đường yêu tinh.

Tốt nhất là dành cả ba ngày ba đêm, khám phá kiến ​​thức toàn diện! !

Nhưng không ngờ...

Trong phòng khách có ba bó hoa, ba hộp quà được gói rất đẹp, trên bàn cà phê đặt một lá thư, nhưng trong phòng không có ai.

Ba súc sinh con cảm thấy lạnh sống lưng, sự hoảng loạn tột độ gần như áp đảo họ, trái tim như một bàn tay to lớn nắm chặt, một lúc lâu sau, ba súc sinh con ngầm phớt lờ những món quà tinh xảo, mở lá thư trên bàn cà phê trước.

Tờ giấy mở ra, một mùi mực nhàn nhạt bay tới, trong thư này chỉ có hai câu.

[Lau nước mắt đi.]

Đến tìm tôi, súc sinh con....]

Trái tim treo lơ lửng của Hạ Văn, Sở An Húc và Diệp Hoài Hình giờ mới nặng nề rơi trở lại lồng ngực.

Hạ Văn thở phào nhẹ nhõm, lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, châm vài lần mới châm được lửa; Diệp Hoài Hình mặt không biểu cảm, nhưng bàn tay cầm tờ giấy vẫn run rẩy; Sở An Húc sụt sịt, cảm thấy mắt mình cay cay.

Hắn lẩm bẩm: "Lau nước mắt đi, chúng ta không vô dụng như vậy."

Ba súc sinh con đã lấy lại được bình tĩnh, bắt đầu thích thú mở quà.

Ba món quà này rất giống nhau, đều là mô hình, nhưng nội dung thì khác nhau.

Một mô hình nhân vật mặc áo thi đấu trên sân bóng rổ, một ngồi trước đàn piano và một ngồi sau bục giảng trong lớp thi toán giám sát kỳ thi.

Mô hình tay nghề nhìn có chút thô, xem ra hẳn là Đường Đường tự mình làm, họ dè dặt mím môi, nhưng trong mắt lại không kiềm chế được vui mừng, sờ soạng mấy lần mới nhìn thấy một hàng chữ nho nhỏ ở phía dưới.

[Chúc mừng tốt nghiệp, bạn học nhỏ của tôi.

——Đường Đường]

Ba súc sinh con hít một hơi thật sâu, hai mắt cay không chịu nổi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, trong lòng không còn kiềm chế được mong muốn được gặp thầy, họ cẩn thận lắp các mô hình, sau đó đóng vali xách hộ chiếu lao ra khỏi phòng, bay đến "Maldives" trên tấm vé máy bay để sẵn trong hộp.

Có tiếng đóng cửa, căn phòng chìm vào im lặng kéo dài... Hơi ấm của mùa hè xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng phả lên các mô hình trong hộp, ba mô hình xấu xí được bao phủ bởi một lớp áo ánh vàng...

Khi đó, quán bar đèn mờ, tiếng nhạc xập xình, thầy giáo đẹp như yêu tinh ngồi trên ghế cao, nghiêng đầu cười nửa miệng, bễ nghễ nhìn xuống như một vị vua nhìn xuống giang san. Để họ trong nháy mắt chìm đắm, nguyện ý cúi đầu, chỉ làm súc sinh con của thầy, làm học sinh nhỏ của thầy...

./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro