⚠️[THIẾU NIÊN ĐÁNG THƯƠNG].6

Chương 6

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trên đường, một chiếc xe bị đâm cháy bốc lên làn khói dày đặc, máu loang lổ theo cửa xe chảy đầy đất. Cách đó không xa, chủ xe bị móng vuốt sắc nhọn xé nát bụng, cơ thể vẫn còn đang co giật theo phản xạ, những xác sống túm tụm lại thi nhau móc nội tạng, nuốt chửng vào mồm.

Xe địa hình phóng nhanh qua, bọn xác sống ngửi thấy mùi người sống, ngẩng đầu lên khỏi thi thể đẫm máu, loạng choạng đứng dậy đuổi theo, nhưng xe địa hình đã biến mất từ ​​lâu.

Các xác sống đuổi theo ngày càng xa, xe địa hình sau khi được cải tiến tốc độ và hiệu suất tốt hơn rất nhiều, lốp xe cán lên thi thể liên tục mà xóc nảy rất ít, nhưng chính sự rung lắc nhỏ này lại khiến thiếu niên trần truồng bên trong xe thút thít, vòng tay qua cổ người thanh niên.

Bên trong và bên ngoài chiếc xe dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, những xác sống bên ngoài nghe mùi người sống, tru tréo lao thẳng về phía chiếc xe địa hình, lại bị gió và nước tước đi khả năng di chuyển của chúng.

Phía sau chiếc xe địa hình, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Đôi mắt thiếu niên nhuộm đầy xuân sắc, bàn tay có vết cắn khẽ run rẩy, ôm lấy cổ thanh niên mà thút thít, thân hình tươi tắn bị đôi môi nóng bỏng phía sau liếm mút, khẽ rùng mình.

"Đừng mà ... Sâu quá, ưm ..." Đường Đường yêu kiều rên rỉ, làn da như tuyết của cậu bừng lên màu hồng nhạt gợi tình. Cặp mông tròn vểnh bị đánh vào bạch bạch liên hồi, run rẩy ướt đẫm. Lỗ hậu nhỏ hồng phấn căng cứng ngậm hai dương vật cực lớn đong đưa phun ra nuốt vào.

"Hm ..." Thẩm Vận tựa lưng vào ghế da, sảng khoái thở một hơi, "Nuốt sâu hơn."

Đường Đường bị dị năng khống chế, không có quyền từ chối, cố gắng nhướng người trong xe, dập mạnh dương vật lớn vào cái mông nhỏ đang run rẩy lẩy bẩy!

"Ahhhh !!" Đường Đường gào thét bắn ra tinh dịch, hai cây gậy thịt cứng ngắc nóng hầm hập gần như đâm xuyên qua lỗ hậu mẫn cảm của cậu, thịt ruột co quắp, không ngừng quấn lấy mút mát lấy lòng hai tên cưỡng bức.

Đầu khấc to đùng đột nhiên lao vào tâm lỗ, gân xanh nhô lên cọ xát ruột thịt mấp máy, hai thanh niên sướng tê dại da đầu. Lâu Tử Khiên cúi đầu liếm những vết đỏ trên lưng thiếu niên, rê đầu lưỡi ướt át liếm dọc sống lưng, cắn cắn lên xương bướm xinh đẹp của cậu.

Ghế phụ bị đẩy lên phía trước, ba người ngồi kề sát ở phía sau xe không rộng lắm. Thân thể trắng tuyết của thiếu niên phủ một lớp mồ hôi thơm, bị có thể cực nóng của hai thanh niên kẹp ở giữa, thô bạo địt tới tấp.

"A a a. Không..... Không chịu nổi... ưm... mmm ...đừng dùng.... Dị năng nữa....a...."

Đường Đường thấp giọng kêu lên, cho dù gậy nhỏ của cậu đã sưng đỏ, không còn có thể bắn ra cái gì, cũng chỉ có thể theo lệnh vặn eo nhấc bổng mông, thút thít dập lên dập xuống dương vật lớn. Hai cây gậy trong người cậu càng địt càng hăng, đâm càng lúc càng sâu, khoái cảm mãnh liệt làm cậu rùng mình từng cơn, lỗ hậu tóe nước, họa mi nhỏ kháu khỉnh đập đập lên cơ bụng của Thẩm Vân, phun tí tách tinh dịch lên người anh ta.

"Ahhhh! Bắn !! Bắn! A! Đừng!" Đường Đường ú ớ kêu dâm, hai tay chống đỡ cơ thể đang run rẩy, trực tràng vừa lên cao trào còn cực kỳ mẫn cảm nhưng thiếu niên vẫn không thể ngừng lại, tiếp tục nâng mông tự nhấp lên hai dương vật to.

"Má nó, sướng chết đi được!" Lâu Tử Khiên nheo mắt thở dài, "Còn dám chạy không cục cưng."

"A a a, không chạy! Không chạy nữa!! Xin ...Xin các anh ... Em không bắn được nữa...a..a..a."

Đường Đường không ngừng rên rỉ, thân thể lốm đốm dục vọng, mười ngón tay mảnh khảnh hằn rõ ràng những dấu răng, khe hở sưng tấy, trong suốt như pha lê, liếc mắt là biết đã bị yêu thương qua. Đôi bàn tay gợi tình này vịn lấy vai Thẩm Vận mà nhún lên nhún xuống, rên rỉ ư a trong cổ họng, âm thanh vừa đau vừa vui thích càng làm hai cây dương vật trong trực tràng phồng to gấp đôi.

"Đừng... dùng dị năng mà.... Không được... xin các anh.. ưm...." Thiếu niên thở dốc từng cơn, vặn mông như một con rắn xinh đẹp, "phụt phụt" nuốt chửng dương vật vào trong. Lỗ hậu nhỏ sưng to đỏ hồng, chủ nhân cũng không hề để ý, vẫn điên cuồng mà nhấp.

"Hưmm, đã quá ..." Đốt sống đuôi của hai tên cầm thú tê dại, cử động eo hông, nắc đầu dương vật vào lỗ nhỏ, không ngừng nghiền ép vách ruột.

Đôi mắt Thẩm Vận dưới thấu kính như đang cười, ngón tay thon dài dịu dàng nâng cằm của Đường Đường lên nhìn. Thiếu niên bị bắt ngẩng đầu, gương mặt nhuốm đầy tình dục, đôi mắt như nai tơ đờ đẫn ẩm ướt, lông mi đen nhánh khẽ run lên, nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng, nhỏ tí tách trên xương quai xanh.

"Nghe lời chưa?"

Dị năng làm người điên cuồng tạm thời ngừng lại, Đường Đường mềm nhũn, đổ người về phía trước nằm trên ngực thanh niên run bần bật: "Nghe...nghe lời."

Trên ghế lái, Văn Tông cầm vô lăng nghiến răng nghiến lợi, "Hai người, nhanh lên, quần của bố sắp thủng rồi!"

Hai tên cầm thú phía sau giả vờ bị điếc, thiếu niên toàn thân run rẩy, nước dâm làm ghế da ướt đẫm một mảnh, hai người phê tới nóc, phụt phụt di chuyển nhẹ dương vật.

"Hức ..." Đường Đường nức nở trong cổ họng, hơi run lên.

Thẩm Vận hôn lên vành tai cậu, giọng nói gợi cảm có chút khàn khàn, "Tiếp tục, tự mình di chuyển."

Con ngươi của Đường Đường co rút mạnh, lắc đầu lắp bắp, "Không... Em không bắn được nữa... Xin anh...." Thiếu niên khóc lóc từ chối, nhưng thân thể lại đi ngược lại ý muốn của chủ nhân, cái mông nhỏ vẫn nâng lên dập vào gậy thịt to bự!

"A đừng mà! Làm ơn ... a ..a... chết mất.... Sướng quá.... Bị chơi chết mất a..a..aa!!"

Dương vật to nóng bỏng gần ghim chặt vào trong cậu, phần eo mềm mại lắc lư cuồng nhiệt không ngừng, thịt ruột lại bị địt đến co giật, gậy thịt dài phụt phụt đâm vào trực tràng sưng đỏ, căng đến mức Đường Đường trợn to hai mắt, hét lên một tiếng, dương vật nhỏ run run hai cái nhưng không bắn ra được gì.

Nước dâm run rẩy tóe ra, tràng dịch ấm nóng tưới xuống hai cây dương vật xâm lăng trong cơ thể, làm cái thứ đấy càng tăng gấp đôi kích thước.

Thẩm Vận và Lâu Tử Khiên hít một hơi thật mạnh, phối hợp với lực nhấp của thiếu niên mà nắc sâu thêm vào trong, bạch bạch bạch đánh vào tâm lỗ đã run lẩy bẩy, cuối cùng giữ ở sâu nhất trong tiếng hét khàn khàn của thiếu niên, phun đầy tinh dịch đặc sệt nóng hổi.

Hơi thở dần dần lắng xuống, Thẩm Vận rút lại dị năng, Đường Đường lập tức mềm oặt cơ thể, thấp giọng thút thít mà nằm trong vòng tay của thanh niên.

Văn Tông hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên phanh gấp, lốp xe cạ trên mặt đường phát ra tiếng vang chói tai. Chiếc xe lắc lư dừng lại, Lâu Tử Khiên thoải mái thở dài, rất tự giác lên ghế lái, đổi vị trí cho Văn Tông.

Chiếc xe địa hình chạy trên đường lại vang lên tiếng rên rỉ dâm đãng, tiếng da thịt đập mạnh vào nhau, hơi thở nặng nề xen lẫn những câu tục tĩu của thanh niên.

.....

Căn cứ Thần Hi là một khu vực an toàn nhỏ ở Thành phố J, đây cũng là nơi đoàn của Thẩm Vận tạm thời dừng chân.

Chiếc xe địa hình chạy qua thây sơn biển máu, vừa tiến vào phạm vi căn cứ liền hai người đàn ông cầm súng lao tới, một người trong số họ đập cửa kính.

Lâu Tử Khiên mở cửa sổ xe, liếc nhìn bằng đôi mắt dài hẹp.

"Ui, anh Lâu trở về rồi," Râu Xồm vừa thấy gương mặt này lập tức vui tươi hớn hở: "Xin lỗi, anh Lâu, căn cứ quy định kiểm tra định kỳ khi từ bên ngoài trở về, anh xem ..."

"Biết rồi," Lâu Tử Khiên gật đầu, và liếc nhìn về phía sau: "Thẩm Vận, đeo đồ vào cục cưng chưa?"

"Rồi."

Cửa xe việt dã khí phách vừa mở, ba thanh niên vươn vai, duỗi chân dài lưu loát xuống xe. Ba người thần sắc lãnh đạm, khí tức kinh người, vừa liếc mắt đã biết là những người sở hữu dị năng cực mạnh, những người sống sót trong căn cứ cẩn thận nhìn trộm, các loại ánh mắt mơ hồ lướt qua ba người.

Cửa xe địa hình màu đen vẫn mở, ba người cũng không nhúc nhích mà kiên nhẫn đứng ở bên ngoài, làm Râu Xồm bối rối, chỉ có thể cẩn thận thử: "Anh... Anh Lâu? Chúng ta đi được chưa?"

"Lại giận rồi," Thẩm Vận đẩy kính lên thở dài: "Đường Đường, lại đây."

Mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa im lìm.

Thẩm Vận có chút bất lực, kỳ thật hôm nay đúng là họ có hơi quá, nhưng ai kêu thiếu niên lẻn qua cửa sổ, lúc họ phát hiện ra còn nhốn nháo như con thỏ, thiếu chút nữa bị xác sống bên ngoài xé xác.

"Ngoan nào, đừng để bọn anh dùng dị năng." Thẩm Vận nhẹ nhàng nói, giống như đang dỗ dành ông trời con nghịch ngợm nhà mình.

Sau vài giây nữa, ông trời con Đường Đường phồng má lề mề bước xuống xe.

Đôi mắt long lanh của thiếu niên hơi đỏ,  má phồng lên như đang tức giận, mái tóc đen như mực bay theo gió ngoan ngoãn dính vào làn da trắng sứ ở cổ, đôi môi nhỏ ướt át, như cánh hoa hồng mướt nước, tinh khiết và quyến rũ hòa cùng nhau, làm bọn đàn ông trong căn cứ ngo ngoe rục rịch.

"Muốn chết à ..." Văn Tông quắc mắt, thân hình to lớn chặn hết tầm nhìn, ánh mắt thanh niên tràn ngập sát khí, giống như sư tử chuẩn bị xé toạc cổ họng con mồi, mùi máu tươi đè nặng không khí đến mức không thở nổi.

Râu xồm nhìn thoáng qua cũng không dám, thầm mắng cái bọn không biết điều ai cũng dám chòng ghẹo, gã đổ mồ hôi lạnh, cười bồi: "Anh Văn đừng nóng giận, đừng để những người không đáng làm phí thời gian nghỉ ngơi, à ...vị này là?"

"Đường Đường, dị năng chữa lành và biến dị không gian," Thẩm Vân tháo kính xuống, bước tới ôm eo thiếu niên, không có kính mắt che đậy, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, khiến mồ hôi lạnh đột ngột toát ra, "Người của chúng tôi."

Râu Xồm hai mắt sáng lên, còn chưa kịp cao hứng đã bị khí thế của hai người áp đảo. Gã nuốt nước bọt cảnh giác nhìn Lâu Tử Khiên, quả nhiên, tên sát tinh này đang cong môi, đôi mắt dài và hẹp nhàn nhã nhớ kỹ những kẻ phóng ánh mắt dâm tà đến thiếu niên rồi cười nhẹ.

Râu Xồm sởn tóc gáy, run rẩy muốn tìm đường sống, "Anh Văn, các anh có thể vào rồi."

"Không cần kiểm tra sao?" Đường Đường nghiêng đầu hỏi, đôi mắt trong suốt tò mò nhìn...râu của Râu Xồm.

Râu Xồm bối rối vội vàng tránh đi tầm mắt của cậu, xấu hổ cười ha ha, "À, không, không cần, anh Thẩm và anh Lâu là những người có dị năng mạnh nhất trong căn cứ của chúng tôi. Giết xác sống giống như chơi, cũng đủ kiểm tra rồi."

Như bị sét đánh, Đường Đường lẩm bẩm nói: "Xong rồi ... Thế chẳng phải mình không thể trốn thoát sao."

Râu Xồm: "..." Hít hà, thiếu niên này còn bị họ ép đến đây!

Những thiếu niên thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp trong căn cứ đều nhe răng, ước gì có thể xông lên đẩy cậu ra, thay mình vào vị trí được ba thanh niên vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ bảo vệ, nhưng nhìn đến gương mặt của Đường Đường, họ lại ủ rũ u oán.

Thôi quên đi ... không thể đẹp bằng.

Lâu Tử Khiên cười vỗ trán Đường Đường nói: "Còn muốn chạy? Nhớ ăn không nhớ đánh à?"

Đường Đường kêu lên một tiếng đau đớn, lẩm bẩm xoa trán, trên cổ tay như ngọc nổi bật một chiếc vòng tay định vị màu đỏ, vừa lúc cậu tức giận đến mức định nghiến răng lao tới chỗ Lâu Tử Khiên thì đột nhiên một giọng nam hào sảng vang lên.

"Anh Văn!"

"Anh em, thủ lĩnh trở về rồi."

Đám đông ồn ào một hồi, bảy tám người đàn ông cùng hai cô gái cá tính đi tới, họ là những cấp dưới trung thành nhất của ba thanh niên trước khi tận thế, cũng đều là người có dị năng.

"Chào mọi người." Lâu Tử Khiên tươi cười chào họ.

Ba thanh niên có sự kiêu ngạo của riêng mình, không bao giờ là những người yếu đuối chịu thua kém người khác. Nhân mạch và thực lực họ đều có, nếu làm thì phải làm cho tốt nhất. Sau khi ra khỏi đây họ cố ý đi tìm vũ khí, đợi khi tìm đủ rồi mới xuống tay thành lập căn cứ riêng mang tên 'hy vọng'.

Các cấp dưới ồn ào không ngừng, mà phía sau, Sầm Trúc vất vả lắm mới tham gia được vào tiểu đội của ba thanh niên, chậm rãi bước chậm qua đám đông. Nó cố ý ăn mặc tươm tất, cả người toát ra vẻ thánh mẫu hiền lành độ lượng.

Sầm Trúc hào phóng lướt qua mấy người đàn ông cao lớn, vừa định giới thiệu bản thân thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt tò mò của Đường Đường đứng cùng ba thanh niên. Tim Sầm Trúc đột nhiên đập thình thịch, nó vô thức nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, muốn giấu mặt dây vào áo.

"Đừng nhúc nhích !!" Đường Đường trợn to hai mắt, nhảy dựng lên như mèo xù lông, chỉ vào Sầm Trúc hét to một tiếng.

Tiếng hét khiến Sầm Trúc vốn đã sợ hãi càng giật bắn mình, mọi ánh mắt trong đám đông đều nhất trí chuyển sang nơi ngón tay thiếu niên đang chỉ.

Không khí như đông cứng lại, ở cổng căn cứ đã có rất nhiều người, đủ loại ánh mắt không xác định nhìn đến nụ cười cực kỳ cứng ngắc trên mặt Sầm Trúc, cùng mặt dây chuyền ngọc bích đang cầm hờ trên cổ của người này ... Có vẻ định vội vàng nhét vào áo.

Sầm Trúc vốn đang chột dạ, tức khắc cảm thấy những ánh mắt xuyên thấu này làm nó đau đớn chết tiệt! Chết tiệt! ! Tại sao Đường Đường không chết! ! Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này cũng đã muộn, Sầm Trúc hít sâu một hơi, chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn sang nhóm đàn ông cấp dưới.

"Cậu...cậu nhỏ?" Một người đầu trọc to con khó hiểu sờ đầu, bực dọc nói, "Cậu gọi Sầm Trúc có chuyện gì vậy?

Ba thanh niên nghe thấy âm thanh, đồng thời ngẩng đầu nhìn đến người cấp dưới đầu óc không quá nhanh nhạy này. Họ khẽ nheo mắt, sự bất mãn ẩn ẩn như tràn ra khỏi tầm mắt của họ: Sao? Ám chỉ chúng tôi là cầm thú à?

Đầu trọc to con: "???" Tại sao các thủ lĩnh lại nhìn mình như thế này? Hơi ... hơi sợ á.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro