🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].2


Chương 2

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Năm thứ 7 Thiên Khải, Đại Hằng và Ngụy Quốc bắt đầu chiến tranh, thừa tướng ốm nặng hôn mê, các tướng sĩ điêu tàn, trong triều không còn người nắm giữ quyền lực lớn, hoàng đế thiếu niên bảo thủ, ngự giá thân chinh, không ngờ bị đại tướng quân Bùi Diên bắt sống, trận chiến loạn xảy ra chưa đến một tháng, Đại Hằng không tốn một binh một tốt đã toàn thắng.

Ngày hôm sau, thừa tướng tỉnh dậy, nhưng chiến loạn đã kết thúc, đại cục đã định......

Càng về cuối năm kinh thành càng vắng lặng, cửa người đóng then cài, sống trong sợ hãi, từ khi đại quân của Đại Hằng đóng ở kinh thành, hoàng đế và các quan đại thần đều trở thành tù nhân, ngay cả nơi Đường Đường tĩnh dưỡng cũng bị bao vây dày đặc.

Trong thư phòng, thú kim than (*) cháy ngùn ngụt, Đường Đường nhắm mắt ngồi xuống giường, áo choàng nặng nề tuột khỏi vai, lộ ra một chiếc áo mỏng nhẹ như mực, che môi ho khan hai tiếng, bàn tay thon dài như ngọc cầm cờ trắng, 'chát' một tiếng đáp xuống bàn cờ.

(*) một loại than đá hạng sang cho triều đình, đốt không lên mùi khói, rất dễ chịu

Bàn cờ làm bằng ngọc bích, quân đen bao vây quân trắng, từng bước sát sao, không hề có đường thoát...

Cửa kẽo kẹt bị mở ra, gió tuyết gào thét tràn vào, ấm áp trong thư vòng tiêu tán, Đường Đường cầm quân cờ, ánh mắt vẫn luôn dừng trên bàn cờ trước mặt, không hề ngẩng đầu lên.

Căn phòng lặng như tờ.

Một đội quân Đại Hằng đã đợi sẵn bên ngoài, tướng lãnh giáp bạc ôm quyền hành lễ: "Đường tướng, ngô hoàng cho mời."

Đường Đường khép mắt lại, đầu ngón tay như ngọc vân vê quân cờ trắng mấy lần, cuối cùng mới đặt xuống, đứng dậy kéo lại áo choàng, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Quân cờ trắng phá vây, vạch một đường máu....

............

Hoàng cung

"Buông trẫm ra! Quân phản tăc! Buông trẫm ra mau!" Tiểu hoàng đế mặc đồ tù nhân bị bịt mắt trói vào cột, thiên tử thiếu niên bị bắt như thế này nhiều ngày, vô cùng phờ phạc, không ngừng giãy dụa mắng nhiếc: "Bọn phản tặc! Bọn phản tặc vô liêm sỉ!"

Trong một gian phòng khác, Đường Đường từ xa nghe thấy tiểu hoàng đế tiếng quát tháo, thừa tướng bị bịt mắt lại nhẹ nhàng lãnh đạm, không có một chút hoảng sợ, ngồi ngay ngắn trên ghế đệm, như đang uống trà trong thư phòng mình, như "tới đâu hay tới đó."

So sánh hai người, chênh lệch rất lớn.

[Tiểu Hoàng đế của Ngụy quốc nghé con không sợ cọp, khiêu khích Đại Hằng. Đại Hằng Nhiếp Đế hạ lệnh khai chiến. Tiểu hoàng đế ngự giá thân chinh bị bắt sống, nguyên tác cũng mô tả Tiểu Hoàng đế khi bị bắt cũng la to thế này, bộ dạng thiên tử bất khuất, như đóa hồng hoang dại, khiến nhóm công hứng thú, rồi bắt đầu một màn ngược luyến tình thâm.]

Còn vị thừa tướng trong nguyên tác, phải che chở cho học trò nhiều năm với thân hình ốm yếu bệnh tật, lại bị kết cục "ăn cháo đá bát" thê lương, bị Hoàng đế trẻ tuổi buộc tội cấu kết phản quốc, đêm trước khi Đại Hằng gửi quân đã bị chém chết bên ngoài điện.

Nhưng đó là tình tiết trong nguyên tác, bây giờ công tử như ngọc vẫn còn sống khỏe mạnh, cũng là tù nhân nhưng so với tiểu Hoàng đế la như heo sắp bị thọc tiết, còn thừa tướng ốm yếu, chống đỡ bệnh nặng, ngồi giữa địch doanh lại không một gợn kinh sợ, bất khuất lại càng làm người khâm phục.

Cánh cửa được đẩy ra, Nhiếp Yến Chi mặc áo choàng rồng đen, mặt mày lãnh lẽo âm u, và Bùi Diên mặc áo giáp bạc uể oải ngáp dài, bước vào cửa.

Trước mắt là thân ảnh gầy yếu khoác áo lông nặng trĩu của thừa tướng,, mái tóc đen buộc một nửa, đôi mắt ấm áp như hổ phách được bao phủ bởi dải lụa trắng, cổ dài mảnh khảnh, mặt mày như tuyết, chỉ có một ít hồng hào trên đôi môi.

Như nghe thấy thanh âm, thừa tướng khẽ đảo mắt, áo choàng trên vai đột nhiên tuột ra, lộ ra lớp áo đen mỏng nhẹ, rộng thùng thình bên trong, dấy lên cảm giác như người này không phải là người ở thế gian.

Nhất thời không có ai lên tiếng, Đường Đường bị bịt mắt nhìn thẳng, ho khan vài tiếng, trầm giọng nói: "Đế vương Đại Hằng còn cần phải giấu đầu hở đuôi sợ bị người nhìn thấy sao?"

Hai người cùng liếc nhìn cơ thể trắng như tuyết của thừa tướng, đôi môi đỏ bừng vì ho, sống lưng thẳng tựa tu trúc. Ánh mắt Bùi Diên tối lại, thân hình hiên tuấn lười biếng dựa cửa, đầu lưỡi liếm qua răng nanh đầy thích thú.

"Ah......"

Nhiếp Yến Chi cười khẽ, rút bội kiếm từ thắt lưng ra vung lên.

Đường Đường chỉ cảm thấy hai mắt chợt lóe, lụa trắng đột nhiên đứt làm đôi, đột nhiên rơi xuống.

Kiếm sắc dán sát vào một bên khuôn mặt ốm yếu của thừa tướng, lưỡi kiếm sắc bén bị ánh mặt trời chiếu vào bắn tia lạnh làm người khiếp đảm, Đường Đường cụp mắt không gợn sóng nhìn lưỡi kiếm.

Nhưng không biết rằng chính vẻ ngoài lãnh đạm dị thường này đã nâng bản tính thú tính của hai nam nhân bên cạnh lên một độ cao chưa từng thấy.

Bùi Diên bước lên trước, nhìn vào đôi mắt không hề dao động của Đường Đường, cười ruồi với cậu, đưa bàn tay đầy vết chai vén lọn tóc trên vai cậu lên, cúi đầu ngửi nhẹ mùi thơm cơ thể, lẩm bẩm tán thưởng, "Thơm quá..."

Thái độ suồng sã này làm đồng tử của Đường Đường co rút lại, thở gấp gay gắt mắng: "Ngươi làm gì vậy!"

"Trẫm luôn tự hỏi làm cách nào mà thừa tướng có thể quản lý triều đình Ngụy quốc," Nhiếp Yến Chi cười nói, thanh kiếm sắc bén của hắn chĩa xuống phía dưới vạt áo ngoài, tuột áo khoác của thừa tướng ra, từng chút phanh rộng vạt áo ngủ của thừa tướng, lộ ra da thịt trắng ngần, như khó hiểu hỏi. "Dựa vào cơ thể yếu ớt này sao? Hay là... "

Nhiếp Yến Chi rút kiếm về, bước tới thừa tướng, lúc vung kiếm tránh dây thừng trói ở cổ tay, Đường Đường quần áo rách nát ngồi trên ghế, đối mặt với đế vương địch quốc, rồi lại chỉ biết trơ mắt nhìn hắn hơi cúi đầu xuống mút liếm làn da tuyết của mình.

Cổ bị mút ửng đỏ, môi lưỡi ướt át kích thích từng trận rùng mình, Nhiếp Đế khàn khàn giọng nói, "Dựa vào cơ thể dâm đãng này?"

Đường Đường không chịu nổi nhục nhã, dùng hết sức đẩy Nhiếp Yến Chi ra, cố hết sức dùng cánh tay bị trói kéo áo choàng lại trên vai, đứng dậy chạy về phía cửa.

Vừa lúc Đường ảnh đế tức giận mở cửa, chỉ cần một bước là có thể chạy ra khỏi phòng nhưng vẫn không ai ngăn cản, cậu gần như nghi ngờ trong lòng, hay là mình chơi quá trớn rồi. Nhưng ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Yến Chi vang lên. "Nếu hôm nay thừa tướng bước khỏi cánh cửa này, quan viên Ngụy quốc sẽ chết."

Đường Đường cứng đờ đứng ở chỗ cũ, trong bụng nghĩ thầm, làm hay lắm! Đừng thương hại đóa kiều hoa này.

Bùi Diên đang cười ruồi xem vở kịch, trong khi Nhiếp Yến Chi thản nhiên ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nói: "Trở về, lấy lòng trẫm một lần, trẫm sẽ thả ngươi cùng bá tánh Ngụy quốc."

Thân thể gầy yếu của thừa tướng run lên trong gió lạnh, cậu trầm mặc một lát rồi lẳng lặng bước về.

Áo sam mỏng màu mực trên người thừa tướng từ lâu đã trở thành vải vụn không thể che đậy được gì, Bùi Diên nheo mắt nhìn lên nhìn xuống, cười hì hì hòa giải, "Này ca, ngươi đừng dữ tợn như vậy, làm mỹ nhân sợ rồi này."

Hắn cúi người xuống, dùng những ngón tay đầy vết chai vuốt ve đôi môi nhạt màu của Đường Đường nhưng xúc cảm mềm lại truyền từ đầu ngón tay khiến đôi mắt hắn trở nên u ám, càng lúc càng mất đi dịu dàng, cuối cùng hắn di chuyển hầu kết, khàn giọng nói: "Nằm lên giường."

......

Trên chiếc giường lớn màu vàng kim, Đường Đường thất thần nhìn xà ngang. Cậu bị lột sạch quần áo, làn da tuyết trắng mỏng manh khẽ run lên, đầu vú hồng phấn bị bàn tay to của Đế vương nắn bóp, lôi kéo sưng đỏ lên.

Thừa tướng ốm yếu, dương vật và hai viên cầu chưa từng trải qua chuyện nhân gian mang màu hồng nhạt, đôi chân dài bị tách ra, cúc huyệt giữa khe mông chưa từng được thăm hỏi bị hai ngón tay của tướng quân mạnh bạo cắm vào thăm dò.

Trong người Đường Đường nóng đến mức có thể cảm giác được vết chai dày trên ngón tay tướng quân quét qua thịt ruột mềm nhũn truyền đến từng đợt tê dại, nhưng vẫn bám theo nhân thiết, khi ruột thịt tiết ra đầy nước dâm, cậu nhục nhã cắn chặt môi. .

Thành ruột ướt át mềm mại, nước dâm từng luồng xối lên ngón tay, Bùi Diên kinh ngạc rút tay ra, 'bang' một tiếng, dịch ruột non chảy xuống thành ti, nhỏ giọt xuống đất, hương thơm tràn ngập ...

Hắn chà xát hai ngón tay, yết hầu trượt trượt, nói : "Ca, ngươi nói đúng, đây đúng là một khối ngọc mọng nước."

Dương vật của hai người càng ngày càng sưng lên, Bùi Diên nhìn lỗ hậu múp míp chảy ròng ròng nước, ánh mắt quét qua bàn chân trắng như ngọc của thừa tướng, thở phì phò, "Ca, ngươi đến khai bao cho lỗ dâm của thừa tướng chúng ta."

Nhiếp Yến Chi biết sở thích của biểu đệ mình, cũng không nói nhiều, xốc quần áo móc ra vật gớm ghiếc bốc lửa, ôm lấy thừa tướng nhắm mắt giả vờ như đã chết.

Vòng eo mềm dẻo, làn da tuyết trắng tinh xảo, Nhiếp Yến Chi tối sầm mắt, dương vật màu đỏ tím dưới háng đứng thẳng, quy đầu cực lớn cọ xát cửa động mấp máy chảy nước, hưởng thủ vào cái, sau đó thả tay, để thân thể gầy gò của thừa tướng ngồi vào dương vật. "Phụt" một tiếng, dương vật thô to cắm vào tận sâu bên trong.

"A..."

Cơn đau cùng khoái cảm nhanh chóng quét qua toàn thân, Đường Đường rùng mình một cái, tiếng rên rỉ không thể khống chế truyền ra từ môi, bị cậu cắn chặt lại, nuốt vào bụng.

Lỗ xử nam của thừa tướng quá chặt, khiến Đế vương hung ác hơi nhíu mày, thở hổn hển vài cái.

Bùi Diên mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đôi chân của Đường Đường đang cong lên vì khoái cảm, lôi dương vật thô dài đã cứng đến có thể đâm thủng quần áo ra, bàn tay to bắt lấy chân ngọc, đặt lên dương vật nóng cháy của mình.

Đường Đường nóng đến chấn động, không khỏi co rút chân lại, nhưng lại bị nam nhân khống chế, bàn tay to của Đế vương lay động thân thể ốm yếu của cậu, hưởng thụ khoái cảm từ tràng ruột chặt chẽ, non nớt mấp máy mát xa gậy thịt.

Điểm mẫn cảm bị đè ép, dưới chân chà xát một cây gậy thịt nóng bỏng, Đường Đường sướng rùng cả mình, khóe mắt rơi lệ, nhưng bị Đế vương và tướng quân coi như nước mắt nhục nhã.

Bùi Diên đặt hai bàn chân của thừa tướng lại với nhau, vòng cung bàn chân cong lên rất đẹp, ngay cả ngón chân đáng yêu cũng như được chạm khắc từ ngọc.

Dương vật thô dài nhanh chóng vào lòng bàn chân non mềm, quy đầu đầu cực lớn không ngừng phun ra nước nhầy trong suốt, vẩy ra theo từng đợt đâm, nhỏ giọt trên bàn chân trắng nõn không chút máu của thừa tướng. Lồng ngực phập phồng, hắn thở hổn hển cười nói, "Dù gì ta và bệ hạ cũng là nhân trung long phượng, Đường tướng sao không tình nguyện như vậy?"

Khóe mắt Đường Đường đỏ bừng, thân ảnh trắng nõn không ngừng xóc nảy vì bị đâm, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Diên, hơi thở có chút hỗn loạn, "Bùi tướng ... Tướng quân ... ưm ... tốt nhất là giết ta đi "

"Giết thế nào? Bị địt chết trên giường?" Nhiếp Yến Chi phía sau bật cười, càng nắc dữ dội hơn, hắn cúi xuống mút mát trên chiếc cổ trắng nõn của thừa tướng, để lại một chuỗi vệt đỏ, hắn mạnh mẽ dùng hai tay ôm lấy thừa tướng gầy gò ốm yếu mà quất dương vật vào.

"Ưm....a ..." Lỗ hậu đang đóng chặt bị dương vật mở ra, Đường Đường không kiềm chế được rên rỉ, cơ thể bệnh cốt run lên vì tức giận, không ngừng ho khan, đứt quãng mắng: "... ư ... vô ...ô ... khụ ... vô sỉ "

Đôi chân tuyết từ lâu đã bị nước nhầy từ dương vật tẩm ướt đẫm, bàn chân trắng nõn non mềm cũng bị cọ xát đỏ ửng, Bùi Diên thở nặng, nhìn chằm chằm vào miệng thừa tướng không ngừng mắng người, hắn buông ra hai chân trơn trượt, cầm dương vật nóng hổi đánh vài cái vào khuôn mặt trắng nõn của Đường Đường, chất nhầy dâm đãng dính tung tóe trên gương mặt sáng như trăng trên trời.

Hắn nói: "Thô hay không thô còn phải phiền thừa tướng đo đạc bằng môi một chút."

Phía sau, dương vật của Đế vương đâm rộng ruột ngây ngô, đâm thọc vừa nhanh vừa tàn nhẫn, như muốn dập nát miếng thịt nhỏ mẫn cảm kia, trên mặt, đầu dương vật của tướng quân không ngừng phun chất nhầy, thấm ướt nửa khuôn mặt không còn chút máu, mùi tanh của dịch nhầy tràng ngập khoang mũi.

Đường Đường quay mặt sang một bên, khoái cảm kịch liệt làm cho thừa tướng vốn luôn bình tĩnh đối mặt với khó khăn thở gấp, giọng nói kịch liệt run rẩy, "Sỉ ... a ... Sỉ nhục hôm nay, ta sẽ khắc trong tâm." Nghĩ đến bá tánh Ngụy quốc, Đường Đường nhắm mắt lại, bò người về phía trước, chống tay trên giường ngậm lấy quy đầu lớn.

"Ưm......"

Nhiếp Yến Chi và Bùi Diên cùng sướng kêu ra tiếng, eo Đường Đường linh hoạt, cánh tay chống trên giường ngậm dương vật của Bùi Diên, cái mông nhỏ vểnh lên, như chó cái mong chờ giao phối.

Môi lưỡi mềm ấm làm cho Bùi Diên không tự chủ được mà đâm sâu vào yết hầu còn chưa mở ra hết của Đường Đường, khiến Thừa tướng tràn ra một tiếng "ưm..ưm" dễ nghe.

"Hừm ... Cái miệng nhỏ của Đường Tướng thật mềm ..." Bùi Diên cười ha ha bóp cằm cậu.

Đường Đường ngậm dương vật lớn, cố gắng phun ra nuốt vào, nhắm mắt lại, bắt chính mình không nghe không thấy.

Nhiếp Yến Chi hơi cau đôi mày kiếm, đôi mắt như sói lạnh lùng tàn nhẫn nhìn vào vòng eo mềm dẻo, tấm lưng bóng loáng và xương bướm xinh đẹp của thừa tướng.

Hắn hít một hơi rồi nắm lấy vòng eo, gậy thịt to lớn cắm lún cán, chen vào từng lớp thịt ruột dâm đãng co thắt không ngừng của Đường Đường, ác động bạch bạch bạch không ngừng giã vào lỗ nhỏ.

"A..."

Đường Đường há to miệng, thân hình gầy gò bị đâm không ngừng đong đưa về phía trước, gậy thịt trong miệng không ngừng đâm vào cổ họng mềm mại, thừa tướng ôn nhuận như ngọc đã lộ ra xuân tình động lòng người, đôi mắt tràn đầy ái dục câu người, nước mắt chảy xuống khóe mắt, hàng mi run rẩy, như thể xấu hổ vì cơ thể dâm đãng, bị cưỡng hiếp cũng ra nước đến rối tinh rối mù.

Nhưng khoái cảm quá dữ dội, khiến vị thừa tướng chưa từng kinh qua chuyện kia vẫn vẩy đầy nước, làm chăn gấm ở dưới lầy lội từng vũng.

Mông thịt run rẩy lay động, cửa mình ngậm chặt dương vật đỏ bừng sưng lên, bị làm trào ra bọt mịn, ruột thịt sưng đỏ bị kéo ra theo dương vật nam nhân, rồi lại bị nhét trở về, tiếng bạch bạch không ngừng bên tai, thừa tướng ôn nhuận đã bị địt đến mê ly, yết hầu không ngừng tràn ra tiếng thở dốc rất nhỏ, quyến rũ dương vật nam nhân càng thêm căng cứng.

Nhiếp Yến Chi hô hấp càng ngày càng nặng nề, không ngừng đâm thọc, nước dâm trong cơ thể bắn tung tóe theo từng nhịp đẩy ra rút vào, thấm ướt dưới háng và cơ bụng cường tráng của hắn. Mắt hắn tối lại, điên cuồng xâm chiếm, khàn khàn tấm tắc: "Dâm quá, nước thật nhiều."

"Ư ... ư ..."

Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Đường mở to, nước bọt uốn lượn chảy ra theo động tác của dương vật, hai mắt mờ mịt mê mang, không ngừng phát ra âm thanh mũi êm tai.

Bùi Diên tóm cằm thừa tướng, nheo mắt lại, nhìn gậy thịt đỏ tím dữ tợn của mình ra vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng của cậu với tốc độ cực nhanh, cắm sâu quy đầu lớn vào cổ họng, tận hưởng run rẩy đè ép bên trong, thoải mái thở dài, "Đúng là yêu tinh..."

Cổ học bị thọc đến đau rát, Đường Đường thở gấp, lỗ hậu càng lúc càng kẹp chặt, ruột thịt co rút điên cuồng, giống như một cái miệng tham lam mút mát ấy dương vật lớn bên trong.

Đế vương hừ mũi, trong mắt tràn đầy lệ khí, bàn tay to tàn nhẫn nhéo nhéo cánh mông thịt ướt át của thừa tướng, bạch bạch bạch hung tợn tàn nhẫn từng đợt nắc vào lỗ nhỏ, hắn nhẹ giọng nói: "Đường Tướng, nước dâm của em sắp xối ướt cả cái giường này luôn rồi, nghe nói ...ưm ... Hoàng đế là học sinh của em?"

Cơ thể đang sướng đến rùng mình của Đường Đường đột nhiên cứng đờ, ánh mắt mê ly tắt ngấm, cậu nâng mắt lên nhìn Nhiếp Yến Chii, con ngươi hổ phách lóe lên một tia hoảng sợ.

Lỗ hậu sợ hãi co rút kịch liệt, tầng tầng lớp lớp ruột thịt quyến rũ kẹp thật chặt, Nhiếp Yến Chi thở dài thoải mái một hơi cười nhìn hắn, "Tiểu hoàng đế Ngụy quốc đang ở khách phòng phía trước. .. "

Khuôn mặt vốn đã đẹp trai của Nhiếp Đế lại thêm một chút tà ác, hắn cười khẽ nắc liên tục vào điểm mãu cảm, "Em nghĩ hắn có thể ngửi được mùi dâm của em mà mò đến đây không nhỉ?"

"Ưm..ưm...ưm....." Thừa tướng bỗng nhiên rơi nước mắt, mặc kệ khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể không ngừng giãy dụa, xoay người muốn thoát ra nhưng bị hai tên nam nhân tóm chặt, không ngừng làm tình.

"Hoa cúc của thừa tướng thật giỏi, mút ta sướng chết," Gương mặt lãnh lẽo của Nhiếp Yến Chi đầy mãn nguyện, gậy thịt to lớn phá nát trực tràng, hưởng thụ nước dâm phụt ra sâu bên trong thừa tướng, lỗ chuông mở to, bắn ra từng dòng tinh dịch trong khi dương vật vẫn đang di chuyển. Hắn cúi xuống cắn da thịt mềm sau gáy thừa tướng rồi gầm lên: "Dâm đãng, .. ưm..... Nhận lấy, long chủng của trẫm bắn hết cho em!"

Thành ruột đâm đãng run bần bật, Đường Đường nóng đến rùng mình, Bùi Diên nghiến răng, nảy sinh ác độc thô bạo dập vào yết hầu liên tục run rẩy của thừa tướng, rồi đột nhiên rút cây gậy thịt trướng lên gấp đôi, nhanh chóng xóc vài ba cái rồi nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp mờ mịt của thừa tướng, từng luồng trắng đục bắn ra, tất cả đều vẩy lên gương mặt sáng như trăng và cái miệng còn chưa kịp khép kín của thừa tướng.

Không còn tiếng da thịt đánh vào nhau bạch bạch bạch, những thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng, tiểu hoàng đế còn đang chửi bậy ở đối diện, hoàn toàn không để ý tới lão sư nuôi nấng mình, lại bị hai tên "phản tặc" ở trong phòng khác địt đến cao trào.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro