🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].7
Chương 7
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Tử Khiêm đang nghĩ gì vậy?" Ngu Tiêu có chút khó hiểu, khoát tay áo, đặt tách trà đến trước mặt thừa tướng.
Đối diện bàn trà, Đường Đường rốt cục định thần lại, khó chịu ho khan một tiếng, "Không có, chỉ là phân tâm."
Trà đạo của Ngu Tiêu rất tốt, trà thái bình hầu khôi tốt nhất được pha bằng nước suối, không chỉ có hương trà êm dịu mà còn có hương hoa phong lan.
Đường Đường hơi cụp mắt cầm chén trà lên uống, trong lòng lại cười khà khà.
Ta nghĩ cái gì ngươi cũng không biết? Mấy ngày nay cứ dùng hương dược là lại có kịch bản, không cảm thấy có gì sai sai chắc ta đây là thằng ngu.
Ngoài cửa sổ bông tuyết bay phấp phới, lửa than vàng rực trong lò sưởi kim thú, nhiệt độ ấm áp, thừa tướng ôn nhu tao nhã đối diện chỉ mặc một chiếc áo sam mỏng màu trắng, tóc đen da trắng, chén trà để gần miệng, môi nhấp một ngụm, tích tắc được phủ một lớp nước óng ánh.
Ngu Tiêu ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, đến khi Đường Đường quay sang nhìn mình, y mới cụp mắt xuống nhấp một ngụm trà.
Trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y (*), thừa tướng nước Ngụy Đường Tử Khiêm, quân tử ôn nhuận, như thiết như tha, nếu lần đầu gặp thừa tướng, Ngu Tiêu chỉ có bốn phần tâm tư, bây giờ đã tăng lên mười.
(*) Một câu thơ cổ, đại ý Nếu người như vậy mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với màu trắng nữa.
"Bùi Diên... hắn ra sao rồi?" Đường Đường do dự một lúc, cuối cùng đặt tách trà xuống, hỏi.
Nói đến cặp quân thần, Đường Tử Khiêm lại bối rối, Ngụy quốc suy vong, nguyên nhân chủ yếu là do tiểu hoàng đế độc tài, lỗi là do cậu làm sư phụ không tốt, sau này nước nhà suy vong, nhân dân trong nước vẫn an cư lạc nghiệp, thiên tai phía bắc cũng được Nhiếp Đế xử lý, ẩn ẩn có thể cảm nhận cả quốc gia đang phát triển mạnh mẽ.
Đại tướng quân Bùi Diên dũng mãnh thiện chiến, có hắn biên giới bất khả xâm phạm, binh lính trong quân đội cũng là người Ngụy, bớt một ít thương vong cũng là chuyện tốt.
Tổng kết lại, điều tồi tệ nhất mà cặp quân thần này từng làm là để cậu nằm dưới hầu hạ, Đường Tử Khiêm, người có ân tất báo, có thù cũng sẽ báo. Trên đỉnh núi tuyết vô cùng nguy hiểm, thừa tướng cũng không căm ghét đến mức nguyền rủa Bùi Diên chết trên đường.
Bàn tay đang rót trà của Ngu Tiêu hơi khựng lại, đầu tiên y nhớ ra ... rằng có vẻ y đang cạy góc tường của bạn mình? Rồi sau đó lại đau lòng trước những lời quan tâm của thừa tướng.
Nghĩ đến bản thân Ngu Tiêu y, ngay cả mây mưa cũng phải lén lút, mà Nhiếp Yến Chi và Bùi Diên, hai tên mãng phu, có thể quang minh chính đại ngủ với mỹ nhân thì thôi, còn làm mỹ nhân thương nhớ?
Ngu Tiêu tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Hắn sẽ không sao cả," Ngu Tiêu đặt chén trà xuống, đưa tay di chuyển, một viên thuốc màu nâu bay ra rơi vào lư hương cuộn tròn khói trắng, "Mấy ngày nữa Bùi Diên sẽ trở lại kinh thành, ngươi không cần phải lo lắng, hắn có võ công cao cường, mạnh đến mức có thể tay không vật chết một con báo."
Đường Đường có sự trợ giúp của hệ thống, không bỏ sót hành động nào của Ngu Tiêu, nhẹ cầm tách trà lên, khẽ cong môi.
Hôm nay, Nhiếp Yến Chi sẽ trở về ăn tối với cậu, bây giờ cũng gần đến giờ rồi, hy vọng quỷ y đại nhân tranh thủ nhanh nhanh một chút.
[Đường Đường: Bỏ bớt một nửa lượng thuốc.]
[Hệ thống: Đang tải ...]
"Ngươi là con trai út của "Ngu Tiêu", đã phải lòng cha mình nhiều năm. Ngươi dụ dỗ cha ruột của mình lên giường trong khi mẹ đang ở ngoài thưởng tuyết."
Tôi có cảm giác ông Tiêu xem JAV nhiều quá =)))
Động tác của Đường Đường vẫn như cũ, đồng tử dại ra như con rối rỗ, nghe vậy trợn mắt không nói nên lời, ghê gớm thật, kịch bản của quỷ y lại lên một tầm cao mới, chơi hẳn thể loại cha con luận loan.
Theo tiếng búng tay, vẻ mặt đờ đẫn của Đường Đường trở nên quyến rũ, cậu chậm rãi đứng dậy đi tới rót trà cho Ngu Tiêu, "Phụ thân, nhi tử gần đây nằm mơ rất nhiều, ngực cứ bị nặng nề." Những từ cuối âm điệu cao lên, ngượng ngùng ngây thơ lại có chút sợ hãi.
"Thế à?" Ngu Tiêu nhướng mày, mắt phượng nở nụ cười, "Sao ngực lại tự nhiên bị đau thế kia, Đường Nhi lại đây, phụ thân xoa bóp cho ngươi."
Đường Đường nghe vậy lập tức vui hẳn lên, thân là con út, nhưng từ nhỏ đã thèm muốn cây gậy to dưới háng của cha từ lâu, ngày đó cửa phòng không đóng kín nhìn lén cha mẹ làm tình, vô tình nhìn thấy dương vật kia, dập rất nhanh rất mạnh, cậu xem mà chân nhũn cả ra.
Con trai út ôm cổ cha, ngồi trên đùi nam nhân, ưỡn ngực ra ấp úng nói: "Phụ thân, giúp ta xoa bóp đi." Cái mông tròn trĩnh cà tới cà lui, không ngừng đè ép lên thứ phía dưới.
"Được, phụ thân xoa cho ngươi."
Ngu Tiêu hít sâu một hơi, vươn bàn tay to của mình vào áo con trai út, không khách khí niết bóp cặp ngực nhỏ.
"Ưm ... hah...a ..."
Đường Đường ánh mắt mê mang, dựa vào ngực nam nhân, rên rỉ quyến rũ như mèo nhỏ, ưỡn bộ ngực nhỏ ra dụ dỗ cha mình.
"Đường Nhi, còn đau không?" Ngu Tiêu sờ sờ cái lưng đang run rẩy của con trai út, nghịch ngợm cặp ngực trắng nõn mềm mại, kéo véo đầu vú nhỏ đến sưng to đỏ mọng.
"Ưm.. ư, .. phụ thân a..."
Dương vật cứng ngắc bị mông thịt cạ cạ nổi giận đùng đùng chọc vào kẽ mông, Đường Đường kêu lên dâm đãng, bàn tay trắng nõn mềm mại vươn vào trong áo sơ mi của nam nhân, câu dẫn nói, "Umm... phụ phân, lỗ nhỏ của Đường Nhi ngứa quá ... ưm... a.....muốn dương vật của phụ thân."
"Không, thế này còn ra thể thống gì." Ngu Tiêu giật giật cổ họng, rất uy nghiêm quát lớn.
Nghe thấy cha không muốn, hai mắt Đường Đường bỗng nhiên đỏ lên, cậu thoát khỏi lòng cha, cởi áo lộ hết ngực, quỳ trên mặt đất, hai bàn tay trắng nõn mềm mại xốc quần áo của Ngu Tiêu lên, vuốt ve dương vật lớn cứng ngắc, "Phụ thân... . uh ... lỗ.., lỗ nhỏ của nhi tử sẽ làm ngươi sướng lắm... ưm ... phụ thân ... xin ngươi.... "
Không đợi nam nhân đồng ý, cậu móc ra dương vật to lớn hung tợn, khóe mắt con trai út hỗn loạn đỏ bừng, cầm dương vật cha mình trong tay, bàn tay trắng nõn mềm mại thích thú sờ soạng quy đầu chảy nước, cúi đầu, dùng đôi môi và cái lưỡi mềm mại liếm láp gậy thịt.
Ngu Tiêu trịch thượng, dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm đứa con trai út dâm đãng.
Quần áo của ôn nhuận văn nhã thừa tướng phanh rộng, ngực đầy dấu tay, thậm chí hai đầu vú hồng hồng cũng bị vân vê sưng đỏ, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm gậy thịt, dâm đãng nhét sâu vào miệng mình, môi lưỡi ẩm ướt, không ngừng liếm mút quy đầu rỉ nước, như muốn ăn hết mọi thứ để giải tỏa cơn thèm.
Ngu Tiêu nhắm mắt lại, thở gấp, "Đồ dâm đãng.."
Đường Đường chôn đầu giữa háng nam nhân, mút mát gậy thịt lớn, môi lưỡi giả bộ ngây ngô ngoáy ngoáy lỗ chuông, diễn rất vui vẻ.
A ... được chơi miệng quá sướng.
Đột nhiên, đỉnh đầu nặng trịch, bàn tay to lớn của cha đặt ở trên đầu cậu, ấn mạnh, chiều sâu này quả thực như muốn đâm xuyên cổ họng.
Khoang mũi tràn đầy mùi thơm của cha, Đường Đường há to miệng ưm a, chủ động dùng cổ họng bóp lấy dương vật đang nhét ở trong, đổi lấy tiếng thở càng ngày càng nặng nề của nam nhân.
Không biết đã bao lâu, Ngu Tiêu ấn vào cổ họng Đường Đường, phun ra từng luồng.
Đường Đường bị cha túm tóc, nuốt hết thứ màu trắng đục vào trong bụng, cho nên khi Ngu Tiêu rút dương vật ra, đập vào mắt y là đôi mắt non nớt ướt át, khuôn mặt đầy mê hoặc ngậm một ngụm tinh dịch, ực một tiếng nuốt vào sạch sẽ.
Dương vật lại lập tức cương cứng đến đau, đôi mắt phượng của Ngu Tiêu tối sầm, y ngồi thẳng trên ghế, đều giọng nói: "Nhi tử dâm đãng, tự ngồi lên."
Đường Đường thở gấp, lỗ cúc bị cha mắng lại sinh ra ngứa ngáy, chảy dịch nhầy không ngừng, cậu cởi sạch quần áo, để chân trần đạp lên thảm, ánh mắt sáng lên, không nhịn được nữa nhanh chóng ngồi lên cặp đùi rắn chắc của cha mình, làm nũng, "Phụ thân..."
"Ngoan, thay mẫu thân hầu hạ phụ thân ngươi thật tốt." Ngu Tiêu vuốt ve sống lưng thanh tú của con trai út, trìu mến hôn lên môi cậu.
Đường Đường đỏ bừng mặt, vòng hai tay qua ôm lấy cổ cha, cặp mông đầy đặn kẹp lấy dương vật, đong đưa eo, để quy đầu nóng bỏng cọ xát vào đáy chậu, khoái cảm như sóng đánh vào toàn thân, làm cậu ngửa cổ rên rỉ, "A...ha ... của phụ phân to quá..ưm...nóng nữa... "
Ngu Tiêu thở nặng, nhào nắn mông thịt của cậu, "Đây là thứ mẫu thân ngươi dùng qua, tiểu dâm đãng."
Đường Đường từ nhỏ đã có tình cảm với cha mình, nghe thế rất không vui, liền nhịn không được vặn vẹo, nắm lấy dương vật tự cắm vào lỗ của mình.
Quy đầu to lớn vạch thịt ruột đâm vào, dần dần lấp đầy bên trong, Đường Đường siết chặt cổ nam nhân, ư a lớn tiếng rên la.
"A a to quá...... A a vào rồi ...... Ha a ...... Không, không cho mẫu thân đâu a a a"
Ngu Tiêu không bao giờ tưởng tượng được thừa tướng sau khi bị hạ ám chỉ lại có thể dâm như thế này, hai mắt đỏ ngầu, bàn tay to ôm lấy eo của thừa tướng hung hăng nắc thật mạnh, đâm sâu trong cơ thể trắng nõn mảnh khảnh.
"Nhi tử dâm loàn! Hưm ... lão tử sao có thể sinh được một đứa con đĩ như thế hả."
"A... sướng quá... ta sinh ra... ưm ha... là để phụ thân làm." Đường Đường ôm chặt cổ cha, phóng đãng rên dâm, thân hình gầy gò không ngừng bị xóc nảy.
"Hừ ... Lỗ cúc của nhi tử chặt quá, chơi sướng hơn mẫu thân ngươi nhiều."
Ngu Tiêu đâm vào rút ra liên tục, quy đầu lớn đẩy mở hoa cúc khép chặt, con trai út run rẩy treo trên người y, uyển chuyển kêu dâm.
Dương vật của cha nắc hung tợn tàn nhẫn, đâm nát vách ruột chật hẹp, Đường Đường sướng đến la hét không ngừng, thắt lưng vặn vẹo như điên, miệng lỗ sưng đỏ chủ động ngồi trên dương vật của nam nhân mà đung đưa, để cây gậy thịt đâm sâu vào tràng đạo mình, vẩy ra nước dâm tung tóe.
Tiếng da thịt đánh vào nhau vang lên dồn dập trong phòng, hương thơm thoang thoảng, thêm một chút ái muội cho màn giao cấu kịch liệt của hai cha con.
"Hừm ... nhi tử hư hỏng, dám dụ dỗ chồng của mẫu thân khi nàng đi vắng ..."
Ngu Tiêu cơ bắp căng chặt, dập nhanh ở trong cúc huyệt, dương vật dữ tợn hung ác kinh người, bị tràng dịch phủ một lớp dày nước dâm, mỗi lần rút ra đều kéo theo một ít thịt ruột bên trong, rồi lại theo động tác cắm mà nhét trở vào.
"A a a!! Ha a a!"
Thành ruột kịch liệt co thắt, từng luồng nước dâm bị dương vật bịt kín lỗ ra, chặn lại trong trực tràng, ngọc trụ trước mặt run lên, Đường Đường chảy nước bọt giàn dụa, a a a rên rỉ không ngừng.
"Dâm đãng hạ tiện, còn dám cướp đàn ông từ mẫu thân của ngươi!"
Ngu Tiêu gầm lên bóp chặt mông con trai út, phạm vi chuyển động ngày càng lớn. Nghiệt căn lóp nhóp khuấy động cái lỗ còn nhiều nước hơn phụ nữ của con trai. Trực tràng đầy nước dâm, thật mềm thật ấm, khoái cảm đánh úp từng đợt từ xương cụt, làm y hết nhịn nổi bắt đầu muốn bắn.
Ngu Tiêu cắn vành tai con trai út: "Hừm, nhi tử! Có muốn sinh con cho phụ thân không?"
"Ahhh! Sướng quá! Nhi tử sướng quá ...muốn sinh con cho phụ thân, ưm ... Không cho mẫu ... mẫu thân tinh dịch, bắn hết cho nhi tử ah ah ah"
Khoái cảm loạn luân làm thừa tướng dâm đãng ngoáy mông không ngừng, sướng tê người rên la, không còn một chút hình tượng nào của ôn nhuận công tử.
Đúng lúc này, cửa gian phòng bị đẩy ra, Nhiếp Yến Chi khoác long bào bước tới, Đế vương trên cao nhìn xuống, ánh mắt u ám và lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn gằn từng chữ, "Ngu Tiêu"
Xong đời, Ngu Tiêu rên rỉ trong lòng, mặc dù Nhiếp Hồn Hương rất dễ sử dụng, nhưng nó có một khuyết điểm, đó là khi hơi thở của người thứ ba làm vẩn đục không khí, người bị dính thuật sẽ không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng, do đó thức dậy.
Quả nhiên, sau khi Nhiếp Yến Chi đến, thừa tướng đang gào thét lớn tiếng đột ngột ngừng lại, ánh mắt dần dần khôi phục lại từ mịt mờ, bị cảnh tượng dâm đãng đập vào mắt, đồng tử co rút ngay lập tức, cơ thể vốn đang đong đưa đón nhận cũng biến thành giãy dụa kịch liệt.
Cậu thở gấp, luống cuống hoảng loạn: "Sao ... ưm ... sao lại thế này! A, a, đừng !!"
Gân xanh trên trán Ngu Tiêu nhảy nhảy vài cái, đã sắp bắn tinh rồi, y lập tức tóm chặt thừa tướng nắc dồn dập, tốc độ hung hãn dữ dội, "bạch bạch bạch" đánh liên hồi, đâm tới độ sâu chưa từng có, theo tiếng thở dốc của y giả từng luồng dịch nóng hổi phun thẳng vào thành ruột chín rục của thừa tướng.
"A ——!!"
Tinh dịch quá nhiều làm bụng dưới phồng lên, Đường Đường gào thét, con ngươi màu hổ phách dại ra, xụi lơ nằm trên người nam nhân, chân run lẩy bẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bộ ngực tinh xảo in hằn dấu ngón tay đậm nhạt.
Cậu không hiểu tại sao dương vật của y giả lại cắm vào lỗ hậu của mình.
Nhiếp Yến Chi giật giật khóe mắt, hít sâu một hơi rồi bước lên phía trước, nhấc người phía trên xuống, cùng với một tiếng "bạch", lỗ hậu không còn bị dương vật chặn lại phun tung tóe nước dâm trộn với tinh dịch ra ngoài.
"Trẫm cho ngươi thời gian uống một tách trà," Nhiếp Yến Chi nheo mắt, ôm chặt lấy thừa tướng đi đến giường, "Chạy càng xa càng tốt!"
./.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro