💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].6

Chương 6

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Buổi chiều, Đường Đường được nghỉ ngơi chậm rãi từ trên giường chủ tịch đứng dậy, đôi chân trần trắng nõn đi tới tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mà Hoắc Đình Trầm đã chuẩn bị cho cậu, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ mới ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Phòng thí nghiệm của Lâm Thanh Tễ hiện đang nghiên cứu công nghệ ảnh ba chiều, hiện tại công nghệ này chưa đủ toàn diện, vẫn còn rất nhiều tâm sức nên nhà nước rất quan tâm đến nó, mà hai tập đoàn Hoắc và Thẩm có rất nhiều người tài năng trong lĩnh vực CNTT, chính phủ là tôi hy vọng rằng hai người họ sẽ tạm gác lại những hiềm khích trước đây và làm việc với phòng thí nghiệm của Lâm Thanh Tễ để chinh phục thế hệ trí thông minh ba chiều mới.

Vốn dĩ buổi hôm nay là Hoắc Đình Trầm đi, nhưng việc kinh doanh của quốc gia X gặp trục trặc, cần Hoắc Đình Trầm đích thân giải quyết, vì vậy việc ký kết hợp đồng chỉ đành ủy thác cho cậu.

Đường Đường lật giở bản hợp đồng game online hologram tương lai trong tay, bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, mới cất vào, đi đến văn phòng trợ lý gõ vài cái.

"Cho tôi hai người đến phòng thí nghiệm Beren lập biên bản cuộc họp."

Đường Đường nói rất ngắn gọn, bọn họ còn chưa kịp thảo luận đi ai ở cậu đã rời khỏi văn phòng trợ lý, thông báo cho một số CEO chuẩn bị. Lúc quay lại, không hề bất ngờ cậu nhìn thấy Nguyễn Nhạc Đồng trẻ trung năng động đứng giữa hai người còn lại.

Cậu nhàn nhạt nhìn lướt qua, phát hiện ánh mắt của Nguyễn Nhạc Đồng đã sáng lên, trong đó có một niềm vui hoài niệm?

Đường Đường: "..." Cậu nghi ngờ mình bị mù, nghĩ lung tung trong đầu một hồi mới nhận ra Nguyễn Nhạc Đồng có lẽ đã nhìn thấy bức ảnh chụp tập thể trong trại mồ côi ở nhà, chuẩn bị giẫm lên cậu mà trèo cao.

Nếu không ngoài dự đoán, thì khi chỉ có hai người họ, "cậu em" lòng lang dạ sói này sẽ đến nhận người quen. Đường Đường cười lạnh trong bụng nhưng không biểu hiện ra trên mặt. Dáng người cậu đẹp, thẳng như tùng như trúc, mặc tây trang may đo đắt tiền, cầm xấp tài liệu lúc bước đi khí chất không hề thua kém những giám đốc cấp cao đi cùng.

Chờ cậu đi trước một bước, một số giám đốc điều hành cấp cao theo sau, sau đó mới là trợ lý quèn ghi chép văn bản hồ sơ.

Nguyễn Nhạc Đồng đi theo phía sau chót, nhìn Đường Đường ưu tú và có năng lực ở phía trước từ khoảng trống trong đám người, trong lòng không giấu được oán hận.

Từ lần trước nhìn thấy Đường Đường, cậu ta càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, nhưng thật sự không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu. Nguyễn Nhạc Đồng nghĩ mấy ngày cũng không có manh mối, thậm chí còn nghi ngờ bản thân hoang tưởng, nhưng rồi hôm qua cậu ta chợt nhớ ra tất cả.

Gia đình Nguyễn Nhạc Đồng không giàu có, bố mẹ cậu ta cũng đi làm thuê kiếm tiền cho cậu ta sống tốt hơn nên giờ chỉ có mình cậu ta ở nhà.

Cậu ta chạy về phòng của bố mẹ lục tung các thùng và tủ, tìm kiếm gần một tiếng đồng hồ mới tìm thấy giấy chứng nhận nhận con nuôi và một bức ảnh tập thể ở phía dưới.

Bức ảnh rất cũ, các góc nhăn nheo phai màu, trên đấy là tất cả trẻ em ở trại mồ côi Ngôi Sao vào ngày đầu năm mới. Nguyễn Nhạc Đồng vỗ vỗ bụi, thở dốc nhìn chằm chằm cậu bé mảnh khảnh bên cạnh mình.

Cậu bé tính ra khá lớn tuổi trong cô nhi viện, nét mặt có phần non nớt, qua ảnh chụp, đôi mắt như obsidian kia dường như có thể nhìn thấu lòng người, Nguyễn Nhạc Đồng đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Đường Đường ngày đó.

Khuôn mặt thanh tú của cậu ta dần dần biến dạng, xấu xí một cách ghê tởm, đôi mắt đầy vẻ ghen ghét, như có thể tràn ra ngọn lửa.

Tại sao cơ chứ?

Rõ ràng đều xuất thân từ cô nhi viện, đều là khốn khó chui ra khỏi hố bùn, Đường Đường sao có thể được ăn ngon mặc đẹp, còn cậu ta lại bị hai vợ chồng nghèo mua không nổi quần áo mới nhận làm con nuôi!

Nguyễn Nhạc Đồng cảm thấy uất hận, dù còn nhỏ nhưng cậu ta luôn nhớ người đàn ông trung niên nuôi anh cả của mình ăn mặc sang trọng như thế nào, xe hơi đắt tiền như thế nào, nếu lúc đó cậu ta không bị sốt thì có lẽ người ấy đã nhận nuôi cậu ta chứ không phải Đường Đường!

Không ngừng nghĩ đến những cảnh tượng oai phong của Đường Đường trong tập đoàn mọi ngày, Nguyễn Nhạc Đồng nắm chặt tấm ảnh trong tay, du học là của mình! Trợ lý đặc biệt của chủ tịch cũng phải là mình mới đúng! Tất cả đều là lỗi của Đường Đường, anh ta đã cướp đi cuộc sốc đáng lẽ thuộc về mình!!

Tận đến khi mẹ Nguyễn trở lại, Nguyễn Nhạc Đồng mới thở ra, thu dọn đồ đạc gọn gàng, nếu không nhìn vào ánh mắt ghen tị vô tận, cậu ta thật sự giống như một đứa con nuôi hiếu thảo.

......

Nhóm người rời khỏi công ty, giám đốc điều hành lập tức mở cửa xe cho Đường Đường. Đường Đường tuy chỉ là trợ lý nhưng lại là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, về mặt tín nhiệm và năng lực thì đây là phó lãnh đạo của công ty, nếu có chuyện gì trước tiên họ đều phải đến thông báo cho vị này, sao không cẩn thận o bế cho được?

Đường Đường cúi người xuống xe, giám đốc điều hành đóng cửa ngồi vào ghế phó lái, còn Nguyễn Nhạc Đồng và hai trợ lý chen vào trong một chiếc xe khác, ghế trước và sau đều chật cứng, cậu ta bị kẹp giữa hai người, trái tim vốn đã ghen tuông như muốn nổ tung.

Cậu ta thầm nhủ, cứ chờ xem, cậu ta nhất định sẽ để cho trợ lý đặc biệt Đường này mất đi tất cả những gì cậu có hiện tại, cậu ta muốn giẫm lên Đường Đường bước lên đỉnh cao cậu ta nghĩ đáng lẽ thuộc về mình!

Xe dần dần đến phòng thí nghiệm, dù Nguyễn Nhạc Đồng mơ mộng thế nào cũng sẽ luôn có người mở cửa cho trợ lý Đường. Khi viện phó phòng thí nghiệm đi ra, trước tiên anh ta cũng bắt tay Đường Đường.

Nguyễn Nhạc Đồng chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận của mình, nhìn chằm chằm vào con mèo trắng mỏng manh như một con chuột cống trong rãnh nước, cố gắng bứt lông của con mèo trắng để cải trang cho mình thành một con hamster nhỏ thuần khiết.

"Chào Trợ lý Đường, tôi là Phó Viện sĩ Vương từ Phòng thí nghiệm Beren", người đàn ông trung niên lịch sự bắt tay với Đường Đường "Viện sĩ Lâm của chúng tôi đang tiến hành vòng mô phỏng thứ ba, nên để tôi tạm thời ra tiếp đón mọi người."

"Chào."

Đường Đường gật đầu, sau khi giới thiệu người của công ty với Phó viện sĩ Vương, chưa kịp bước vào cánh cửa đầy kỹ thuật của Phòng thí nghiệm Beren, sau lưng đã có hai chiếc xe thương mại hạng sang trờ tới.

Đoàn người dừng ở cửa, cửa xe sang được tài xế mở ra, hôm nay trời nắng gắt, Thẩm Lan Phong trong bộ âu phục màu trắng từ trong xe bước ra.

Đôi mắt đào hoa của người đàn ông hơi nheo lại, mái tóc dài vừa phải được buộc thành một búi nhỏ ở sau đầu hắn nghịch ngợm chuyển động khi gió thổi qua. Hắn tựa hồ thấy được tầm mắt đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu nháy mắt tinh nghịch với Đường Đường.

Người đàn ông có thân hình tuyệt mỹ, bộ vest trắng sạch sẽ không tì vết, tựa như mang đến cảm giác mát mẻ cho chung quanh, đôi mày đang chau lại của Đường Đường dần dần giãn ra, đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Thấy Đường Đường không nhìn mình nữa, Thẩm Lan Phong vẫn có chút tiếc nuối. Lúc này, những người đại diện còn lại của tập đoàn Thẩm cũng xuống xe, hai bên vừa đối đầu, bầu không khí lập tức trở nên không ổn.

Tập đoàn nhà Hoắc do Đường Đường dẫn đầu trong bộ âu phục màu xanh đậm và cặp kính gọng đen, trong khi bên tập đoàn Thẩm mặc bộ đồ trắng với nụ cười bất cần, Thẩm Lan Phong, nếu không có hai vị giám đốc đang đâm chọc nhau đằng sau thì đây là một cảnh debut nghệ sĩ hoàn hảo.

Hai tập đoàn Hoắc Thẩm có mối ân oán sâu sắc, dần dà cứ ông cướp dự án của tôi, tôi đi đào nhân tài của ông về. Giám đốc điều hành của hai công ty vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bên kia đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, sợ họ sẽ không để ý dù chỉ một giây những kẻ vô liêm sỉ bên kia sẽ giở trò.

Họ miệng cười lòng không cười mà chào hỏi nhau.

"Ui, ông Trương, tôi nghe nói gần đây ông đã thua một vài dự án? Ôi, chuyện này cũng rắc rối không nhỏ nhỉ, chúng tôi nào biết dự án này tập đoàn Thẩm đang để mắt đến, ông vất vả rồi."

"Tôi vẫn còn khỏe lắm,"

Giám đốc Trương cười ha ha: "Giám đốc Tiền, tôi cũng muốn cảm ơn nhà Hoắc đã đào tạo ra một vị đại tướng cho nhà họ Thẩm, cậu lập trình bên bộ phận kỹ thuật, chu choa! thực sự rất giỏi. Ông vất vả rồi."


"Làm gì có đâu, ông thật khiêm tốn."

"Không, không phải, ông mới khiêm tốn!"

"A.... ông khiêm tốn hơn!"

"Ông khiêm tốn nhất!"

Viện sĩ Vương và một số nhân viên khoa học kỹ thuật bị kẹp ở giữa, nghe những lời chào mừng kẹp súng và gậy gộc, lời nói như kim giấu trong bông của họ, những người ngày não cũn ngâm mình trong công nghệ sững sờ.

Họ nhìn trái nhìn phải, duỗi tay ra lại thu tay về, miệng mấp máy, vô lực như nấm đung đưa trước gió, thực sự hiểu thế nào là tiến thoái lưỡng nan. Các nhà khoa học co rút người lại: ... tất cả các giám đốc doanh nghiệp... đều như thế này sao?

Cuối cùng, Đường Đường không chịu nổi sự huyên thuyên của mấy ông giám đốc điều hành nên xua tay ngăn cản, Thẩm Lan Phong đang xem náo nhiệt cũng uể oải liếc mắt một cái, các giám đốc điều hành của hai nhóm mới chịu dừng lại.

Là trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn họ Hoắc, địa vị của Đường Đường trong giới kinh doanh không thể so với Thẩm Lan Phong - chủ tịch tập đoàn nhà Thẩm, nhưng nhà họ Hoắc và họ Trần lại đối đầu nhau, cậu cũng không được quá thân thiện. Cậu đứng tại chỗ, không kiêu cũng không nịnh chào hỏi.

"Chào chủ tịch Thẩm."

Thẩm Lan Phong không làm cậu khó xử, gật đầu đáp lại lời chào, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới cậu một cái rồi thu lại.

Đường Đường khẽ cau mày, luôn cảm thấy ánh mắt của Thẩm Lan Phong có vẻ quen thuộc ...

"Vậy..." Phó viện sĩ Vương lau mồ hôi, cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Đường: "Chúng ta vào nhà đi, vào rồi nói chuyện."

"Được."

Thẩm Lan Phong ở đây có tiếng nói nhất, hắn cất bước đi một quãng xa không chờ ai. Đường Đường cách bên cạnh hắn không xa cũng vào cửa.

Những người còn lại hai bên nhìn nhau, miệng thì cười nhưng trong bụng mắng thầm, như chó với mèo mà quay đầu sải bước theo kịp "chủ tịch" và "trợ lý chủ tịch Đường" nhà mình.

Toàn bộ phòng thí nghiệm đều có màu trắng bạc với các dự án công nghệ cao ở khắp mọi nơi, môi trường sáng sủa và sạch sẽ.

Phó viện sĩ Vương luyên thuyên giới thiệu về công nghệ tiên tiến xung quanh họ, lời nói tràn đầy tự hào. Khi bước đến một phòng thí nghiệm biệt lập ông mới bấm chuông cửa.

"Mời vào." Một giọng nói điện tử phát ra. Sau khi nhận được câu trả lời, Phó viện sĩ Vương dùng tròng mắt mở cửa. Tiếng tít tít vang lên xác minh, cánh cửa kim loại quý hiếm màu bạc từ từ mở ra, Đường Đường cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Trong phòng thí nghiệm khổng lồ, các linh kiện chiếu khác nhau được sắp xếp gọn gàng, một dụng cụ kim loại bán thành phẩm được đặt ở giữa phòng thí nghiệm.

Các mạch điện khác nhau hình dáng giống cơ bắp người được trùm khăn để sâu bên trong, bên cạnh là ba hoặc bốn nhà khoa học mặc áo blouse đang cầm sổ ghi chép, vừa nghe người đàn ông nói vừa khi viết gì đó trên đó.

Người đàn ông nói chuyện đeo kính bảo hộ trong suốt, mặc áo blouse trắng, gương mặt ấm áp, hơi nghiêng đầu thấp giọng giải thích, trông còn đẹp hơn mấy diễn viên trên TV, nếu thay áo sơ mi thì anh ta sẽ thành học trưởng dịu dàng trong phim thanh xuân vườn trường.

Sau khi Lâm Thanh Tễ nói xong vấn đề cần cải thiện, quay đầu lại, trong nháy mắt anh ta đã chú ý tới người thanh niên mặc âu phục xanh bên cạnh Thẩm Lan Phong.

Tỉ lệ cơ thể của thanh niên này quá hoàn hảo, eo thon mông tròn, từng đường nét đều vừa phải, làn da như sáng lên dưới ánh đèn sợi đốt, điều đặc biệt nhất là cậu có một đôi mắt đẹp, đen láy trong veo và sạch sẽ như có thể xuyên thấu nhân tâm.

Dường như nhận thấy tầm mắt của anh ta, người thanh niên nhìn sang và gật đầu lịch sự.

Khóe môi Lâm Thanh Tễ cong lên, anh ta khẽ gật đầu với Đường Đường. Rõ ràng là một người khôn ngoan như vậy, thế mà không nhận ra có một con sói đang để mắt đến mình sau lưng.

Phó Viện sĩ Vương bước tới giới thiệu với mọi người: "Đây là Viện sĩ Lâm, và những gì chúng ta đang thấy bây giờ là khoang ngủ đông của máy thực tế ảo thế hệ thứ ba."

Mấy ông lớn nghe Phó viện sĩ Vương giới thiệu, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, ngoài hợp tác họ còn tiến tới ký hợp đồng chia sẻ công nghệ thực tế ảo với Phòng thí nghiệm Beren, thực ra khi mới đến họ cũng không có ý kiến ​​gì, mấy thứ này nếu rót vốn thì đúng là tiền mặt phải chảy ra như nước.

Nhưng khi Viện sĩ Vương cho họ xem một vòng, họ lại đổi ý. Mấy giám đốc đã bắt đầu như hổ rình mồi cảnh giác nhì nhau, sợ đối phương đưa ra mức cổ phần cao hơn họ.

"Viện sĩ Vương, đưa tất cả các vị khách quý vào phòng họp, tôi và chủ tịch Thẩm sẽ đến sau. "Lâm Thanh Tễ rửa tay, nói.

"Vâng."

Lâm Thanh Tễ chỉ giữ lại Thẩm Lan Phong, điều này khiến bên tập đoàn Thẩm tự hào, bên Hoắc lại bất bình.

Đây ... Đây không phải là tranh thủ lúc chủ tịch họ vắng mặt mà khi dễ sao!

Mấy giám đốc điều hành tụ họp lại với nhau, bất kể bề ngoài có uy nghiêm thế nào, ai nấy cũng đều hớn hở nháy nháy mắt với trợ lý Đường.

Trợ lý Đường còn đứng đây nhìn làm gì? Ngài mau đến đấy ngáng chân họ đi!

Nhà Hoắc chúng ta không bao giờ được để nhà Thẩm được lợi!

Đường Đường: "......"

Đường Đường kỳ lạ phát hiện ra ý giận sắt không thành thép từ ánh mắt chật vật của mấy ông giám đốc, ngập ngừng mở miệng hỏi.

"Hay là ... tôi cũng ở lại?"

"Đúng đúng đúng!"

"Cậu ở lại, cậu ở lại, chúng ta đi theo Phó viện sĩ Vương, trợ lý Đường đừng lo lắng cho chúng tôi."

Các giám đốc điều hành nói chuyện vui vẻ đến nếp nhăn quanh khóe mắt đều căng ra,

họ gật đầu như giã tỏi, nhưng Nguyễn Nhạc Đồng nãy giờ im lặng không cam lòng nói một câu.

"Tôi cũng sẽ ở lại giúp đỡ Trợ lý Đường."

Tiếng cười đột ngột ngưng lại, mấy giám đốc điều hành cấp cao mặt sa sầm nhìn nhân viên quèn không biết sống chết này.

"Cậu nói cái gì?" Giám đốc Tiền mặt không hề cảm xúc, "Tôi nghe không rõ. Nói lại lần nữa."

Nguyễn Nhạc Đồng bị giám đốc Tiền lườm giật thót mình, cái đầu choáng váng vì ghen tuông đột nhiên tỉnh táo lại, khụt khịt mũi: "Tôi...... Tôi không nói gì..."

Cậu ta rụt cổ lùi lại, vẻ mặt các giám đốc điều hành cấp cao mới bớt u ám. Trợ lý bên cạnh trợn tròn mắt thì thầm nói.

"Cậu điên à!"

Nguyễn Nhạc Đồng không lên tiếng, cậu ta cúi đầu, siết chặt giấy và bút ghi âm.

Mọi người được Phó viện sĩ Vương đưa đến phòng họp để đàm phán, các nhà khoa học cũng chào tạm biệt và đi ra ngoài để thay đổi số liệu thí nghiệm, phòng thí nghiệm giờ im ắng trống rỗng, chỉ còn lại ba người họ.

Lâm Thanh Tễ lau tay sạch sẽ, anh ta đi tới bên người Đường Đường, đưa bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ ra: "Xin chào, tôi là Lâm Thanh Tễ."

Đường Đường nắm lấy bàn tay hơi lạnh kia, lịch sự cúi đầu: "Xin chào Viện sĩ Lâm, tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Hoắc, Đường Đường."

Lâm Thanh Tễ không buông ra, ngược lại là lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đường Đường? Vậy bác Trung là..."

Đường Đường cười cười, trả lời câu nói ngập ngừng của Lâm Thanh Tễ: "Ông ấy là cha nuôi của tôi."

Lâm Thanh Tễ đã hiểu, anh ta buông tay Đường Đường ra, nhưng Đường Đường không nhận ra bàn tay vừa chạm vào da thịt của cậu thoáng nắm chặt.

Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Tôi mạo phạm rôi." Anh ta như suy tư gì đó," Ừm ... trợ lý Đường có muốn trải nghiệm cảnh thực tế ảo không? "

Là con trai ai cũng thích những thứ khoa học viễn tưởng này, tất nhiên trợ lý Đường cũng không ngoại lệ, sau khi nghe lời mời của Lâm Thanh Tễ, do dự vài lần vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của thực tế ảo.

"Có."

Lâm Thanh Tễ cười càng sâu hơn, Thẩm Lan Phong ở bên cạnh không lên tiếng, nghe Đường Đường vui vẻ đồng ý, hắn khẽ nhếch môi.

Thẩm Lan Phong cúi người, những ngón tay thon dài gõ vào bàn phím trong suốt, nhập một dãy mã lệnh trên máy tính. "Ding" một tiếng, mấy cánh tay máy duỗi ra. Đường Đường ngồi vào ghế ở giữa, tháo cặp kính gọng đen của cậu, thái dương gắn tấm kim loại đeo kính ba chiều thực tế ảo đời thứ ba.

"Sắp bắt đầu rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thanh Tễ như ở bên tai, Đường Đường chớp mắt, phòng thí nghiệm đột nhiên biến thành biển hoa, cậu đang ngồi trên đồi, bầu trời rất xanh, mây trắng bị gió thổi bay, và những bông hoa tulip đung đưa trên cỏ, mọi thứ đều rất thật.

Cậu không nén được hít hà thử, nhưng tiếc là công nghệ còn chưa hoàn chỉnh, cậu không ngửi được mùi hoa. Đường Đường thở dài, vừa định quan sát kỹ, chợt nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Thanh Tễ và Thẩm Lan Phong.

......

Lâm Thanh Tễ nhìn cánh tay máy sau lưng Đường Đường, chậm rãi hỏi: "Hoắc Đình Trầm đi rồi?"

"Đi rồi," ánh mắt của Thẩm Lan Phong đối với Đường Đường dần trở nên càn quấy, hắn cười thành tiếng: "Tôi gây một số chuyện cho cho việc kinh doanh của tập đoàn Hoắc ở Quốc gia X, ... Đoán là hắn đang bận dọn dẹp đống hỗn độn rồi."

"Mất rất nhiều tiền, nhưng cũng đáng ..." Thẩm Lan Phong thản nhiên trêu chọc, thuận tay cởi cúc quần áo, động tác cẩu thả vô cùng khiêu gợi: "Ai bảo trợ lý đặc biệt Đường của chúng ta hấp dẫn như vậy ~"

Bàn tay Lâm Thanh Tễ lại khẽ nhúc nhích, đôi mắt u ám, anh ta nhớ lại cái đầu hơi cúi đầu của Đường Đường khi anh ta giới thiệu, mùi hương nhàn nhạt trên người, làn da tuyết mềm mại khi bắt tay, gần như chỉ cần chạm vào là sẽ nghiện...

"Lan Phong, tôi cũng muốn em ấy "

Thẩm Lan Phong cởi cúc tay áo, cau mày ngẩng đầu, như là nghe lầm: "Lâm Thanh Tễ, cậu nói cái gì?"

Lâm Thanh Tễ dựa vào băng ghế thí nghiệm, làn da của anh ta trắng bệch quá mức dưới ngọn đèn sợi đốt, khẽ cười cụp mắt xuống, nói một câu mà Thẩm Lan Phong không thể từ chối.

"Một tuần nữa Hoắc Đình Trầm mới trở về."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro