Chương 36


Chương 036: Dị thời 02

Trước đó, toàn bộ tâm trí của Úc Bạch đều dồn vào việc bịa chuyện để qua mặt cảnh sát, nên cậu hoàn toàn không hiểu Tạ Vô Phưởng nói đau là ám chỉ điều gì, liền ngơ ngác không biết làm sao.

Cậu nhìn theo hướng ánh mắt của Tạ Vô Phưởng mới nhận ra ý người này đang nhắc đến cú bắt của cảnh sát Tiểu Lý khi nãy.

“Chỗ này phải không?” Úc Bạch nói, “Sớm không còn đau nữa rồi, Tiểu Lý không dùng nhiều sức đâu, chỉ là da tôi dễ đỏ thôi mà.”

Không ngờ phi nhân loại cũng có khái niệm về đau đớn.

Lại còn biết quan tâm đến con người nữa chứ.

Vậy mà tại sao lại không có chút phản ứng nào trước việc “hồi sinh” của Trương Vân Giang?

Úc Bạch ở thán phục trong lòng, lực chú ý nhanh chóng trở về trên người Trương Vân Giang sống sờ sờ trước mắt.

Dù biết rõ nơi này không phải cùng một thời không với thế giới thực, nhưng cảm giác kỳ dị khi chứng kiến cảnh người chết hồi sinh vẫn không thể xua tan khỏi tâm trí cậu.

Bốn lý do mà Viên Ngọc Hành liệt kê ra để kiểm chứng mục đích phá hoại của Xong Đời đang yên lặng nằm trên tờ giấy trắng trong tay cậu.

Úc Bạch vô thức siết chặt tờ giấy, sợ người già bên cạnh nhìn thấy.

“Chúng cháu không sao, vừa rồi chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại đã giải quyết xong.”

Cậu đáp lại sự quan tâm của Trương Vân Giang, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Chú Trương, cháu có thể hỏi chú một câu được không?”

Nghe vậy nét mặt của Trương Vân Giang giãn ra, giọng điệu đầy thân thiện: “Câu hỏi gì? Cậu cứ hỏi đi!”

Úc Bạch liền hỏi: “Chú có… nguyện vọng gì không ạ?”

Ban đầu, chuyện nguyện vọng chưa hoàn thành chỉ là cái cớ do đám người nhà khốn nạn tham lam tài sản của Trương Vân Giang bịa ra, nhưng lại được Viên Ngọc Hành và Nghiêm Cảnh thuận miệng dùng làm một trong những lý do để giải thích hành vi của Xong Đời.

Nhưng Úc Bạch cũng là người duy nhất biết lý do này không chừng thật sự là đáp án chính xác.

Dựa vào những hiện tượng kỳ lạ do hàng xóm phi nhân loại gây ra cho con người xung quanh, Úc Bạch đoán sức mạnh của Tạ Vô Phưởng có khả năng giúp người khác thực hiện nguyện vọng, dù chính hắn không hề nhận thức được điều này.

Xong Đời là món quà của Tạ Vô Phưởng, nếu nó cũng mang thuộc tính này thì cũng hoàn toàn hợp lý.

Hơn nữa Úc Bạch nhớ rằng Nghiêm Cảnh từng nói cậu ta cảm thấy Xong Đời rất thân thiết, thậm chí còn nói có thể nhận nuôi Xong Đời. Lúc đó Úc Bạch nghĩ Nghiêm Cảnh chỉ đùa, nhưng bây giờ xem ra là không phải vậy.

Ngoài bác sĩ Trần phải gặp mỗi lần thời gian tái khởi động, Nghiêm Cảnh là con người mà Úc Bạch gặp nhiều nhất trong các vòng lặp thời không. Dù sao Nghiêm Cảnh cũng là bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của cậu, nên trong những vòng lặp, cậu thường rủ Nghiêm Cảnh nghỉ phép cùng nhau gây rối, như đi gặp kẻ làm giấy tờ giả chẳng hạn.

Bên trong Xong Đời vừa vặn chứa những thời không này.

Nói cách khác, trong thế giới thực, Xong Đời và những người từng có mối liên hệ với Úc Bạch trong các vòng lặp thời không, hẳn là có một sự cảm ứng nhất định.

Ít nhất thì Nghiêm Cảnh xuất hiện thường xuyên trong những thời không ấy, đã cảm nhận được điều gì đó.

Nếu cảm ứng này là tương hỗ, thì khi Úc Bạch vô tình gặp Trương Vân Giang và Viên Ngọc Hành ở nhà tang lễ, có lẽ Xong Đời đã kích hoạt một loại sức mạnh nào đó khiến cho Trương Vân Giang không thể hỏa táng, còn Viên Ngọc Hành thì trẻ lại.

Dựa vào những manh mối hiện có, Úc Bạch tạm thời chỉ có thể đưa ra suy đoán như vậy.

Cách đơn giản nhất để biết một người có nguyện vọng gì chính là hỏi thẳng họ.

Nghe câu hỏi, Trương Vân Giang ngẩn người, hai tay vốn khoanh trước ngực cũng bất giác buông xuống, khuôn mặt thoáng hiện vẻ lưỡng lự.

Thấy vậy, Úc Bạch không khỏi cẩn trọng hơn, theo phản xạ nín thở chờ đợi câu trả lời.

Sau đó cậu thấy đối phương căng thẳng nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi nở nụ cười pha chút thấp thỏm xen lẫn mong chờ.

“Nguyện vọng của tôi à, thật ra là có một cái đấy.”

Lão Trương nói xong, có chút thẹn thùng nhìn về phía Tạ Vô Phưởng đứng bên cạnh Úc Bạch.

“Đó là… có thể nhờ cậu thanh niên mắt xanh này dạy tôi và lão Viên chơi cờ được không?”

Nói xong ông lẩm bẩm bổ sung: “Tôi biết chắc chắn các cậu đã bị dọa một phen, giờ mà đề cập đến chuyện này thì không hợp lắm, nhưng cậu đột nhiên hỏi tôi nguyện vọng mà…”

“……”

Úc Bạch tràn đầy chờ mong bị nghẹn lại, theo phản xạ nói: "Cái này không tính!”

Trương Vân Giang ngạc nhiên: “Hả? Tại sao không tính?”

Vì trong thế giới thực không hề có chuyện Tạ Vô Phưởng và Viên Ngọc Hành chơi cờ ở công viên, điều này không thể là nguyện vọng chưa hoàn thành của Trương Vân Giang.

Úc Bạch không thể giải thích rõ ràng, đành gần như đùa dai mà nói: “Chú Trương, chú đổi một nguyện vọng khác, không liên quan đến anh ấy.”

Khi cậu nói, ánh mắt lướt qua đồng chí mắt xanh, nhận thấy sự ngờ vực và hoang mang hiện rõ trong đôi mắt đối phương.

Có vẻ như nhận thức được rằng bây giờ không phải lúc, nên phi nhân loại vốn luôn tò mò, ham hỏi cũng không hề lên tiếng.

Tốt lắm, Tạ Vô Phường còn chưa có ký ức ban đầu về thời không này.

Úc Bạch không muốn để hắn biết mình đã gọi hắn ra ngoài bằng cách nào trong ngày hôm nay.

... Mặc dù chỉ là một cuộc gọi lừa đảo nhiệt tình mà thôi.

Úc Bạch kiên trì, ghé qua nhỏ giọng nói: "Tối nay tôi sẽ giải thích với anh.”

Người đàn ông bên cạnh liền nhẹ giọng nói: "Được.”

Trương Vân Giang thì đầy vẻ bối rối, suy nghĩ: “Lại còn có điều kiện nữa… Vậy nguyện vọng phải thế nào nhỉ?”

Là loại nguyện vọng mà người ta vẫn còn canh cánh trong lòng, ngay cả khi đã ở những phút cuối đời.

Người ta thường gọi đó là di nguyện.

Nhưng Úc Bạch không thể nói điều này thẳng thừng với Trương Vân Giang trước mắt, cậu cố gắng tìm cách diễn đạt khéo léo hơn.

“Đó là một điều gì đó rất quan trọng với chú, nhưng có lẽ khó thực hiện trong thời gian ngắn, và chú sẽ luôn hy vọng một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực.”

Trương Vân Giang chăm chú lắng nghe, như có điều suy nghĩ gật đầu: “À, loại nguyện vọng này à… Tôi có.”

Úc Bạch đầy hy vọng hỏi: “Là gì ạ?”

"Thế giới hoà bình.”

“... "Đầu óc Úc Bạch ngừng hoạt động vài giây, ngạc nhiên nói," Cái gì?!”

Trương Vân Giang liền lặp lại một lần: "Thế giới hòa bình chứ sao! Sao nào, cậu không có nguyện vọng đó à? Còn có thống nhất đất nước, quốc thái dân an nữa—”

Úc Bạch có chút buồn bã đáp: “Vâng, chú Trương, cháu cũng hy vọng thế giới hoà bình, hy vọng lắm.”

Nguyện vọng này rất tốt, nhưng cậu không thực hiện được, còn Tạ Vô Phưởng với sức mạnh kỳ lạ tạm thời chưa thể sử dụng, e rằng cũng bó tay.

… Liệu có thể đổi một nguyện vọng đơn giản hơn không!

Úc Bạch nghĩ vậy, nhưng không nói ra.

Có lẽ vì giữa cậu và Trương Vân Giang chỉ là bèo nước gặp nhau, nên một người già từng trải không thể chia sẻ những điều sâu kín riêng tư với một người xa lạ như cậu.

Hoặc cũng có thể, di nguyện là thứ chỉ khi ở trong hoàn cảnh đó mới có thể hình dung ra, giống như khi Úc Bạch hỏi Tạ Vô Phưởng về món quà đáp lễ, và đối phương trả lời rằng không tưởng tượng ra được.

Tóm lại, cách trực tiếp hỏi về di nguyện của Trương Vân Giang phải tạm thời bỏ qua.

Trương Vân Giang quan sát vẻ mặt uể oải của Úc Bạch, cẩn thận hỏi: "Cậu hỏi xong chưa?”

Úc Bạch gật đầu.

“Có phải tôi trả lời không hay không?”

“Không phải, rất hay ạ.”

Trương Vân Giang thở phào nhẹ nhõm: "À, vậy là tốt rồi.”

Ông nghĩ ngợi rồi thử mở lời, mắt liếc nhìn Tạ Vô Phưởng vẫn im lặng: “Vậy chuyện lúc nãy, có thể phiền cậu thanh niên dạy hai ông già chúng tôi chơi cờ không…”

Khó lắm, vì cậu thanh niên Tạ đây vẫn chưa biết cờ vây là gì.

Có lẽ nhớ lại cảnh ở nhà tang lễ khi người nhà xôn xao tranh cãi, còn Trương Vân Giang lại nằm cô độc trong lò hỏa táng, Úc Bạch không nỡ thẳng thừng từ chối.

“Anh ấy mới bắt đầu tiếp xúc với cờ vây, cần thời gian để quen dần.” Úc Bạch nói, “Chú Trương, chú cho cháu số điện thoại, khi anh ấy sẵn sàng, cháu sẽ liên lạc với chú.”

Đôi mắt của Trương Vân Giang sáng lên: "Tốt quá, tốt quá! Số điện thoại của tôi là…”

Úc Bạch nhập số mà ông vừa đọc vào điện thoại của mình nhấn nút gọi.

Một tiếng chuông vang lên từ túi quần của ông lão.

"Chú Trương, chú lưu lại số của cháu nhé. Nếu sau này có chuyện gì cần đến cháu, cứ liên lạc với cháu bất cứ lúc nào.”

Úc Bạch ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ví dụ như lỡ cơ thể có gì không khỏe, chú cũng có thể gọi cho cháu.”

Trương Vân Giang nghe vậy liền cười: "Sao, cậu là bác sĩ à?”

Úc Bạch có chút mơ hồ nói: " Cũng gần như vậy.”

Thật ra cậu không phải. Nhưng cậu biết rõ rằng ông lão trước mặt sẽ gặp chuyện không hay. Trong thế giới thực, buổi sáng chín ngày sau, thi thể của Trương Vân Giang đã được chuẩn bị để hỏa táng.

Theo kinh nghiệm của cậu từ nhiều năm quan sát tại nhà tang lễ của gia đình Nghiêm Cảnh, thường thì điều này xảy ra vào ngày thứ ba sau khi qua đời. Trong khi cãi vã, đám thân nhân kia có nhắc đến rằng ông lão ra đi rất đột ngột không để lại lời nào, chứ chưa nói đến di chúc phân chia tài sản rõ ràng. Còn Viên Ngọc Hành thì tức giận nói rằng ông lão bị họ chọc tức mà chết. Vì vậy, khả năng lớn là không phải do tai nạn như xe cộ, mà có lẽ Trương Vân Giang đã qua đời do một cơn bệnh đột ngột.

Ông lão nhìn bề ngoài rất khỏe mạnh, không giống như đang mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng nào. Vậy nên khả năng cao là do xúc động quá mức mà dẫn đến những căn bệnh tim mạch hay não bộ phổ biến nguy hiểm đối với người già. Dựa trên thời gian và những manh mối này, Úc Bạch đoán rằng ít nhất hôm nay, Trương Vân Giang vẫn an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đây cậu không khỏi nhắc nhở: "Chú Trương, chú nhớ giữ tinh thần thoải mái, đừng giận dữ nhé.”

"Giận dữ?" Trương Vân Giang ngơ ngác, " Tôi có giận đâu!”

Ông lại trở về tư thế hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên cười: "Giờ tâm trạng tôi đang rất tốt! Ha ha, nước cờ vừa rồi thật là tuyệt, thần kỳ đấy, đẹp quá!”

Trương Vân Giang lại nhìn về phía thiên tài mắt xanh tóc đen, cảm thán: " Tôi chưa bao giờ gặp người trẻ nào có tài năng như cậu. Dù lúc đầu là lão Viên cứ làm loạn, nhưng may là nhờ vậy mà tôi mới phát hiện ra cậu.”

"Cậu nhóc, cậu tên là gì?" Ông nhìn về phía Tạ Vô Phưởng. Tạ Vô Phưởng giật mình im lặng quay ánh mắt về phía Úc Bạch, dường như muốn hỏi cậu xem có nên trả lời không.

...Không hiểu ông lão con người này đang nói gì đúng không.

Úc Bạch chột dạ vội vàng tiếp lời, thay hắn trả lời: " Anh ấy tên là Tạ Vô Phưởng, chữ 'Phưởng' trong nghĩa sáng rõ, bắt đầu.”

"Ồ, cái tên này thật hiếm thấy." Trương Vân Giang ngẫm nghĩ một lát, chân thành khen ngợi: "Phưởng kiến tuế luật canh, bất giác xuân túy yếm. Tên hay đấy!”

Úc Bạch bỗng cảm thấy, lần đầu nghe tên Tạ Vô Phưởng mà chỉ liên tưởng đến vải không dệt như mình thì quả thật đúng là một kẻ mù chữ nhạt nhòa.

Cậu cũng tiện giới thiệu thêm về mình để ông lão tiện xưng hô: "Cháu là Úc Bạch, ' Úc' trong buồn bã, 'Bạch'... trong nhợt nhạt.”

Cậu tuyệt đối sẽ không nói chữ "trắng" trước mặt Tạ Vô Phưởng!

“Chú Trương, chúng cháu còn có việc, phải đi trước.”

Nghiêm Cảnh, Viên Ngọc Hành và Hà Tây chắc cũng đã vào thời không này, họ không như Úc Bạch, chưa từng trải qua những vòng lặp trước, lại không có Tạ Vô Phưởng bên cạnh, chắc chắn sẽ không biết làm sao.

Úc Bạch phải nhanh chóng tìm được bọn họ.

Trước khi chia tay, Úc Bạch vẫn cảm thấy không yên tâm, đặc biệt dặn dò: "Chú Trương, nếu có chuyện gì làm chú buồn lòng, chú cũng có thể gọi cho cháu nhé.”

Với sự quan tâm quá mức này, Trương Vân Giang có vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý: "Được, được, sao cậu…”

Úc Bạch suy nghĩ một lúc, rồi chân thành nói: "Chú Trương, chú rất giống với ông ngoại đã mất của cháu, khiến cháu cảm thấy đặc biệt thân thiết, như đã quen từ lâu.”

Dĩ nhiên, điều này cũng là bịa.

Trong trí nhớ của cậu, đến cả mẹ ruột cậu còn chưa từng gặp, nói gì đến ông ngoại.

Trương Vân Giang nghe vậy, hơi khựng lại, bối rối xoa xoa tay, ấp úng nói: "À, thế thì đúng là có duyên thật.”

Sau đó, ông lại phản xạ nói: "Úc Bạch đúng không, Bạch, bạch......”

Bạch là một chữ rất bình thường, có thể liệt kê ra một sọt câu thơ, chọn cũng phải chọn nửa ngày.

Vì thế, ông "Bạch" vài lần, rồi cuối cùng chuyển hướng câu chuyện, giả vờ thản nhiên: "Gì thì gì, cậu có một cái họ rất hiếm, tên cũng đặc biệt!”

Không sao, không cần phải khen gượng ép thế đâu.

Úc Bạch nhịn không được nở nụ cười: "Vâng, cháu cũng nghĩ vậy.”

Ông lão tóc bạc liền cười sảng khoái theo.

"Không làm mất thời gian của các cậu nữa, mau lo việc đi!" Trương Vân Giang vẫy tay với cả hai, "Nếu có cơ hội, hẹn gặp lại!”

Trước khi đi, ông lão yêu cờ vây lại giơ hai tay lên làm loa, nhỏ giọng nói với thiên tài cờ vây trong mắt ông: "Cậu Tạ, hãy suy nghĩ thật kỹ nhé! Dĩ nhiên, tôi tuyệt đối không có ý ép buộc cậu phải dạy chúng tôi đâu! Tôi đi trước đây!”

Bóng ông lão dần khuất xa, đồng chí Tiểu Tạ đứng đó ngơ ngác quay đi.

Hắn nghiêng mắt, thấy Úc Bạch đang gọi điện thoại.

Trên màn hình hiển thị đối tượng gọi ra là "Nghiêm Cảnh", trong ống nghe thì truyền ra âm thanh chờ đợi liên tục.

“Sao không nghe điện thoại... "Úc Bạch nói thầm.

Theo thời gian bình thường, giờ này Nghiêm Cảnh chắc đang sắp tan làm, nếu cậu ta cũng có ý thức xuyên đến đây, thì giờ người nên ở phòng gym.

Úc Bạch đang do dự có nên gọi trực tiếp đến phòng gym không, thì đột nhiên nghe người bên cạnh lên tiếng.

"Lúc giới thiệu tên cậu, cậu nói là 'Bạch' trong nghĩa nhợt nhạt.”

Tạ Vô Phưởng hỏi: "Tại sao không nói là màu trắng?”

... Đừng khơi lại chuyện này chứ!

Úc Bạch im lặng một lát, cố gắng chuyển chủ đề: "Chỉ là tùy tiện nghĩ ra thôi, tôi cũng không để ý lắm. À mà, chúng ta còn nhiều việc phải làm—”

Cần phải liên lạc và tìm ra ba người còn lại cũng có thể đã đến nơi này, phải tìm cách thoát khỏi không gian này, và cần nghĩ xem sau khi trở về thế giới thực sẽ đánh Xong Đời thế nào để xả giận…

Nghe thấy vậy, Tạ Vô Phưởng khẽ gật đầu.

“Ừ.” Người đàn ông với vẻ mặt bình thản nhắc lại lời hứa trước đó: “Vậy bây giờ cậu có thể giải thích cho tôi được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro