(10)

- Người nói sao cơ?

Song Tử nhìn người trước mặt, mím chặt môi.

- Song Tử, xin lỗi chàng, em phải làm theo ý Vua cha mà...

Bạch Dương ôm chàng vào lòng, thở dài, tay vuốt tóc chàng.

- Nhưng chàng đừng lo, trong lòng em chỉ có chàng thôi.

Song Tử được hắn ôm trong ngực, lòng thầm nghĩ trong lòng ngươi chỉ có ta nhưng tim ngươi bốn ngăn nên còn chứa người kia ở ngăn khác đúng không.

Chàng thấy tim mình hơi nhói, nhưng nhớ đến mục đích chính của mình, thầm kiểm tra lời nguyền trên cơ thể chàng...

Nó đã tiêu tan rồi, mà hắn là Hoàng tử, không phải Công chúa, nên lời nguyền của chàng lên người hắn không ứng nghiệm.

Chàng nghiến răng nghiến lợi, nhớ đến một đêm xưa, vào một đêm sau ngày chàng lỡ hạ lời nguyền cho đứa bé kia.

Mười hai bà tiên hợp lại, nguyền rủa chàng.

Nếu chàng không có được t.inh d.ịch của "công chúa", chàng sẽ mãi mãi mất đi phép thuật.

Lúc bấy giờ ai cũng nghĩ đứa trẻ đó là "công chúa", nên chàng tức lắm, thế không phải là quyết dồn chàng đến chỗ chết à?

Nhưng ai ngờ cả Vương quốc bị nhà Vua vì chiều theo Hoàng Hậu mà bị quay mòng mòng như chong chóng, đổi giới tính đứa nhỏ.

Thoạt đầu chàng nghĩ chàng chết đến nơi rồi, nhưng ai ngờ...

"Công chúa" hóa "Hoàng tử".

Chàng đã biết chuyện này khi bé con 10 tuổi rồi.

Và giờ chàng thành công hóa giải lời nguyền trên cơ thể mình.

Còn vụ trao đổi chất lỏng ấy? Dối trá cả thôi, chàng vì đảm bảo chính mình không lộ sơ hở nên đã tạm phong ấn kí ức về chuyện bé con là hoàng tử, rồi tạo ra một đoạn kí ức giả, đến khi nhận được t.inh d.ịch lần đầu tiên sẽ hoàn toàn phá bỏ phong ấn.

Song Tử miên man suy nghĩ, tức đến chau mày, vào mắt Bạch Dương là chàng đang ghen.

Trong lòng hắn ẩn ẩn có chút vui vẻ, rồi nghĩ đến kế hoạch lừa thân ngược tâm chàng, hắn đè ép việc muốn dỗ dành chàng xuống.

Hắn thở dài, giọng nói cũng không tốt như vừa nãy.

- Song Tử, chàng nên biết, để củng cố thế lực, em cần có thêm vài người vào cung.

- Đây không phải chuyện mà chàng có thể quyết định.

- Em đảm bảo cho chàng vị trí đứng đầu, đã là quá lắm rồi. Chàng tự biết chính chàng không có thế lực nào mà.

Hắn nói xong, cũng giật mình, mím môi muốn giải thích.

Nhưng Song Tử bị hắn nói, tức đến phát run cả thân thể, đẩy mạnh hắn ra.

- Ừ, ta biết. Người cút đi!

Bạch Dương đã bao giờ bị người đối xử như vậy, đến cả Vua cha vì Hoàng Hậu yêu thương hắn nên chưa từng nặng lời với hắn.

Nỗi niềm muốn dỗ dành người trong lòng ban nãy cũng bay đi mất.

Hắn sầm mặt, tức giận bỏ đi ra ngoài.

Song Tử ngồi phịch xuống giường, tức giận nhưng cũng ẩn ẩn đau xót.

Chàng hoài nghi, không lẽ chính chàng bị hắn chị.ch ra tình cảm rồi?

Chàng thở dài, xoa xoa trái tim đang nhói lên, nghĩ.

Vậy thì nhân lúc nó chưa lớn, cắt phăng nó đi.

Ngày mai, chàng sẽ về nơi chàng ở.

______________________

Bên kia, Bạch Dương tức giận đi ra ngoài, đến chỗ Vua cha.

Vua cha nhìn hắn tức giận, ánh mắt thơ ơ nhìn đứa con non tơ trong việc tình cảm này, hỏi:

- Con động lòng rồi à?

Hắn thấy hơi hốt hoảng trong lòng, nhưng cũng cứng miệng:

- Không thể nào! Con chỉ...

- Được rồi.

Vua cha ngắt lời hắn, phất phất tay:

- Con không cần giải thích với ta. Vậy con không muốn khôi phục thân phận Hoàng tử à? Bệnh của mẫu thân con đỡ nhiều rồi.

Bạch Dương trầm mặc.

- Nhưng con thích nam nhân... Nếu khôi phục thân phận hoàng tử...

... Chàng sẽ bị người khác nhìn như thế nào... Họ sẽ bàn tán sau lưng chàng, nhìn chàng bằng ánh mắt khinh bỉ, xa lánh chàng...

- Không quan hệ.

Nhà Vua chill chill nói:

- Ta thoải mái mà, nhận nuôi một đứa con của thân vương là được. Nếu con lo chuyện người dân và quý tộc chế nhạo tiên hắn ám...

- Không! Ai thèm quan tâm chàng chứ!

Hắn vẫn rất cứng miệng, quyết không chịu nhận chính bản thân đã động tâm với chàng, lừa mình dối người nói:

- Con sẽ nạp thêm vài đứa con nhà quý tộc để củng cố quyền lực. Ai thèm quan tâm chàng!

Vua cha không quan tâm đến chuyện của hắn nữa, đứng dậy:

- Thôi, tùy con. Ta muốn đi tìm vợ yêu của ta, con lui xuống đi.

Bạch Dương ghen tị đến đau răng, xách váy hùng hùng hổ hổ đi luyện kiếm.

______________________

Đêm đó, Bạch Dương không về phòng ngủ.

Song Tử nằm trên giường, lăn lộn không ngủ được. Chàng nghĩ nghĩ, đứng lên, nhìn ra ngoài.

Đây là lần cuối chàng ở nơi này rồi.

Tính tính thời gian, dù sao cũng không ngủ được, chàng buồn chán ngồi trên giường, nhìn chằm chằm đồng hồ cát.

"Đinh... Đinh ... Đinh... "

Tiếng chuông vang lên báo hiệu ngày mới, nói chính xác là 0 giờ đêm.

Chàng nhìn chiếc đồng hồ cát chảy xuống hạt cát cuối cùng, vươn tay lật nó lại.

Dòng cát lại chảy xuống, một chu trình mới.

Biến ra cánh cổng phép thuật, chàng tiến lại gần nó, nhìn căn phòng lạnh lẽo, rũ mắt, tiến vào cổng dịch chuyển.

Cổng dịch chuyển hơi rung động, biến mất.

______________________

Bạch Dương đã nguôi giận nhưng vẫn hơi hơi giận dỗi, không về phòng ngủ của hai người mà đến một căn phòng khác.

Căn phòng lạnh lẽo, không có người để hắn ôm, hắn mất ngủ.

Trong lòng hắn không yên, như một dự báo gì đó, dù hắn rất cố gắng, nhưng vẫn không thể ngủ được.

" Đinh... Đinh... Đinh... "

Tiếng chuông vang lên từ phía xa.

Nghe tiếng chuông, hắn bực bội, cầm chiếc đồng hồ cát ném vỡ bình hoa.

Mảnh vỡ bắn khắp nơi, đồng hồ cát cũng vỡ ra, vương vãi.

Người hầu bên ngoài nghe thấy tiếng động, hoảng sợ hỏi hắn có chuyện gì. Hắn chùm chăn kín đầu, gọi người hầu vào dọn dẹp mớ hỗn độn.

Bạch Dương mím chặt môi, cuộn tròn trong chăn, ngăn trái tim đang không yên xuống.

Hắn quyết định, ngày mai sẽ nói rõ với chàng.

Hắn vẫn sẽ thêm hậu cung, nhưng sẽ không đụng đến họ. Hắn sẽ chỉ có chàng, đây là sự nhún nhường cao nhất mà hắn giành cho chàng.

Người đang cuộn tròn trong chăn hơi run. Hắn vớ lấy chiếc gối bên cạnh, nhắm mắt.

Ngày mai, hắn sẽ gặp chàng.

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Dương mất vợ 🥰

Cái giá phải trả cho cái miệng hư nhe 😌

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro