CHƯƠNG 2: TRÊN XE NGỰA

Tùy Ý nhẹ nhàng mở cửa phòng. Trong phòng ấm áp dễ chịu, nàng khẽ bước vào phòng mà không để tiếng bước chân vang lên.

Tô Thầm bị mất ngủ cả đêm nên tinh thần mệt mỏi.

"Công tử." - Tùy Ý đi đến bên cạnh: "Hạnh Chỉ tỷ tỷ nói xe ngựa đã sẵn sàng, chúng ta xuất phát thôi."

Tô Thầm ừ một tiếng, gấp gọn cuốn kinh Phật đã chép xong rồi đưa cho Tùy Ý, nói: "Đi thôi."

Tùy Ý cầm theo một chiếc áo choàng màu đỏ rực cực kỳ bắt mắt, nói với y: "Công tử, khoác cái này vào đi. Bên ngoài gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."

Tô Thầm ngoan ngoãn cúi đầu.

Chiếc áo choàng lớn được Tùy Ý khoác lên người Tô Thầm, phần lông xù ở cổ áo được quấn quanh cổ khiến toàn bộ khuôn mặt y gần như bao trùm trong lông thú. Sắc mặt nhợt nhạt của y dường như trở nên tươi tắn hơn khi khoác lên màu đỏ.

"Công tử nhà chúng ta thật đẹp." - Tùy Ý tấm tắc khen ngợi: "Không hổ danh là nam tử được yêu thích nhất Vọng Kinh."

Tô Thầm không nhịn được cổ họng ngứa ngáy nên ho nhẹ: "Tùy Ý à."

"Nô tỳ biết rồi, công tử ngại chứ gì." - Tùy Ý lại trêu chọc một câu: "Hai ngày nữa chính là sinh thần 18 tuổi của công tử, người đã trưởng thành rồi, đến tuổi phải thành thân rồi nha."

18 tuổi mới là độ tuổi của học sinh cấp ba mà kết hôn cái gì......Tô Thầm vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn bực nói: "Ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta mấy tháng, nhưng sao cứ như già hơn cả ta."

"Công tử chê nô tỳ nói nhiều hả?" - Tùy Ý nói.

Tô Thầm vươn tay ấn lên trán nàng, cười nói: "Không dám ạ. Ta chỉ muốn hỏi mẫu thân đã tới chưa?"

Tùy Ý đáp: "Công tử chờ chút, nô tỳ đi xem thử."

Tô Thầm dựa người vào ghế trong xe ngựa, cơ thể y vô cùng mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Bên ngoài chợt có tiếng động, hình như là giọng của Tô phu nhân.

Xe ngựa hơi lắc lư nên Tô Thầm từ từ mở mắt. Đối diện là ánh mắt tươi cười của một người phụ nữ xinh đẹp, đó chính là mẫu thân của Tô Thầm, Tô phu nhân.

Tô phu nhân họ Mạnh, khuê danh là Tụ Ngọc. Mạnh Tụ Ngọc xuất thân từ một gia tộc trí thức. Tô Ý chỉ có một vị phu nhân là bà, phu thê hai người vô cùng yêu thương nhau, rất ít khi cãi vã.

Bầu không khí trong Tô gia vô cùng hòa thuận nên Tô Thầm rất thích.

Mạnh Tụ Ngọc mặc một chiếc áo giao lãnh màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo choàng thêu hoa màu lam nhạt, tóc búi phượng, trên đầu cài trang sức sang trọng nhưng không lố lăng, trông vừa trang nghiêm vừa thanh lịch.

Ngay lúc này, bà duỗi tay sờ lên trán Tô Thầm, khuôn mặt lộ ra nét lo lắng dịu dàng: "Triều Triều, nương làm con tỉnh hả?"

"Không có ạ." - Nhìn thấy Mạnh Tụ Ngọc, cơn buồn ngủ của Tô Thầm biến mất hơn phân nửa. Y nhịn cơn ngáp, nước mắt nhòe ra trên khóe mắt.

"Mẫu thân."

"Còn nói không có." - Mạnh Tụ Ngọc cầm khăn tay lau khóe mắt y, hỏi han: "Không nghỉ ngơi đầy đủ à?"

Tô Thầm nắm lấy tay Mạnh Tụ Ngọc. Nhìn thấy chiếc khăn của bà, y chợt nhớ tới cái khăn lụa không biết đã đánh rơi ở đâu nên hơi thất thần.

"Triều Triều?" - Mạnh Tụ Ngọc gọi y lần nữa.

"Không sao đâu, mẫu thân." - Tô Thầm choàng tỉnh, che miệng cười cười: "Đã nói con có thể tự đến chùa Bạch Mã, mẫu thân cứ nhất quyết muốn đi cùng làm gì. Đường ra khỏi thành hay xóc nảy, khó đi lắm."

"Hơi gập ghềnh mà thôi, sức khỏe của nương tốt hơn con nhiều." - Mạnh Tụ Ngọc nhéo cánh tay trắng ngần của Tô Thầm, hơi nhíu mày nói: "Nhưng mà sao con lại gầy nữa rồi?"

Tô Thầm sợ Mạnh Tụ Ngọc lại lo lắng cho sức khoẻ của mình nên vội nói sang chuyện khác: "Cha đâu ạ? Hôm trước không phải cha đã nói sẽ đi chùa Bạch Mã cùng con sao?"

"Mấy ngày trước Tân Đế đăng cơ, trong cung bận rất nhiều việc nên ông ấy không đi được." - Mạnh Tụ Ngọc nói tiếp: "Với lại hôm qua có kẻ trộm đột nhập, may mà trong phủ chưa bị mất thứ gì......"

Nhắc tới tên trộm, Tô Thầm hơi mấp máy môi. Chờ khi về đến nhà, có lẽ y nên nói với phụ thân một tiếng, nếu hắn chỉ vô tình vào nhầm phủ Thừa tướng thì không sao, nhưng nếu lại đột nhập vào nhà người khác......

Tô Thầm không nhịn được nhíu mày: "Có ai thấy mặt kẻ trộm chưa ạ?"

"Không có." - Mạnh Tụ Ngọc vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu của Tô Thầm: "Đừng nghĩ nhiều nữa, mấy chuyện đó cứ để phụ thân của con lo."

Tô Thầm vốn định suy ngẫm mục đích của tên trộm đêm qua, nhưng khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, tiếng xe kẽo kẹt khiến y bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Y đặt tay trên đầu gối, đầu gật gà gật gù, nếu không chú ý thì sẽ đụng trúng khung cửa sổ. Mạnh Tụ Ngọc bất đắc dĩ duỗi tay che cho y, nói: "Con nằm ngủ một lúc đi."

Tô Thầm cố gắng mở to mắt rồi lại líu díu nhắm lại, y mơ màng gật đầu rồi nằm xuống, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Hạnh Chỉ: "Công tử ngủ rồi, cho xe ngựa đi chậm lại một chút."

Sau đó chỉ còn lại sự yên tĩnh. Mãi đến khi có tiếng chim hót vang lên ở bên ngoài, Tô Thầm chợt ngửi thấy mùi thơm của rượu. Mũi bị kích thích bởi mùi hương, lông mi y hơi run nhẹ, sau đó mở mắt.

"Mẫu thân, đến chợ rồi à?"

"Đến chợ rồi." - Mạnh Tụ Ngọc nhìn y, biết chắc y đã ngửi thấy mùi thơm nên hỏi: "Con muốn ăn gì? Nương kêu Hạnh Chỉ đi mua cho con."

Tô Thầm tuy không có nhiều sở thích nhưng lại rất thích ăn ngon. Có điều cơ thể không khỏe mạnh nên phải nghiêm khắc ăn uống theo quy định, dù có món nào ngon cũng không được ăn quá nhiều, chỉ có thể ăn một ít để thỏa mãn cơn thèm mà thôi. Cũng vì lý do đó, việc lựa món đối với y là đặc biệt khó khăn.

Tô Thầm nhẹ nhàng ngửi thử, có mùi ngọt bùi của hạt dẻ, mùi thơm của bánh bao, còn có thịt gà luộc.......

Biết nhi tử không quyết định được, Mạnh Tụ Ngọc vén mành lên nói: "Hạnh Chỉ, mua cho công tử món gì mềm, dễ nhai, không gây khó tiêu."

Mẫu thân đã quyết định thay y nên Tô Thầm không cần rối rắm lựa chọn nữa, y thả lỏng người, nhìn Mạnh Tụ Ngọc với nụ cười trên môi: "Đa tạ mẫu thân."

"Đa tạ nương làm cái gì?" - Mạnh Tụ Ngọc dùng ngón tay đẩy nhẹ trán Tô Thầm: "Con đó, cứ khách khí với nương mãi."

Tô Thầm nheo mắt cười, khi cười rộ lên, đôi mắt y cong cong như vầng trăng non, đẹp vô cùng.

Đợi mãi không thấy Hạnh Chỉ quay lại, Tô Thầm vén màn xe nhìn ra ngoài. Lúc này y mới phát hiện xe ngựa của họ đang dừng trước cửa Vọng Nguyệt Các.

Vọng Nguyệt Các là tửu lâu nổi tiếng nhất Vọng Kinh, chữ trên tấm bảng hiệu là do chính tay Hoàng Đế khai quốc đề bút viết. Vậy nên có rất nhiều quan lớn, phú hào, thương nhân, tài tử phong lưu và tiểu thư đài các thường xuyên ghé qua nơi này.

Tô Thầm nhìn chằm chằm ba chữ Vọng Nguyệt Các một lúc lâu, sau đó chợt nghe thấy tiếng vó ngựa đang tiến lại gần, người qua đường đều nhanh chóng né đi.

Y quay đầu lại thì đập ngay vào mắt là một con chiến mã màu đen, trên lưng nó là một nam nhân với thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn mang theo phong thái mạnh mẽ của một võ tướng. Nhưng sắc mặt của hắn lại có vẻ u ám, giữa hàng lông mày ẩn chứa luồng khí tức hung bạo và khí thế sát phạt.

Tô Thầm chỉ liếc nhìn một cái, nhưng người trên lưng ngựa lập tức nhận ra ánh mắt của y. Đôi mắt sắc bén như dã thú quét qua khuôn mặt của Tô Thầm, ánh mắt lạnh lẽo và u ám ấy khiến y sợ tới mức tái nhợt. Y nhanh chóng buông rèm xuống, cảm thấy tim mình đập loạn không thở được.

"Triều Triều." - Mạnh Tụ Ngọc hoảng sợ khi thấy Tô Thầm mặt tái mét và hô hấp dồn dập, bà vội vuốt vuốt lưng cho y: "Con sao vậy? Đừng gấp, đừng gấp, từ từ thở."

Hơi thở của Tô Thầm dần chậm lại, mãi một lúc sau mới khôi phục như thường. Y nắm chặt lấy cánh tay Mạnh Tụ Ngọc, giọng nói khàn khàn: "Con không sao đâu, mẫu thân. Con không sao."

"Vừa rồi con nhìn thấy cái gì à?" - Mạnh Tụ Ngọc lo lắng hỏi.

Nhìn thấy gì? Tô Thầm hơi kéo rèm, cẩn thận quan sát bên ngoài, con chiến mã khủng bố kia đã biến mất, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của người trên lưng ngựa đâu.

Tô Thầm nghĩ tới ánh mắt hung dữ của nam nhân kia, trong lòng vẫn hơi sợ. Sau khi bình tĩnh lại mới lắc đầu với mẫu thân: "Không thấy gì hết."

Nam nhân kia chính là tên trộm đột nhập phủ Thừa tướng và đe dọa y đêm qua. Hắn ở trong kinh thành đi lại ngang nhiên như vậy, chắc hẳn là người có địa vị cao......Không lẽ là đối thủ của phụ thân?

Tô Thầm nén xuống sự bất an trong lòng, trước khi biết được thân phận thật sự của hắn, y tốt nhất đừng nên tùy tiện nói với phụ thân.

_____________

Ở trên cửa sổ lầu hai, nam nhân nhìn chiếc xe ngựa lộc cộc rời đi. Vẻ mặt hoảng hốt của thiếu niên ấy khi nhìn thấy hắn như hiện lên trước mắt, mi mắt của hắn hơi động.

Vừa nãy y đã nhận ra hắn?

Tiết Phùng Châu giơ ngón tay thô ráp chỉ về hướng xe ngựa, nói với người bên cạnh: "Kể cho ta nghe về người đó."

Vị quan viên nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa, chần chừ hỏi: "Tướng quân đang nói đến công tử Tô Thầm?"

"Tô Thầm? Tô, Thầm." - Tiết Phùng Châu lẩm nhẩm cái tên này: "Nói tiếp đi."

"Tướng quân ở nơi biên cương xa xôi nên chắc không biết, Tô công tử là mỹ nam có tiếng ở Vọng Kinh, nhũ danh Triều Triều, người ái mộ y nhiều không đếm xuể." - Quan viên kia mạnh dạn hơn một chút, nói thêm: "Có điều, sức khỏe không được tốt lắm."

Hắn lặp lại hai chữ Triều Triều trên đầu lưỡi, nhớ tới bộ dạng ho khan tối qua của y thì hỏi lại: "Sức khỏe không tốt?"

"Từ lúc sinh ra đã ốm yếu bệnh tật triền miên. Đến khi lên năm thì Tô công tử sống ở chùa Bạch Mã để sư trụ trì giúp điều dưỡng cơ thể." - Trong mắt vị quan viên có chút thương tiếc.

Bình thường nói chuyện với người này vài câu là hắn mất kiên nhẫn, nhưng thấy hắn dường như rất hứng thú với Tô gia nên quan viên kia không nhịn được hỏi: "Tướng quân không nhận được thiệp mời sao?"

"Thiệp mời?" - Tiết Phùng Châu nhàn nhạt hỏi lại: "Thiệp mời gì?"

"Hai ngày nữa là sinh thần 18 tuổi của Tô công tử, Thừa tướng và phu nhân sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn cho y. Thừa tướng đã gửi thiệp mời cho nhiều quan viên và trọng thần có quan hệ thân thiết, Tô phu nhân cũng mời không ít thiên kim tiểu thư cùng những vị phu nhân khác..." - Giọng nói của vị quan viên càng lúc càng nhỏ dần dưới ánh mắt vô cảm của Tiết Phùng Châu.

Sao tự nhiên mình lại quên? Từ trước đến nay, Tô Ý luôn không thích hành vi tàn bạo của Tiết Phùng Châu. Để nâng đỡ Tân Đế đăng cơ, Tiết Phùng Châu trực tiếp dẫn kỵ binh từ nơi biên quan về kinh thành nhằm đàn áp sự phản đối. Chính vì chuyện đó, Tô Ý đã mắng Tiết Phùng Châu là kẻ lỗ mãng, làm sao có chuyện Tô Ý gửi thiệp cho Tiết Phùng Châu, chẳng khác nào mời hắn đến phá hỏng tiệc sinh nhật của nhi tử bảo bối?

Tự nhiên lại vạ mồm hỏi lung tung, quan viên kia bây giờ chỉ muốn tát miệng mình một cái.

"Ngươi nhận được thiệp không?" - Giọng nói của Tiết Phùng Châu vang lên.

Lúc này, viên quan cảm thấy tấm thiệp mời trong tay áo giống như củ khoai nướng bỏng tay, trong lòng thầm hận bản thân nhiều chuyện.

"Nếu, nếu tướng quân có lòng đến chúc mừng tiểu công tử Tô Thầm, hạ quan nghĩ Tô Thừa tướng và tiểu công tử sẽ rất vui." - Viên quan trợn mắt nói bừa: "Không biết ngày kia tướng quân có rảnh đi cùng hạ quan tới phủ Thừa tướng không?"

Viên quan nghĩ kỹ rồi, Tiết Phùng Châu từ trước đến nay không hề kiên nhẫn với những buổi yến tiệc rườm rà, càng không thích việc nịnh nọt người khác, chắc chắn hắn sẽ không muốn đi đến phủ Thừa tướng.

Vui à? Không biết Tiết Phùng Châu đang nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên đáp lại: "Cũng được."

Vị quan kia bối rối: "Cái gì......cái gì được ạ?"

Bàn tay Tiết Phùng Châu sờ vào lồng ngực, chiếc khăn tay bằng lụa thêu hai chữ Triều Triều đang được cất ở trong, hoa lan thêu trên khăn tay dường như tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Tại sao lại có mùi thơm trên người nhỉ?

Tiết Phùng Châu ngồi xuống rót cho mình một ly trà, ngón tay cái vuốt ve hai chữ Triều Triều trên khăn lụa, tay còn lại cầm chén trà.

Hắn nói một cách chậm rãi, đáy mắt đen sâu thẳm ẩn chứa tia sáng: "Chẳng phải ngươi nói, nếu ta đi y sẽ vui sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro