Chương 8: Một cảm giác mới

Mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng hôm nay, không khí trong quán trà sữa lại khác lạ. Hạ Dư cảm thấy như mọi thứ đều im lặng hơn mọi ngày. Cảm giác này khiến cậu không thể tập trung vào công việc, chỉ ngồi nhìn qua cửa sổ, nơi những giọt mưa lấp lánh như những mảnh vụn của một thế giới xa lạ mà cậu không thể chạm tới.

Giản Minh đã đến quán vào những ngày gần đây, nhưng không giống những lần trước. Mỗi lần cậu ấy xuất hiện, lại mang theo một thứ gì đó nặng nề, như thể đã có một phần của chính mình bị đánh cắp.

Hạ Dư thở dài, nhìn về phía cửa quán, nhưng lần này, Giản Minh không bước vào. Thay vào đó, có một cuộc gọi bất ngờ vang lên trong điện thoại của cậu.

"Chào cậu, là tôi, Giản Minh." – Giọng nói trầm, nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia vang lên. Không giống những lần nói chuyện trực tiếp trước đây, lần này Giản Minh nghe như có chút gì đó khác biệt.

"Giản Minh?" – Hạ Dư ngạc nhiên, không hiểu sao Giản Minh lại gọi cho cậu lúc này. "Cậu có chuyện gì sao?"

Im lặng một lúc, Giản Minh mới lên tiếng: "Tôi đang ở gần quán trà sữa. Cậu có thể ra ngoài không? Tôi có chút chuyện muốn nói."

Hạ Dư nhìn quanh quán, nơi chỉ có một vài khách hàng lác đác. Cậu không định rời đi, nhưng sự thôi thúc từ giọng nói của Giản Minh khiến cậu không thể từ chối.

"Được rồi, tôi ra ngay." – Cậu đáp ngắn gọn, rồi tắt điện thoại.

Khi Hạ Dư bước ra khỏi quán, không khí ngoài trời khiến cậu cảm thấy lạnh buốt. Nhưng khi nhìn thấy Giản Minh đứng dưới mái hiên gần đó, cậu bỗng cảm thấy sự lo lắng nhẹ trong lòng. Cậu ấy không đứng như một người lạnh lùng, mà như thể đang đợi một điều gì đó – như thể không muốn để lỡ cơ hội nào.

Giản Minh không nói gì, chỉ nhìn vào Hạ Dư với ánh mắt trầm tĩnh. Hạ Dư cảm thấy có gì đó lạ trong ánh mắt ấy. Không còn sự xa cách hay kiêu ngạo như trước, mà thay vào đó là sự mong đợi, như thể cậu ấy đang tìm kiếm điều gì đó trong cậu.

"Giản Minh, có chuyện gì vậy?" – Hạ Dư lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Giản Minh đứng im, không trả lời ngay lập tức. Đôi mắt cậu ta nhìn xa xăm, rồi cuối cùng cũng mở lời: "Tôi… tôi không biết phải bắt đầu từ đâu." – Giọng nói của cậu hơi trầm, như thể có gì đó chặn lại trong cổ họng.

Hạ Dư không vội nói gì. Cậu chỉ đứng đó, đợi Giản Minh tiếp tục. Cảm giác bối rối hiện rõ trên gương mặt cậu ấy, như thể đây là lần đầu tiên Giản Minh phải đối diện với chính mình một cách thật sự.

"Tôi… tôi muốn cám ơn cậu." – Giản Minh nói, đôi mắt không rời khỏi mặt Hạ Dư. "Cám ơn vì những gì cậu đã làm cho tôi. Tôi không nghĩ mình có thể tìm thấy ai đó quan tâm đến mình như vậy."

Hạ Dư ngạc nhiên trước lời nói đó, đôi môi cậu mở ra, nhưng lại không thể thốt lên bất cứ điều gì. Giản Minh không bao giờ là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc, và hôm nay, sự thay đổi trong cậu ấy làm Hạ Dư không khỏi cảm thấy bất ngờ.

"Đừng nói vậy." – Cuối cùng, Hạ Dư cũng lên tiếng. "Tôi chỉ làm những gì mà ai cũng sẽ làm khi thấy người khác cần giúp đỡ."

Giản Minh nhìn vào mắt Hạ Dư một lúc lâu. "Không. Cậu không hiểu. Cậu giúp tôi không chỉ vì tôi cần giúp đỡ. Cậu giúp tôi vì cậu… thực sự quan tâm đến tôi."

Hạ Dư cảm thấy những lời này như một cú tát mạnh vào tim mình. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự quan tâm đến Giản Minh, nhưng bây giờ, khi nghe những lời này, một cảm giác ấm áp bắt đầu lan tỏa trong lòng.

"Giản Minh…" – Hạ Dư bắt đầu, giọng có chút nghẹn lại. "Cậu… thực sự nghĩ tôi quan tâm đến cậu sao?"

Giản Minh không trả lời ngay, chỉ nhìn vào đôi mắt Hạ Dư. Cậu ấy bước lại gần, không còn khoảng cách như trước nữa. Giọng nói của Giản Minh rất nhẹ, nhưng lại như vang lên trong không gian tĩnh lặng: "Đôi khi, cảm giác không cần phải giải thích. Cậu không phải nói ra, tôi đã hiểu."

Ánh mắt của họ giao nhau, và không khí xung quanh bỗng chốc dừng lại, như thể thời gian ngừng trôi. Không còn sự nghi ngờ, không còn những câu hỏi lặp đi lặp lại, chỉ có sự kết nối giữa hai con người đang đứng trước nhau.

Cuối chương:

Giản Minh quay người bước đi, nhưng trước khi đi xa, cậu quay lại nhìn Hạ Dư một lần nữa. "Cảm ơn cậu. Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cậu thấy điều mà tôi không thể nói ra hôm nay."

Hạ Dư đứng đó, cảm giác như có một điều gì đó vừa bắt đầu, và một cánh cửa nào đó vừa hé mở. Cậu không biết chuyện gì sẽ đến tiếp theo, nhưng trong lòng cậu, có một cảm giác mới mẻ đang lớn dần – một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro