Chap 14: Phương Tuấn thấy cơ thể thiếu Bảo Khánh?? 😍

Giờ học cũng đã đến. Cậu khẩn trương chạy lên lớp tìm anh. Cậu phải nói rõ trắng đen với anh, chứ anh làm ăn như vậy là coi không được rồi a~~.

Cậu vào lớp hơi trễ nên cả lớp sớm đã vào vị trí của mình rồi. Cậu nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt căm thù, chạy xồng xộc đến chỗ anh, quát:

- Hồi nãy cậu chết ở đâu hả?

- Ừ thì bận tí chuyện thôi. Hồi tôi khao lại là được chứ gì? Cũng có hậu quả gì nghiêm trọng đâu? - Anh thản nhiên đáp như đúng rồi.

Phương Tuấn hít thật sâu, thở mạnh một cái. Phải kiềm chế. Phải kiềm chế. Không được đánh người. Hôm nay cậu ăn chay mà.

Thế nhưng quyết tâm của cậu chỉ kéo dài ba giây là cùng. Sau một hồi, cậu mắng anh một tràn:

- Không có gì nghiêm trọng cái đầu cậu đấy! Cậu có biết là tôi bị người ta đánh hội đồng hay không vậy hả? Nếu Nguyệt Sương không tới kịp thì tôi bị người ta đánh chết đó! Cậu là đồ không trọng nghĩa khí! Người như cậu không hiểu sao người ta có thể ca tụng được chứ, tụng lên bàn thời thì có!

Bảo Khánh cũng như những người khác nhìn chằm chằm vào cậu. Trong trường đến cả đám người Nguyệt Sương cũng hiếm khi mắng thẳng vô mặt anh như vậy. Mà bọn họ là loại người nào chứ? Hàn khí cũng nằm trong hàng top. Còn cậu? Một thằng nhãi mà người ta cho là vô dụng sau trận đánh ban nãy, thế mà dám ăn nói với anh thế sao?

Phương Tuấn thấy người ta nhìn mình quá trời có hơi ngại. Cậu dù sao lầy cũng lỡ lầy rồi, thôi chơi tới luôn. Có lẽ cậu sớm đã quên cái buổi đầu cậu gặp anh rồi thì phải... ( Mặt dày á mn)

- Mấy người lần đầu tiên thấy người ta chửi hay gì mà nhìn tôi như sinh vật lạ vậy? Mấy người tôn sùng cậu ta như thánh nhân lâu rồi nên sốc sao? Nói cho các người biết, cậu ta là bảo...

Cậu đang nói giữ chừng thì có một bàn tay rắn chắc bịt miệng cậu lại, là anh a~~. Anh ra lệnh với cả lớp, giọng lạnh như băng:

- Ngồi xuống hết!

Cả lớp ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời anh. Chống lại anh thì có lợi gì chứ? Họ không muốn công ty cha mẹ mình bị phá sản đâu a~~. ( Ghê zật chùi)

Bảo Khánh nhìn cậu với vẻ tức giận. Mà nó không phải là ánh mắt của sự đe dọa, chỉ là anh muốn nhắc nhở cậu chuyện đó tốt nhất chỉ có hai người biết thôi.

Phương Tuấn tỏ vẻ mình có giá, bảo:

- Nhìn gì? Muốn chơi tôi à? Né vờ! - Cậu đưa tay hình chữ "X" để chọc tức anh.

Bảo Khánh kéo tay cậu xuống. Để người ta biết được thì anh chết chắc a~~. Hình tượng anh cố gắng xây dựng mấy năm nay sẽ tan thành mây khói. Tại sao cuộc đời anh uy phong lẫm liệt như thế lại bị một thằng nhãi như thế hâm dọa chứ? Anh nói nhỏ vào tai cậu:

- Một lát bù!

- Chưa đủ! - Cậu thản nhiên đáp.

- Cho cậu thêm một điều nữa đấy! - Anh miễn cưỡng. - Nhưng cậu không được nói ai hết, nếu không tôi sẽ không làm gì cho cậu nữa!

Phương Tuấn vui vẻ chấp nhận điều kiện của anh. Mà cũng khổ, ai bảo anh đặt chữ "tín" cao quá làm gì nên phải khổ như vầy. Vả lại anh cũng ỷ y là cậu chẳng phải nhân vật lợi hại gì, anh đâu lường trước được IQ của cậu trên 160 chứ. Anh cũng nôn nóng muốn biết thông tin cậu nên hành động hơi nóng vội, rốt cuộc là phải nhận hậu quả như thế đây...

Thầy giáo cuối cùng cũng vào lớp. Thầy này dạy anh văn, môn duy nhất mà anh cảm thấy tồi tệ. Không phải là anh không giỏi ngôn ngữ, mà là anh không thích học tiếng anh, đặc biệt là cách phát âm của nó, khó nhằn! Từ nhỏ anh chọn tiếng Hàn làm môn chính nên có nâng cao gì tiếng anh đâu. Cơ mà anh vẫn đứng 2 lớp vì thông minh bẩm sinh.

Còn cậu? Môn này là môn tủ của cậu a! Cậu rất yêu thích ngôn ngữ. Hiện tại cậu có thể nói 5 ngôn ngữ trôi chảy rồi a~~. Cũng là tự nhiên chớ cậu không có ôn luyện gì nhiều. Vì từ lúc sinh ra, cậu đã may mắn được thần linh ban cho trí tuệ vượt trội.

Thầy giáo này được người ta tôn sùng gọi là thánh trả bài. Bất chấp đầu năm chả có gì để trả hết, ổng cũng ráng môi mốc kiếm gì trả cho bằng được. Những lần như vậy ai bị gọi thì coi như tận thế sắp tới vậy a. Nhưng thế cũng tốt, có phong cách riêng.

Và lần này người được chọn là cậu a~~. Cái tên cậu đặc biệt quá mà! Mà cái này phải coi lại. Không biết cậu chuẩn bị chém ổng hay ổng chém cậu đây. Cơ mà nhìn cái mặt gian xảo của cậu thì đủ biết là cậu định giở trò gì rồi. Anh vốn dĩ rất vui khi cậu bị gọi để anh có thể hả dạ chuyện lúc nãy, cơ mà thấy cậu như thế, rất tự tin thì anh cũng vui không kém. Anh suýt bị khống chế môn anh văn hồi học kỳ một năm ngoái vì ông nội xàm xí này. Để coi cậu có thể làm được gì.

Thầy tằng hắng một cái, sau đó nói bằng giọng cũng khá hay. Chỉ là khá thôi nên rất dễ nghe:

- Hello!

- Thầy đang nói ngôn ngữ của người ngoài hành tinh hở? - Phương Tuấn nhìn ông ta bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi.

Ông thầy có hơi chút bất ngờ trước thái độ của cậu. Nhìn sơ qua thì thầy có thể đoán được cậu đích thị là học sinh ngoan hiền, cơ mà mới cất lên câu đầu tiên đã đủ hiểu rồi.

Ông ta không phăng ra một đống tiếng anh để múa lửa như thường ngày nữa. Căn bản là ổng nghĩ ổng có nói cậu cũng chẳng hiểu gì nên nói tiếng việt sẽ đỡ tốn nước bọt hơi a~~.

- Em đang có thái độ gì với thầy giáo thế hả?

- Ơ thế thì xin lỗi thầy vậy! Tại em mới từ trường khác chuyển tới, không có học tiếng anh, cũng không có học tiết học trước nên không thể nói tiếng anh được. Thầy gọi em lên chẳng khác gì muốn em nhận hai con óc nhỉ? - Phương Tuấn tỏ vẻ ngây thơ. Cậu lại được thể hiện khả năng diễn xuất của mình rồi.

- Tôi muốn kiểm tra trình độ của em. - Ông ta phản biện. - Không ngờ.. quá tệ! Không hiểu tại sao em có thể vào được cái trường này. Tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng,

- Nếu thầy muốn kiểm tra trình độ thì không cần thiết đâu. - Phương Tuấn đi qua trước mặt ổng một cách bình thản, lanh lợi nói. - Trước khi vào trường này em đã được kiểm tra rồi. Nếu thầy cảm thấy có khuất mắt là vì sao người tệ như em có thể vào lớp thì thầy tìm những người như Nguyệt Sương, Kim Chi hay là... cậu ta. - Cậu chỉ vào anh với giọng đầy đe dọa, ý muốn bảo anh phối hợp.

Bảo Khánh vốn đang mơ màng định ngủ, đột nhiên có cảm giác ai đang chỉa thẳng cái gì dài dài thon thon vào người mình nên tỉnh dậy luôn.

Mọi người trong lớp nhìn cậu rất nhiều. Người thì thắc mắc quan hệ của cậu, người thì chán ghét vì cậu chỉ toàn dựa dẫm lên bọn họ mà làm tới.

Ông thầy nghe tới mấy cái tên đó có chút hơi lo sợ. Dù gì thì bọn họ cũng là trùm trong một đống trùm mà. Động vào cũng không có gì hay ho.

Phương Tuấn thấy ông thầy hơi run run, cậu biết ông ta đang nghĩ gì nên thản nhiên về chỗ mà ngồi với vẻ tự cao tự đại. Mọi sự chú ý đều hướng về cậu. Cậu cũng không thèm quan tâm nữa. Thật kém sang.

Sau khi khóa học buổi sáng kết thúc, trong đầu cậu chỉ có một chữ "đói". Bữa sáng cậu cũng có ăn được gì đâu, còn bị người ta đánh nữa chớ. Cậu đúng là tức điên với cái tên Bảo Khánh này mà. Bây giờ cậu vừa định gọi anh thì anh đã xách quần chạy mất rồi. Cậu có phải vong hồn đâu mà né cậu như né tà thế?

Cậu giẫn dỗi đạp chân xuống đất một cái. Đúng là không thể tin tưởng tên này được mà! A, Thái Vũ ! Tìm được y là có thể kiếm được Bảo Khánh rồi! Sao cậu thông minh quá vậy trời?

Cậu trở lại lớp, chạy lại bàn Thái Vũ một cách hết sức thân thiện, hỏi:

- Thái Vũ à... Cậu thân với Bảo Khánh lắm phải không?

- Ờ... mà giờ nó bỏ tôi theo cậu mất rồi! Còn dám lếch xác tới đây nữa hả? - Thái Vũ giận dỗi nhìn cậu.

- Tại cậu ấy lôi tôi lại đó trước chớ bộ! - Cậu ngây thơ nhìn y, sau đó nói bằng giọng con nít. - Giúp tôi chuyện này đi mà!

- Giờ muốn sao? - Thái Vũ nhìn nam nhân trước mặt có phần không nỡ lạnh nhạt. Thế là y bèn giúp cậu.

- Cậu biết Bảo Khánh ở đâu không?

- Có một nơi này... mà tôi không biết cậu có dám tới hay không. - Ngẫm nghĩ một hồi, Thái Vũ lên tiếng bằng giọng bí hiểm.

- Cậu nói đại đi! Có chỗ nào mà tôi không dám tới chứ? - Cậu sốt ruột hối thúc y.

- Cái chỗ hôm đầu tiên cậu gặp Bảo Khánh ấy!

- Phòng thay đồ nam à? - Cậu bình thản hỏi lại. - Vậy tôi đi trước nha! Cảm ơn cậu!

Phương Tuấn hí hửng chạy đi vào phòng thay đồ nam. Lần này cậu sẽ cạo đầu anh, không có chuyện cậu giả nai như lúc trước để tránh làm lớn chuyện đâu. Cậu nhất định phải băm anh ra làm trăm mảnh.

Cậu gõ cửa phòng thay đồ nam. Không phải là phòng khóa mà tại cậu lịch sự a. Trong phòng vọng ra một âm thanh quen thuộc:

- Thái Vũ à? - Anh hỏi theo quán tính. Hồi đó phòng này chỉ có hai người sử dụng thôi mà. Anh cũng quên luôn sự hiện diện của cậu.

Phương Tuấn nuốt cục tức của mình vào. Coi cậu là không khí à? Đúng là muốn chết mà. Cơ mà nếu nhận là Thái Vũ thì cậu sẽ có lợi hơn a~~. Anh sẽ không đề phòng mà cho cậu vào ngay. Ôi trời, đúng là chỉ thiên tài như cậu mới nghĩ ra được.

Cậu cứ thế mà trả lời "Ừ" một cách tự nhiên hết sức. Thái Vũ cũng có giọng trong như cậu nên cậu nói một chữ thôi anh cũng đâu có nhận ra! Không lẽ giờ cậu tự khen cậu nữa thì ngại quá a ~.

Bảo Khánh bảo cậu vào. Cậu hí hửng mở cửa. Lần này anh chết chắc với cậu a~~.

Cậu vừa mở cửa thì đã thấy anh đang khỏa thân ở phần trên (giờ nghỉ trưa nên mọi người thay đồ bình thường cho thoải mái). Anh nhìn cậu chằm chằm, có chút ngượng ngượng, bảo:

- Sao là cậu chứ? Cậu nói dối à?

Phương Tuấn cứ ngỡ là sẽ ngại trước cảnh này. Cơ mà không, cậu là đàn ông đích thực mà. Cậu thản nhiên đi lại sờ sờ bụng anh cười cười, sau đó phán:

- Thì cùng là bạn mà . Cậu nói giọng trầm quá tôi không nghe rõ. Mà đàn ông với nhau cả thôi, ngại gì chứ? Mà không ngờ người như cậu lại có bụng nước lèo há? - Cậu cười phá lên, bụng anh mà ôm thì thoải mái lắm a.

- Tùy tiện sờ vào cơ thể người khác như vậy không hay đâu! - Bảo Khánh đỏ mặt đẩy cậu ra sau đó mặc áo vào.

- Tiếc quá à! Tôi muốn bóp bụng cậu cơ. Nó mềm lắm aaaaaaa! - Cậu cảm thán, kéo dài cậu nói ra, kèm theo cái nhìn vào bụng anh không chớp mắt. ( Dê zậy anh,  sàm sỡ ngta à??)

- Đừng có cười trên nỗi đau của người khác như vậy! - Bảo Khánh lườm cậu, giọng hơi tức giận.

- Giận hở? Lỡ nhìn thấy rồi, biết sao giờ? Hổng lẽ giờ cậu muốn tôi cởi ra cho cậu coi? - Cậu ngây thơ nhìn anh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai ng lột áo cho nhai xem???  Nà níiiiiii. Tính làm gì nhaooooo?
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro