Chương 8: Trụy Nhai
Thì ra nơi mà Tiểu Đông nói đến là một mỏm đá trên sườn núi lớn ở ven thành. Tầm nhìn từ đây có thể bao quát toàn bộ cảnh trấn phía dưới, cũng đủ thoáng đãng để thấy rõ thiên không, quả là một nơi lý tưởng để ngắm pháo hoa.
Gió ở vị trí này khá lớn nhưng Thiên Phong tuyệt nhiên không hề cảm thấy lạnh. Khẽ khép hàng mi, để mặc những sợi tóc mềm mại cùng tà áo nương theo thanh phong, cậu thỏa mãn tận hưởng cảm giác như đang được tự do bay lượn trên bầu trời.
Chợt có một luồng nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay từ từ rót vào trong cơ thể Thiên Phong, lôi kéo chú chim nhỏ trở về mặt đất. Chậm rãi mở to mắt, chớp chớp cúi đầu nhìn xuống, phát giác tay mình đang được một bàn tay to lớn quen thuộc của ai đó bao gọn, cậu không khỏi ngây ngốc một chút, là độ khí sưởi ấm sao?
Cảm giác nhiệt độ cùng sự quan tâm lặng lẽ mà dịu dàng của nam nhân dần lan tỏa khắp cơ thể, Thiên Phong cảm động nhìn lên chủ nhân của bàn tay ấy, ngây ngô cười hì hì.
Một lát sau, khi bông hoa cuối cùng lịm tắt, từ thành trấn phía dưới, từng đốm sáng nhỏ như đóm đóm liền thấp thoáng xuất hiện, nhiều dần nhiều dần, nối tiếp nhau từ từ bay lên. Thiên Phong còn đang nheo nheo mắt muốn nhìn cho rõ, đã thấy ống tay áo bị một bàn tay nhỏ bé giật giật.
"Ca ca, đến lúc thả thiên đăng rồi, chúng ta cũng mau viết ước nguyện thôi."
Thiên Phong còn chưa kịp phản ứng, liền bị tiểu nam hài kéo đến một bên ngồi xổm xuống đất, trước mắt một loạt thiên đăng đã được bày sẵn từ lúc nào, Bạch Y còn cẩn thận đưa tới cho cậu một cây bút đã thấm mực.
Thiên Phong ngượng ngùng cảm tạ tiếp lấy, ngó sang Tiểu Đông ngồi bên cạnh, thấy nam hài đã hưng phấn lao vào tô tô viết viết gì đó. Nhìn lại chiếc thiên đăng trước mặt mình, nhíu lại đôi mày thanh tú, Thiên Phong mân mê cây bút, liền cũng thực sự suy nghĩ. Ước cái gì đây ta?
Đúng rồi, đầu tiên nhất định phải ước là ca ca không tìm ra mình quá sớm, để mình chơi thỏa thích chút đã.
Ai, vậy phải ước thêm trong thời gian đó những người xung quanh ca ca có thể bảo toàn mạng sống mà chống chọi lại cơn bão tuyết thịnh nộ của huynh ấy. Nếu không, cho dù mình có được tự do ở ngoài, chắc cũng bị u linh oán khí của bọn họ bám theo bắt đền mạng mất.
Ưm, còn hy vọng Lôi đại ca mau chóng có thể minh oan, tên đệ đệ đáng ghét của huynh ấy sớm ngày bị quả báo, bất quá... cái này nên gọi là ước nguyện hay nguyền rủa nhỉ?
A, còn có Tuyết nữa, mong rằng Tuyết đừng béo thêm, thực nhớ hồi trước có thể suốt ngày ôm tiểu điểu nhi nhỏ nhỏ trong lòng, bây giờ thì đã lớn đến mức chỉ có thể vòng tay qua được mỗi cái cổ, không biết Tuyết còn to đến chừng nào nữa đây, liệu có một ngày nào đó sẽ nhỡ tay đè chết chủ của nó không? (Tác giả: Phong nhi, Tuyết là lớn lên, không phải phát phì =.,=)
Loáng một cái, đống thiên đăng mà Huyền Y mang theo đã bị Thiên Phong sử dụng gần hết. Lúc cậu thỏa mãn dừng bút ngẩng đầu lên, mới phát hiện đa số nguyện vọng trên những chiếc đèn đều là của mình, Tiểu Đông cũng chỉ viết có một cái, hơn nữa vẫn còn đang chăm chú nắn nón từng nét. Đám Thanh Y hình như nãy giờ luôn là một tư thế nghiêm cẩn không hề động, cả Lôi Kình cũng chỉ lặng yên đứng một bên dõi theo Thiên Phong bằng nhãn quang nhu hòa, lúc bắt gặp ánh mắt cậu, liền tự nhiên mà mỉm cười.
"Lôi đại ca, huynh không viết sao?"
"Không cần, chẳng phải đệ đã ước giùm ta rồi sao?" Lôi Kình khẽ liếc tới chiếc thiên đăng có viết tên mình, hơn nữa còn bằng nét chữ thanh thoát xinh đẹp, khóe miệng bất giác lại khẽ giương lên, thực ra, điều ước hiện giờ của hắn, là có thế mãi mãi được ngắm nhìn thiếu niên kia vui vẻ như vậy là được rồi.
Thiên Phong ngượng ngùng vội vàng vơ lại mấy chiếc thiên đăng của mình, ai bảo cậu viết to như vậy làm chi a.
Tiểu Đông cũng vừa hoàn thành xong, liền hoan hỉ chạy đến bên cậu, cùng nhau thả thiên đăng.
Nhìn những đốm sáng mang điều ước dần dần bay lên bầu trời, Thiên Phong không khỏi cảm thấy chút hưng phấn. Tiểu Đông bên cạnh cậu cũng liên tục chạy quanh vui vẻ hoan hô.
Ngay lúc đang tận hưởng cảnh đẹp ý vui trước mắt, Lôi Kình bỗng nhiên nghe bên tai có tiếng lá khẽ rơi, nhãn quang đột nhiên trở nên băng lãnh, tia nhìn sắc lạnh xẹt qua nơi vừa phát ra tiếng động kì dị, nhíu lại mày kiếm. Đám người Thanh Y cũng nhận ra trong không khí có dị động, thoáng chốc phát giác từng lá cây ngọn cỏ xung quanh đều tràn ngập sát khí, thấp thoáng đằng sau có bóng đen đang ẩn núp, hơn nữa... số lượng không hề nhỏ!
Bất quá, vừa bắt gặp Thiên Phong quay đầu lại về phía này, lãnh ý trong mắt Lôi Kình phút chốc đã biến mất vô tung, lập tức khôi phục tia ấm áp nhu hòa.
"Phong đệ, hiện giờ ta có chút chuyện gấp cần xử lý, đệ đưa Tiểu Đông về nhà trước được không? Sau đó cứ trở về quán trọ đợi ta, xong việc ta sẽ về."
Tuy ngữ khí của Lôi Kình vô cùng bình thản, không nghe ra chút khẩn trương nào nhưng Thiên Phong vẫn nhận biết được có chuyện không ổn. Lúc nãy mải vui nên không hề để ý, giờ cẩn thận quan sát, cậu mới cảm nhận thấy không khí xung quanh không thích hợp, lãnh ý cùng sát khí đang bao phủ nơi họ đang đứng, e rằng đằng sau những thân cây kia hiện tại ẩn giấu không ít sát thủ.
Tuy biết Lôi Kình lo lắng cho mình, muốn cậu tránh đi nhưng Thiên Phong cũng muốn ở lại trợ giúp hắn. Bất quá, nơi này còn vướng Tiểu Đông, việc quan trọng nhất phải làm hiện giờ đó là đưa tiểu nam hài này an toàn trở về nhà. Nghĩ vậy, Thiên Phong cũng không nhiều lời liền gật đầu:
"Vậy đệ đưa Tiểu Đông về trước."
Lôi Kình vẫn duy trì mỉm cười, dùng ánh mắt ôn nhu cùng chút khẩn trương kín đáo trông theo bóng thiếu niên khuất dần dưới chân núi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, hắn mới khẽ thở ra, tuấn nhãn lập tức khôi phục tia lãnh ý, giọng nói thâm trầm lạnh lùng vang lên bao phủ một mảnh phiến rừng:
"Các ngươi là sát thủ do Tiêu vương phái đến? Không cần ẩn nấp nữa, ra tay đi."
***
"Cám ơn công tử đã đưa Tiểu Đông về tận nhà."
"Không có gì đâu, là ta phải cảm ơn Tiểu Đông đã đưa ta đến một nơi tuyệt như vậy." Thiên Phong hướng đôi phu phụ trung niên mỉm cười, liền hơi khom người xuống, xoa xoa đầu tiểu nam hài trước mặt.
"Tiểu bằng hữu, nhớ từ nay không được chạy vội như vậy nữa."
Tiểu Đông ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Dạ."
Vẫn nhớ Lôi Kình có lẽ đang gặp chuyện, Thiên Phong cũng không dám dài dòng, vội nói lời tạm biệt gia đình nam hài liền định xoay người rời đi.
"Thần tiên ca ca, lần sau tới đây chơi, huynh nhớ đến thăm đệ nhé." Tiếng gọi với theo của tiểu nam hài khiến Thiên Phong hơi khựng bước một chút. Thần tiên ca ca? Cậu khẽ mỉm cười, quay đầu lại nháy mắt với đứa nhỏ: "Huynh nhớ rồi."
Nói xong, liền xoay người nhẹ phi thân mình, dụng khinh công tuyệt đỉnh hướng ngọn núi bay đi, chỉ lưu lại một cơn gió như để chứng minh nửa khắc trước cậu còn mới đứng ở đó.
Tiểu nam hài trông theo chiếc bóng trắng phiêu dật lướt đi rồi nhanh chóng mất hút vào bóng đêm của thiên không, ngây ngốc khẽ lẩm bẩm:
"Đúng là thần tiên ca ca a."
***
Trở lại nơi thả thiên đăng ban nãy, Thiên Phong đã thấy không còn có bóng người. Lần theo tiếng đao kiếm va chạm cùng mùi vị của huyết tinh, cậu rất nhanh bắt gặp đám người Lôi Kình cùng một toán hắc y nhân đông đảo đang giao đấu, dồn ép nhau đến bên cạnh một vách núi.
Ngay lúc Thiên Phong vừa định tiến đến, liền phát hiện một tên hắc y nhân đang đứng trên cây đột nhiên phóng ám khí về phía đám người Thanh Y. Bốn thủ hạ nhanh chóng phản ứng huy kiếm né tránh, nhưng Bạch Y vẫn không thoát khỏi một chỉ kim châm găm lại nơi bắp chân, sắc mặt lập tức xám ngoét, nhanh chóng khụy xuống. Thiên Phong thoáng lo lắng, vừa định nhảy đến xem xét, bất quá mắt thấy hắc y nhân kia lại phóng châm độc về phía Lôi Kình, cậu liền không do dự mà chuyển hướng phi tới:
"Lôi đại ca, cẩn thận!"
Lôi Kình cũng vừa phát giác ra sự xuất hiện của Thiên Phong, cũng biết có ám khí đang phóng tới, nháy mắt đã chuyển thân qua ôm lấy bóng người nhỏ bé vừa chắn tới bên cạnh mình, huy tay phất đi châm độc.
Thiên Phong còn chưa kịp làm gì đã lần nữa bị Lôi Kình mạnh mẽ vùi vào trong ngực. Cố gắng mở mắt ló đầu ra, cậu liền kinh hãi phát giác, trên mu bàn tay đang nắm bên bờ vai cậu đã ghim một chiếc châm độc, da thịt xung quanh lấy tốc độ mắt thường có thể nhận biết dần chuyển sang màu tím đen.
"Lôi đại ca..." Ngây ngốc nhìn lên nam nhân vẫn đang chặt chẽ ủng trụ mình, Thiên Phong hiển nhiên không nghĩ tới người này lại vì muốn bảo hộ cậu mà trúng độc.
Lôi Kình cứ như không hề cảm nhận được sự tê buốt nhanh chóng lan tỏa khắp cánh tay, vẫn chăm chăm nhìn toán hắc y nhân đang lăm lăm đao kiếm, lãnh khí trong đôi mắt sắc bén càng hạ thấp vài độ.
Đột nhiên, Thiên Phong cảm nhận được xung quanh Lôi Kình dường như có một cỗ áp lực đang cuồn cuộn nổi lên, tập trung vào trên người hắn, tạo thành một luồng cường lực hung mãnh khiến cỏ cây phải xao động. Đám sát thủ đang quây xung quanh cũng bất giác lùi lại vài bước.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, tựa như Lôi Long giáng thế, sấm sét quang tỏa mang theo kình lực hủy thiên diệt địa phóng ra từ lòng bàn tay của nam nhân khiến đám sát thủ đông đảo xung quanh lập tức đồng loạt bị bắn ra xa, văng đập lên cả thân cây, ngã xuống đất, tất cả đều không thể gượng dậy được. Bất quá, ngay sau đó Lôi Kình cũng đột ngột khụy xuống, thổ ra một búng máu.
"Lôi đại ca!"
Thiên Phong cũng bị sức nặng của nam nhân kéo ngã xuống, lo lắng muốn xoay người qua đỡ đối phương nhưng chợt nhận ra cơ thể mình không thể nhúc nhích, mới phát hiện cánh tay đã thâm đen lại vì trúng độc kia vẫn đang ghì mình chặt cứng, bất lưu một tia khe hở.
"Lôi đại ca, mau buông đệ ra a."
Đối phương dường như không hề nghe thấy lời cậu nói, thân thể càng thêm buộc chặt, hơi gục đầu, tóc mái rủ xuống tạo nên khoảng tối che khuất cặp mắt của hắn, khiến không ai có thể thấy rõ biểu tình. Nhìn khóe miệng nam nhân vẫn không ngừng trào ra máu đen, lại cố gắng cựa quậy mà không được, Thiên Phong đã gấp đến độ không biết phải làm sao.
"Hừ, đã trúng Hoạt Tử độc châm của ta mà vẫn còn muốn vận dụng chưởng lực, quả nhiên là ngươi đã chán sống rồi."
Thiên Phong giật mình nhìn về phía vừa phát ra tiếng cười lạnh, nhận thấy kẻ phóng ám khí ban nãy giờ mới tiến ra, bước qua xác đám hắc y nhân vừa ngã xuống, mang nụ cười tà ác thong thả tiến dần về phía cậu cùng Lôi Kình.
Nhìn người đang kề sát bên mình vẫn bất động, có lẽ đã rơi vào trong vô thức, lại quay sang tìm kiếm bóng dáng đám Thanh Y, thấy họ cũng đang mang sắc mặt khó coi, cơ thể đầy máu cùng những mảng tím đen, nằm gục một chỗ, Thiên Phong bất đắc dĩ quay trở lại nhìn kẻ đang tiến tới, bất quá trong ánh mắt cậu chỉ có nghiêm nghị chờ đợi, tuyệt không hề có một tia sợ hãi.
"Chết đi!" Hắc y nhân nghiến răng hô một câu liền vung kiếm xông lên, Lôi Kình tại khoảnh khắc này như được được tiếng thét khiến cho thức tỉnh, ngẩng đầu, khôi phục nhãn quang sắc lạnh nhìn mũi kiếm đang lao đến.
Thiên Phong vừa mới chuẩn bị sẵn sàng để tiếp chiêu, chợt phát hiện cánh tay vốn tưởng chừng như đã đông cứng đột nhiên buông lỏng, còn chưa kịp phản ứng liền bị một lực mạnh đẩy ra, khiến cậu ngã về lùm cỏ phía trước, ngơ ngác ngoảnh đầu nhìn lại, chứng kiến một kiếm của hắc y nhân đã bị Lôi Kình gạt đi, nhưng ngay sau, hai người đồng thời lại xuất một chưởng về phía đối phương, cũng cùng lúc thổ ra một búng máu, thân thể bị bắn ngược trở lại. Bất quá, đằng sau hắc y nhân chỉ là mảnh đất, nhưng phía sau Lôi Kình... chính là vực thẳm!
"Cung chủ!"
Bốn người Thanh Y hiển nhiên cũng chứng kiến, khí lực đã bị độc tố làm tiêu tan giờ chỉ còn biết trợn to mắt nhìn thân ảnh chủ nhân rơi xuống vách núi. Chưa hết kinh hoảng, bọn họ lại giật mình nhận thấy có một bóng trắng liền vụt theo ngay sau đó, cùng Lôi Kình mất hút dưới vực sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro