Chương 15: Một trái tim chỉ yêu đủ một người (2)
Đúng lúc cửa mở ra, Vương Huy xách trong tay mấy cái hộp đi về. Minh An nhanh tay nhét cây bút chì vào túi quần, hào hứng niềm nở như chủ nhà
- Về rồi, về rồi, nhanh đi nấu mì
- Lúc nãy không phải cậu nói không ăn được mì sao?
- Tôi đói rồi, ăn gì cũng được
- Không cần, tôi mua đồ ăn về
- Thật à? Tôi nói đùa cho vui mà anh cũng mua – Tham ăn như vậy còn sống chết giữ gìn thanh cao
- Đối với thức ăn cậu chẳng bao giờ nói đùa
Vương Huy xách đồ đặt lên ghế dài đối diên cửa kính lớn. Minh An lập tức quên béng đi chuyện cây bút. Còn cả chuyện anh nói không có tiền mà sao lại mua hết những món cậu nói, hoàn toàn không bận tâm mà sung sướng đi theo mùi thức ăn đang vẫy gọi nhiệt tình. Mắt to tròn hớn hở, miệng cười ngu ngu như điên dại.
- Này, anh ăn gì vậy? – Minh An sau khi ăn được chén cháo trắng thịt bò mới hỏi thăm
Vương Huy không nói gì, đưa ra một hộp cơm trộn cùng phần sườn rim mật ong
- Tôi thử được không?
Minh An không đợi trả lời thò tay định lấy một miếng sườn, bị Vương Huy dùng đũa ngăn lại
- Cậu tham ăn như gấu chó
- Này, gấu chó con gì?
- Không biết
- Không biết mà cũng đem ra nói tôi
- Trong đầu mới nghĩ ra, cậu y hệt gấu chó
- Vậy gấu chó là con gì?
- Không biết
- Không biết mà cũng đem ra nói tôi
- Cậu không ăn hết chỗ đồ ăn này, tôi bẻ răng cậu
Bữa ăn liền trở nên im lặng cho đến khi kết thúc. Minh An no căng một bụng cũng biết điều lo dọn dẹp. Dù gì ăn xong một bữa, phụ dọn một chút cũng không thấy áy náy lương tâm. Sau khi chậm chạp bỏ rác vào thùng, cậu quay lại nửa nằm nửa ngồi trên ghế, hít sâu thở ra cố tiêu hóa tất cả.
- Không tìm được sữa đậu xanh, uống cái này đi – Vương Huy đưa cho cậu một lon Coca
- Coca không đường? Anh kiếm đâu ra vậy? – Minh An hai mắt sáng rỡ
Vương Huy không nói gì chỉ tay vào tủ lạnh
- Lúc nãy định nhờ anh mua cái này, nhưng gần đây không có cửa hàng lớn. Ai ngờ nó trong tủ lạnh nhà anh
- Cậu thích nó?
- Rất thích á, uống vào một ngụm vị ngọt cũng theo cổ họng mà trôi đi, rất sảng khoái. Nó không gắt và nhiều gas như Coca bình thường
- Ngu ngốc
Minh An liếc xéo, lại nghĩ ra một vấn đề mới
- Ba mẹ anh đâu?
- Đi rồi
- Đi rồi sao? Thật chia buồn. Bao nhiêu năm qua anh đã sống vất vả rồi – Minh An thông cảm đưa tay vỗ vỗ vai anh
- Cậu nghĩ cái gì vậy? Ba mẹ tôi đi Pháp
- Sao anh không nói rõ ra, làm tôi hiểu nhầm – Minh An xấu hổ với cái ý nghĩ "lệch lạc" của mình – Mà sao anh không đi?
- Không thích
- Tại sao không thích? Đi nước ngoài rất vui á. Chắc anh không biết tiếng Pháp chứ gì? – Minh An nói rồi tự cười. Cười đến nghiêng ngả mới biết mình vô duyên, cố đứng đắn trở lại, khuôn mặt nghiêm túc bất thường: - Tại sao anh lại muốn sống một mình?
- Ghét ồn – Vương Huy trả lời cho qua chuyện
- Ghét ồn? Sau này khi anh có gia đình, có con rồi sẽ còn ồn hơn nữa
- Đến lúc đó rồi tính
- Tính cái gì nữa? Anh không dự định lập gia đình sao?
- Chưa biết
- Sao vậy? Có gia đình rất vui á – Minh An đưa mắt nhìn anh rồi nhìn ra cửa sổ, nở một nụ cười tươi mà kể về ước mơ của mình – Anh thử nghĩ đi, sau này khi lớn lên quyết định lập gia đình, anh sẽ cưới một người vợ, không cần xinh đẹp cũng không cần quá tài giỏi, chỉ cần người đó sẵn sàng bỏ ra thời gian cả cuộc đời để sống cạnh anh, chỉ cần hai người cảm thấy thoải mái khi cùng nhau chung sống. Hằng ngày, cùng nhau làm những việc của một đôi vợ chồng, sống yên ổn từng ngày từng tháng. Rồi hai người sẽ sinh con, sẽ cùng nhau nuôi dạy con. Đợi đến khi chúng lớn lên thì cũng đã về già, hai người lại cùng nhau sống trọn hết một đời, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Không bao giờ cảm thấy hối hận vì hai người đã cưới nhau...
Vương Huy yên tĩnh lắng nghe, chán ghét phê phán
- Cuộc đời thực tế sẽ không có chuyện đó
- Sao lại không có? Rất nhiều là khác
- Khi nào thì cậu biết muốn cưới người đó? Chỉ toàn nói nhảm
Minh An suy nghĩ rồi lại vô tư nói với anh:
- Là lúc anh cảm thấy rất cần người đó, không muốn cả hai rời xa. Người đó khiến anh thấy yên bình, vui vẻ khi sống chung, khiến anh thấy có trách nhiệm phải bảo vệ. Người đó khiến anh không thể buông tay mà chỉ muốn giữ bên cạnh mình. Đôi lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ cãi nhau bất đồng nhưng rốt cuộc vẫn không ai muốn ra đi – Minh An im lặng một lát lại nhìn thẳng vào màn đêm trước mắt, dõng dạc nói ra rất nhiều điều - Vốn dĩ, khi sinh ra con người có hai mắt là để nhìn ngắm thế giới, để nhìn rất nhiều người nhưng lại chỉ có một trái tim để yêu thương, để tìm ra một ai đó giữa biển người mênh mông mà yêu, mà nhớ, mà lựa chọn chung sống cả đời.
Minh An nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, đáy mắt cô độc chan hòa, sâu lắng như bầu trời chỉ tròn trịa một vầng trăng ngoài kia. Vương Huy im lặng, trong ánh mắt chỉ thu trọn hình ảnh một người, như tâm trí lúc này, cảm thấy chỉ có...
"Vậy ra cũng có một người"
- Được rồi, đưa tôi về Kí Túc Xá – Minh An tránh đi ánh mắt anh, chủ động đề nghị đi về
- Cậu tự về, không tiễn
- Này, chân tôi vẫn còn đau không tự về được
- Vậy thì ở lại đây – Vương Huy tựa lưng vào thành ghế hai mắt nhắm lại, tự nhiên như nói đùa
Minh An há to mồm kinh hãi. Không ngờ có ngày Vương Huy lại chủ động giữ mình lại như vậy. Chắc chắn có ý đồ đen tối. Không lợi dụng đêm khuya thanh vắng cảnh sắc gọi mời thú tính dâng tràn cũng là âm mưu bắt cóc tống tiền, hay giết người gì gì đó...
- Không được, anh bắt tôi ở lại là có ý đồ. Khai mau!
- Cậu đang mơ à? Nhìn lại cậu đi, tôi có ý đồ gì?
Vương Huy đảo con người khắp người cậu rồi bất chợt dừng lại ở phần ngực. Minh An giật mình lấy tay che hai bên lại, tưởng chừng như mình có hàng khủng loại 1 cần che giấu:
- Anh nhìn cái gì? Tôi không có cái đó
- Chính xác, cậu không có cái đó, nên tôi càng không có hứng thú với cậu – Vương Huy búng tay đắc ý
Lời này nói ra đả kích nghiêm trọng, Minh An cảm nhận có điều gì đó nhoi nhói bên trái ngực. Cậu không muốn nghe anh nói như vậy, khác nào đang khẳng định anh ta thích phụ nữ. Tại sao lại cảm thấy nghẹn, cảm thấy không bằng lòng? Anh ta thích phụ nữ, chuyện bình thường như hằng ngày cậu vẫn ăn đều đặn để sống. Nhưng cậu lại không muốn nghe từ chính anh nói ra, hơn nữa còn khẳng định sẽ không để ý đến cậu. Tại sao lại cảm thấy tức giận?
"Phải không? Mình chỉ muốn anh ta ở bên cạnh"
- Này, cậu không cần chết mở mắt – Vương Huy lấy tay búng trán cậu một cái thật đau
- Vương Huy, nếu anh không cõng tôi về Kí Túc Xá, tôi lập tức kéo các nữ sinh đến nhà anh phá – Minh An giật mình kêu đau lại nhớ ra chuyện đòi về của mình
- Cậu nghĩ tôi sợ?
- Anh phải sợ, tôi đang hăm dọa anh mà
- Vậy thì ngại quá, TÔI-KHÔNG-SỢ - Nhấn mạnh từng chữ cuối
Minh An lập tức nằm ra ghế, lăn qua lộn lại, hết nắm áo lại nắm quần, không ngừng khóc lóc:
- Anh vô nhân đạo, anh muốn tôi ở lại để đem đi bán phải không? Hèn gì lúc nãy anh mua nhiều đồ ăn như vậy, để tôi ăn hết rồi đem bán có trọng lượng phải không? Tôi muốn về, tôi gọi điện báo cảnh sát – Nói rồi rút điện thoại trong túi, giả vờ áp sát vào tai – Alo, cảnh sát khu vực phải không? Ở đây có một vụ bắt cóc đem bán nội tạng, nạn nhân là một sinh viên đại học trắng trẻo đáng yêu, bị một bạn học lưu manh dụ dỗ...
Vương Huy ngồi thẳng lưng khoanh tay trước ngực mặc cho cậu níu tay níu chân, cào cấu cắn xé đến một lúc không chịu được bóp mồm cậu lại. Minh An giãy giụa đau đớn kêu cứu trong vô vọng
- Câm miệng lại, nếu không tôi lấy nội tạng của cậu ngay bây giờ - Vương Huy bóp chặt tay đe dọa, Minh An mặt đỏ như bãi máu liều mạng gật đầu
- Ít nhất cũng phải cho tôi trăn trối mấy lời với ba mẹ - Câu đầu tiên sau khi mồm miệng được tự do hoạt động lại – Ba mẹ, đừng lo cho con, chỉ trách số con không may mắn. Từ hôm nay con không thể gặp lại ba mẹ, con cảm thấy không cam lòng. Con tự nguyện không tranh chấp tài sản với chị hai. Có điều, nhớ đốt nhiều vàng mã cho con, để con xuống đó có thể sống sung sướng.
Minh An một trận nước mắt ngắn nước mắt dài không để ý Vương Huy đã mặc xong áo khoác đứng nhìn cậu. Từ trên cao, anh thật đẹp, khung cảnh bên ngoài khung cửa như làm nền để tôn lên nét đẹp của anh. Khuôn mặt góc cạnh nam tính, anh đứng ngược sáng, một phần khuôn mặt che lấp bởi bóng tối nhưng vẫn thấy được sống mũi cao cao, đôi mắt xếch kiêu ngạo có chút gì đó u buồn, vầng trán cao rộng có mấy sợi tóc mái không cẩn thận rớt xuống. Kì bí như một mảng tối trong lòng anh. Minh An choáng ngợp đến mức như ngưng đọng ngừng thở. Bên ngực trái lại không yên được mà hung hăng gõ trống đánh đàn.
- Xong chưa? – Vương Huy nhướn mày, điệu bộ mất kiên nhẫn
Minh An e dè gật đầu. Vương Huy quay người đối lưng với cậu.
- Xong rồi thì nhanh biến
Minh An chập chạp chồm lên lưng anh, hai tay khoác vào trước cổ theo anh ra chung cư bước xuống đường. Một người cõng một người bước đi trên phố, bóng người đổ dài theo nguồn sáng đèn đường. Con đường vắng người, những cửa tiệm đóng cửa tối om, những ngôi nhà sáng đèn. Trong nhà vừa rồi còn nháo nhào to tiếng mà bây giờ lại im lặng. Hơi thở của cậu phả vào sau gáy anh sự ấm áp dễ chịu. Vương Huy xiết chặt đôi chân cậu để cả thân người áp sát vào lưng mình. Anh không phủ nhận mình có suy nghĩ muốn chiếm giữ riêng sự ấm áp bình yên này. Anh muốn có cậu bên cạnh, hằng ngày nghe cậu nói những câu ngu ngốc, nhìn cậu cười vô tư, thấy cậu lớn tiếng cãi nhau. Thích cậu ta sao? Có lẽ vậy... Chỉ là thích thôi mà, sao phải đắn đo nhiều như vậy.
Minh An cắn cắn môi, nghĩ xem muốn xóa đi sự thinh lặng lúc này bằng cách nào
- Tôi nói cái này, bút chì của anh ... tôi làm hư rồi
- Tôi biết
- Sao anh biết?
- Cậu rất ngốc, tôi nhìn là biết
- Không thể nào, vậy anh đoán xem cây bút chì đang ở đâu?
- Trong túi quần cậu
- Sao anh biết được?
- Cậu rất ngốc, tôi nhìn là biết
- Anh mua ở đâu? Tôi mua đền lại. Có mắc không?
- Không cần
- Không được, anh nói đi tôi mua trả lại
- Là hàng bán hạn chế số lượng, cậu mua được không?
- Hàng bán hạn chế? – Minh An hai mắt trợn trắng
- Được rồi, không cần phải đền, còn cây bút kia tôi không nghĩ nó dễ hư như vậy
- Vậy tôi trả lại cho anh
- Không cần, đồ của tôi cậu phải giữ cho cẩn thận, có ngày tôi sẽ lấy lại
- Tôi sẽ giữ kĩ, mà ..... Anh thật tốt! – Minh An không do dự tặng anh một thẻ người tốt việc tốt
- Sao? Lúc nãy còn mắng tôi vô nhân đạo, còn nghĩ rằng tôi đem cậu đi bán
- Anh thật tốt, dù có lúc chọc phá, xem thường tôi, còn la mắng tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy anh rất tốt, tốt đến mức tôi chỉ muốn đem anh khóa bên cạnh mình.
Minh An vừa nói ra lại lập tức muốn nuốt lời lại. Nhưng âm thanh lại có tốc độ nhanh hơn sự vận động cơ miệng... Lời nói ra thật muốn kiểm nghiệm khả năng của cậu có thể đào cái hố liên thông một mạch đến Kí Túc Xá hay không?...
Vương Huy khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong nhỏ, chân vẫn bước đi từng nhịp đều đặn. Phải, trái, phải, trái... Thằng nhóc này không phải chỉ vì chuyện cây bút chì mà cho rằng anh là người tốt đấy chứ?
- Vì cậu rất ngốc, nên tôi sẽ suy nghĩ lại
- Anh nói gì vậy? Tôi nghe không rõ
- Không có
- Rõ ràng lúc nãy anh mới nói
- Im lặng
Không gian cung đường trở nên mênh mông thưa thớt. Thế giới quá dài lại quá rộng lớn. Cư nhiên lúc này, chỉ có hai người cảm nhận sự tồn tại của nhau. Có hay không đang suy nghĩ về người kia? Những cảm xúc không thành hình dần nhen nhóm. Sự thúc đẩy của trái tim gõ nhịp lên tiếng. Minh An mơ màng gác đầu lên vai anh nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, đôi mắt nhắm lại như sự yên bình đang rủ xuống trên làn mi, khéo môi còn chảy cả nước dãi. Chẳng khác nào đứa trẻ đang say ngủ trên vai anh mình.
- Tôi chợt nhận ra cũng muốn có một gia đình – Thanh âm như dùng giọng mũi để nói rất nhỏ
Cổng Kí Túc Xá hiện ra trước mắt, Vương Huy liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lại quay người cõng cậu đi ngược hướng, đánh thêm một vòng nữa. Cung đường từ nhà anh đến Kí Túc Xá của cậu đêm nay lại dài thêm dài thêm nhưng khoảng cách giữa trái tim hai người lại gần thêm gần thêm.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro