Chương 17: Chúng ta ở hiện tại
Ánh đèn màu vàng nhạt soi chiếu trên khuôn mặt Minh An, hai chân mày cậu khẽ nheo lại, đôi tay xoa nắm vào nhau ướt mồ hôi lạnh toát.
"Cảm giác lúc đó vẫn vẹn nguyên. Mình chưa từng quên được"
- Này, cậu ngủ mở mắt à? – Giọng nói Vương Huy kéo cậu ra khỏi những hồi tưởng
- Không có, không có
- Vậy, sao tôi gọi cậu không trả lời?
- Em chỉ đang nghĩ một số việc
- Có việc làm khó cậu?
- Cũng chỉ là chút việc riêng, không cần để ý
- Tôi không để ý. Cậu và Nhật Minh thế nào?
- Bọn em đã chia tay
- Thật nhanh
- Dạ? – Minh An khó hiểu câu hỏi vừa rồi
- Cũng đã 8 năm, từ ngày tôi nhìn thấy cậu và Nhật Minh, lúc đó thật khó chịu...
"Tại sao phải khó chịu? Năm đó, không phải anh đã bỏ đi trước..."
- Đúng thật, cũng đã 8 năm, có quá nhiều thứ thay đổi
- Cậu vẫn như vậy, không khác trước kia
- Còn anh thì ngày càng phong độ, suýt nữa làm em nhận không ra
- Vậy cậu có dao động?
- Sao? Em không phải ý đó ...
- Không còn sớm, tôi đưa cậu về - Vương Huy đứng dậy nhìn cậu nói
- Không cần, không cần, em đi xe đến đây
- Tôi tiễn cậu – Vương Huy tiếp tục đề nghị
Minh An không nói gì, khẽ gật cầu, thu dọn hết đồ nghề rồi xách túi theo anh rời khỏi bàn.
Hai người bước đi xuống gara giữ xe, không ai mở miệng thốt lời. Hai người đi cạnh nhau, nhưng lại rất xa cách. Bàn chân bước đều nặng trĩu, chạm lên mặt sàn những âm thanh khô khốc. Minh An trong đầu đang có rất nhiều điều muốn hỏi người đi bên cạnh.
"Anh, tại sao năm đó lại bỏ đi?"
"Lời nói muốn ở bên cạnh em, là thật hay đùa?"
"Anh rốt cuộc đã đi đâu mà không nói em biết?"
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Minh An lại không dám hỏi. Chính là cảm giác ngượng nghịu cùng chút giận dỗi đang ngăn cản cậu.
- Đến đây được rồi – Minh An dừng chân
- Được – Vương Huy đáp
Minh An dắt xe mình, quay qua chào Vương Huy, rồi lên ga hòa vào dòng người đông nghẹt trên đường. Thành phố lên đèn, thật lộng lẫy, rực rỡ, nhưng lại có chút cô quạnh, lẻ loi. Vương Huy vẫn đứng nhìn theo cậu cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ giữa biển người.
- Minh An, anh chưa từng quên em. Chúng ta ở hiện tại, sẽ bắt đầu lại....
.....
Lái xe về đến nhà cũng đã 9h tối, Minh An mở cửa, vừa cởi giày, vừa cất tiếng chào:
- Ba, mẹ, con mới về!
Ba và mẹ Minh An đang ngồi xem TV. Thấy cậu về, mẹ Minh An hỏi:
- Con sao lại về trễ vậy?
- Tại tòa soạn có chút việc gấp cần giải quyết ạ!
- Việc ở đâu mà nhiều thế? Đồ ăn ở trong bếp, để mẹ hâm nóng lại
- Không cần đâu mẹ, lúc nãy tiện thể con ăn ở ngoài rồi
- Vậy con đi nghỉ ngơi đi
- Vâng, Minh Minh đâu mẹ?
- Nó ở trong phòng, chắc ngủ rồi
- Vậy con lên phòng đây
- Ừ, đi nghỉ sớm đi
- Ba mẹ ngủ ngon – Minh An thẳng tiến bước lên phòng
Cậu rón rén mở hé cửa, thấy đèn phòng vẫn sáng, Dương Minh còn thức.
- Minh Minh, con chưa ngủ sao?
- Dạ chưa, bài này khó quá, con không nghĩ ra
- Đâu? Để ba xem giúp con
Minh An nhìn lướt qua cuốn vở con trai đưa, lập tức thở dài một tiếng
- Minh Minh, toán cộng đơn giản như vậy, con lại không biết làm là sao?
- Bài này rất khó mà ba, con nghĩ mãi không ra
- Đầu óc con chỉ toàn chứa những trò quậy phá thì sao mà nghĩ ra
- Con cũng đã suy nghĩ nhiều lắm rồi, 2 phút lận đó, nhưng vẫn không làm được
- Haizz, coi như có tiến bộ, lần này tăng thêm được 30 giây. Thôi được, để ba dạy con, con giơ bàn tay lên...
Dưới sự giúp đỡ của ba, bài toán Dương Minh mất 2 phút nghĩ hoài không ra, đã mau chóng có đáp số chỉ trong chưa đầy 1 phút. Những bài toán khác cũng nhanh nhanh được giải quyết nốt.
- Xong rồi – Dương Minh giơ hai tay lên, mặt tươi roi rói
- Xong rồi thì mau đi ngủ, ngày mai con còn phải đi học
-Dạ
Dương Minh nhanh chóng nhảy phóc lên giường, nằm đập đập tay vào chỗ trống kế bên nhìn cậu. Thấy con trai như vậy, Minh An bật cười, tiến lại đắp chăn kín người con.
- Con ngủ trước đi, ba tắm xong sẽ đi ngủ
- Vâng, ba ngủ ngon
- Ngủ ngon – Minh An hôn nhẹ lên trán con trai
- Con lớn rồi, ba đừng hôn như vậy
- Con thật lí sự - Minh An nhéo nhéo mũi Dương Minh
- Ba! Con lớn thật mà, ba nhìn xem – Dương Minh đứng phóc dậy, nhón chân vươn cao người
- Được rồi, được rồi, con trai ba lớn rồi – Minh An vừa nói vừa ấn vai con trai nằm xuống. Dương Minh hài lòng cười toe toét rồi cũng nhắm mắt lại, ngáp một cái thật to, thằng bé nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Minh An rón rén bước đến tắt đèn. Nhìn con trai say giấc, niềm hạnh phúc dâng trào trong tim cậu.
"Minh Minh, con là tất cả cuộc sống của ba!"
Cuộc sống hiện tại đã rất tốt so với trước đây, Dương Minh cũng đã lớn, Minh An cũng có công việc ổn định. Nhưng rốt cuộc còn điều gì ở quá khứ cậu không thể buông bỏ? Ly sữa nóng giữa ngày đông, con đường với hàng cây ngả màu mùa thay lá, bóng hai người đổ dài trên sân trường ngày nắng nóng, và những tiếng chim hót ríu rít trong tán cây xanh mơn mởn. Từng thời kì, từng đổi thay, là từng ấy nhớ nhung nhặt nhạnh qua những cung đường, ghói ghém trong từng cái xiết tay năm chặt.
Và anh biết không, dẫu chẳng thể vẹn toàn thành đôi, dẫu buồn nhiều hơn vui trong những ngày rong ruổi bất định, dẫu phải rớt nước mắt cho những điều không trọn vẹn hơn là phải cười để đón nhận cuộc sống mới. Thì bây giờ nghĩ lại, những năm tháng được ở bên anh, những-ngày-trẻ-đã-qua-không-thể-vãn-hồi-ấy, vẫn là khoảng thanh xuân đúng nghĩa nhất chỉ đến một lần trong đời. Cho nên, 12 tháng trong năm quay vòng xoay tua, hầu hết thời gian Minh An đều dành ra để nghĩ đến Vương Huy, để nghĩ đến những điều rất cũ in hằn vết bụi hoa văn kí ức. Cũng chẳng biết nghĩ đến để làm gì, mà nó cứ tự nhiên chập chờn trong tâm thức... Cậu ngước nhìn trên bầu trời rộng lớn trống trơn, buông một tiếng thở nặng nề. Nếu có thể dành nhiều hơn một chút cho quá khứ, có lẽ hiện tại đã không nhiều tổn thương như vậy?
Những ngày xuôi ngược, những nỗi nhớ cồn cào trong lòng đến da diết, những đêm im lặng nghe tiếng thở dài trượt khẽ qua vành tai. Đêm nay, giữa hư không muôn trùng trống trải, bước chân ai đó thất thần đi về trong ngõ vắng, góc nhỏ quanh co, từ ban công trông ra vẫn thấy bóng người liêu xiêu trên đoạn đường tăm tối nối dài đến tận cùng.
Là thế đó người.
... Những điều đã từng thân thuộc nhất, bỗng chốc hóa xa lạ không tưởng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro