Chương 20: Buông tay, một người bước. Bỏ lại, một người thương...

Những ngày sau đó, Minh An và Vương Huy rất hạn chế gặp mặt nhau, trừ những giờ cơm trưa hỏi thăm được vài câu, cũng không gặp nhau ở nơi nào khác. Nhưng tình cờ, những ngày này, không biết từ đâu, Minh An lại mọc ra một cái đuôi tò tò phía sau. Cậu đi, cái đuôi cũng di chuyển. Cậu ngồi, cái đuôi ấy tuyệt nhiên không đứng. Qủa thật rất kiên trì bám đuổi! Có điều Nhật Minh lại phi thường mặt dày làm cái đuôi đó.

Hôm nay, cái đuôi Nhật Minh vẫn bám theo Minh An ở tất cả nơi cậu đến. Minh An trong lòng rủa thầm, không cách nào cắt được cái đuôi kia. Cậu vừa trông thấy Vương Huy trước căn-tin, không khỏi reo vui, vội chạy đến chỗ anh. Nhưng chưa kịp bước, bất chợt cánh tay bị nắm lại, liền sau đó là cái ôm của Nhật Minh

- Cậu không phải muốn biết Vương Huy có yêu cậu? Được, tôi giúp cậu

Nhật Minh vội đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Minh An trợn tròn hai mắt, cố sức giãy giũa, nhưng lại bất lực với cánh tay rắn chắc kia. Đúng lúc, Vương Huy lại nhìn thấy cảnh tượng ấy. Từ khoảng cách xa như vậy, anh hoàn toàn không thấy được sự chống trả yếu ớt của cậu, chỉ thấy Minh An đang hôn người con trai khác, giữa sân trường, trước đám đông. Mặt mày tối sầm, hai bàn tay nắm chặt tạo thành những đường gân chạy dài trên cánh tay. Toàn thân nóng bức khó chịu. Vương Huy đang ... ghen. Lần đầu tiên trong cuộc đời.

Anh tiến đến chỗ hai người. Từng bước, từng bước. Nhẹ nhàng lướt qua họ. Ngay khoảnh khắc đó, Minh An nghe tiếng tim mình hụt hẫng. Nhìn hình bóng người con trai đã đi xa, cậu nhắm chặt hai mắt, đẩy Nhật Minh ra khỏi người, lấy tay lau đi những thứ trên môi.

- Sao? Tôi đã nói cậu ta chỉ chơi đùa thôi mà – Nhật Minh trưng ra nụ cười đắc thắng

- Không phải, Vương Huy không phải như vậy – Minh An vô hồn đáp lại

- Vậy sao lại bỏ đi, tôi còn tưởng cậu ta sẽ cho tôi một đấm. Đây chính là có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cậu chấp nhận đi. Cậu ta chỉ nhất thời hứng thú với cậu.

-Vậy tôi thay anh ta – Nói rồi vung một đấm thật mạnh vào khuôn mặt ngạo nghễ đắc ý kia

Minh An mắt long lanh nước, không nói thêm tiếng nào bỏ đi trước. Nhìn thấy biểu hiện của cậu, Nhật Minh xoa xoa vào chỗ vết thương, giương lên môi nụ cười thỏa mãn.

Lại nói về Vương Huy vừa bước ra khỏi trường, đã vô cùng tức giận đấm tay vào tường. Nhìn thấy người của mình hôn thằng khác mà còn bình tĩnh, thì thằng đó chính là thánh sống. Dù đang phát tiết ngay lúc đó, nhưng anh vẫn cố gắng giữ cho mình không lao đến cho Nhật Minh một trận. Thứ nhất là vì ở giữa sân trường rất đông người. Thứ hai là Minh An chắc chắn không muốn nhìn thấy cảnh đánh nhau. Điện thoại trong túi rung từng hồi, Vương Huy chán ản rút ra bắt máy:

- Con nghe – Vương Huy hậm hực nghe điện thoại

- Huy con đang ở đâu? Về ngay cho mẹ

Vương Huy mệt mỏi cúp máy, không đáp thêm lời nào, đến trạm gần trường bắt ra về.

Còn về phía Minh An đang một mình trằn trọc mấy ngày trời, phân vân giữa muốn và không muốn. Ở bên Vương Huy, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, tự nhiên. Dù rằng anh chẳng biểu hiện dịu dàng, cũng chẳng hay cười nói, nhưng cậu biết Vương Huy vẫn luôn lắng nghe cậu nói, vẫn hằng ngày đợi đi cùng cậu, còn cho cậu vào nhà, rửa vết thương cho cậu... Những điều đó rốt cuộc là gì? Rất mơ hồ. Còn cảm giác khi anh bỏ đi ngày hôm đó, cậu cảm thấy tim đau nhói vô cùng, cảm giác như mất đi một thứ rất quan trọng. Cái cảm giác bị phớt lờ, xem như mình chưa hề tồn tại...

Thì ra thích một ai đó là sẽ cảm thấy hạnh phúc thoải mái mỗi lần ở bên nhau, là khi người đó chỉ biểu hiện một chút quan tâm nhỏ nhặt nhưng lại khiến mình sung sướng cười ngắc ngư, là mong đợi người đó sẽ đối xử tốt hơn với mình, sẽ dành riêng cho mình nhiều sự dịu dàng quan tâm mà không phải với ai khác. Thích một người còn là cảm xúc tức giận vô cớ khi người đó biểu hiện thân thiết với người khác, là những lúc thấy thời gian trôi qua rất vội nên muốn níu giữ thêm khoảng khắc chỉ riêng hai người thật lâu, và là lúc tủi thân bật khóc khi người đó vô tình lướt qua xem nhau như người dưng không chung đường. Bên cạnh Vương Huy, Minh An đã trải qua những cung bậc hờn giận yêu thương như vậy, đến nỗi còn cho rằng đó là một phần thú vị trong cuộc sống đại học của cậu.

Cũng bởi chỉ có tấm lòng, nên Minh An mải miết đuổi theo Vương Huy như một cái bóng, mà không hề nhận ra nó rất vô nghĩa và ấu trĩ. Nhưng tại sao cậu cứ muốn như vậy? Cậu cứ chờ đợi những ngày hai người có chung tiết trên trường để cùng ăn trưa, cùng về chung đường. Cậu cứ muốn kể cho anh rất nhiều chuyện trên lớp, chuyện sống ở Kí Túc Xá mà không cần anh đối đáp, chỉ cần anh yên lặng lắng nghe. Cậu cứ tự nhiên tìm đến Vương Huy mà cần không biết anh có chán ghét hay không. Như một thói quen, một phản xạ có điều kiện cậu học được, Minh An xem anh như một phần cuộc sống của cậu. Có lẽ cậu đã vô hình dung mà thích anh từ rất lâu – không phải chỉ mới hôm kia, hôm qua hay mới bây giờ. Nhưng sao cậu lại không biết mình thích Vương Huy? Là vì không thiếu không thừa mà vừa đủ. Cậu thích anh vừa đủ để cảm thấy thỏa mãn với sự thân thiết như hiện tại, cậu cảm thấy an toàn về mối quan hệ lấp lững giữa hai người, cậu không dám thừa nhận vì không đủ can đảm, nếu ranh giới tình cảm phá vỡ, có thể chính cậu mới là người buồn nhất.

Lòng người luôn sợ rất nhiều thứ, sợ phải đau khổ, sợ phải dằn vặt hối hận, sợ bị tổn thương, sợ yêu một ai đó không yêu ngược lại, sẽ rất khó chịu. Rốt cuộc cậu không biết từ lúc nào lại thích anh, chỉ biết đoạn tình cảm ấy cũng rất nhanh mà bị chôn vùi. Để đến lúc hôm đó anh nói ra câu mướn cạnh bên, nó bật dậy cựa quậy trong sâu thẳm tâm hồn, đánh động vào trái tim từng hồi rung cảm. Khiến cậu triền miên trong những đêm mất ngủ, khiến cậu nghiêm túc suy xét về bản thân để rồi nhận ra một điều....

"Đúng, mình thích Vương Huy. Phải nói cho anh ấy biết câu trả lời của mình"

Cậu lập tức gọi điện, đầu dây không bắt máy. Không chờ đợi được, cậu lấy áo khoác ra ngoài, thẳng hướng chạy đến nhà anh. Cậu chạy nhanh, rất nhanh, đến nỗi vấp ngã, chiếc điện thoại trên tay văng ra đường, có chiếc xe đi qua cán nát. Cậu lại đứng lên, tiếp tục chạy cho đến khi thấy được nhà anh. Một bước hai ba bậc thang, cậu đứng trước cửa gọi rát khô cả cổ, cánh cửa ấy vẫn im lìm đóng chặt. Nhìn ổ khóa to đùng, cậu vô thức ngồi thỏm xuống, nặng nhọc hít thở lấy oxi loãng trong không khí ....

Sáng hôm ấy, mây đen đang chậm chạp kéo về báo hiệu cơn mưa đầu mùa. Vương Huy đã bỏ cậu đi mất. Không một lời nhắn, cũng không gặp mặt cậu. Anh cứ thế bỏ đi... Hóa ra sau những ngày hạnh phúc, sau những niềm vui đong đầy, con người ta đều có thể vô tình vứt bỏ, cũng chẳng cần quan tâm ở nơi này có một người vẫn chờ...

Có những chuyện tình chưa bắt đầu đã biết được kết thúc

Có những niềm vui chưa trọn vẹn đã biết trước sẽ vỡ tan

Có những người khi gặp nhau đã biết trước phải chia ly

Và có những hạnh phúc vốn dĩ đã mỏng manh như thế...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro