Chương 3: Xin Lỗi!
Chuyến xe cuối ngày đưa Minh An trở về nhà. Từng vòng bánh xe quay đều như gọi về cả một miền thương nhớ. Cậu tự nhủ trong lòng: "Lâu rồi đã chưa về nhà". Đã bao lâu chưa về nhà, ba mẹ giờ ra sao, liệu sẽ chấp nhận mình, mình đã khiến ba mẹ đau buồn quá nhiều, chuyện lần này phải nói như thế nào. Minh An mãi miên man trong những suy nghĩ cho đến khi xe đã dừng trước trạm gần nhà. Bác tài quát : "Đến nơi rồi, sao chưa xuống, trễ giờ của tôi rồi". Tiếng nói kéo Minh An về thực tại, cậu vội lôi chiếc vali cồng kềnh xuống xe. Chiếc xe buýt lướt qua, để lại những bụi khói mù mịt phía sau...
Đứng trước cửa nhà, Minh An vẫn chưa dám gõ cửa. Cứ giơ tay lên cửa, lại như có điều ngăn cản không dám gõ. Cậu cứ đứng như thế, một phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa bất chợt mở ra.
- Mẹ! – Minh An cất tiếng chào người phụ nữ trước cửa.
- Minh An, về rồi à? – Người phụ nữ vui mừng ôm chặt cậu.
- Vâng, con về rồi, mẹ vẫn khỏe? Còn ba đâu mẹ? – Minh An ngó nghiêng vào trong nhà.
- Ba con đi uống rượu với mấy ông bạn già rồi, tí nữa thì về. Vào nhà đi, cất dọn đồ rồi còn nghỉ ngơi. Đi đường chắc mệt lắm!
Minh An mỉm cười, bước theo mẹ mình vào nhà.
- Phòng của con, mẹ vẫn quét dọn hằng ngày, sạch sẽ và không bám một hạt bụi!
- Mẹ, mẹ vẫn cuồng làm việc nhà à?
- Mẹ là sợ nếu không quét dọn, phòng sẽ dơ, khi con về lại không có chỗ ngủ.
- Thì con qua ngủ với ba mẹ là được mà.
- Con trai lớn rồi, còn đòi ngủ với ba mẹ.
- Có sao đâu mẹ, mẹ thương con nhất mà, phải không? – Minh An ôm chầm lấy mẹ, cười híp mắt nói. Qủa thực, đã rất lâu rồi, cậu chưa được ôm mẹ mình, chưa được cảm nhận hơi ấm của bà. Mẹ vẫn như thế, vẫn lo lắng cho cậu từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.
- Con dạo này còn biết làm nũng với mẹ nữa – Mẹ Minh An vỗ vỗ nhẹ lưng cậu. Đứa con trai này của bà, mãi vẫn chưa chịu lớn.
- Con mau vào cất đồ, nghỉ ngơi đi, chút nữa mẹ gọi ăn cơm – Mẹ Minh An buông con trai ra, đẩy cậu vào phòng.
Một mình trong phòng, Minh An hít hà mùi hương quen thuộc. Về nhà thật thích. Mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi kể từ lần cuối cậu trở về nhà.
"Mình rốt cuộc phải nói với ba mẹ chuyện này như thế nào đây? Ba! Mẹ!, con thật sự xin lỗi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro