Chương 32: Minh An Khi Ghen Rất Đáng Sợ và Lần Nữa Chúng Ta Kết Hôn!
Vương Huy hôm nay gọi điện báo có việc bận, không cùng cậu đi ăn cơm được. Minh An trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ rủ chị chủ biên ra ngoài ăn. Hằng ngày, phải ăn cơm hộp cậu tự thấy ngán đến tận cổ.
Quán Minh An và chủ biên đến ăn là nơi có phong cách trang trí nhẹ nhàng, mang hơi hướng cổ điển. Màu giấy dán tường, những hình vẽ, bàn ghế đều đậm chất retro càng khiến nơi này thêm phần cũ kĩ, ấm áp. Minh An đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo trên cửa khua động leng keng. Quán do Vi Tiên bên mục ẩm thực giới thiệu cho, còn cam kết đảm bảo đến rồi sẽ không phí tiền, ăn rồi càng muốn ăn nữa. Cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ, phải thử một lần cho biết với người ta. Cậu vốn dĩ muốn cùng Vương Huy đến ăn, nhưng rất tiếc anh lại có việc bận.
Minh An nhìn sơ qua khắp quán, vì là buổi trưa nên quán hơi vắng khách, chủ yến là các cặp đôi yêu nhau tìm chỗ hẹn hò, những nhân viên công sở tìm chỗ nghỉ trưa, một số doanh nhân tìm nơi yên tĩnh bàn việc. Ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại trước một bàn ăn bên góc trái, nơi có một cặp nam nữ. Người nữ rất lạ, cậu chưa từng gặp mặt. Còn người nam thì dù cho có đuôi mù cậu vẫn nhận ra là ai. Người vừa "cầu hôn" cậu mấy hôm trước lại đang cười nói vui vẻ với cô gái khác. Minh An khí tức bùng nổ, hùng hổ kéo chị chủ biên đến bàn bên cạnh hai người nọ. Cậu cố tình kéo ghế thật mạnh tạo ra tiếng lớn, rồi gắt gao gọi phục vụ.
Người phụ nữ xinh đẹp ấy có chút kinh ngạc. Ngược lại, Vương Huy khóe môi nhếch thành một nụ cười giảo hoạt.
Minh An ngồi kế bên, hậm hực quan sát. Cô gái vừa cất tiếng gọi: - Huy!...
Cậu lập tức nói to với chủ biên cố tình lấn át người nữ kia.
-Mỹ Kiều, chị không thấy hôm nay rất nóng sao? - Nói xong lại khéo léo quan sát đối phương
Cô gái tiếp tục đề cập vấn đề với anh: - Huy, tôi rất mong đợi anh...
-Mỹ Kiều, chị dạo này có đọc báo đưa tin những người phụ nữ mặt dày đi giựt chồng người khác không?
Còn chưa kịp đợi Mỹ Kiều trả lời, cậu lại như nói cho cả hai bàn cùng nghe :
-Thật xấu hổ, không biết sĩ diện
Cô gái ngây ngô không biết Minh An đang nói mình, đều bỏ ngoài tai, lại quay sang nói với Vương Huy: - Chuyện chúng ta...
-Nếu em là cô ta, bị đăng báo như vậy, sẽ nhảy lầu tự tử, hay cố tình trượt chân đập đầu vào bồn cầu chết còn không là uống thuốc độc nằm thẳng cẳng. Thật phi thường nhụ nhã mà!
Mỹ Kiều xanh mặt, cảm tưởng như mình chính là nhân vật trong bài báo đó. Còn cô gái kia biểu hiện cũng không khá hơn, cô run rẩy cầm ly nước nhấp một ngụm lấy lại bình tĩnh. Nam nhân vừa nói ra những lời cay độc kia khiến cô vô cùng sợ hãi.
-Còn chưa kể nếu bị vợ lớn bắt gặp sẽ có cảnh đánh ghen. Dạo này hình thức đánh ghen cũng rất khủng bố nha, em nghe nói có vụ việc vợ cả dán keo dán sắt đầy miệng bồ nhí của chồng, rồi sai người cạo trụi tóc, lông mày còn cả lông mi của cô ả. Chị xem bộ dạng cô ta bây giờ trông như thế nào? - Minh An miệng lưỡi chua ngoa tiếp tục công kích
Mỹ Kiều há hốc mồm gật đầu lia lịa, thật sự không nuốt trôi nổi cơm. Cô gái kia lúc này đã kinh hãi tột độ. Chỉ có Vương Huy là bình tĩnh nhấm nháp ly cà phê nghi ngút khói, trong lòng anh sung sướng đến độ vẽ lên môi một đường cong tuyệt mĩ.
Cô gái lắp bắp đề nghị:- Hay là... Chúng ta chuyển chỗ khác... tiện hơn
Minh An máu nóng dâng lên đến đỉnh điểm, đứng phắt dậy hướng cô gái trừng mắt nói
-Cô rốt cuộc không biết tôi ám chỉ ai hay sao?
Cô gái run rẩy khó thốt lời
-Ai?
-Xin lỗi, nhưng người này đã có gia đình - Minh An chỉ vào Vương Huy đang tự đắc rung đùi
-Nhưng mà...
-Xin lỗi cô Kim Hà, bạn tôi rất mẫn cảm khi tôi tiếp xúc với phụ nữ, dạo gần đây chúng tôi có chút mâu thuẫn, khó trách cậu ấy lại nóng nảy như vậy. Mong cô bỏ qua!
Vương Huy từ nãy giờ im lặng xem kịch hay, đành phải lên tiếng giải vây. Nếu không chậm chút nữa, nơi này sẽ có án mạng.
-Người này là... - Cô gái ngạc nhiên
Minh An đứng bên cạnh trừng mắt với Vương Huy, không nhận ra cũng không phủ nhận câu nói vừa rồi của anh có ý gì, dùng hai ngón tay liều mạng nhéo vào hông anh. Vương Huy đau nhói nhưng khuôn mặt vẫn cố gắng tự nhiên
-Cậu ấy là Minh An, là bạn thân của tôi - Vương Huy vòng tay qua vai kéo cậu xích lại gần mình, miệng nhấn mạnh vào hai chữ bạn thân
-À, tôi hiểu rồi!
-Vậy nếu không còn gì, chúng tôi xin phép đi trước. Còn chuyện đó, tôi xin hẹn một dịp khác bàn bạc kĩ hơn.
Vương Huy gật đầu chào, rồi nắm tay Minh An ra ngoài để lại cô gái kia với suy nghĩ đang khó tiêu hóa: - Nhưng mà tại sao phải khó chịu khi bạn mình nói chuyện với phụ nữ?. Còn về Minh An bị kéo đi vẫn cố quay đầu lại nói với Mỹ Kiều
-Xin lỗi chủ biên. Em sẽ khao chị hôm khác
-Không sao, chị chờ thiệp cưới của cậu - Mỹ Kiềugiơ tay chào, khuôn mặt rạng rỡ vô cùng.
....
Vương Huy kéo Minh An nhanh chóng ra khỏi cửa tiệm, tiến đến một nơi hơi vắng người. Minh An lúc này, cánh tay bị nắm chặt ửng đỏ đau rát, vội vàng giẫy giũa khỏi tay anh, nhăn nhó mặt lớn tiếng:
-Anh là đồ lừa đảo. Hôm trước còn bảo muốn kết hôn với em vậy mà bây giờ lại đi hẹn hò với cô gái khác. Đàn ông các anh lăng nhăng, háo sắc.
Minh An vì tức giận mà không khống chế được lời nói. Cậu mắng đàn ông lăng nhăng, vậy cậu không phải đàn ông chắc?
-Bằng chứng nào nói anh hẹn hò? - Vương Huy đối với lời lẽ thiếu suy nghĩ của cậu không hề tức giận mà ngược lại có phần điềm đạm
-Rõ ràng quá rồi! Anh không đi ăn với em lại hẹn đi chung với cô gái khác.
-Đi chung cũng đâu nhất thiết là hẹn hò?
-Vậy là gì?
-Làm việc
-Anh nói xạo, cô ta và anh không phải rất thân mật?
-Mắt nào của em thấy anh và cô ta thân mật?
-Còn không phải, cô ta kêu tên anh rất dịu dàng mà
-Cô ta lớn tuổi hơn, anh cũng đâu ép được cô ta cách xưng hô
-Vậy cô ta nói "chuyện chúng ta" là chuyện gì?
-Là chuyện công việc, cô ta thuê văn phòng anh lập bản thiết kế nhà
-Vậy tại sao lúc nãy không ngồi tại chỗ bàn bạc lại hẹn đi nơi khác?
-Còn không phải tại em phá rối
-Ai nói, tại thái độ hai người không rõ ràng
-Có gì không rõ ràng? Hay do em suy nghĩ? - Vương Huy tiến sát mặt mình đến gần mặt cậu
-Không phải, là do ... là ...
-Minh An, thừa nhận đi em đang ghen
Đối với lời khẳng định của anh, cậu không thể phủ định. Từ lúc nhìn thấy anh ngồi cùng cô gái khác, trong lòng cậu nóng như lửa đốt. Khi cô gái dùng giọng điệu thân mật gọi tên anh đã chạm đến giới hạn chịu đựng của cậu, khiến cậu phải tức tối phản kháng, khẳng định lại chủ quyền. Không phải ghen thì là gì chứ? Minh An đành lòng hung hăng thừa nhận
-Ghen thì sao? Anh cấm được em chắc?
-Không cấm, xem ra em ngày càng biết cách làm vợ
-Này, anh nói nhảm cái gì vậy
-Minh An, chúng ta kết hôn đi - Vương Huy nghiêm túc một lần nữa đưa ra lời đề nghị
-Nhưng mà... - Minh An lúng túng
-Còn có vấn đề? - Vương Huy hơi khó chịu
-Chuyện trước kia, em và Nhật Minh. Còn Minh Minh nữa? Anh không quan tâm sao? - Minh An cuối cùng nói ra hết những nỗi lo cậu canh cánh suốt những ngày qua
Vương Huy nghe những lời của cậu, nở một nụ cười nhạt
-Quyết định kết hôn với em, anh đương nhiên nghĩ đến những điều đó. Chuyện quá khứ là chuyện đã cũ, anh không bận tâm đến trước kia của em. Chỉ cần em chấp thuận cùng anh sống tiếp phần đời còn lại. Dù cho mười năm, hai mươi năm hay năm mươi năm nữa, em vẫn là vợ anh, Minh Minh vẫn sẽ là con anh, không ai có thể thay đổi.
Minh An nghe được những lời này, trong lòng xúc động khó tả. Cảm thấy khóe mắt cay cay, con ngươi đỏ hoe. Cậu im lặng để cho cảm xúc lúc này cùng với lời nói của người đàn ông ấy ghi tạc vào lòng. Mười năm, hai mươi năm hay năm mươi năm nữa cũng nhất quyết không được quên những lời hôm nay Vương Huy đã nói.
Đối với anh, thái độ không nói một lời của cậu khiến anh mất kiên nhẫn mà có chút thất vọng
-Minh An, kết hôn với anh khó vậy sao?
Cậu choáng váng trước câu hỏi vừa rồi. Tại sao anh lại nghĩ như vậy?
-Anh đưa em về
Vương Huy quay người đi trước. Cảm thấy tim hụt hẫng vài nhịp
-Được, em đồng ý, chúng ta kết hôn đi!!! Nhưng mà... anh cũng nên quỳ xuống cầu hôn em đi chứ! Dù sao em cũng là bị gả đi mà, phải có danh dự một chút!!!
Bước chân đang đi dừng hẳn lại, cảm giác sung sướng tràn ngập trong lòng. Anh chậm rãi quay người lại nhìn khuôn mặt cậu âu yếm, đôi môi chuyển động chậm chạp tạo thành nụ cười rạng rỡ hơn ánh mặt trời. Cậu ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, nở nụ cười tươi đáp lại, thầm chắc chắn với quyết định của mình. Chắc chắn là Vương Huy! Hôn nhân có thể sai lầm, nhưng cậu dám cam đoan người bao nhiêu năm qua cậu vẫn yêu chỉ có anh. Cũng chẳng thể yêu thêm một ai nữa vậy tại sao không chọn một người mà từ rất lâu chưa nhận biết đã là đáp án của đời mình Dù không biết sau này sẽ vạn biến ra sao, chỉ cần lúc này đây có anh để bắt nhịp cho một cuộc sống mới một gia đình mới. Như vậy có phải đã rất mãn nguyện rồi không?
Hôm đó là ngày nắng hanh khô soi tỏa trên nhữngcung đường. Tầng mây trên cao thưa thớt xem kẽ tia sáng xuống vạn vật. Tán lá cây rì rào rậm rạp thổi đi những chiếc mải miết theo gió trôi về phương xa. Cao cao trên những tòa nhà, chim bay lượn từng con chao nghiêng như một mảnh sticker ai đó gắn ngược lên bầu trời. Những nỗi đau, hối tiếc muộn màng bắt đầu và kết thúc đều có lí do riêng của nó. Nhưng rồi cũng sẽ bay đi với những bụi mù năm tháng được gột rửa và hạnh phúc sẽ tràn về như mùa xuân tươi mới. Không thể nhịn lòng được mà nghi vấn một câu: Do trời trong đẹp nên lòng người hạnhphúc, hay do lòng người hạnh phúc nên lúc nào nhìn trời cũng trong đẹp???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro