Chương 37: Màn Xem Mắt Ngượng Ngùng và Đi Đăng Kí Kết Hôn

Kì thật Vương Huy nói giải quyết tuyệt đối sẽ không chậm trễ. Tránh đêm dài lắm mộng. Vì thế anh nhanh chóng sắp xếp cho hai gia đình gặp mặt vào cuối tuần.

Hiện tại tất cả mọi người đều đang ngồi dùng bữa tại nhà hàng, có cả nhóc Dương Minh cũng đi theo. Bề ngoài bữa cơm này đơn giản chỉ là cuộc gặp gỡ thân mật gia tăng tình cảm giữa hai bên "thông gia", nhưng cốt lõi bên trong thật chất là lần đầu Minh An ra mắt "mẹ chồng". Vương Huy suốt tuần qua đã phải ra sức làm công tác tư tưởng, dùng hết lí lẽ để khuyên giải mẹ mình. Bà đối với thái độ của con trai có phần kinh ngạc, chưa bao giờ thấy anh lại kiên trì mà nóng vội như vậy, không còn cách nào khác đành miễn cưỡng gặp mặt, xem mắt "con dâu" trước rồi ra quyết định cũng chưa muộn.

Mục đích đến với bữa cơm là xem mắt, vì thế từ đầu bà đã chú ý quan sát thật kĩ đối tượng của con mình. Người này tướng mạo ưa nhìn, thoạt trông có vẻ hiền hậu, giao tiếp lễ phép, gia cảnh cũng khá, người thân thì luôn biết giữ lễ độ, phép tắc chuẩn mực. Dựa vào những gì quan sát được bà cũng hài lòng phần nào. Thái độ kiên quyết phản đối lúc đầu cũng giảm bớt đi vài phần.

Về phía Minh An bị mẹ anh quét rada khắp người, cảm tưởng như mình là tên buôn lậu đang bị khám xét điều tra, có phần mất tự nhiên. Trong bữa ăn, cũng tiết chế khả năng "nhai và nuốt" của mình để lưu lại ấn tượng tốt đẹp nhất có thể. Vì sự nghiệp lớn hơn mà đành phải hi sinh sự nghiệp lớn trước mắt.

Hai bên ông bà "thông gia" đặc biệt có vẻ trò chuyện rất thân thiết với nhau. Cứ như đã gặp nhau từ trước nên nói chuyện vô cùng hợp tính. Người đáp người trả lời rất ăn ý, cứ coi đây như một bữa ăn thân mật gặp gỡ những người bạn già. Ba Minh An liên tục kể những chuyện ngày xưa đi bộ đội bằng giọng điệu hài hước vui vẻ, đôi lúc còn nhại tiếng động vật rất chuẩn khiến mẹ Vương không nhịn được liên tục cười. Bà cũng nắm tay rưng rưng nước mắt cùng mẹ Minh An chia sẻ những năm tháng nuôi dạy con cơ cực, nào là lúc nhỏ con tôi thế này, nó cao chừng này, nó nặng bao nhiêu đây, lúc đi học nó được giải nọ giải kia, lúc nó bệnh nặng tôi chạy chữa khắp nơi, tôi lo quá chừng.... Tất cả những gì họ trải qua hơn nửa đời người đều mang ra nói gần hết, hoàn toàn gạt bỏ lũ con cháu "nheo nhóc" sang một bên. Vương Huy bình thường không nói gì chăm chỉ gắp thứ ăn bỏ vào chén cậu, Minh An ngồi cạnh cũng một bộ dạng trầm lặng cắm cúi gục mặt ăn cho xong bữa, cảm thấy hôm nay hơi khó nuốt. Chỉ có Phong Linh và Dương Minh là hăng hái đánh chén no nê. Hai cô cháu liên tục chăm sóc cho nhau rất tốt, cô gắp cho cháu đùi gà, cháu lấy cho cô con tôm, cô múc canh, cháu lấy rau... Riêng biệt mà tạo thành bộ đôi ăn uống "tốc chiến tốc thắng" trong huyền thoại. Hai người hoạt động vô cùng sôi nổi trên bàn ăn, còn nhiệt tình không phụ lòng đãi khách của anh mà kêu thêm thức ăn... (Tác giả: ẶC... Tham ăn cũng do gene di truyền???)

Bữa cơm đầy ngượng ngập cũng mau chóng kết thúc. Nếu bỏ qua một vài chi tiết như Minh An khi gắp thức cho mẹ anh, tay run rẩy mà làm rớt ra ngoài hay Dương Minh giữa chừng khóc lóc đòi "đi tè" thì buổi gặp mặt này cũng xem như thành công tốt đẹp. Không khí yên bình như vậy tất cả đều nhờ "hội người cao tuổi".

Tiễn bên người nhà Minh An về sớm, trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại 3 người: Vương Huy, mẹ anh và cậu.

-Huy, mẹ muốn nói chuyện riêng với Minh An – Mẹ Vương liếc mắt ra hiệu anh ra ngoài

-Mẹ à, không nói chuyện 3 người được sao? – Vương Huy hỏi ngược lại mẹ

Minh An dưới bàn khẽ nhéo đùi anh, rồi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt "không sao đâu", Vương Huy mới chịu rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn dặn dò mẹ mình:

-Mẹ không nên ép Minh An, em ấy là người con đã chọn, dù thế nào cũng không từ bỏ

-Đi ra nhanh cho mẹ! - Mẹ cậu nhẹ nhàng trong giọng nói nhưng lại trừng mắt hăm dọa với anh

Vương Huy không đành lòng nhìn cậu một mình ở lại chịu trận, nhưng dưới áp lực của mẹ mình cũng không thể cãi lời. Nhận được cái gật đầu ra hiệu của cậu, anh mới miễn cưỡng đóng cửa đi ra ngoài ngồi chờ.

Trong phòng lúc này, không gian thanh tĩnh, mùi tinh dầu phảng phất thoang thoảng khiến con người ta thư thái, dễ chịu. Minh An kính cẩn rót trà cho mẹ Vương, điệu bộ còn hơi lúng túng:

-Cháu cứ bình tĩnh – Mẹ Vương vô vỗ tay cậu trấn an

-Dạ - Minh An cúi đầu lễ phép

-Cháu quen con trai bác khi nào?

-Dạ, từ lúc còn học đại học

-Đã lâu như vậy rồi à ?

-Chúng cháu cũng mới gặp lại nhau đây, lúc còn đại học có khoảng thời gian anh ấy bỏ đi...

-Thì ra là vậy – Mẹ Vương cảm thán

-Dạ?

-Khoảng thời gian nó bỏ đi chính là thăm bệnh ba nó

-Anh ấy cũng nói cho cháu biết. Vậy bây giờ bác trai?

-Ông ấy qua đời rồi, là bệnh ung thư – Mẹ Vương mắt đỏ hoe, cảm xúc bồi hồi tiếc thương mãnh liệt trong tim

-Cháu xin lỗi ! Thật chia buồn với bác... - Minh An bối rối chỉ biết cúi đầu xin lỗi liên tục

-Không sao, cũng đã mấy năm rồi mà

-Dạ...

-Thằng Huy chắc chưa kể cho cháu nghe trong khoảng thời gian đó, nó như thế nào?

-Chưa ạ

-Lúc đó, nó chẳng giống bộ dạng con người, không quan tâm đến ai, chỉ biết đến bệnh viện thăm ba nó rồi về nhà, tự nhốt mình trong phòng. Bác thấy mà xót xa. Những tưởng nó chưa quen với cuộc sống ở nước ngoài, nhưng sau khi thấy tấm bưu thiếp nó viết mà chưa kịp gửi, bác phát hiện nó biết yêu. Hơn nữa, người này còn khiến nó thành ra bộ dạng như vậy. Bác trong lòng rất hiếu kì. Bây giờ thì cũng biết là ai... – Mẹ Vương nghẹ ngào hồi tưởng lại chuyện cũ của con trai

Minh An im lặng cúi đầu, trong tim là những xao động bùi ngùi về Vương Huy.

-Cháu cảm thấy sống với nó sẽ hạnh phúc cả đời này?

Minh An hít thở sâu một hơi, bình tĩnh trả lời:

-Kì thật cháu cũng không dám hứa. Cuộc đời sau này không thể biết trước điều gì, cũng không thể giống như trong phim truyền hình thề non hẹn biển sống chết yêu nhau. Nhưng cháu dám cam đoan chỉ cần còn sống bên nhau ngày nào thì ngày đó chúng cháu nhất định sẽ hạnh phúc.

-Cháu không sợ người khác cười chê, miệt thị?

-Thưa bác, chúng cháu sống cho riêng mình, người ngoài không thể tác động vào cuộc sống của chúng cháu. Nếu chỉ vì người khác mà lo ngại thì chúng cháu đã không quyết định kết hôn. Kì thật, người ta cũng chỉ là người ta, không máu mủ ruột rà với mình, cũng chẳng thiết quan tâm. Được gia đình hai bên chấp thuận mới là điều đáng quý ạ!

-Vương Huy dù gì cũng là con ruột của bác sinh ra, cháu không sợ bác sống chết ngăn cản chuyện hai đứa?

-Bác cho phép cháu nói thẳng, nếu cháu sợ đã không đến đây ngày hôm nay. Bác là mẹ anh ấy, có ngăn cấm cũng là điều hiển nhiên. Cháu cũng không muốn anh ấy phải khổ sở giữa hai người, đắn đo lựa chọn giữa mẹ mình và kết hôn với cháu. Chỉ mong có thể dung hòa hai bên, không trọng bên này mà cũng không khinh bên kia. Đã sống đến tuổi này, tuy không trải đời được nhiều như bác nhưng cháu cũng trải qua không ít biến cố, cháu đến giờ này đã ý thức chắc chắn Vương Huy chính là người cháu muốn chung sống cả đời. ChỈ mong bác vui vẻ gật đầu chấp thuận, không để ai phải tổn thương mà cũng không muốn bác thêm phiền lòng trăn trở.

Mẹ Vương nghe được những lời này thì không kìm được nước mắt, cánh tay run run lau đi những giọt lệ trên mi mắt.

-Huy từ nhỏ đã là đứa kiên quyết, nói là làm. Lần này nó báo muốn kết hôn với cháu, bác cũng không cách nào cấm cản được. Hơn nữa, nghe nó nói cháu có khả năng sinh con, coi như nhà bác có người nối dõi.

-Dạ? Bác không ngạc nhiên chuyện cháu mang thai? – Minh An bất ngờ vì lời của mẹ anh nói ra rất nhẹ nhàng

-Ngạc nhiên thì sao? Bác phải đem cháu đến đồn cảnh sát hay viện khoa học để họ mổ xe cháu ra nghiên cứu? Chỉ sợ chưa kịp ra tay đã bị thằng Huy chặn đứng trước. Nó tuy bề ngoài cứng nhắc khô khan nhưng một khi có tình cảm với ai sẽ rất kiên định, tuyệt đối không thay lòng. Bác dù có ra sức ngăn cấm cũng chỉ uổng công. Huy dù sao từ nhỏ cũng sống xa gia đình, chính cháu lại ở bên cạnh nó lúc ấy. Hai đứa coi như cũng có duyên gặp mặt càng có duyên sống tiếp cùng nhau sau này. Bác đã lớn tuổi, cũng không muốn quản thêm. Hạnh phúc của con mình phải đặt lên hàng đầu. Hai đứa nếu đã chắn chắn như thế. Được, bác đồng ý, hai đứa kết hôn đi! – Mẹ Vương nói xong mỉm cười thật tươi như đang tỏ ý những lời bác nói đều là thật lòng.

-Bác..... bác đồng ý ạ? – Minh An sững sờ, ngạc nhiên rồi sung sướng không tin chính tai mình nghe được lời này. Có cảm giác như đang bay bổng trong giấc mơ – một giấc mơ rất ngọt rất nhẹ nhàng.
Mẹ Vương cầm lấy bàn tay của cậu, nhìn sâu vào mắt cậu dặn dò.

-Huy là thằng cứng đầu chỉ tin tưởng yêu cháu, sau này nhờ cháu chăm sóc nó! Đừng làm chuyện có lỗi với nó!

-Được ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Nhưng không biết chừng lại chính anh ấy mới là người chăm sóc cháu – Minh An gật gật đầu, hai mắt long lanh toàn nước nhưng vẫn lém lỉnh đùa vui

Vương Huy ở bên ngoài chờ đợi đã lâu có phần chán nản. Giữa lúc thiếu kiên nhẫn muốn đi vào, thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Nhìn thấy hai người mắt đỏ hoe ngấn lệ, liền lo lắng hỏi

-Mẹ, sao lại khóc?

-Không sao – Mẹ Vương lấy khăn giấy chậm nước mắt trên mi

-Mẹ, có chuyện gì vậy?

-Huy, chuyện hai đứa kết hôn, mẹ không cấm cản. Liệu mà sống cho tốt!

-Mẹ, mẹ đồng ý thật sao?

-Là thật – Mẹ Vương gật đầu mỉm cười

-Mẹ, con cám ơn! – Vương Huy điềm đạm nói

Mẹ Vương nắm lấy tay hai người chân tình căn dặn:

-Hai đứa sắp tới sống chung với nhau, có rất nhiều chuyện phải cùng nhau giải quyết, có nhiều áp lực đặt lên vai cả hai. Rồi sẽ có lúc bất đồng không thấu hiểu nhau, sẽ cãi vả to tiếng, lúc đó vẫn nên mỗi người nhịn một câu. Chuyện nào bỏ qua được thì bỏ, đừng bé xé ra to, chẳng ai vui cả. Hiểu không? – Mẹ Vương sụt sùi như chực khóc tiếp, Minh An ôm lấy bà tình cảm vỗ lưng trấn an. Vương Huy lặng lẽ đứng nhìn, trong lòng là một trận xúc động cuộn trào

Cả hai cùng tiễn mẹ Vương ra về. Nhìn bóng chiếc xe đã đi khuất, Vương Huy nhìn sang Minh An cười nhẹ nói

- Cậu Vương, chúng ta đi thôi!

-Còn phải đi đâu nữa? – Minh An có hơi đỏ mặt xấu hổ với cách gọi của anh nhưng cũng không phản đối mà vui vẻ đáp lại, trong lòng thắc mắc không biết anh đang muốn dắt mình đi đâu

-Đi Hà Lan đăng kí kết hôn. Bây giờ không còn cơ hội cho em hối hận

-Tuyệt đối sẽ không. Nhưng mà có vội quá không? Giấy tờ, passport em không mang, visa cũng chưa xin phỏng vấn, cả tiền cũng mang rất ít trong người – Minh An nắm chặt tay anh, đang có ý định nói hôm khác đi cũng được

-Không sao, anh đã chuẩn bị xong hết, em chỉ cần đi thôi! Anh đợi quá lâu rồi! – Vương Huy nhanh tay kéo cậu đi về phía bãi xe, khởi hành mau chóng đến sân bay

Bàn tay cậu xiết chặt bàn tay anh, đôi chân sải bước dài hơn để bắt kịp tốc độ đi của anh, niềm vui bao phủ trên cái miệng rạng rỡ nụ cười. Lấy "chồng toàn năng" vẫn là tốt nhất!

Hai người nắm tay nhau bước đi. Hành lang dài rộng in bóng họ lên nền sàn sáng bóng. Ánh mặt trời trong trẻo, dung hòa niềm hạnh phúc của một cặp "vợ chồng" mới. Máy bay cất cánh đưa họ đến với hôn nhân, đến mới một bắt đầu gia đình mới. Hai người đàn ông và cuộc sống sau này. Còn điều gì chờ đợi họ phía trước...




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro