Chương 38: Cuộc sống hôn nhân gia đình
Cuộc đời như một giấc mơ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp. Song sự thật là những điều đẹp đẽ chỉ thật sự có ý nghĩa khi phải trải qua đau khổ, chia ly. Cũng giống như hai người họ. Lật mình như một cái trở tay của thời gian, Vương Huy và Minh An đã kết hôn. Bỏ qua lễ cưới, tuần trăng mật, lễ phục,... vốn là những thủ tục phiền phức của hôn nhân, họ đơn giản là dọn đến sống chung, cùng ăn chung, sinh hoạt chung và ... ngủ chung như bao đôi vợ chồng son khác.
Sáng sáng, Minh An thức dậy thật sớm, mơ màng mở mắt ngắm nhìn người đang an yên trong giấc ngủ bên cạnh cậu. Ánh mặt trời rọi qua rèm cửa, soi chiếu trên khuôn mặt tuấn dật của Vương Huy càng khiến cậu có phần thực ảo lẫn lộn. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm nóng cùng cánh tay rắn chắc đang ôm trọn lấy vòng eo mình, Minh An mới thầm xác thực, không phải là mơ, người đang nằm bên cạnh cậu là Vương Huy.
Khẽ đặt lên đôi môi anh nụ hôn phớt, Minh An vô tình đánh rơi một giọt lỏng. Vị mặn chát hòa tan vào vị ngọt của nụ hôn khiến anh cau mày. Hàng chân mày dài rậm cong cong cùng cái chép miệng tạo ra một bộ dạng ngô nghê chưa từng thấy. Minh An nở một nụ cười an lành buổi sáng, rồi nhẹ nhàng mà chậm rãi xuống giường, tránh đánh thức Vương Huy còn đang ngủ.
Lặng lẽ nhìn bầu trời trong xanh, không gợn một áng mây, Minh An vươn người sảng khoái, hít thở lấy không khí trong lành, tươi mát. Mới đây thôi cậu còn là ông bố đơn thân với một đứa con nhỏ, vậy mà giờ đã lập gia đình. Cuộc sống vốn cứ bình lặng trôi qua nay xuất hiện thêm một người, lại càng trở nên xinh tươi màu sắc. Bất giác cậu nghĩ đến cảnh ba người đàn ông cùng chung sống dưới một mới nhà, sau này còn có thêm vài đứa nhóc nữa, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Lòng vui tươi, môi mỉm cười, Minh An bước xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. Có một thông báo nhỏ là cậu ấy mua, tuyệt đối không phải tự nấu (Tác giả: Nhớ nha! Là mua chứ không phải nấu). Rồi nhẹ nhàng đến phòng Dương Minh đánh thức con trai. Thằng nhóc có bản năng tự lập nha. Đến nhà mới không hề lạ lẫm mà còn bạo dạn chạy khắp nhà xem xét, xung phong chọn riêng cho mình một phòng, không "thèm" quấy phá hai người lớn kia.
Như hiện tại thằng nhóc đang nằm sấp chỏng mông lên trời trên giường lớn, gối đạp bay cả xuống đất. Quần áo xộc xệch, khuôn mặt say ke, đầu tóc rối lu xu bu, hai mắt yên bình nhắm chặt, khóe miệng nhếch nhếch lên tạo thành nét cười. Thằng nhóc này đêm qua đã mơ thấy cái gì mà lại vui như vậy?
-Minh Minh, dậy mau, hôm nay con phải đi học
Dương Minh mấy hôm nay phải theo ba dọn đồ về nhà "ba Huy" mà được bùng học có xin phép. Thằng nhóc thấy như vậy rất mới mẻ nên ra sức năn nỉ được "bùng" thêm. Ai ngờ Minh An không chấp nhận mà người ba mới lại ngang nhiên cho phép, lí do là: "Thằng nhóc dọn đến nhà mới cũng cần thích nghi, nghỉ thêm vài hôm cũng đâu có sao". Vậy là trọn một tuần, Dương Minh ở nhà ăn chơi đến cả quên tay nào để viết chữ, cuốn nào là sách, cuốn nào là tập cũng chưa nhận thức lại được.
Minh An thầm thở dài nhìn con trai đang lăn lộn trên giường mà vẫn không chịu nhấc mình dậy
-Con dậy mau lên, trễ học đó biết không?
-Ba, con bị đau bụng
-Con đừng có nói dối, mới sáng ra mà đau bụng cái gì
-Con nói thật đó, không tin ba sờ thử xem
Dương Minh vẻ mặt cau có đau đớn, nhấc áo lên cho ba xem. Minh An nghi hoặc sờ sờ, chọc chọc vào bụng thằng bé. Chỉ chờ có vậy, nó la oai oái
-Đau lắm ba, không đi học được
-Con đau thật sao?
-Đau lắm luôn, con không đứng dậy được
-Vậy ba đưa con đi bác sĩ
-Không cần, không cần. Uống thuốc là được mà ba – Thằng bé khó chịu xua xua tay, trong lời nói đã hơi hoảng loạn
-Không được, phải đưa đến bác sĩ, ông ấy khám cho con, rồi sẽ lấy cây kim tiêm thật là to chích vào mông, lúc đó con mới hết đau.
Nghe đến kim tiêm, Dương Minh đờ đẫn mặt mày, con mắt láo liên qua lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng tỉnh bơ bước xuống giường, chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang cậu, còn bình tĩnh trịnh trọng thông báo:
-Con hết đau rồi
-Hết nhanh vậy sao? Hay là đi khám bác sĩ vẫn hơn – Minh An cố bậm miệng cười mà nói
-Không cần đâu, con rất khỏe
Minh An lắc đầu nhìn theo dáng con trai đang ngoe nguẩy chạy ra ngoài, thầm than thở:
"Vương Huy, anh chiều con sinh tật!"
Vừa nhắc đến người người liền xuất hiện. À không! Là tiếng xuất hiện trước người mới đúng
-Minh An, ra đây giúp anh
Cậu bước ra thấy Vương Huy vừa cầm bánh mì, vừa ngẩng đầu về phía mình. Tay kia cầm cặp da chỉ chỉ vào trước ngực, tươi cười sáng lạn:
-Giúp anh thắt caravat!
-Không phải ngày nào anh cũng tự thắt sao?
Minh An tuy nói thế nhưng vẫn đưa tay lên trước cổ anh tỉ mỉ thắt, chỉn chu lại quần áo cho anh
-Anh cưới vợ để làm những việc này
Vương Huy tặng cho cậu một nụ cười không thể đẹp hơn. Xem ra, đòn tâm lí này rất hiệu quả!
Minh An đỏ mặt, lấy tay đánh vào ngực anh, nhưng lực đạo hơi mạnh khiến đòn tung ra có phần hiểm
-Anh bớt nhảm
Chỉ vỏn vẹn ba từ rồi quay lưng đi vào nhà bếp, để lại một người đang ôm ngực đau điếng phía sau.
Cuộc sống hôn nhân gia đình giản đơn là vậy. Chỉ cần hằng này được cùng những người thân yêu nhất tận hưởng từng khoảnh khắc ở bên nhau. Dẫu cho là những điều nhỏ nhặt nhất cũng sẽ gom góp thành niềm vui to lớn!
Đi qua những ngày dài tăm tối, buồn bã sẽ nhìn thấy mặt trời huy hoàng trên cao. Điều quan trọng là hãy sống, hãy yêu thương hết mình, để xứng đáng với từng giờ từng phút ta tồn tại trên đời!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro