Chương 4: Nghén
Lúc Minh An xuống nhà bếp, mọi người đã có mặt đông đủ. Ba Minh An đang ngồi ở đầu bàn ăn, nhìn thấy cậu lại cau mặt hỏi:
- Thằng nhóc này, bây giờ mới chịu về thăm ba mẹ, có phải là quên người già rồi không? – Giọng nói có phần hờn dỗi.
- Ba, sao ba lại nghĩ vậy. Con yêu ba, yêu mẹ nhất trên đời – Minh An vừa nói vừa vòng tay qua cổ ba mình – Dạo này học hành, thi cử, con bận quá không về được thôi!
- Con thật là, không nghiêm chỉnh chút nào – Ba Minh An cười.
- Này, thằng quỷ, lần này về có quà cho chị không? – Phong Linh (chị hai Minh An) tiến vào ngồi kế cậu.
- Có – Minh An cười đáp
- Cái gì vậy? – Phong Linh tò mò hỏi
- Đếm 1,2,3 đi, em nói cho nghe – Minh An cười đáp
- 1,2,3 – Phong Linh nhanh nhảu đếm
- Tự mua đi – Minh An cười ngoác miệng
- Mày gạt chị - Phong Linh trưng ra bộ mặt giận hờn
Cả nhà bật cười thành tiếng. Không khí trong phòng thật ấm cúng. Minh An cảm thấy nỗi niềm trong lòng nhẹ bớt đi phần nào.
- Đừng chọc chị nữa. Nhanh, mau ăn cơm! - Mẹ Minh An đặt đĩa rau lên bàn, ngồi xuống đối diện cậu.
- Con gầy quá, ăn nhiều vào, lấy sức còn học hành – Ba Minh An gắp một miếng cá bỏ vào chén cơm của cậu
Minh An gắp miếng cá, đưa lên miệng, chợt cảm thấy muốn nôn ói, liền chạy một mạch vào bồn tắm nôn thốc nôn tháo. Mẹ Minh An thấy vậy, liền tiến lại vỗ nhẹ lưng cậu:
- Sao lại nôn ói? Con đã ăn cái gì mà nôn dữ vậy?
- Con vẫn chưa ăn gì, lúc nãy vừa ngửi mùi cá là lại muốn nôn – Minh An vừa thở vừa trả lời
- Quái lạ, chưa ăn gì mà ói, con không phải ốm nghén chứ, lúc mẹ mang thai cũng hay bị như vậy – Mẹ Minh An nghi hoặc hỏi
- Dạ? Sao có thể chứ? Con là con trai mà – Minh An giật mình, vội chống chế.
"Vẫn không nên nói ra vào lúc này".
- Mẹ chỉ nói vậy thôi, cũng đâu phải thật, đâu cần chống chế như vậy, con làm như mình đang mang thai không bằng.
- Dạ? Mẹ đừng nói nữa mà – Minh An chột dạ, vội lấp liếm qua chuyện
- Rồi rồi, đi ra uống chút nước đi, mẹ nấu cháo cho ăn – Mẹ Minh An cũng không muốn tranh luận thêm
- Không cần phiền vậy đâu mẹ - Minh An vội nói
- Phiền cái gì? Cháo ăn liền, 3 phút là xong – Mẹ Minh An bước đi, phán lại một câu
Minh An cười nhẹ, thở phào nhẹ nhõm rồi cũng bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro