Chương 41: Minh Minh học ngoại khóa

  Nhà trường gửi thư thông báo cho các bậc phụ huynh về việc học ngoại khóa cho học sinh của trường. Là ba của Dương Minh, Minh An đương nhiên cũng nhận được thư. Chỉ có điều cầm lá thư lật qua lật lại, đọc kĩ từng chữ đên mòn tờ giấy, cậu vẫn mơ hồ không biết nên cho con trai đi hay không

-Huy! Anh đọc cái này đi

Minh An đứng trước cửa phòng làm việc của anh giơ giơ tờ giấy thông báo. Vương Huy đang chăm chú gạch gạch vẽ vẽ trên giấy A0, nghe tiếng cậu, ngẩng đầu nhìn lên. Qua lớp kính cận, đôi mắt anh khẽ nheo lại nhìn vào tờ giấy trên tay cậu

-Là giấy gì?

-Thư thông báo của trường Minh Minh tổ chức học ngoại khóa

Minh An khẽ lách người tránh dẫm phải những bản vẽ của anh nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Vương Huy cầm giấy thông báo cậu đưa đọc sơ qua một lượt

-Nếu là học ngoại khóa, nên cho Minh Minh đi

-Em cũng nghĩ như vậy, nhưng lần này là tổ chức đi 2 ngày 1 đêm

-Em đang lo à?

-Đương nhiên phải lo, Minh Minh rất hiếu động. Em sợ nó đi như vậy nhất thời ham chơi mà phá phách lung tung

-Thằng bé cũng đã lớn rồi – Vương Huy vươn tay ôm cậu vào lòng

-Lớn gì chứ, nó chỉ mới là học sinh lớp 2, còn rất nghịch ngợm

-Em là điển hình của ông bố yêu con thái quá

-Tất nhiên là em rất yêu con, thằng bé còn nhỏ cần phải được quan tâm chu đáo

-Em bao bọc con như vậy, chừng nào mới chịu cho nó lớn?

-Đến khi nào em không còn sức lực dạy dỗ nữa thì thôi

-Chẳng lẽ sau này khi nó có bạn gái, em cứ suốt ngày trước mặt bạn gái nó mà một tiếng Minh Minh à, hai tiếng Minh Minh ơi, cứ kè kè bên nó suốt ngày, không cho nó tự do vui chơi à?

-Chuyện đó hoàn toàn khác. Minh Minh bây giờ còn nhỏ cho đi xa như vậy, còn tận tới 2 ngày 1 đêm, em cảm thấy không yên tâm

-Đã có nhà trường, thầy cô quản lí còn gì

-Lỡ như nó phá phách không nghe lời, đi lạc đoàn rồi bị bắt cóc thì sao? Bọn bắt cóc buôn người bây giờ rất kinh khủng, lại nói Minh Minh trắng dẻo dễ thương, thoạt nhìn đã có cảm tình như vậy. Bọn họ nhất định không bỏ qua (Tác giả: Ặc, Ặc, Minh An cậu không thấy ngượng khi tự khen con mình à!)

-Em hoang tưởng quá nhiều. Đợi Minh Minh đi học về sẽ hỏi ý kiến nó

-Chết, nói nãy giờ, em quên đi rước Minh Minh rồi

Minh An nhảy dựng lên thoát khỏi vòng tay anh rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Vương Huy nhìn theo phía sau lắc đầu cười. Cái tật hậu đậu, nói trước quên sau của cậu không bao giờ bỏ được.
Bữa cơm tối nhanh chóng qua mau nhường chỗ cho khoảng thời gian sinh hoạt chung của 3 người. Vương Huy đang ngồi xem tin tức tài chính trên TV, Minh An ngồi kế bên thì ôm Dương Minh vào lòng hỏi thăm

-Minh Minh, trường con có tổ chức học ngoại khóa

-Con biết rồi ạ

-Vậy con có muốn đi?

-Dạ muốn

-Con muốn đi chơi xa?

-Dạ - Dương Minh gật đầu ngoan ngoãn

-Vậy hai ba dắt con đi cũng được mà

-Có các bạn, đi chơi rất vui

-Con không muốn đi chơi với ba?

-Con muốn, nhưng mà con thích đi chơi với bạn hơn

-Vì sao? Đi như vậy rất nguy hiểm nha, con còn nhỏ rất dễ đi lạc

-Con lớn rồi mà ba, không còn nhỏ nữa đâu

-Lỡ như con đi lạc rồi bị bắt cóc thì sao?

-Sẽ không đi lạc, ba dạy con học số điện thoại, địa chỉ nhà rồi mà

-Ba biết, nhưng bọn bắt cóc sẽ không dắt con về với ba mà bắt con đi luôn, không về được. Lúc đó ba sẽ rất đau lòng, con muốn nhìn thấy ba đau lòng à?

-Con ... con

Vương Huy nãy giờ ngồi bên cạnh, không tập trung vào tin tức trên TV mà lắng nghe cuộc nói chuyện của hai ba con người kia

-Em đừng có giở cái trò đau buồn đó với con

-Em nói thật mà

-Anh còn không hiểu em à, nếu thằng bé đã muốn đi thì cứ cho đi

-Anh biết em rất sợ nó đi lạc còn gì

-Vậy cứ để nó ở nhà thì chừng nào mới lớn. Không phải có nhà trường quản lí hết rồi sao?

-Nhưng số lượng học sinh đông như vậy, sao quản lí hết được?

-Nhà trường gửi thư thông báo thì đã chắc chắn sắp xếp hết mọi việc. Cũng chỉ là một buổi học ngoại khóa thôi mà, là ba đáng lẽ phải tạo điều kiện cho con tham gia mới phải

Minh An nghe anh nói, ngẫm nghĩ cũng rất có lý, lại nhìn thấy biểu cảm trông chờ sự đồng ý của Dương Minh, đành miễn cưỡng gật đầu chấp nhận

-Được rồi, ba sẽ kí giấy cho con đi

Chỉ chờ có vậy Dương Minh vui mừng hớn hở vỗ tay bốp bốp, chạy lại ôm hôn hai ba của mình

-Con yêu hai ba nhất nhất

-Con mau đi ngủ đi, đến giờ rồi – Vương Huy xoa đầu con cười bảo

-Hai ba ngủ ngon - Dương Minh cong mông chạy về phòng, vừa chạy vừa hát

-Em sẽ gọi điện cho cô giáo nhờ quan tâm Minh Minh hơn trong lúc đi – Minh An vẫn còn chút lo lắng mà nói với anh

-Được rồi, tùy em. Còn giờ cũng đi ngủ thôi – Vương Huy cười ranh mãnh

-Biết... rồi – Minh An ngượng ngùng đỏ mặt

Vương Huy dứng dậy tắt TV, nắm tay kéo cậu lên phòng. Người kia e thẹn đi phía sau thầm thở dài

"Đêm nay lại không được nghỉ ngơi"

Rất nhanh cũng đến ngày Dương Minh đi học ngoại khóa. Đêm hôm đó, Minh An tất bật xếp đồ cho con trai, nào là quần áo, bàn chải, kem đánh răng, kem chống nắng, kem dị ứng côn trùng... rất nhiều thứ bỏ vào balo đến nỗi kéo khóa lại không được

-Em đang cho con đi du học à? – Vương Huy thấy cậu bận rộn như vậy thì đánh động lên tiếng

-Đâu có, chỉ xếp vài thứ cho nó

-Nhiêu đây mà gọi là vài thứ? Em muốn khi con đeo balo lên sẽ đè chết nó à?

-Anh không nên vu khống cho một người ba thương con, em đang sợ ở đó rất bất tiện, sẽ không có thứ
Minh Minh dùng hằng ngày

-Chỉ đi có 2 ngày, em làm như nó đi nhập cư không bằng

-Dù gì cũng phải chuẩn bị đầy đủ

-Không cần

Vương Huy nói rồi giựt lấy balo từ trong tay cậu, lấy ra hết mọi thứ chỉ để lại 3 bộ đồ, bàn chải, kem đánh răng, một ít đồ ăn vặt, vài món đồ chơi nhỏ. Kéo khóa balo lại, anh quay sang trừng cậu

-Bao nhiêu đây là đủ, em không được bỏ vào thêm

-Em biết ròi – Minh An nghe lời không kháng lệnh

Vương Huy quay người sang phía Dương Minh đang ngồi ngây ngốc nhìn hai baba mình "tranh chấp" xếp đồ, đeo vào tay thằng bé một cái vòng

-Trên cái này có số điện thoại của hai ba, khi con đi lạc chỉ cần giơ cái này nhờ người ta gọi điện cho hai ba là được. Nhớ phải gọi cả hai số, nghe không?

-Dạ

-Ngoan, giờ thì đi ngủ, mai con phải dậy sớm

Vương Huy bế Dương Minh lên giường, đắp chăn lại cho con, rồi quay đi tắt đèn, kéo Minh An đang còn đứng ngây người vì cảm động ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa

-Huy, anh là thật là người ba tốt đó nha! – Minh An nhảy lên ôm lấy cổ anh

-Không cần phải nịnh anh

-Thật đấy, đó đều là những lời từ tận đáy lòng tha thiết yêu anh của em

-Tởm, anh dị ứng

-Anh xem, ngôi nhà này ngày mai thiếu Minh Minh sẽ vắng vẻ biết chừng nào? Chỉ nghĩ tới thôi mà em đã thấy trái tim trống trải – Minh An buông cổ, nhìn anh buồn man mác

-Yên tâm, anh sẽ tận lực dỗ dành trái tim trống trải ấy của em

Vương Huy nhấc bổng cậu bế lên, hướng phòng mình đi vào, nở nụ cười mê đắm. Ừ thì, lại là một đêm dài triền miên...  


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro