Chương 42: Hai chúng ta. Chiến tranh lạnh

  Minh An từ sau chiến dịch "thay đổi bản thân" bị thất bại ê chề đâm ra quyết tâm học nấu ăn. Vương Huy không thích hình tượng gợi cảm chắc chắn thích hình ảnh một người vợ ngoan hiền biết nấu ăn. Hằng ngày nấu cơm chờ chồng về nhà, rồi cả nhà cùng nhau sum vầy vui đùa. Đó là khung cảnh tuyệt đẹp Minh An tự huyễn hoặc trong đầu để lí giải cho quyết tâm học nấu ăn của mình. Cậu đăng kí nhận lớp xong đều tự giác đi học rất đúng giờ, trong lúc học lại hăng say nghe cô giáo giảng dạy, ghi ghi chép chép cẩn thận, còn lên mạng tìm tòi các web ẩm thực nổi tiếng. Xem ra việc học nấu ăn này, cậu đã hao tổn rất nhiều công sức. Lấy Vương Huy làm động lực, cậu mỗi ngày đều ra sức học tập, bí mật nấu thử chỉ hi vọng nhận được một nụ cười hài lòng và câu nói tình cảm của anh: Minh An! Làm rất tốt, thật vất vả cho em rồi! Nghĩ đến đó Minh An ngoác miệng cười sung sướng.

****

Hiện tại, Minh An và Vương Huy đang ngồi tại phòng khách xem TV. Trưa nay Dương Minh học ngoại khóa không có nhà, đôi vợ chồng trẻ đang tận hưởng khoảng khắc của riêng hai người. Minh An sử dụng đủ loại bí kíp lôi bằng được Vương Huy đang đọc sách trong phòng ra ngoài cùng xem "phim tình cảm" với mình. Vốn dĩ từ lúc sinh ra trên đời, anh ghét nhất là thể loại phim tình cảm sến súa, phi thực tế này. Nhưng vì Minh An ra sức lạy lục khóc lóc năn nỉ mới đành miễn cường ngồi xem với cậu. Phim mới chỉ còn đang giới thiệu nhân vật, Vương Huy đã cảm thấy phát ngán, buồn ngủ. Ngáp liền mấy cái anh nói với cậu:

-Em xem một mình đi, anh đi ngủ trước

-Không được, anh phải cùng xem với em

-Em biết anh ghét nhất loại phim này mà

-Coi như em năn nỉ anh làm ơn cùng xem với em đi

-Anh không đủ cao thượng như vậy

-Huy à!!!!

-Được rồi, được rồi, chỉ cần xem là được?

Đối với Minh An, anh đôi khi lại yếu lòng, bất lực trước những yêu cầu của cậu như vậy. Không thể trách ai khác, chỉ trách anh quá lụy tình mà thôi!

-Huy, anh xem, nam chính rất đẹp trai phải không?

Vương Huy im lặng.

-Còn rất tình cảm chu đáo nữa

Tiếp tục im lặng nhưng gương mặt hơi chút khó chịu

-Lại biết nói ra những lời ngọt ngào nữa. Thật khiến người ta yêu thích mà!

Khuôn mặt tối sầm lại.

-Em sao không cưới anh ta luôn đi?

-Cưới được em cũng muốn

-Không được thì đừng khen trước mặt anh. Anh mới là chồng em.

-Sao vậy? Anh ghen à?

-Không

-Vậy sao lại khó chịu với em?

-Anh chỉ lo em bị tâm thần phân liệt sinh hoang tưởng anh ta là chồng mình mà cuồng vọng, lúc đó anh phải tôn sức tống em vào trại tâm thần

-Anh muốn em bị điên à?

-Anh không nói vậy

-Huy, anh không thể nói một lời ngọt ngào với em được à? Anh xem, đến cả nam thần trong tiểu thuyết
ngôn tình chỉ là hư cấu mà lại rất ôn nhu tình cảm, khiến cho bao người ngưỡng mộ kìa.

-Đừng so sánh anh với mấy thứ đó

-Anh

-Không xem nữa, tránh em lại suy diễn lung tung

Tắt TV, Vương Huy mạnh mẽ kéo cậu lên phòng ngủ trưa...

****

Tối nay, Minh An quyết định sẽ tự tay nấu cơm tối. Cậu muốn biết Vương Huy sau khi thấy thức ăn cậu làm liệu có ép nói ra được những lời ngọt ngào hay không? Sau khi bị anh "nghiêm phạt" bằng cách quỳ gối chưa đầy 5p đã nằm lăn ra ngủ, lúc tỉnh dậy trên giường lại không thấy người đâu, Minh An nắm chắc cơ hội muốn tạo bất ngờ cho anh, vội vàng xuống giường mặc dù thắt lưng vẫn đau nhói.

Cậu loay hoay trong bếp cả tiếng đồng hồ vẫn chưa đâu ra đâu. Minh An tìm dao chẳng thấy dao đâu, cần nồi chẳng biết nồi ở phương nào. Chặt cá lại khúc to khúc nhỏ, nhặt rau chỉ lấy cây không lấy lá, đun nước sôi để cháy cả nồi,...

Bụp...xoảng... đùng.... Teng.... Một liên hoàn âm thanh khủng bố phát ra từ nhà bếp. Thật dã man!

-Em định làm gì?

Vương Huy đã về nhà từ lâu, thấy cậu trong bếp thì tò mò muốn xem thử, nhưng im lặng quan sát cả buổi trời vẫn không biết cậu muốn làm cái gì, đành buột miệng hỏi.

-Á, anh đi đâu nãy giờ?

-Trả lời anh, em định làm gì?

-Em nấu cơm á

-Em kể chuyện cười à? Đến chi tiết gây cười chưa?

-Này, em không đùa, em đang nấu cơm thật

-Trước nay có bao giờ em nấu?

-Hôm nay có hứng. Học nấu ăn bao nhiêu tháng em muốn đem ra thử nghiệm

-Không cần, kêu cơm ở ngoài là được

-Không được, chẳng lẽ nhà bếp cứ thế để trang trí thôi à?

-Vốn dĩ là như vậy

-Mặc kệ anh, anh ra ngoài để em yên tĩnh nấu

-Tùy em

Vương Huy nhún vai xoay lưng đi ra phòng khách xem TV. Ngồi bấm nát cả đầu bấm, chuyển kênh liên tục thiếu điều muốn nổ TV, Minh An cuối cùng cũng nấu xong.

-Xong rồi , ăn cơm thôi!

Minh An đem đĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn. Trán lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng, tóc mái dính bết vào nhau. Vương Huy ngồi đối diện thấy bộ dạng cậu như vậy cũng xót xa

-Em không cần phải làm như vậy – Vương Huy chỉ vào chỗ thức ăn trên bàn

-Không sao. Mau ăn đi, cho em biết ý kiến - Minh An thuận tay gắp cả đống thức ăn cho anh

-Anh không kì vọng ở em, hi vọng không chết người là được

Vương Huy cầm chén cơm, lấy đũa bắt đầu ăn. Vừa cắn vào miếng cá mặt lập tức tối sầm. Chuyển qua nhai rau, mặt khó chịu vô cùng. Tiếp tục thử ăn cơm, mặt cau có buông chén nhìn cậu.

Minh An từ nãy giờ chú ý theo dõi, thấy anh ăn hết món này đến món khác, tâm trạng vui mừng sung sướng. Đợi anh buông bát, cậu vô cùng trông đợi hỏi

-Sao? Em nấu được không?

-Muốn nghe nói thật hay nói dối?

Minh An suy suy nghĩ nghĩ

-Nói dối đi

-Hơi tệ

-Vậy nói thật?

-Quá tệ

-Không có chuyện đó, em đã rất cố gắng mà

-Cố gắng của em không được ghi nhận - Vương Huy đứng dậy đi ra ngoài gọi điện

-Anh đi đâu vậy?

-Gọi điện đặt cơm

Quá đáng mà! Cậu đã dốc bao nhiêu tâm huyết vào bữa cơm này chỉ mong anh hài lòng khen cậu. Vậy mà bây giờ đến cả một nụ cười mãn nguyện còn không có. Nhìn vào thức ăn trên bàn, nước mắt cậu cay đắng rơi xuống. Uất ức, căm phẫn! Ừ thì, cậu thừa nhận thức ăn mình nấu có "hơi" dở, nhưng anh cũng nên nhẫn nhịn mà ăn hết sau đó nói ra những lời an ủi khích lệ tinh thần chứ. Không phải các nam chính trong phim đều làm như vậy với người yêu hay sao? Cậu càng nghĩ càng không hiểu tại sao Vương Huy lại đối xử với cậu như vậy. Minh An tức tối chạy ra phòng khách la mắng:

-Anh phải xin lỗi em ngay

-Tại sao?

-Anh xúc phạm nỗ lực em bỏ ra, còn chà đạp lên tinh thần yếu đuối của em. Anh không tôn trọng em.

-Khi nào?

-Mới lúc nãy

-Sao anh không biết?

-Anh đừng giả điên. Lúc nãy anh nói đồ ăn em nấu quá tệ còn gì

-Em nói anh cho ý kiến, anh đóng góp quan điểm thôi

-Nhưng ít nhất anh phải giả vờ nói ra những lời tình cảm khen em nấu ngon mới phải

-Tại sao anh phải làm vậy?

-Để an ủi em. Các nam chính trong phim đều làm như vậy

-Cơ bản anh không phải diễn viên

-Không phải diễn viên thì không nói được à? Những người chồng khác đều có thể nói ra những lời tình cảm động viện với vợ mình. Còn anh tại sao lại không được?

-Minh An, nếu mục đích duy nhất khiến em sống chỉ là để nghe anh nói những lời sến sẫm đó, tốt nhất em nên bắt đầu thấy hối hận đi

Minh An im bặt, cậu hoàn toàn đuối lí, những lời nãy giờ anh nói hoàn toàn đúng. Cậu mới chính là người vô lí mạnh miệng cãi lại. Nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu lần này chịu khuất phục trước người kia

-Em mặc kệ, nếu không nói được thì anh phải xin lỗi em

-Anh nghĩ mình không có lỗi

Minh An trào máu nóng, tay chân cứng đờ, mặt đỏ bừng bừng. Qua một phút hạ nhiệt, cậu phóng lẹ lên phòng. Lúc trở xuống ôm trong tay chăn gối ném về phía Vương Huy, hất cằm

-Nếu anh không xin lỗi, em sẽ không cho anh ngủ chung

-Nếu anh không nằm, cũng chẳng ai muốn ngủ chung với em

Minh An nghe được tức giận giậm chân ầm ầm

-Em đếm tới 3 anh phải xin lỗi em

-Em đếm tới 100 cũng được

Minh An giả vờ không nghe thấy quay lưng bước lên lầu

-1

Cậu tiếp tục bước đến giữa cầu thang

-2

Không dừng lại, cậu bước thẳng lên phòng

-3

Chờ đợi, chờ đợi vẫn không thấy anh có phản ứng, cậu hét ầm xuống dưới

-Vương Huy, anh được lắm, chúng ta chiến tranh lạnh


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro