Chương 44: Nguy Cơ Ngoại Tình
Minh An là người hoạt bát, vui vẻ. Minh An là người hòa đồng, dễ bắt chuyện. Minh An là người đi đến đâu cũng có thể kết bạn. Vì thế, trong tòa soạn, cậu đã cùng các " anh chị tám" lập thành một hội gọi là "Chợ chòm hõm". Phạm vi hoạt động của hội rất mạnh nha. Đôi khi chỉ cần một vấn đề nhỏ có thể nói ở tòa soạn chưa hết lại đem về nhà bàn, hôm sau lại vào ngồi với nhau bàn tiếp. Vấn đề bàn tán thì muôn trùng bao la, nào là chuyện gia đình, chuyện hàng xóm, chuyện hồi sáng gặp một con chó, đi đường bể bánh xe là có điềm xui hay đơn giản là chuyện cắt tóc cũng có thể đem ra nói không ngừng nghỉ, cho rằng ở chỗ đó mắc, cắt không đẹp,... Giả dụ như hôm nay, mọi người đang bàn tán rất sôi nổi, trên mặt người nào cũng vô cùng ác ý. Minh An ngồi theo dõi mà có phần teo sợ muốn rút lui nhưng ngặt nỗi qui định của hội là một khi đã tham gia thì không được dừng lại. Chỉ trừ khi bị dẹp...
-Này, em gái tôi kể bạn nó vừa ly hôn, chồng cô ta đi theo bồ nhí, mà con bồ nhí ấy lại là thư kí ngày ngày kề cận bên chồng cô ta, như vậy có ghê không?
-Chưa bằng chuyện của tôi đâu, hàng xóm kế bên nhà tôi phát hiện chồng ngoại tình, mà người quyến rũ không ai khác lại chính là chị gái của cổ
-Thật vậy sao? Thật dã man rợ!
-Bởi vậy ta nói thời buổi không tin được ai, giặc toàn ở xung quanh, loạng quạng mất chồng như chơi
-Những người thân cận nhất lại là kẻ nguy hiểm nhất
-Haizzz – Hội chị em thở dài
Minh An ở kế bên lắng nghe, tuy có hơi thờ ơ nhưng lại không bỏ sót một chữ. Cậu thầm nghĩ con gái thời nay thật lợi hại có thể quyến rũ cả những người đã kết hôn.
"Thật không tầm thường nha!"
Minh An lại nghĩ về anh, tuy nói không tin tưởng là sai nhưng trong cậu thật chất vẫn có chút nghi ngờ. Chẳng phải người ta vẫn thường nói đàn ông phải có máu dê trong người hay sao? Đã mang bản tính đàn ông thì không thể tránh khỏi ham mê sắc đẹp, lại nói Vương Huy tài giỏi như vậy, xung quanh chắc chắn không thiếu người đẹp bao vây. Nghĩ đến đó cậu lại càng ảo não...
....
Hiện tại, Minh An đang ngẩn người đứng trong nhà bếp. Cậu nhớ lại những câu nói của các "chị tám" thì giật mình giác ngộ: gần đây Vương Huy có biểu hiện rất lạ. Anh thường xuyên đi trễ về sớm, khi trở về thì lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi, lại nhớ đến số lần "làm chuyện ấy" cũng không còn đều đặn như trước, gần đây còn có dấu hiệu nguội lạnh . Minh An trợn tròn hai mắt, há to miệng hốt hoảng.
"Huy lừa dối mình lăng nhăng bên ngoài?"
Chỉ nghĩ thôi cậu cũng thấy bối rối. Bủn rủn tay chân. Đầu óc cậu quay cuồng.
"Mình đang bị cắm sừng?"
Nhưng mấy ngày trước anh còn vì cậu mà tạo ra khung cảnh lãng mạn, nói ra những ngọt ngào yêu đương.
"Không phải, không phải, mình phải tin tưởng Huy, anh ấy không phải dạng người như vậy"
Người ta thường nói đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới, gặp người đẹp không thể dễ dàng bỏ qua, ít nhất cũng phải nhìn ngắm cho đã mắt.
"Huy nói muốn sống với mình cả đời chứ không hứa sẽ chung thủy với mình, sống trên danh nghĩa vợ chồng nhưng lại lên giường với một người khác?"
Nếu anh thực sự có người tình bên ngoài, cậu phải làm gì? Đáng ghen, tạt axit, cạo trọc đầu, hay dùng keo dán sắt dán miệng người đó lại? Chắc chắn cậu không thể làm vậy. Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay kí đơn ly hôn rồi dọn đồ ra khỏi nhà, chậm nước mắt mỉm cười mà chúc anh hạnh phúc.
"Mình phải làm sao đây?"
Vương Huy về nhà trong khi cậu còn bơi lội giữa dòng suy tưởng. Nhìn cậu ngây người đứng đó cả buổi, anh không nhịn được mà cốc đầu cậu một cái:
-Em lại đang mơ cái gì?
-Ai ui, đau
-Cuối cùng cũng tỉnh
-Anh về rồi thì đi thay đồ đi, còn ăn cơm
Minh An bỏ ra phòng khách tiếp tục suy nghĩ. Vương Huy đối với thái độ lạnh nhạt của cậu có cảm giác hơi xa lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà tiến thẳng lên phòng
Tối hôm đó, trong bữa cơm, Minh An không tài nào nuốt nổi. Cứ cầm đũa lên lại có cảm giác đây là bữa cơm cuối cùng của mình tại nhà anh. Cuối cùng không nhẫn nhị được, cậu đặt chén xuống, chân cố vươn dài khều khều cọ cọ cái chân khác, trìu mếnnhìn anh buông lời:
-Huy, tối nay em muốn...
Vương Huy đang ăn thì lập tức sặc cơm
-Thô tục!
-Tại sao? Chẳng lẽ anh không muốn với em?
-Câm miệng lại ngồi ăn cho anh
-Anh chán em, không muốn làm với em nữa sao?
-Em không thấy còn đang ăn cơm, lại có con trai ở đây à? Anh không ngờ em lại cuồng loạn như vậy
Minh An cứng họng, cúi gầm mặt gắp lấy gắp để cơm bỏ vào miệng đến mức mắc nghẹn. Cậu đã suy nghĩ cả buổi chiều chỉ có thể nghĩ ra lí do duy nhất anh lăng nhăng bên ngoài là vì "kĩ thuật" của cậu quá tệ không thỏa mãn được anh. Nhưng đến hiện tại lại bị anh thẳng thắn từ chối như vậy, trong lòng cậu một lần nữa rối như tơ vò...
Hôm sau, cậu hạ quyết tâm tìm hiểu rõ chân tướng sự thật. Đợi đến gần trưa, cậu phóng xe đến thẳng Royal. Một mạch chạy đến phòng làm việc của anh, len lén nhìn vào cửa
"May! Cửa khép hờ"
Cậu banh mắt nhìn vào bên trong, cố gắng bao trọn tất cả vào con ngươi
"Không thể nào? Huy, sao anh lại phản bội em?"
Bên trong phòng, một cô gái chỉ nhìn được nửa phần dưới nhưng cũng có thể khẳng định rất bốc lửa, đang ngồi trên đùi người đàn ông, vòng tay qua cổ rất tình tứ. Hai người chắc chắn đang hôn nhau. Minh An căm phẫn đẩy cửa vào hét lớn:
-Bắt quả tang hai người, không còn chối cãi được nữa
-Cậu đang làm cái gì hả? – Người đàn ông bị bất ngờ, vội buông cô gái ra quay phía cậu hét lớn hỏi lại
-Còn làm gì? Bắt quả tang đôi gian dâm các người ...
"Khoan đã, giọng nói này nghe rất lạ, nghe không giống giọng anh"
Minh An vội mở mắt, kinh ngạc á khẩu với cảnh tượng trong phòng
-Cậu bắt quả tang cái gì? – Người đàn ông tức giận trừng mắt nhìn cậu
-Tôi tưởng đây là phòng của anh Vương Huy, tôi đến tìm anh ấy – Minh An ngượng ngùng cười nói
-Cậu nhầm phòng rồi, không có mắt nhìn à? Phòng của Boss Vương ở lầu hai
-Cám ơn anh. Thật xin lỗi, làm phiền hai người rồi. Hai người cứ tiếp tục – Minh An vừa nói vừa lùi về sau, lịch sự khép cửa lại, không quên tặng cho hai người kia nụ cười hối lỗi.
Thoát khỏi cảnh tưởng xấu mặt vừa rồi, cậu nhanh chóng đi tìm người. Chạy lên lầu hai, kiếm khắp các phòng ban, cậu lúc này đắn đo trước căn phòng có nghi bản Tổng giám đốc, hít thở thật sâu cậu đẩy cửa bước vào.
Cả căn phòng yên tĩnh, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ rọi vào làm bật lên tông trắng của nền tường, hòa lẫn vào sự tươi mát của cây xanh. Vương Huy đang chăm chú xem xét đống văn kiện trong tay thấy có người ngang nhiên không gõ cửa mà bước vào, tức giận định ngó lên xem kẻ nào to gan như vậy thì thấy cậu đang khép nép ngoài cửa lại cúi xuống tiếp tục nhìn vào đống văn kiện.
Minh An thấy mình bị ngó lơ thì ngại ngùng đứng gãi đầu, mãi lúc sau mới hắng giọng
-Huy à!!!
-Em đến đây làm gì? – Vẫn không thôi nhìn vào xấp giấy tờ
-Người ta nhớ anh nên mới đến, sao anh lại lạnh nhạt vậy?
-Anh không mượn
-Nhưng em muốn, anh tại sao lại không cho em đến? – Minh An cố ý thăm dò
-Em đến đây phá rối, anh không tập trung làm việc
-Không phải chứ? Vậy em về - Minh An buồn thiu bước ra cửa
"Sao lại đối xử với em như vậy?"
-Khoan đã!
-Sao vậy?
-Đợi anh giải quyết xong đống này rồi cùng đi ăn trưa
-Huy! Em yêu anh nhất
Minh An chạy lại ôm ghì lấy cổ anh nũng nịu. Vương Huy bất quá cũng không bỏ tay cậu ra mà còn khẽ nhếch môi cười.
Thật ra chuyện được Vương Huy mời ăn cơm cũng chẳng vẻ vang gì, chỉ có điểu trong phòng lúc này vừa vặn có thư ký và trợ lý của anh chứng kiến màn ôm ấp mặn nồng của hai người. Như vậy chẳng khác gì là đang công khai quan hệ... Dường như có vẻ Vương Huy đang kín đáo khoe mẻ thân phận "vợ Boss" của Minh An.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro