Chương 46: Trong quán bar
Minh An từ sau khi kết hôn luôn an phận làm một "người vợ hiền", hết đi làm là về nhà dọn dẹp, thỉnh thoảng có đến trường đón con nếu Vương Huy bận việc, đi siêu thị mua sắm, còn ngoài ra tất cả thời gian rảnh đều ngoan ngoãn ở nhà. Cho nên, số lần gặp gỡ bạn bè, tham gia sự kiện bên ngoài vốn dĩ đã ít ỏi nay lại càng hiếm hoi. Tất nhiên những thứ đã trở thành thói quen thì sẽ khó sửa được. Cũng như cậu đã quen ở trong nhà nên việc đi chơi bên ngoài lại là một cực hình khó chịu. Nhưng thói quen cũng phải có ngoại lệ.
Tòa soạn K hôm nay mở tiệc ăn mừng số báo tháng này lập kỉ lục doanh thu cùng với việc đề mục "Trắc nghiệm vui" đã được đông đảo mọi người hưởng ứng. Hai tin vui đến cùng một lúc nên nhân viên tòa soạn đều kháo nhau đến bar ăn mừng. Đương nhiên là thân phận phóng viên tòa soạn, cậu cũng vô tình mà cố ý bị kéo đi.
Đến lúc Minh An nghe được tiếng nhạc inh ỏi bên tai thì mới ý thức được mình đang ở nơi nào. Tổ hợp các loại mùi nồng nặc khiến cậu buồn nôn kinh khủng. Lại nói đến một đám đông nhiều người cùng đứng nhảy điên cuồng với nhau càng khiến cậu nhức mắt không quen. Minh An là "con nhà lành", số lần đến bar chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Theo như cậu thì đó là nơi vừa tốn tiền lại vừa ồn ào. Nếu muốn uống rượu ở nhà cũng có thể uống. Muốn nhảy tự ở nhà bật nhạc nhảy cũng xong, không cần thiết phải đến một nơi như vậy để đốt tiền. Ấy vậy mà lúc này cậu lại có mặt tại đây, thật không tin nổi bản thân dễ bị dụ dỗ như thế. Nếu không phải vì mấy "chị tám" ngon ngọt mồi chài, cho rằng cậu ở trong nhà hoài thì cũng chán cần ra ngoài ăn chơi thỏa đáng, kẻo để "tuổi xuân" chôn vùi trong góc nhà, sau này khi nhớ lại chỉ có hối tiếc. Nghĩ mình cũng đã lâu không ra ngoài vui chơi, cứ ở miết trong nhà để Vương Huy nhìn mặt đến mức phát ngán cũng không phải tốt, cho nên cậu liều mạng gật đầu đồng ý.
Lúc này cậu cứ ngồi im một chỗ bấm điện thoại, mặc cho mọi người đều đang vui vẻ uống rượu nhảy múa. Ngồi được một lúc lâu thì thấy chán vô cùng. Cậu rõ ràng không phải dạng người hợp với nơi náo nhiệt như này. Định đeo balo đứng dậy đi về thì cánh tay bị nắm lại. Nơ-ron thần kinh lập tức có phản ứng, Minh An vội giựt tay ra quay lại nhìn người kia.
Người đàn ông vừa rồi nắm tay hoàn toàn xa lạ với cậu. Minh An nheo nheo mắt cố gắng lục lọi trí nhớ, cuối cùng không biết mình đã gặp người này ở đâu. Chợt nhớ tới những vụ gạ tình thường xuyên xảy ra trong bar thì hoảng sợ, cậu bất giác lùi về sau tạo tư thế phòng thủ. Người kia thấy bộ dạng của cậu thì nở một nụ cười sáng lạn, khoe ra cái răng khểnh có duyên.
-Chào em, anh là Lâm Phong
-Chào anh – Minh An cẩn thận cúi chào
-Em không định giới thiệu tên mình?
-Em là Minh An
-Lần đầu tiên em đến đây à?
-Vâng, coi như là lần đầu tiên
-Ý em là sao?
-Em có đến vài lần, nhưng không có ấn tượng, đây cũng coi như là lần đầu
-Vậy sao? Em khiến anh bất ngờ đấy
-Tại sao phải bất ngờ?
-Thì em rất khác với những người ở đây. Em đến bar làm gì?
-Em đi với đồng nghiệp, bọn họ tổ chức tiệc
-À. Vậy sao không ngồi cùng?
-Họ ra sàn nhảy rồi – Minh An chỉ tay về hướng đám người đang nhảy nhót ngoài kia
-Anh đến đây một mình, nói chuyện với em được không?
Minh An chần chừ một lúc cũng gật đầu ngồi xuống
"Trò làm quen rẻ tiền"
Lâm Phong từ lúc ngồi xuống cứ nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu có phần mất tự nhiên
-Anh Phong đến đây để làm gì?
-Anh vừa chia tay, đến đây uống rượu quên tình – Lâm Phong tiếp tục cười mê người
-Chắc anh rất buồn. Hai người quen nhau bao lâu?
-1 tuần
-Sao? Chỉ mới 1 tuần?
-Uhm, anh không thích sự ràng buộc, thấy không thích nữa thì bỏ, hai bên đều tự nguyện
-Anh thật thoáng
-Uhm. Vừa nãy thấy em ngồi một mình, còn tưởng em cũng buồn tình mới đến đây
-Không phải, em đã kết hôn rồi – Minh An giơ lên chiếc nhẫn trên tay
-Nhìn em còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi à?
-Trẻ gì chứ? Em gần 30 rồi
-30 rồi à? Ban đầu nhìn em, anh còn tưởng mới hai mươi mấy
-Anh quá lời rồi
"Lời nịnh hót quê mùa"
Minh An nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã không còn sớm, cậu phải về trước giờ con trai ngủ
-Trễ rồi, em phải về đây
-Nhớ vợ à?
-Không có
"Là nhớ chồng mới đúng"
-Uống với anh một ly trước khi về - Lâm Phong đưa cho cậu một ly rượu đỏ
-Em không uống rượu – Minh An đẩy ly rượu ra
-Thôi mà, một ly thôi, mừng ngày chúng ta có duyên gặp mặt
-Vậy được, chỉ một ly
Minh An cầm lấy ly rượu cụng vào ly trên tay Lâm Phong tu hết phát một. Sau đó, còn dốc ngược ly lại ra điều đã uống sạch không chừa một giọt. Lâm Phong nhìn cậu cười ma mãnh
-Uống xong rồi, em về trước – Minh An đặt ly không lên bàn
-Được, chỉ sợ em không về nổi thôi
-Anh nói vậy là sao?
Minh An vừa dứt câu cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn bất lực nằm xuống ghế, hai mắt mờ mờ nhìn khung cảnh đang tối đen lại. Lâm Phong đợi cho cậu không có biểu hiện nào nữa mới sát lại gần lay lay cậu, không thấy có phản kháng liền khoác tay cậu lên vai kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro