Chương 48: Điện Thoại Bất Ngờ và Màn Hẹn Hò "chớp nhoáng" (1)

  Lúc này, Minh An đang ở phòng khách xem chương trình hài yêu thích trên TV. Nhìn chú diễn viên hóa trang đi đi lại lại diễn trò, cậu cười lăn lê bò lết trên sa-lông, mặt đỏ bừng bừng, cười đến đau cả miệng vẫn không ngừng lại được. Đúng lúc điện thoại rung chuông, cậu nhìn vào màn hình, là số máy lạ. Minh An kìm lại giọng cười "man rợ" của mình, hét to vọng vào trong:

-Huy, anh có điện thoại!

Vương Huy đang trong phòng tắm tận hưởng cảm giác mát lạnh, nghe cậu hét inh ỏi, thì dừng lại động tác thoa xà phòng. Sau khi xác định được ý nghĩa câu nói, lại nói vọng ra ngoài:

-Nghe dùm anh!

-Được rồi!

Minh An nhấc máy, còn chưa kịp mở miệng alo, đã bị một giọng nữ liên tục lấn át:

-Xin lỗi, nhưng tôi không muốn anh gọi điện tán tỉnh con gái nhà tôi nữa. Con bé còn rất nhỏ, phải lo chuyện học hành. Anh cũng nên biết phép lịch sự tối thiểu, biết đạo lí làm người một chút. Lần này là tôi gọi điện nhắc nhở. Nếu vẫn tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát về hành vi quấy rối của anh.

-Nhưng ... Nhưng ... mà

Gác máy rồi, Minh An cứng họng, ú ớ không ra tiếng

"Cái gì vậy???"

Cậu quay số gọi lại, chỉ nghe tiếng tút tút kéo dài

"Là sao???"

Chẳng hiểu cái mô tê gì cả, cậu tức tối hét to:

-Huy, anh ra đây ngay cho em

Vương Huy vừa kịp lúc tắm xong, anh mặc áo thun mỏng, quần dài đen, cầm khăn lau lau mái tóc còn đang ướt, nhướn mày nhìn cậu:

-Chuyện gì?

Đối với thái độ dửng dưng của anh, cậu càng thêm nóng mặt, đỉnh đẩu bốc khói như muốn nổ tung, nếu quan sát kĩ còn thấy thêm cả lia lửa bắn ra từ khóe mắt.

-Anh còn hỏi nữa?

-Anh không hiểu – Vẫn tiếp tục lau khô tóc

Minh An nhìn chằm chằm vào anh. Bất quá có chút yếu lòng. Dáng vẻ trước mắt, cậu đã nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy không đủ, nét đẹp ấy càng nhìn càng hiện ra vô số. Những giọt nước còn vươn lại trượt dài trên khuôn mặt anh tuấn, rơi tuột xuống cần cổ, lăn trên yết hầu đầy nam tính của anh. Minh An nuốt nước miếng đánh ực, trấn tĩnh lại mình. Cậu tức tối dậm chân:

-Anh còn giả bộ? Em tức chết!

-Em muốn chết nhanh không? Nói nhanh cho anh, chuyện gì?

-Có người gọi điện cho anh, nói anh không được gọi điện quấy rối tán tỉnh con gái người ta nữa. Anh nói rõ đi

-Anh không biết – Vương Huy thản nhiên ngồi xuống sa-lông, với tay lấy đồ bấm TV chỉnh kênh

-Không được, anh phải giải thích – Minh An chạy đến trước mặt anh chắn ngang màn hình

-Có gì phải giải thích?

-Vậy anh thừa nhận? Em không ngờ anh lại như vậy. Anh cưới em về rồi lén lút lăng nhăng với mấy đứa con gái khác. Anh chán em rồi thì cứ nói. Em đi

Minh An nói gần như không ra hơi, một mạch xả hết tức giận.

Một chiếc khăn ẩm lập tức bay tới đáp trên đầu cậu. Là Vương Huy không hề khoan dung ném tới xem như lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhất có thể. Minh An giựt phắt chiếc khăn xuống, trừng mắt ai oán căm hờn

-Anh không cần tỏ thái độ vui mừng như vậy. Thì ra bao lâu nay anh đối xử lạnh nhạt với anh, anh có người khác còn mang về làm gì? Để em phải chứng kiến cảnh anh thân mật với người khác phải không? Anh muốn trả thù việc anh phải chờ đợi 8 năm? Anh nhỏ mọn vừa thôi! – Minh An nói đến đoạn này lén lút thò tay tự cấu vào đùi mình nặn ra nước mắt, cậu nghẹn ngào nó tiếp - Em sẽ nhanh chóng dắt con đi. Để anh dắt người kia về. Em không phải thằng ngu, em đi để không phải thấy những thứ thô tục, để anh không thể đắc ý.

Minh An đứng đó trăn trối nhìn anh, còn giả vờ lấy tay cố ngăn những dòng lệ không trào ra khỏi hốc mắt
-Thật không ngờ. Cứ tưởng được sống yên ổn đến suốt đời. Vậy mà giờ lại bị phá bởi kẻ khác. Anh đã quyết định, thì em sẽ ra đi. Không níu kéo để thêm đau khổ!!!

Minh An ủ rũ gào khóc càng to hơn đi về phía cầu thang, len lén nhìn về cái người đang dán mắt vào màn hình TV, không thèm để ý đến cậu

-Ba, ba sao lại khóc vậy? – Dương Minh nhìn nhìn ba mình tò mò

-Không sao, Minh Minh, hai ba con mình dọn ra ngoài, không sống ở đây nữa

-Sao vậy ba? Còn ba Huy nữa?

-Đứng lại – Vương Huy sau một hồi nghe cậu sướt mướt diễn bi kịch thì buộc lòng lên tiếng

-Sao? – Minh An thầm cười trong bụng, dừng chân tại chỗ lắng nghe

-Em đi được, còn Minh Minh để lại đây

-Cái gì? Ở đâu ra? Minh Minh là con trai của em. Anh không thể dùng thủ đoạn chia cắt được

-Vậy cứ ở lại, không cần đi đâu cả – Vương Huy lãnh đạm nói, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cái trò kịch bản này không biết mấy giờ mới kết thúc

Minh An nhếch môi cười cười nhưng vẫn kiên quyết nói:

-Không phải anh có người khác rồi sao? Anh không cần em nữa

-Bớt nói nhảm đi, anh không rảnh rỗi thời gian đi kiếm người khác

-Mới vừa rồi có người gọi tới la mắng đó, con gái người ta tên Bảo Quyên là gì? – Minh An hất hất cằm đắc ý, muốn xem anh còn chối cãi tới lúc nào?

-Ba, ba – Dương Minh đứng phía sau giật giật áo cậu

-Sao vậy?

-Chuyện lúc nãy con có nghe

-Con nghe rồi? Đáng lẽ con không nên biết. Nhưng không sao, con nghe rồi thì cùng đi với ba. Ba Huy không cần chúng ta nữa

-Không phải, con muốn nói... - Dương Minh ấp úng không ra tiếng

-Có chuyện gì? – Minh An vuốt vuốt khuôn mặt con

-Là con lấy điện thoại ba Huy gọi

-Sao???

Minh An cứng họng, giật giật khóe môi. Vương Huy lúc này cũng thoát khỏi đám tin tức trên TV, nheo mắt nhìn con trai.... Cả nhà đồng loạt bảo dưỡng im lặng tuyệt đối.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro